Hạ Dương dường như đã trải qua một giấc ngủ rất dài.
Ký ức chìm trong những bóng mờ không rõ sớm tối. Dường như có ai đó lay gọi anh, lại có tiếng con gái khóc lóc ồn ào bên cạnh. Tiếng khóc rất quen thuộc, nhưng anh lại quá mệt mỏi, tứ chi rã rời, chỉ càng cảm thấy giọng nói này cực kỳ phiền phức.
Anh xua tay, cố gạt cảm giác trống rỗng này sang một bên. Đôi tay giữ lấy đầu hơi co lại.
Làm ơn đi, anh chỉ muốn ngủ thôi mà, sao lại khó khăn đến như vậy?
Có ai đó kéo lê thân thể anh. Đột nhiên, anh như thể vừa bị tống xuống hồ nước khổng lồ giữa mùa đông lạnh giá, toàn thân ướt sũng. Anh vươn tay, cố bám lấy những tảng đá bên cạnh để trồi lên, song cứ vừa thoát ra khỏi mặt nước một chút là anh lại bị nhấn chìm xuống. Cảm giác đè nén trong lồng ngực càng lúc càng làm anh khó chịu, cuối cùng đành phải mở mắt ra.
Đôi mi lay động nhẹ nhàng, quang cảnh đập vào mắt khiến anh ngẩn người nhận ra những gì vừa trải qua chỉ là một giấc mơ, song hiện thực vốn cũng chẳng tốt đẹp hơn là mấy.
Hạ Dương nhìn đăm đăm vào nhóm quân lính trước mặt và hai kẻ đang giữ lấy vai mình. Thân thể anh bị trói oặt, và trước mắt là một chiếc bồn to lởm chởm nước đá lạnh trôi nổi.
Mái tóc anh lúc này đã ướt sũng, toàn thân tê dại đi vì lạnh. Song anh chẳng nói câu nào, chỉ trừng mắt quan sát xung quanh một lần nữa.
Anh vốn vừa sinh ra đã mang thân dòng dõi cao quý, nào đã từng có ai dám đối xử với anh như vậy?
Trông thấy ánh mắt anh, gã lính lúc này mới hơi chột dạ, lén lút lùi lại phía sau.
Nước lạnh vừa dịu đi, cơn đau cũng vì thế mà dần dần kéo trở lại. Hạ Dương cau mày nhăn mặt, cơ thần kinh của anh lúc này đã co giật đến choáng váng.
Nhìn thấy cô gái trước mặt, lại nhớ đến những hình phạt tra tấn phải chịu đựng mấy ngày qua, bất giác đôi mắt anh cũng híp lại thành một hàng.
Hoàng đế mất, Hân Vũ hầu như suy sụp. Trong lúc anh vẫn còn hoang mang vì nguyên nhân cái chết của ông thì bản thân mình đã bị áp giải đến hội đồng xét xử. Điệp Y và bọn quan lại ở đó trối chết dùng hàng tá những lý lẽ ấu trĩ đến buồn cười để ép anh thừa nhận mình là người đã sát hại hoàng đế. Nói mềm không được, họ lại dùng vô số những hình phạt khác nhau để tra khảo, chỉ thiếu đường muốn dồn anh vào chỗ chết.
Hạ Dương ở trong ngục ba ngày. Anh không hiểu vì lý do gì Điệp Y lại cố gắng đổ tội này lên đầu anh. Song anh xưa này đều làm người thẳng thắng, đã bao giờ chịu thua thiệt như vậy? Chuyện anh không làm thì làm sao có thể nhận được?
Mấy lần bị giải ra trước mặt Điệp Y, anh đều cứng đầu không khai lời nào. Có đôi khi anh cũng lo sợ, Điệp Y sẽ dùng Vân Tình và con để ép buộc anh. Thế nhưng vẫn may cô gái này vẫn còn chút nhân tính. Mấy ngày không gặp Vân Tình, song anh vẫn mơ hồ cảm nhận được cô vẫn an toàn.
Bọn lính canh đánh anh, dùng những hình phạt thảm khốc nhất để hành hạ cơ thể vẫn không sao làm anh khuất phục. Cơ thể kẻ biến thể phục hồi vết thương nhanh chóng, bọn chúng lại nghĩ ra những loại bùa chú khác ếm lên người anh, để anh bị giày vò, không sao bình phục được.
