Gặp Gỡ Mỹ Nhân Ở Siêu Thị

chương 16

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lại là một ngày bận rộn.

Đồng hồ trên vách tường không phát ra âm thanh nhưng chỉ cần đến h tối sẽ tách tách tách phát ra những thanh âm nhu hòa.

Âu Nhược Thành là một người của công việc, lúc tập trung thì vô cùng đáng sợ, khi tất cả mọi người đều tan tầm sẽ không có ai quấy rầy hắn làm việc, hắn sẽ chúi đầu vào công việc cho đến khi cái bụng đói kêu gào từng tiếng ục ục mới thôi. Nhưng mấy hôm trước trợ lý nhỏ đã chỉnh giờ báo đến h, có người nói đây là việc Hứa Tường giao cho cô ấy, không muốn hắn tăng ca quá muộn. Tất nhiên Âu Nhược Thành không sao, ông chủ không sốt ruột thì mình sốt ruột cái gì chứ, vì thế Âu Nhược Thành đóng công tắc, tắt máy tính, dọn dẹp văn kiện rồi chậm rãi xoay người đi về.

Vào công ty đã một tháng, hiện tại cũng là tháng nóng bức. Thời gian học việc của hắn hầu như cũng kết thúc,giờ cũng chuyển qua quản lý điều hành vì thế so với lúc mới vào đã thoải mái dễ dàng hơn. ngẫm lại bây giờ có thể cả ngày ngồi ở trong phòng ngồi điều hòa so với ngày đó sống ngày nào lo ngày đó như tội phạm thực sự hạnh phúc không chịu được!!có điều có lợi thì cũng có hại, một ngày h ngồi trong điều hòa nên không khí chẳng mát mẻ trong lành gì cho cam, Âu Nhược Thành lo lắng cứ như thế này có khi nào không thể thích ứng với bên ngoài hay không. vì vậy mà mỗi ngày hắn đi làm về sẽ ra bờ sông tản bộ một chút, thuận tiện lúc ấy sẽ mở cửa sổ của văn phòng để thay đổi không khí, bởi vậy mà lúc anh em nhân viên vào văn phòng lúc sáng sớm cũng phải cảm thán trong không khí có vẩn đục.

Khu nhà nhỏ cũ bây giờ đã trả lại, hai ông bà lão ấy sau khi kiểm tra gian phòng xong thì trả lại tiền đặt cọc, giá cả ở nơi này căn bản chẳng lo không có người thuê, nhưng thực ra thì Âu Nhược Thành có chút đáng tiếc, phòng trọ này khá sạch sẽ, gian phòng có chút cũ nhưng đều thu dọn hết sức gọn gàng. Bạn gái từ khi nói lời chia tay xong cũng chẳng thấy liên lạc qua, Âu Nhược Thành đôi lúc sẽ cảm thấy tình cảm mấy năm qua giống như bóng bóng ảo tưởng, như bọn biển cứ thế tan biến? Đối phương nói cắt đứt là cắt đứt, rất thẳng thắn, không có cái gì dây dưa lằng nhằng, không có cái gì là vương vấn không dứt được, đến ngay cả một chút dấu hiệu cũng không, giống như bốc hơi trong không khí biến mất không còn hình bóng, thật như từ trước đến nay cô ấy chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của hắn vậy. Kỳ thực thì cuộc sống chính là hiện thực, ở trong xã hội lăn lộn bao nhiêu, phần hồn nhiên trong lòng sẽ cứ thế mà biến mất. trước đây hắn cũng thấy có nhiều người rất lạnh lùng vô tình, có lẽ thời gian sau này mình sẽ thấy không phải người khác lãnh khốc mà chính cuộc sống xung quanh của họ đã buộc bọn họ phải như vậy. Sinh tồn là nhu cầu thiết yếu của con người, vì bảo vệ bản thân khỏi thương tổn nên sẽ xây lên xung quanh mình một vòng bảo hộ, từ từ sinh sống trong đó, sau đó càng trở nên thờ ơ hơn. Âu Nhược Thành ngã một lần đã khôn thêm, tuy không đến nỗi nói là uốn cong mình thành thẳng nhưng hắn cũng không có khả năng tìm lại thời hồn nhiên vô tư của tuổi thiếu niên.

