Gọi xong điện thoại cho Hứa Tường, hắn phát hiện đầu óc có chút ngây ngốc, tuy rằng vẫn tỉnh táo nhưng vẫn cứ có cảm giác mộng du,đi trên đường cũng có chút lắc lư. Trước đây nhìn người khác say rượu mà đi chân nam đá chân chiêu thực sự không hiểu, làm sao có thể biến thành bộ dáng như thế? chờ đến khi mình say mèm mới phát hiện, đầu óc thực sự biến thành hồ dán, trạng thái thực không để dùng lý trí được. Huống hồ hiện tại mặc dù đã tỉnh nhưng đi đứng vẫn không lưu loát, hắn nghĩ đến buổi tối đó chân càng như không xương đi! !.
Xong xuôi tất cả hắn mới nằm buồn trên dường cũng không biết ngủ lúc nào, chờ hắn không biết là do lạnh hay do đói bụng mà tỉnh thì cũng đến sáu giờ chiều rồi. nhìn đồng hồ điện tử trên bàn, Âu Nhược Thành sợ hết hồn, hắn xưa nay vẫn chưa từng ngủ sâu như vậy. Sáng sớm còn chưa ăn cơm, bây giờ chút cồn vẫn còn dư lại, Âu Nhược Thành đứng dậy đầu một trận đau, đói đến bụng ục ục kêu gào, cả người như hai lạng bông đến chút khí lực cũng không có, lấy chút khí lực mà chạy đi đánh răng rửa mặt, đầu cũng không chải, tùy tiện mặc bộ đồ sơ mi với quần jean mà chạy về phòng ăn.
Món ăn Quảng Đông thường rất thanh đạm, Âu Nhược Thành là người Chiết Giang, hơn nữa lại học đại học ở phương Bắc, ít nhiều có chút ăn không quen, nhớ ngày đó ở quán An Huy có món mì thịt bò cay, lướt qua màu thịt bò kho với gân bò trong cái bát màu đỏ tươi,thêm với váng dầu cùng miếng ớt màu đỏ nhìn không quá cay nhưng tươi đối hấp dẫn và có hương vị đặc biệt cùng với mỳ sợi dẻo dai, hơi mặn, Âu Nhược Thành thực sự rất muốn ăn, hiếm thấy ăn được hai mới tìm được cảm giác.
Sau khi ăn no nê một trận hắn mới có thể nhàn nhã mà uống chút trà, những người lúc đói bụng thực không có hình tượng chút nào. Ngẫm lại trước đây thời điểm đang còn sống khó khăn, hắn vẫn phải mang cái bụng rỗng mà chạy nạn thật không dễ dàng. Âu Nhược Thành vừa học tư thế tao nhã uống trà của hăn vừa nghĩ.
Hắn với tay cầm điện thoại mới phát hiện điện thoại vẫn chưa bật nguồn, vội vàng mở máy vừa hồi tưởng lại không biết hôm qua bạn gái muốn nói chuyện gì, trên màn hình hiện thị đã bảy giờ, bây giờ chắc cũng ăn tối rồi, về đưa bạn gái đi dạo phố mua ít quần áo đi, con gái mà, chỉ cần nói chút ít lời hay ý đẹp dỗ ngọt tí là tốt rồi. đang chuẩn bị về phòng lấy tiền cùng thẻ tín dụng thì điện thoại di động rung, mở máy ra thì thấy tin nhắn bạn gái gửi đến có vọn vẹn hai chữ: “tạm biệt” thời gian là sáng sớm hôm nay. Âu Nhược Thành nhất thời có dự cảm chẳng lành, vội vội vàng vàng trở về cầm ít đồ cá nhân đón xe taxi chạy vội về nhà.mới hơn một tuần lễ không về mà hắn thấy khu này tưởng chừng như cao hơn, hắn hồng hộc mở cửa, lên tiếng gọi: “a Linh, anh đã về.”
Trong căn phòng tối đen không có ai đáp lại, Âu Nhược Thành mở đèn, đổi dép, không phát hiện bóng dáng bạn gái, liền theo thói quen mở tivi khiến căn phòng quạnh quẽ có chút âm thanh. Trong phòng ngủ là cảnh tượng quen thuộc khác hẳn với gian phòng trong quán rượu, chỉ bày một bộ màn chược giá rẻ cùng với cái tủ quần áo đầu dường và cái điều hòa hắn đã cố dùng tiền lương để mua đang lặng lặng ở một góc trong nhà. Tủ quần áo rỗng tuếch, đi trên ban công cũng không có bộ quần áo của bạn gái nào. Gian bếp sạch sẽ gọn gàng, trong bồn rửa chén sạch sẽ nhìn qua hình như đã mấy ngày chưa dùng. Mở tủ lạnh, bên trong chỉ có hai quả trứng gà, một miếng dưa gang bỏ đã lâu, bên cạnh chỉ có mấy quả ớt héo khô cùng vài cọng hành đã khô héo. Âu Nhược Thành lao tới phòng vệ sinh, gạch men có chút ố vàng, trên gạch men sứ còn có vệt nước, hẳn mới được sử dụng không lâu.
Âu Nhược Thành trở lại phòng khách, ngồi ở trên ghế salông, con mắt nhìn chằm chằm màn ảnh truyền hình, tiết mục lại không đi vào trong đầu của hắn, hắn lấy điện thoại di động ra gọi số điện thoại bạn gái, trong lòng có chút áy náy, mấy ngày nay xác thực đã rất lạnh nhạt cô ấy. Microphone truyền đến tiếng chuông quen thuộc, không lâu sau thì nghe âm thanh nhắc nhở của tổng đài viên: số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, mong quý khách vui lòng gọi lại sau.