Với Hạ Dương mà nói, anh tập trận lâu ngày, chinh chiến đã thành thói quen, vài vết thương chẳng là gì cả, tình trạng bê bết, toàn thân đầy máu lúc này cũng là chuyện bình thường mà thôi. Thế nhưng đối với Vân Tình đang đứng sau anh thì cảnh tượng này thật sự là một việc tàn khốc.
Nước mắt cô rơi không ngừng, tựa như chỉ muốn nhận lấy toàn bộ vết thương thay anh. Tiếng khóc của cô làm anh bừng tỉnh. Lúc nhìn lại phía sau mới nhận ra không chỉ Vân Tình mà cả Hân Vũ cũng đứng đó từ bao giờ.
Khác với Vân Tình, Hân Vũ từ đầu đến cuối không hề nói lời nào, ánh mắt chỉ lạnh lẽo nhìn xuống nơi anh đang nằm.
Ánh sáng trong đôi mắt cô dường như chất chứa bao điều phức tạp. Môi cô mấp máy, rốt cuộc lại thôi.
Từ trên bục cao, đột nhiên Điệp Y lại bình thản lên tiếng: “Theo lời khai của cấm vệ quân, lúc cha xảy ra chuyện, bên cạnh chỉ có mỗi mình Hạ Dương. Anh ta cũng là Kẻ biến thể duy nhất trong hoàng cung này. Chỉ với bằng cớ này thôi đã đủ để xử tử Hạ Dương trăm lần rồi. Chị còn muốn điều tra chuyện gì nữa?”
Giọng nói Điệp Y lãnh đạm, mi mắt hơi nâng lên, để lộ vài tia sáng rực rỡ đến mức chói lòa. Hạ Dương đăm đăm nhìn cô một lúc, nhất thời cảm thấy mông lung. Đây thật sự là cô bé con Điệp Y vẫn cười hi hi níu lấy tay anh đó sao?
Anh cử động tay, muốn thử ngồi dậy song tứ chi đều đau nhức đến mức không thể gượng nổi. Vân Tình ôm lấy anh khóc đến nhòe lệ. Tình cảm của Vân Tình và Điệp Y trước giờ vẫn rất thân thiết, song lần này trừ chuyện nhìn anh ra, cô lại tuyệt nhiên không nói một lời nào với Điệp Y.
Hạ Dương nhăn mày, cố nhịn đau. Chẳng lẽ trong mấy ngày anh bị giam, ngoài này đã xảy ra chuyện gì?
Đại điện vốn rất rộng lớn. Lúc này hầu hết mọi người đều đứng, chỉ mình anh nằm vật trên đất, toàn thân đầy máu trông vô cùng thê thảm. Ấy thế mà anh chẳng thấy đau chút nào. Toàn bộ cảm xúc vốn có đều dồn vào động tĩnh bên cạnh.
Hân Vũ bước lên một bước. Bấy giờ trời chiều đã ngả sang bên kia chân trời. Ánh nắng hiu hắt chỉ soi sáng nửa phần gương mặt cô, đôi mi cong cong chìm dần vào bóng tối. Khi cô lên tiếng, giọng nói trong vắt lại ngân nga, mang theo chút cảm giác áp lực đè nén.
“Cấm vệ quân nói sao thì em nghe vậy ư? Sao có thể đảm bảo trong số cấm vệ đó không có ai là kẻ biến thể? Nếu em muốn biết sự thật thì chị cũng có thể cho em biết. Khi đó Hạ Dương đã ra ngoài. Người duy nhất ở lại phòng cha chỉ có một mình chị mà thôi. Chính mắt chị nhìn thấy ba người mặt áo choàng xuất hiện trong phòng. Chính họ đã tấn công chị. Lúc Hạ Dương quay lại thì căn bản cha đã bị ám sát rồi.”
“Lời khai này sáng đến giờ chị đã nói rất nhiều lần rồi. Chị không nghĩ ra được lý do khác để biện hộ cho anh ta sao?” –Điệp Y nói.
“Đó hoàn toàn là sự thật, sao lại còn lời khai nào khác?”
“Nếu tôi tìm được sự thật khác thì sao?”
