Gặp Lại Sau Biệt Ly

chương 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bất tri bất giác, ba năm đã trôi qua.

Studio đã chậm rãi phát triển theo đúng quỹ đạo, tại tỉnh thành H tỉnh tất đất tất vàng, tuy rằng không lớn, cũng đủ để khiến người hưng phấn.

Vừa hoàn thành một vụ làm ăn lớn, tâm tình Lộ Thải không tệ, dứt khoát bỏ tiền mời mọi người một bữa ăn mừng. Đều là người trẻ tuổi, chơi đến nửa đêm, Lộ Thải vẫn còn tỉnh táo lần lượt lái xe đưa từng nữ sinh về nhà, sau đó đóng gói đám nam sinh ném lên xe taxi, mới chậm rãi về nhà.

Về đến nhà đêm đã khuya, không có dì Vương chong đèn chờ cậu, bởi vì Lộ Thải dựa theo mảnh vỡ ký ức dời đến thành phố này, mà dì Vương vì lý do gia đình nên chưa qua đây. Căn nhà chỉ có một người ở rất yên tĩnh, Lộ Thải móc ra chìa khóa mở cửa, ảm đạm vào phòng, chẳng quan tâm rửa mặt liền ngã xuống giường, chỉ cảm thấy cả người bủn rủn.

Đã lâu không mệt mỏi như thế này rồi, đầu óc ngược lại nhẹ bẫng, từng đêm từng đêm, dường như lại nhớ đến một vài chuyện của kiếp trước.

Đáng tiếc tỉnh lại vẫn là hư không.

Nhưng tối nay, trong lúc mơ mơ màng màng, thời gian dần qua, giọng nói trẩm thấp của một người nào đó vang lên, dường như đang nói lời tâm tình. Lộ Thải cố gắng lắng nghe, nhưng chỉ cảm thấy cả người thật nặng, lõm vào trong chăn, cái gì cũng không nghe rõ. Có sức nặng thuộc về một người khác đè trên người, cảm giác được vuốt ve dần dần rõ ràng, từ ngực xuống dưới bụng, lại đến địa phương nào đó không thể nói ra. Lộ Thập giật mình, đưa tay ngăn cản, sóng tình khó nhịn rồi lại nổi lên từng trận, theo nụ hôn của người nào đó chạy khắp các nơi, mang đến càng nhiều run rẩy.

Là đang… nằm mơ đi?

Quá mức chân thật, loại thỏa mãn bị xâm phạm, bị chiếm hữu này, đúng, không phải chán ghét hoặc kháng cự, mà là thỏa mãn khó nói nên lời giống như thủy triều ào đến cùng bao phủ, ướt đẫm. Lộ Thải cảm thấy mình quá mức phóng đãng, nhưng lại không có biện pháp khống chế bản thân trong mộng, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào. Mồ hôi của người nào đó cũng nhỏ xuống, cậu giơ tay lau sạch, một giây sau liền bị tóm chặt đặt trên ngực đối phương.

Thình thịch, thình thich.

“A ư…”

“A ——” Cắn chặt hàm răng, nhưng lại nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ. Cậu đột nhiên bừng tỉnh, mồ hôi đầm đìa, cúi đầu nhìn mới phát hiện đệm giường đã bị vò đến nhăn nhúm, dưới thân lại một mảng dính dấp.

Thật là mất mặt thật là mất mặt thật là mất mặt!

Cậu ảm đạm cởi quần, ngay cả áo cũng dứt khoát ném xuống đất, thân thể trần truồng đi vào phòng tắm. Ngâm cả người vào nước ấm, Lộ Thải bình tĩnh lại, không tự chủ đưa tay sờ sờ môi mình.

Không chỉ có xúc cảm bị hôn môi, ngay cả nóng bỏng trên người cũng không giảm đi, tay chân cậu vẫn còn run nhè nhẹ. Này được cho là mộng xuân “chân thật, đối với trước mắt vẫn còn là một tiểu xử nam ngây thơ ngay cả nụ hôn đầu còn chưa có mà nói, quá kích thích, kích thích đến độ đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Ngâm một hồi, cậu mới hồi phục lại tinh thần. Một năm qua, cậu đã nhớ lại đại khái bộ dạng của đối phương: Ước chừng m, rất cao lớn, so với cậu lớn hơn ba tuổi, rất thành thục lại rất thích cười. Mà lần này, trong lần trải nghiệm xấu hổ này, cậu mới thật sự thấy được tướng mạo của đối phương, là cái loại đẹp trai vô cùng phù hợp tâm ý, nhất là khi mồ hôi từ trán chảy xuống, quả thật gợi cảm chết người.

