Lúc nhóc tội nghiệp xuống lầu, cậu phát hiện ánh mắt mẹ Khương nhìn cậu là lạ. Cậu đã cố ý mặc áo khoác cao cổ, tưởng là mình kéo khóa chưa hết nên cúi đầu nhìn thoáng qua, nhưng không có vấn đề gì mà!
Nhóc tội nghiệp đi đến trước mặt mẹ Khương, có chút không hiểu nổi, hỏi: “Mẹ Khương, bộ hôm nay trông con có gì ạ?”
“Không có! Hôm nay Tiểu Ngụ còn đẹp hơn mọi ngày!” Mẹ Khương cười tủm tỉm nhìn chung quanh một chút, chắc chắn kẻ mù lòa không có dưới lầu mới tiến đến bên cạnh nhóc tội nghiệp, hạ giọng hỏi thăm.
“Tiểu Ngụ này, hôm qua cậu chủ đánh dấu cậu rồi à?”
Nhóc tội nghiệp lập tức từ đỏ lừ từ mặt đến tận cổ, có chút không được tự nhiên, nói nhỏ: “Mẹ Khương, mẹ… sao mẹ lại hỏi chuyện này?”
“Ôi! Nửa đêm hôm qua mùi tin tức tố nồng đến mức một Beta như tôi cũng ngửi thấy.” Mẹ Khương đưa tay đến trước mũi phẩy phẩy mấy cái.
Chân tay nhóc tội nghiệp có chút luống cuống. Cậu không ngờ đêm qua kỳ phát tình của mình lại nghiêm trọng hơn tưởng tượng.
“Con… Dù hôm qua con đã tiêm thuốc ức chế, nhưng sau đó không biết vì sao không dằn xuống được.”
Cậu thấy bộ dáng mẹ Khương còn đang hóng diễn biến tiếp theo, đành tiếp tục mở miệng: “Hôm qua anh Trạch có giúp con đánh dấu tạm thời, ém lại kỳ phát tình.”
“Ồ…”
Mẹ Khương bừng tỉnh hiểu ra, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi còn tưởng là đã thành…”
“Gì ạ?” Nhóc tội nghiệp không nghe được câu sau.
Mẹ Khương xoay người cậu, đẩy về phía cửa, nói: “Tiểu Ngụ, cậu giúp tôi ra sân gọi cậu chủ vào ăn cơm nhé! Bà già tôi đây đi đứng bất tiện quá!”
Mẹ Khương nói xong thì quay người trở về phòng bếp, để lại nhóc tội nghiệp một mình đứng đó mà không biết có nên đi hay không.
Nhóc tội nghiệp nghĩ, dù gì kẻ mù lòa đã giúp mình vượt qua kỳ phát tình, anh cũng chưa bao giờ không cho phép mình làm gì. Thế nên, cậu bèn hít sâu một hơi, trong lòng mặc niệm ‘đừng hốt hoảng đừng hốt hoảng’ rồi chậm rãi đi ra cửa.
Trong sân, kẻ mù lòa ngồi dựa vào ghế treo cạnh bờ ao, đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhóc tội nghiệp sợ đánh thức anh, rón ra rón rén đi đến cạnh ghế treo, vừa nhìn thấy một bên mặt của anh, lòng lại chẳng muốn gọi anh dậy nữa.
“Tiểu Ngụ à?”
Kẻ mù lòa nghe được tiếng bước chân của nhóc tội nghiệp, lúc cậu đi ra khỏi nhà thì đã tỉnh. anh vỗ vỗ vị trí bên người: “Ngồi đây đi em.”
Nhóc tội nghiệp ngồi xuống ghế treo, lại xê dịch sang bên cạnh chừa lại một chút khoảng trống giữa hai người.
“Mẹ Khương bảo sắp đến giờ cơm rồi anh.”
“Ừ, anh biết rồi.”
Kẻ mù lòa gật đầu, ngồi dậy lại hỏi: “Thân thể ổn chứ? Em có chỗ nào khó chịu không?”
“Em… em khỏe lắm rồi. Đêm qua cám ơn anh.” Nhóc tội nghiệp cúi đầu nghịch ngón tay của mình, không đoán được kẻ mù lòa sẽ hỏi như vậy.
Kẻ mù lòa nhấc tay đặt trên vai của cậu, nói: “Hai ngày này đừng trốn anh đấy nhé. Em cần có tin tức tố của Alpha làm bạn.”
Nhóc tội nghiệp muốn từ chối, nhưng cậu nghĩ không ra lý do, đành gật đầu trả lời: “Được.”
Kẻ mù lòa cười ra tiếng, đứng dậy ngửa tay đến trước mặt nhóc tội nghiệp, nói rằng: “Đi thôi! Về ăn cơm nào em.”
Nhóc tội nghiệp thả tay mình vào trong lòng bàn tay kẻ mù lòa, trong lòng lại thầm nhủ ‘vì tin tức tố yêu cầu mà thôi, do tin tức tố đòi đó, tại tin tức tố muốn đó nha.’