Sắc mặt Hân Vũ vốn đã lạnh lẽo, Điệp Y cũng chẳng khá gì hơn. Hạ Dương nhìn hai chị em họ đối đáp nhau trước mặt vô số quan viên, lại cảm thấy khó hiểu. Từ bao giờ Điệp Y có thể ngang nhiên đối chấp với Hân Vũ như thế? Hơn nữa từ khi tỉnh lại đến giờ, sự thật anh nhìn thấy là bọn quan viên này…
Ngón tay Hạ Dương đột nhiên siết chặt, như nhận ra điều gì đó, anh ngẩng người, nhìn đôi mắt đẫm ướt của cô gái đang ôm mình vào lòng, cố nói thành lời: “Tại… sao?”
Nếu không lên tiếng, hẳn anh cũng không nhận ra mình đã yếu sức đến nhường ấy. Song tất cả mọi thứ đều không còn quan trọng. Vân Tình đương nhiên hiểu anh muốn hỏi gì, chỉ siết chặt lấy anh hơn, nhẹ nhàng lắc đầu: “Cha để lại chiếu thư. Quốc vương tương lai của Nhân quốc sẽ là Điệp Y.”
Nghe những lời đó, sau cùng thì Hạ Dương cũng hiểu thế nào là điên rồ.
Hoàng đế điên rồi, cả Nhân quốc này cũng trở nên điên rồ rồi sao? Sao lại có thể để Điệp Y tiếp quản vị trí này?
Thế nhưng trước khi anh kịp lên tiếng một lần nữa, giọng nói của Điệp Y đã vang lên: “Có nguồn tin nói, trong cung từ lâu đã tồn tại một kẻ biến thể. Chỉ là kẻ này che giấu quá kín đáo nên mọi người đều không phát hiện được. Tôi có lòng tin rằng người này chính là Hạ Dương. Anh ta căm hận hoàng tộc nên mới che giấu thân phận mình, âm mưu giết cha. Sau đó vì che giấu, đành phải thú nhận để đánh lạc hướng chị, để chị bảo vệ anh ta. ”
Hạ Dương nghe xong chỉ thấy buồn cười, Vân Tình cũng không mấy ngạc nhiên, trong khi Hân Vũ lại càng cười rạng rỡ: “Em muốn tìm một người ra chịu tội cũng phải hợp lý một chút chứ? Nói như vậy chẳng phải chỉ sỉ nhục nhân cách của Hạ Dương mà cũng là xem thường chị nữa.”
“Tôi có nhân chứng. Chỉ cần người này khai nhận thì anh ta không thể chối cãi.” –Điệp Y vẫn ngang ngạnh nói, đoạn phất tay ra hiệu cho một viên lính gần đó –“Dẫn ông ta vào đây.”
Trong điện không phải ít người. Tất cả quan viên đến đây trong buổi gặp sáng đều phải nán lại đến giờ này. Hầu hết đều nhìn nhau câm lặng. Bọn họ trước nay đều phục tùng dưới quyền Hân Vũ, thế nhưng hoàng đế vừa băng hà, chiếu thư đưa ra lại đưa Điệp Y lên làm quốc vương vốn đã là một cú sốc rồi. Giờ hai chị em nhà này lại tranh chấp như thế, trong nhất thời họ vẫn chưa xác định được nên đứng về phía nào, chỉ có thể âm thầm quan sát động tĩnh.
Hân Vũ nhìn Hạ Dương một lúc, cũng không có ý định đỡ anh dậy hay cho người chăm sóc để anh được thoải mái hơn, thuận chân ngồi xuống một chiếc ngai tựa gần đó. Vân Tình mấy lần đưa mắt tìm kiếm chỉ thị của cô, song vẫn không nhận thấy gì.
Im lặng kéo dài càng lâu càng khiến Vân Tình lo lắng.
Sáng nay cô vội vã lôi Hân Vũ đến đây. Nhưng sau đó nghe Hân Vũ nói mới biết mình manh động, đành phải chạy khắp nơi sắp xếp theo những gì được dặn. Song lúc cô đến y viện thì được biết người tên Thẩm Lãng đã bị Điệp Y mang đi hôm trước rồi.
Cô biết người này hẳn rất quan trọng, nếu không Hân Vũ cũng không bảo cô đi tìm vào lúc dầu sôi lửa bỏng thế này. Nhưng báo lại thì chỉ nghe Hân Vũ cười nhạt bảo: “Không sao. Chị cũng đoán được rồi.”
Chẳng biết sao, dù chỉ thốt ra một câu nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, song cô vẫn cảm thấy ánh mắt Hân Vũ ảm đạm như mùa thu mất sắc.