Gần đến thế vận hội olympic Bắc Kinh, ngọn đuốc được đưa tới đây sau khi xảy ra một trận động đất lớn nên dư luận báo chí cũng không chú ý lắm đến chuyện này, nhưng ngay cả như thế thì hắn vẫn được mời làm người canh giữ bên bó đuốc mà chạy một đoạn dài. Tối hôm đó về mà mệt không ra hơi, chân mỏi họng đau, nhưng trong nháy mắt đó sự yêu nước sự nhiệt tình trong nháy mắt tăng vọt, ngực đầy kích động lộ rõ trên mặt. có điều thế vận hội cách những khu phố nhỏ ở phía nam vẫn xa một chút, mặc dù toàn bộ thành viên đã được điều động từ mấy năm trước, bên này cũng chỉ có một bó đuốc lan truyền ầm ĩ một hồi, thắp sáng thì đi tới trường đua ở Hongkong là điểm cuối cùng, tuy chưa đến thời gian chính thức thi đấu nhưng vẫn cảm giác được sự căng thẳng và hưng phấn.

Niềm đam mê đối với quốc gia rất quan trọng nhưng cũng phải cân nhắc để ý những thứ xung quanh. Ngồi lâu chẳng buồn nhúc nhích, tay của Âu Nhược Thành như có ý thức mà trượt xuống, xuyên qua dây thắt lưng luồn vào quần tam giác bên trong rồi nhẹ nhàng nắm chặt tính khí. Hắn cảm thấy tư thế này có vẻ không tốt cho việc tiến hành hoạt động, liền mở dây lưng, kéo xuống khóa quần, đem quần jean kéo xuống đầu gối, ngồi ở trên ghế cao, dựa lưng vào ghế mở hai chân ra, trước người hắn có bàn chống đỡ, cho dù đột nhiên có người vào cũng không thấy được, cứ thế yên lòng mà nhắm mắt lại, lấy bàn tay từ chỗ mẫn cảm nhất mà xoa nắn kích thích.

Lần trước trải qua một đêm lãng mạn ở Minh Châu, mà nói lãng mãn còn không bằng nói là bị bố trí, bản thân lúc ấy đã biến thành một người không yêu cũng có thể quan hệ không cần trinh tiết. hắn cảm thấy cùng Tiểu Cúc quan hệ giống như đem những bực tức ý niệm trong đầu mà xuất ra, nó chẳng khác gì khi được bài tiết mà thoải mái vui vẻ, cứ thế hắn làm hai lần, nhưng trong lòng lại cực kỳ bình tĩnh, hắn thậm chí giữa đường còn suy nghĩ sáng ngày thứ hai nên ăn cái gì. Nhưng làm cho hắn sợ hãi chính là cái cảm giác này với cảm giác cùng bạn gái cũng rất giống nhau, Âu Nhược Thành không khỏi suy nghĩ tỉ mỉ kỹ càng thêm một chút, có phải sự yêu thích của hắn đối với bạn gái đã hết từ lâu? Người ta nói những cặp vợ chồng trẻ sẽ làm bạn đến già, nhưng ở thời điểm này mà không có cảm giác mãnh liệt và yêu say đắm thì sao, hắn hiện tại muốn hai người làm bạn đến nhà thực quá xa xôi, mơ tưởng. Chẳng lẽ vì thế mà những người trung niên đặc biệt dễ dàng ngoại tình sao? đồ ăn bình thường ở nhà ăn mãi cuối cùng cũng phải đi tiệm ăn để trải nghiệm sao? Âu Nhược Thành có chút không hiểu nổi tình yêu rót cục là cái gì? Cái này thực quá hư ảo. Hắn đã từng xem qua một quyển sách, hắn thấy một câu rất tâm đắc: một người khi đang yêu sẽ không thể nào để cho mình không yêu em, chỉ khi nào không yêu em thì bất luận thế nào cũng không thể làm ra vẻ mặt của người đang yêu. Phải nói đây cũng là một loại bản năng đi, bản năng yêu thích cùng bản năng không yêu thích, mỗi khi lơ đãng một chút thôi thì phản ứng của thân thể đều cho mình biết đó là yêu hay ghét.