Trên mặt lại bắt đầu nóng lên, cậu rên một tiếng cũng dìm luôn mặt xuống nước, thẳng đến khi nhịn không được mới ngoi lên hô hấp. Ngoại trừ tướng mạo, còn có bản thân trong mộng lúc đạt đến cao trào, hô lên tên của đối phương ——

Tri Viễn, Tri Viễn, Phương Tri Viễn.

Hai tay dùng lực chà xát mặt mình, cậu cảm thấy mình thật sự thua, thua bởi một người đàn ông không tồn tại.

Qua một đêm lửa nóng, ngày hôm sau Lộ Thải vẫn chưa lấy lại được tinh thần, mắt còn mang theo quầng thâm, nhưng sau giờ làm cậu vẫn đi một chuyến đến trung tâm, tại tiệm vàng đặt một cái nhẫn theo yêu cầu.

Bên cạnh nhẫn, khắc hai chữ “Tri Viễn”.

Đây là thấy được trong mộng, kiểu dáng của nhẫn rất hiếm thấy, bị cậu nhớ đến rõ ràng. Không biết xuất phát từ tâm lý gì, cậu liền muốn đặt làm một cái.

Dù cho… còn không biết người này ở nơi nào.

Cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc đi tìm, trước đây là không có biện pháp, hiện tại đã biết tên cùng tướng mạo, lại tìm người hỗ trợ tìm kiếm, vẫn là không có tin tức. Thành thị quá lớn, cậu thật sự sợ hãi, sợ đối phương căn bản không biết cậu, sợ đối phương căn bản không ở đây, lại càng sợ người thuộc về mình kia chỉ tồn tại trong tưởng tượng.

Mà trong thấp thỏm bất an, ngày hẹn đi lấy chiếc nhẫn kia cũng càng ngày càng gần.

Đến ngày đó, cậu không đợi hết giờ làm liền đi thẳng đến tiệm. Thời gian coi như sớm, không có người nào, Lộ Thải trực tiếp đi tới quầy hàng đặt nhẫn ngày đó.

Khi thật sự nhìn thấy chiếc nhẫn cùng chữ khắc trong hộp, Lộ Thải nhịn không được vành mắt ửng đỏ. Chờ lâu như vậy, chờ một người không biết có tồn tại hay không, một người thuộc về quá khứ hoặc là tương lai, quá mệt mỏi. Nhưng, nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, giờ khắc này, mới phát giác bản thân cam tâm tình nguyện. (Nguyên văn 甘之如饴 cam chi như di.)

Tiểu thư đứng sau quầy không hỏi nhiều, một lát sau mới cười mở miệng: “Lộ tiên sinh, người yêu của ngài nhìn thấy chiếc nhẫn này nhất định sẽ rất vui vẻ. A, đúng rồi, lại nói thật sự khó mà tin được, cũng có một vị khách đặt một chiếc nhẫn kiểu dáng y hệt thế này, thật sự là trùng hợp.”

Lộ Thải cau mày, dường như không quá tin. Làm sao có thể? Cậu nhớ rõ chiếc nhẫn này là một tay đối phương thiết kế, ngay cả bản vẻ cũng là nghiên cứu cùng cậu…. Lúc này, ánh mắt của tiểu thư nhìn qua phía sau Lộ Thải, hơi kinh ngạc nói: “Quả nhiên là rất khéo, vị Phương tiên sinh kia cũng tới!”

“Phương, Phương tiên sinh?”

Như là ý thức được cái gì, cậu trừng lớn hai mắt, khó có thể tin lặp lại cái tên này, sau đó cả người bắt đầu phát run, ngơ ngác nhìn tiểu thư quầy hàng lướt qua người cậu, vẻ mặt tươi cười mà chào đón người phía sau.

Ngay cả tiếng đáp lại của đối phương…. cũng quen thuộc như vậy.

Cậu mấp máy bờ môi, thấp thỏm xoay người ——

Chống lại đôi mắt quen thuộc kia, trong đầu lập tức hiện lên vô số hình ảnh, cuối cùng cái gì cũng không thể nói ra khỏi miệng, chỉ còn lại tiếng thầm thì nghẹn ngào nơi cổ họng:

“Tìm thấy anh rồi.”

Truyện Chữ Hay