Cô và Hân Vũ muốn lật lại bản án của Hạ Dương trước mặt mọi người. Nhưng Điệp Y nhất quyết không chịu giao người. Hai bên giằng co mãi một lúc, sau cùng Điệp Y đuối lý, đột ngột công bố chiếu thư của hoàng đế.
Tờ chiếu thư này vốn là hôm hoàng đế mất, cô và Điệp Y cùng đi lấy. Nhưng sau đó xảy ra bao nhiêu chuyện, cô cũng chẳng còn tâm trí nào mà để ý đến. Lúc này nhìn tấm giấy da vàng vọt khẽ khàng đóng ấn tín của Hoàng đế bên dưới, cô lại cảm thấy hoang mang.
Chiếu thư chỉ có mấy chữ: “Theo lệ cũ, ngôi vị hoàng đế loài người sẽ truyền cho con trai của ta và hoàng hậu đã mất. Nếu ta không có con trai thì truyền ngôi cho con gái là Điệp Y.”
Ấy vậy mà khi quan cận thần run run đọc hết mảnh giấy này, hầu như không người nào đứng trong điện không sững sờ.
Vốn tất cả mọi người đều cho rằng hoàng đế sẽ truyền ngôi cho Hân Vũ. Nhưng để lại Nhân quốc cho Điệp Y vốn đã kỳ lạ lắm rồi, đằng này lại dư ra một câu vô thưởng vô phạt nữa. Hai mươi năm nay, ai chẳng biết hoàng đế không có con trai?
Hân Vũ tất nhiên cũng bất ngờ trước tờ chiếu thư này. Thế nhưng cô tôn trọng ý định của hoàng đế, sau cùng chỉ giữ vững lập trường cũ là giải quyết chuyện Hạ Dương trước.
Trong một ngày xảy ra nhiều sự kiện như thế, lại trông thấy Hạ Dương bị tra tấn đến mức thảm thương, Vân Tình đã chẳng còn tâm trí nào nghĩ nhiều nữa, song lúc nhìn thấy người được dẫn vào đại điện, cô vẫn không thể kìm nén được sự ngạc nhiên.
Ngự y trong cung chẳng có mấy người, cô vừa nhìn là đã nhận ra ngay. Người đàn ông này chẳng phải là ngự y Thẩm Lãng mà Hân Vũ đã đề cập đến sao?
Ngước mắt lên nhìn Hân Vũ, thấy hàng mày cô khẽ cau lại. Nhận thấy sự lo lắng của Vân Tình, cô cũng chỉ bình thản gật đầu.
Chính Hân Vũ cũng không rõ, cái gật đầu này là trấn an Vân Tình, hay cam chịu với những gì sắp đến đây?
“Trong cung có kẻ biến thể. Nếu các ngự y cũng không thấy lạ thì đúng là rất thất trách. Thẩm Lãng lại là ngự y chính trong cung. Trước đây có người âm thầm báo lại, Thẩm Lãng phát hiện Kẻ biến thể, song vẫn giấu giếm giúp người này.” –Điệp Y đứng sững trước chính điện, lạnh lẽo nhìn người đàn ông ngoài lục tuần vừa bị kéo lê vào điện –“Thẩm Lãng che giấu tội phạm, bị bức cung nghiêm hình mà vẫn không nhận tội, không thể không xử tử. Thẩm Lãng, tôi cho ông một cơ hội. Chỉ cần ông nói ra kẻ đó là ai, tôi sẽ để ông và gia đình sống sót, chỉ bị cách chức, đuổi ra khỏi kinh thành mà thôi. Cơ hội chỉ có một lần, hy vọng ông không làm tôi thất vọng.”
Đến lúc này thì khóe môi Hạ Dương đã không kìm được mà khẽ rung rẩy.
Thẩm Lãng là một ngự y già, hầu như đã dành cả tuổi trẻ của mình chôn vùi trong cung. Ông ta đã là ngự y từ trước khi hoàng đế hiện tại lên ngôi, ước chừng cũng đã mấy mươi năm rồi.
Ấy mà lúc này, Hân Vũ chỉ có thể cau mày, nhìn ông lão râu ria tóc bạc quỳ gối trước mặt mình, quần áo ông rách nát, vài chỗ còn lộ ra cả vết máu thịt loang lổ, hẳn cũng từng chịu hình phạt roi quất. Ánh mắt ông lơ đãng lướt qua từng gương mặt đứng trong đại điện, bất chợt cười lớn:
“Con nhóc này. Lúc ta bắt đầu làm ngự y thì mẹ cô vẫn còn chưa ra đời đấy. Chút hình phạt nhỏ nhoi thế này mà muốn làm ta khuất phục sao? Thẩm Lãng ta cả đời quang minh lỗi lạc, công chính liêm minh. Cô muốn tìm một cái cớ ép buộc lão già này thì cũng phải hợp lý một chút chứ?”
