Khi đó là tháng hai, dẫu cho tiết trời vẫn còn giá buốt, có một cô gái đứng tựa mình vào cây cột ở nhà ga, để lộ cả ra những đường cong dưới bộ trang phục hở hang của mình trong lúc đang sưởi ấm bằng việc thở vào bàn tay mình.
Có lẽ cô đang đợi ai đó, bởi cứ 10 giây là cô lại kiểm tra điện thoại một lần. Cô ấy kiểm tra nhiều tới mức ai cũng nghĩ rằng cô ấy đang đợi ai đó chứ không phải đang xem giờ.
Một lúc sau, người mà cô ấy đợi đã xuất hiện. Anh ta là một người trông khá đào hoa với kiểu tóc “Wolf cut” của mình. Thế nhưng, cuộc hẹn này có cảm giác có chút khác biệt so với một cuộc hẹn thông thường.
Sau khi kiểm tra gì đó ở điện thoại của mình, anh ta nhìn qua cô gái một lượt như để chắc chắn rồi cất tiếng.
“Em có phải là Kaede ở trên Connect không?”
“Ah, vâng. Rất vui được gặp anh.”
“Anh là Takuya, rất vui được gặp em.”
Sau màn chào hỏi có đôi phần gượng gạo đó, họ cùng nhau bước ra khỏi nhà ga.
Mặc dù đây là lần đầu họ gặp mặt, nhưng sự thân mật của họ cho thấy rằng họ đã từng nhắn tin và gọi điện cho nhau kha khá trước buổi hẹn này.
Trước khi quyết định gặp nhau, họ đã phải tìm hiểu đối phương qua trang cá nhân, thông tin và việc nhắn tin với họ. Tôi nhận ra rằng họ đã quen nhau qua một ứng dụng ghép đôi tên là “Connect” thông qua cuộc đối thoại giữa hai người họ.
“Connect” là ứng dụng ghép đôi phổ biến nhất khi đó, nó được quảng cáo khắp nơi trên những trang mạng và trên truyền hình. Tôi cũng chả biết “Connect” là cái thứ gì cho tới khi một người bạn giới thiệu nó cho tôi.
Có vẻ những ứng dụng như này ngày càng phổ biến dạo gần đây, nó dường như đã trở thành cầu nối để mọi người quen biết và gặp gỡ nhau. Vậy nên tôi đã quyết định tải nó về xem sao.
Tôi để ý đến cô gái vừa rồi không phải vì bị thu hút bởi thân hình quyến rũ hay vòng một đầy đặn của cô ấy. Thật ra, tôi đang đợi một người khác, một cô gái mà tôi đã quen biết qua ứng dụng "Connect".
Chúng tôi đã nhắn tin khá nhiều nên cũng hiểu rõ nhau, điều đó khiến bọn tôi cảm thấy mình rất hợp với người kia nên đã quyết định gặp mặt nhau ngoài đời thực.
Tôi lỡ tới hơi sớm một chút, và giờ thì sự căng thẳng của tôi đang tỉ lệ thuận với thời gian tôi chờ đối phương. Mọi bất an trong lòng cứ thế tăng dần lên. Chẳng hạn việc tôi nên hướng ánh mắt của mình đi đâu?
Tôi còn lo lắng cả việc liệu có nên đút tay vào túi quần không vì trời đang khá lạnh, nhưng nếu tôi làm vậy thì liệu có trông mất hình tượng hay không?
Sự lo lắng cực độ khiến tôi giờ đây còn lo lắng cả việc quần áo mình liệu có chỗ nào bị sờn chỉ không?
Lần cuối tôi hẹn hò với một cô gái là cỡ một năm trước, dù cho đây không phải lần đầu tôi hẹn hò nhưng tôi vẫn cảm thấy khá lo lắng. Tôi phải cố gắng giữ bình tĩnh để tí nữa không nói gì kì lạ mới được.
Bất chợt, điện thoại tôi có thông báo, đó là tin nhắn từ cô gái mà tôi đang chuẩn bị gặp mặt.
[ Em vừa mới lên tàu. Giờ em đang tới ga Sebon nè! ]
Chúng tôi đã hẹn gặp nhau ở Sebon Irebon ngay trước nhà ga Sansan-no-miya, đây là một điểm hẹn nổi tiếng ở địa phương này.
Chỉ một lát nữa thôi, cô gái mà tôi đã hẹn sẽ xuất hiện. Nghĩ tới thế thôi đã làm tôi càng trở lên bồn chồn, tôi thậm chí còn lo lắng liệu mình có chảy mồ hôi không, mặc dù tiết trời đang khá lạnh.
Mới vừa nãy thôi, tôi còn đang đứng xem một cặp đôi khác gặp gỡ nhau, thì giờ đây tôi đã là nhân vật chính trong câu chuyện của mình rồi.
Chắn hẳn mọi người nhìn thấy chúng tôi sẽ nghĩ là: “Ahhh, bọn họ chắc hẳn là đã quen nhau qua một ứng dụng ghép đôi.”
Vừa nghĩ, tôi vừa nhìn dòng người đi ra từ cổng soát vé. Không ngoài dự đoán, đây là nhà ga đông nhất tại tỉnh Hyogo, tôi thậm chí chẳng thể nào tìm thấy nổi cô gái với bộ trang phục mà cô ấy đã miêu tả với tôi từ trước.
Vì thế nên tôi quyết định kiểm tra lại điện thoại và ngay khi tôi vừa ngẩng lên thì…
[ Xin lỗi vì đã bắt anh phải đợi, Kakeru-san. Em là Akari…hơ… ]
Akari. Đó là tên cô gái mà tôi đã ghép cặp ở trên “Connect” và có buổi hẹn ngày hôm nay.
Thế nhưng…
[ Tại… Tại sao lại là…? ]
[ Sao cô lại ở đây? ]
[ Câu đó là tôi nói mới phải? ]
Đáng lẽ ra, đây là cô gái mà tôi lần đầu gặp mặt. Thế nhưng trớ trêu thay, đây lại chẳng phải ai đó xa xôi mà chính là người con gái mà tôi đã tiếp xúc nhiều hơn hết thảy ai, đương nhiên là không tính mẹ tôi.
[ Tại sao thứ nhà anh lại ở đây!? ]
[ Tại sao thứ nhà cô lại ở đây!? ]
Bọn tôi đồng thanh hét lên như vậy, tại Sebon Irebon trước cổng ra chính của nhà ga San-no-miya, người con gái kia, không ai khác chính là bạn gái cũ của tôi, Hikari Takamiya.
Và ngày hôm đó, một cuộc hội ngộ không thể ngờ tới giữa tôi và bạn gái cũ, theo một cách chẳng thể ngờ tới, đó là qua một ứng dụng ghép đôi.