Âu Nhược Thành hiện tại mới có thể đối mặt với đoạn tình cảm của mình. Không lẽ trong lòng hắn đã sớm không còn cái gọi là tình yêu đối với bạn gái? Trong tiềm thức luôn cho rằng đối phương thuộc về mình nên cảm giác bị vứt bỏ là không thể chịu đựng được, vì thế lòng hắn tràn đầy hối hận nhưng lại không có thương tâm đến chết. cái khó chịu cũng chỉ là ngày hôm ấy đã lên dường với nữ nhân khác,có lẽ bạn gái cũng sớm nhìn ra hắn là một người nam nhân không đáng tin cậy, rời đi loại người rách nát này càng tốt hơn, cảm thấy người này không biết nghĩ mà luôn ngông cuồng tự đại. lòng người khó đoán, cho dù là chuyện của mình, bản thân cũng không thể hiểu rõ được, thích gì, không thích cái gì, cái gì nên làm cái gì không nên làm, sự cân bằng hầu như đã biến mất trong tâm trí, đúng là sai giờ cứ hỗn loạn trong đầu, trước sau cứ vẫn luôn nổi trong không trung.

Nhưng hắn cũng chỉ là một hát cát nhỏ bé mà khiêm tốn, nếu như ở địa vị của Hứa Tường thì vừa gặp gỡ sẽ có bao nhiêu dục vọng, bao nhiêu mê hoặc? Hay là đối với nam nhân mà nói thì tình yêu đối với nam nhân không tồn tại? cẩn thận nghĩ lại thì Âu Nhược Thành cũng đã hiểu được sự cô quạnh mà Hứa Tường nói tới. với Hứa Tường mà nói thì xung quanh anh ấy sẽ có bao nhiêu người đáng tin cậy chứ? Dù sao với cái xã hội vật chất thế này, tình yêu chân thành đã khan hiếm, nếu như có truyền thông đưa tin hắn là người có trình độ, xung quanh hắn sẽ xuất hiện hoa hoa thảo thảo, chỉ cần mở tay bắt cũng được một lượng lớn, nhưng như thế muốn tìm một người vợ thực sự khó khăn, người đơn thuẩn như hắn còn thấy khó khăn nữa là.

Vì thế cứ tổng quát như vậy cũng không phải biện pháp, Âu Nhược Thành nghĩ đến đây không nhịn được bật cười, hoàng đến còn không vội, hắn một thái giám, phi phi phi, sao có thể nguyền rủa bản thân như thế, hắn một nhân viên quèn thì cần gì phải lo lắng phải dỗ chứ? Trong đầu lại hiện lên hình ảnh hai người nam nhân quấn quýt lấy nhau tối hôm đó,hắn tùy rằng không biết nam nhân dùng bộ phận tiếp nhận như thế có cảm giác gì, nhưng phản ứng của nam hài khi đó cũng không kém hơn nữ nhân ở dưới thân mình. Ngày đó đến cuối thì hắn không đi phòng riêng, tuy hắn vẫn không thích cũng không quá quen như thế, nhưng không nghĩ tới Hứa Tường lại cảm thấy hắn không có gan, trực tiếp chơi đùa phát tiết ngay bên cạnh Hứa Tường. thi thoảng Hứa Tường sẽ nhìn qua bên này mấy lần, hắn cảm thấy khi Hứa Tường nhìn sẽ có cảm giác kích thích, khiến cả sống lưng đều run rẩy vui sướng, vì không thể để thua Hứa Tường, hắn liền dốc sức lăn qua lăn lại nữ nhân kia, sự nghiệp không sánh bằng, tính trên phương diện này cũng không thể lại khó khăn kém cỏi. với sự tự tôn của nam nhân, hắn cũng không muốn Hứa Tường cảm thấy hắn là gối thêu hoa tôm chân mềm (chỉ có vẻ bên ngoài không có học thức tài năng – yếu đuối). thực ra bản thân hắn cũng biết lòng hư vinh cũng không có ý nghĩa, nhưng vào lúc ấy, vô luận thế nào cũng không thể lùi bước.