Điệp Y cả giận: “Ông già này, ông thích cứng không thích mềm thì đừng trách tôi. Tôi niệm tình gia đình ông còn vợ và con cháu nên mới cho ông một cơ hội. Ông nghĩ tôi không có khả năng ếm bùa ‘Nói thật’ lên người ông sao?”
Nói rồi cô hùng hổ bước đến. Song trước khi cô kịp chạm được vào người Thẩm Lãng thì Hân Vũ đã đứng lên ngăn lại: “Thẩm Lãng là công thần trong triều. Cha lúc còn sống cũng rất tin tưởng vào con người ông ấy. Chúng ta không thể đối xử với ông ấy như vậy?”
“Bây giờ chị muốn giành quyền với tôi sao? Đừng quên là cha để lại vương quốc này cho ai? Chị một mặt muốn tôi lấy ra chứng cớ định tội Hạ Dương, mặt khác lại ngăn cản tôi điều tra. Rốt cuộc chị muốn gì?”
Đến cả Vân Tình cũng thầm bất mãn. Song lúc này Hân Vũ lại nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, cha trao vương quốc lại cho em là vì cha hy vọng sẽ có một người tốt nhất nắm quyền vương quốc này. Em làm như vậy làm sao có thể khiến người ta nể phục?”
“Tôi chẳng thấy ai không phục. Nếu có cũng chỉ có một mình chị mà thôi.” –Điệp Y quát mắt, đẩy Hân Vũ ra tiếp tục bước về phía Thẩm Lãng. Hân Vũ giương tay, song cuối cùng cũng không kéo Điệp Y lại.
Cô bé này, từ lâu đã không còn là đứa em gái được cô nâng niu, bảo bọc nữa rồi.
Váy dài dưới chân Điệp Y khẽ lay động. Vừa bước đến, hai tay cô lại giơ lên không trung, lầm bầm đọc bùa chú kêu gọi sự thật. Một tia sáng màu lục tỏa ra từ đôi tay cô, dần dần lượn lờ quanh ông lão Thẩm Lãng.
“Nói cho tôi biết, hai năm trước ông vội vã mang cỏ vân tích vào cung. Loại cỏ này chỉ có tác dụng điều trị đối với kẻ biến thể. Vậy Kẻ biến thể trong hoàng cung lúc đó là ai?” –Điệp Y cất giọng, vẻ mặt hừng hực khí thế chiến thắng.
Thẩm Lãng bị vây trong làn khói xanh, dần dần đầu óc không còn giữ được sự tỉnh táo nữa. Ánh mắt ông đục ngầu, lướt qua Hạ Dương đang nằm trong lòng Vân Tình, lại đến Hân Vũ đứng phía sau Điệp Y. Vậy mà lúc mọi người cho rằng ông đã hoàn toàn bị Điệp Y điều khiển, ông lại đột ngột cười lớn: “Không phải là công chúa Điệp Y thì còn ai vào đây?”
Điệp Y nghe ông nói thế thì càng điên cuồng, tay tạo ra thêm một luồng ánh sáng màu hồng nhạt lao thẳng về phía Thẩm Lãng. Bùa chú vừa bắn ra, Thẩm Lãng lập tức ôm lấy cả người liên tục vặn vẹo.
“Thẩm Lãng chết tiệt, dám lôi ta ra làm trò. Nói, hai năm trước ông đem cỏ vân tích vào cung cho ai?”
Hân Vũ biết Điệp Y vừa ếm bùa Tra tấn, nhất thời thất thần. Tra tấn là loại bùa cấm, hầu như không được dạy trên núi Tiên Tri. Loại bùa này cũng là trước đây Tần pháp sư có nhắc đến nên Hân Vũ mới biết được. Tại sao Điệp Y lại có thể sử dụng thành thạo như vậy?
Cô nhìn vẻ mặt thống khổ của Thẩm Lãng, nhất thời không thốt ra lời.