Âu Nhược Thành cúp điện thoại, trong lòng có một trận hoảng hốt, ba chân bốn cẳng chạy về phòng ngủ mở ra tủ quần áo, không ngoài dự đoán , trong tủ không có một bộ quần áo nào của bạn gái, lại quay trở phòng vệ sinh, không có bộ dầu gội sữa tắm nào của cô ấy. Đầu óc một mảnh trống rỗng, trở lại phòng khách mới nhìn thấy trên bàn có một phong thư, vội mở ra xem mới biết là bút tích của bạn gái. Xem xong nội dung, Âu Nhược Thành chán nản mà ngã xuống sopha, ngồi yên tĩnh một thời gian dài, bất tri bất giác bạn gái đã để lại một mớ bòng bong, chia tay cứ nói thẳng, viết nội dung phiến tình như thế, nếu đã muốn đi, hồi ứng tươi đẹp có lợi ích gì?! !
Không sai, hắn bị quăng !
Bạn gái chạy theo người khác.
Âu Nhược Thành phát hiện hắn cũng không thương tâm đến gần chết như trong tưởng tượng, không lâu trước đây, bạn gái uy hiếp muốn chia tay hắn còn rất đau lòng, hiện tại lại không có cảm giác gì. Hắn tự nhiên nghĩ, có phải bạn gái đã nghĩ thế nên tìm đường lui trước. Hắn đã nhiều lần nghĩ đến hắn có bạn gái như NANA, những người nam chính tuy rời xa quê hương vẫn thuê một căn phòng nhỏ tràn đầy hồi ức cũng chỉ có trong điện ảnh Mỹ, trên thực tế, chí ít đối với hắn mà nói thì căn bàn không thể nào làm được.
Quả nhiên là bị đá sao? Âu Nhược Thành ngơ ngác nhìn màn hình ti vi đầy đủ màu sắc, đột nhiên hắn cảm thấy mệt mỏi, phi thường mệt mỏi.
Có lẽ sẽ không bao giờ tìm có thể tìm được những hồn nhiên, tính khiết lãng mạng như xưa nữa?
Hẳn là do hiện thực xã hội, sự lạnh lùng của xã hội hay là những đáng thương của xã hội đây.
Rời khỏi phòng đã hơn giờ tối . Âu Nhược Thành chậm rãi bước đi bên ven sông, gió thổi trên mặt sông truyền tới một tia ẩm ướt cùng oi bức, thi thoảng mang chút hơi lạnh.
Nghĩ tới lúc mới tới thành phố này, tuy rằng gian khổ nhưng cũng rất nhiệt tình cùng chờ mong, mỗi ngày làm việc kết thúc, cả hai người tuy rất mệt mỏi nhưng hắn sẽ cùng bạn gái tới nơi này tản bộ một chút, ngồi ở trên ghế đá, cùng nhau dựa vào. Lúc ấy thường mơ tưởng về tương lai, mua một ngôi nhà như thế nào, trang trí ra sao để cho vừa phong cách vừa ấm áp, có lúc cũng không nói gì, cứ thế mà dựa vào nhau, cảm thấy hạnh phúc, trong lòng tràn đầy, dù có khổ cực như thế nào đi nữa nhưng chỉ cần hai người ở cạnh nhau, hạnh phúc đã đến rất gần. Nhưng bây giờ, bạn gái đi nơi nào hắn cũng không biết, năm năm yêu nhau, đến cuối cùng một câu tạm biệt cũng không có, chỉ có một tờ giấy mỏng manh để chứng minh bọn họ đã ly biệt.
Hắn không muốn nghĩ là ai đã thay lòng đổi dạ trước, bạn gái dù có thay lòng cũng không có gì kỳ quái, hắn chỉ là một tên nghèo khó, cái gì cũng không mua nổi. nhưng hắn cũng đã rất nỗ lực, mặc dù thi thoảng vẫn ầm ĩ cãi nhau nhưng hắn vẫn xem bạn gái là người thân duy nhất của mình, em ấy sao không thể đợi thêm một chút! ! hắn đã bắt đầu thay đổi! ! nếu không phải vì em ấy, hắn sao dễ dàng chấp nhận đi làm công cho một ông chủ đồng tính luyến ái kỳ quái như thế! ! hắn đã tự nói bản thân không nên để ý quá nhiều, cứ chuyên tâm làm việc, thế nhưng hắn làm sao có khả năng không chút nào để ý? Hắn cũng đã cân nhắc qua, nếu như hắn có thể chậm rãi thăng chức, tiền lương cũng chậm rãi mà tăng lên, cuộc sống cứ thế ổn định, cho dù hắn không hoàn thành giấc mơ cũng được, khiến hắn từ bỏ cũng được. Hắn đến cùng là vì ai chứ?
Âu Nhược Thành tìm được chiếc ghế đá hắn cùng bạn gái hay ngồi, chiếc ghế này có một vết rạn nứt, bạn gái hắn nói nhìn rất giống gò má của con người. Âu Nhược Thành vuốt ve nết nứt kia, nhìn nửa ngày, ngẩng đầu lên hít dài một hơi. Hắn đột nhiên cảm thấy bản thân đã mất đi mục tiêu, thế giới xung quanh hoàn toàn thay đổi, làm hắn thấy cô đơn, vắng vẻ.
Thời gian cũng không thể trở về.
Ngay cả mình cũng không muốn nhìn đến, nhưng trên bàn tay, một giọt nước mắt hạ xuống.
Điện thoại di động đúng lúc vang lên, Âu Nhược Thành tưởng bạn gái, vội vàng đưa tay lấy ra, tren màn hình hiện lên tên – Hứa Tường.