Lúc ấy nam hài hình như rất thống khổ, vặn vẹo không ngừng mà truyền đến tiếng rên rỉ rồi pha tạp vào vui vẻ cùng dục vọng. Hắn chưa bao giờ biết thì ra nam nhân cũng có thể khiến người ta mê hoặc như thế. thiếu niên kia không có đường cong hay bộ ngực đầy đặn, nhưng mỗi lần vặn vẹo, thân hình thon gầy lộ ra khiến người ta nhịn không được mà muốn chinh phục, đặc biệt là khi đối phương nằm xuống, quay đầu mang theo hơi thở gấp gáp cầu xin “cầu anh, mau vào” quả thực khiến người ta mất đi lý trí. Xem ra Hứa Tường có hứng thú cũng có nguyên nhân, ngay cả hắn là người yêu thích nữ nhân cũng cảm thấy sự nhẫn nại bị khiêu chiến. Vốn là một khuôn mặt thanh tú trung tính lại hấp dẫn như vậy, chỉ cần tên đã lắp vào cung thì cũng không mấy ai có thể giữ được tỉnh táo?

Không biết tại sao, hình ảnh kia thi thoảng sẽ hiện lên trong đầu, so với xem AV nam nữ quan hệ thì hắn càng thấy miệng khô lưỡi khô, rốt cục là bởi vì quang cảnh hiện trường để lại ấn tượng quá sâu hay bởi vì hành động của hai người đàn ông làm tình quá mức kích thích đã lật đổ tiêu chuẩn đạo đức của hắn trước giờ? Âu Nhược Thành cảm thây bây giờ chỉ có thể lấy bản năng mà hành động, người giống như chìm vào trong bể , càng đi càng hãm sâu, mãi đến khi bị ăn mòn mà tan biến.

Cảm giác tựa hồ xông lên đầu, trong nháy mắt được giải phóng. Âu Nhược Thành đã không có cách nào suy nghĩ, mãi đến khi bắn ra, mới hơi thở dốc mà điều chỉnh hô hấp. cho dù ở phòng điều hòa thì sau cao trào thân hắn vẫn ra một tầng mồ hôi mỏng. Âu Nhược Thành lấy giấy lau lau trên tay cùng bàn chân bẩn thỉu.hai ngày nay hắn hình như đều phải dùng tay một lần, hắn không khỏi cười khổ, no ấm sinh loạn, heienj tại công việc bận rộn như vậy, hắn cũng không để ý phương diện này, nhưng nếu nói hắn đi tìm bạn gái thì lại chẳng có tâm tư, huống chi một chốc cũng không tìm được đối tượng thích hợp, cũng phải để tay phải thành tình nhân sao?

Âu Nhược Thành đứng lên kéo quần, trước tiên phải tắm rửa, sau đó đi ăn chút gì đó. Đột nhiên nhớ tới đã mấy ngày cũng không thấy Hứa Tường , không biết hắn đi nơi nào. Có lẽ hắn vĩnh viễn cũng không hiểu được Hứa Tường rốt cuộc là hạng người gì?

Truyện Chữ Hay