Hai năm trước, cô đấu một trận sống còn với Nam Tinh, sau đó thì bị thương rất nặng. Với thương tích của mình khi đó, cô vốn còn cho rằng sự việc không thể giấu được, vậy mà cuối cùng vẫn có thể bình an vượt qua. Cô hỏi Kiến Phi, song Kiến Phi cũng cho là các ngự y trong cung không phát hiện. Thật chẳng ngờ, Thẩm Lãng không chỉ biết được, lại còn âm thầm dùng cỏ vân tích chữa trị cho cô.
Giữ một kẻ biến thể trong kinh thành vốn đã là chuyện lớn, hơn nữa đây còn là hoàng cung. Ấy vậy mà người đàn ông này chẳng có nửa câu nghi ngờ, còn âm thầm giúp đỡ cô lâu đến vậy, nếu bảo Hân Vũ không cảm kích thì cũng không đúng. Thế nhưng sự giúp đỡ của cô lúc này thật chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này.
Cô tự nói với bản thân mình, Thẩm Lãng thật ra cũng chỉ là một người ngoài. Tuy ông ta che giấu cho cô song cũng chỉ là vì lợi ích toàn cục của loài người, cô không có nghĩa vụ phải giúp đỡ ông ta. Thậm chí nếu ông bị Điệp Y hành hạ đến chết, vậy thì trong hoàng cung này sẽ chẳng ai có thể đưa ra bằng chứng tố cáo cô nữa.
Thế nhưng mãi đến lúc sực tỉnh, cô mới nhận ra mình đã ra tay giải bùa chú của Điệp Y từ lúc nào rồi.
Điệp Y vẫn hậm hực nhìn cô, trong khi Thẩm Lãng co người dưới đất thở từng tiếng mệt nhọc. Đến nước này, Hân Vũ chỉ còn có thể thở dài.
Làm người luôn khó khăn như vậy, có một số việc biết là không nên làm nhưng vẫn không thể không ra tay. Lại có một số người, định trước là không thể cứu nhưng vẫn không thể trơ mắt mà không cứu.
Hân Vũ mặc kệ Điệp Y, chỉ bước đến đỡ Thẩm Lãng dậy.
“Ông ấy đã hơn sáu mươi tuổi rồi, em muốn nhìn thấy ông ấy chết mới vừa lòng sao?”
Nhịp tim Thẩm Lãng đập rất nhanh. Hân Vũ nhìn thấy máu ứa ra từ cơ thể ông, bất giác nhói lòng. Ông lão này vốn chẳng có thân thích gì với mình, song lại có thể bất chấp sống chết bảo vệ mình như thế, trong khi em gái ruột thịt thì lại…
Qua vai Hân Vũ, lúc này Điệp Y cũng nhận ra mình hơi quá tay. Lần này cô hành động thật sự quá vội vàng. Nếu ông ta chết, chẳng phải mọi thứ cô làm đều thành công dã tràng sao?
Hân Vũ gọi ra vài bùa chú giúp Thẩm Lãng cầm máu. Lúc này ông lão mới có chút tỉnh táo, nhận ra Hân Vũ đang điều trị cho mình, khóe môi ông chỉ lắp bắp: “Đúng là ta đã không nhìn lầm người.”
Hân Vũ cũng không mấy để ý đến lời ông. Tuy cô biết pháp thuật, song cũng chẳng phải là lang y, không thể trị tận gốc được. Vừa định xoay người gọi lính gác gọi thêm ngự y vào, cánh tay lại bị Thẩm Lãng nắm chặt.
“Công chúa, lão già này còn có một đứa cháu gái, nhỏ hơn cô một chút. Vợ lão cũng đã già rồi. Hy vọng công chúa giúp ta chăm sóc bọn họ.”
Giọng ông rất nhẹ, Hân Vũ phải hơi cúi người mới nghe rõ được. Cho là ông đang rối trí, cô cũng chỉ vỗ vai ông, nhàn nhạt nói: “Nghỉ ngơi một chút đi, ông sẽ không sao đâu.”
Thế nhưng lúc cô đứng dậy, vừa gọi lính canh đến thì ông lão Thẩm Lãng đang nằm dưới đất đột nhiên đứng dậy. Chẳng biết ông lấy đâu ra sức lực, bước chân lảo đảo cứ chạy như điên cho đến khi đập đầu vào cột đá trong điện.
Mãi đến lúc ông ngã xuống, máu văng khắp trên sàn điện rồi mà tất cả mọi người đang đứng đấy đều thẫn thờ.
Phải rất lâu sau đó, Hân Vũ mới lấy lại bình tĩnh, lao đến xem xét tình hình. Ông lão nằm dưới đất, hai mắt mở to đăm đăm nhìn về hướng Điệp Y, trong mắt mơ hồ vẫn còn đọng lại vài tia oán hận.
Song bấy nhiêu cũng chẳng nói lên được điều gì, bởi ông thật sự không còn nhịp thở nữa.
Hân Vũ ngồi cạnh ông, hầu như bất động. Cô vốn đã nghĩ ra nhiều tình huống kế tiếp, nhưng lại không ngờ được ông lão ngự y già lại chọn cách này.
Tựa như, ông tiếc nuối chút tôn nghiêm cuối cùng của bản thân mình, song cũng không nỡ bán đứng Hân Vũ.
Vân Tình cũng bước đến cạnh Hân Vũ, chân hơi khuỵu xuống. Cô là một cô gái rất dễ khóc, chưa gì mà nước mắt đã lã chã rơi xuống sàn đá cẩm thạch. Hân Vũ nhìn thấy, nhưng cũng chẳng còn hơi sức nào an ủi Vân Tình nữa.
Các quan trong triều hồi hộp nhìn nhau. Nãy giờ họ đều chọn giải pháp im lặng, nhưng như thế không có nghĩa là họ không có chính kiến. Hơn nữa Thẩm Lãng làm quan đã rất nhiều năm, vô số quan lại đều được ông chăm sóc, nhìn thấy cảnh này không tránh được phẫn nộ.
Ngược lại, Điệp Y chỉ cười gằn: “Ông ấy cho là chết xong sao? Dám chống đối lệnh, tội này đáng phải xử tử cả nhà. Người đâu, cho người bắt giam cả nhà ông ta lại, giết tất cả cho tôi.”
Chưa dứt lời, gương mặt tròn trịa đã lãnh một cú tát, cả người cô loạng choạng suýt chút nữa thì ngã xuống đất. Đôi mắt dữ tợn như thể không tin được nhìn Hân Vũ.
Từ trước đến nay, cho dù cô phạm sai lầm lớn thế nào, Hân Vũ cũng chưa từng đánh cô. Mà đừng nói Hân Vũ, cả hoàng cung đều xem cô là trứng mỏng, làm sao có ai dám động vào cô. Lúc này bị Hân Vũ tát, tất cả oán hận cô như đều phun trào ra ngoài.
“Hân Vũ, chị biết tôi là ai không? Chị dám đánh tôi?”
“Cho dù là ai đi chăng nữa, em cũng là em của chị. Quốc vương của loài người độc đoán thế nào, tàn nhẫn ra sao chị không để tâm, nhưng chị nhất định không thể để em gái mình trở thành người như vậy.” –Hân Vũ thản nhiên nói.
“Ông ta là nhân chứng duy nhất, lại cả gan dám trái lệnh, chuyện này làm sao cho qua dễ dàng như vậy được? Nhất định phải xử tử cả nhà.”
“Người chết là hết. Em muốn giết cả nhà ông ấy thì có ích gì không?”
Điệp Y nghiến răng: “Hân Vũ, chị mở miệng thì nói tôn trọng quyết định của cha. Ngôi vương này là cha để lại cho tôi. Giờ cho dù là tôi đưa ra quyết định nào thì chị cũng phản đối. Có phải chị có ý mưu phản không?”
Điệp Y vừa dứt lời, sắc mặt Hân Vũ đã sượng trân.
Sao cô có thể nhất thời quên mất, thân phận bây giờ không còn giống như trước, Điệp Y cũng không còn là con bé được cô hết lòng bảo vệ nữa, nó cũng chẳng còn là em gái cô.
Quan hệ bây giờ giữa cô và Điệp Y, nếu Điệp Y vui vẻ thì còn có thể gọi cô một tiếng chị gái. Nhưng con bé không vui thì nó là quân, cô là thần. Làm sao cô lại có quyền ngăn cản nó như vậy?
Điệp Y nhìn thấy Hân Vũ ngỡ ngàng thì càng đắc ý, cũng mặc kệ vẻ mặt chống đối của Vân Tình, quay người bảo viên lính cạnh đó: “Công chúa Hân Vũ bất tuân mệnh lệnh, lôi ra ngoài đánh gậy.”
Trái với vẻ mặt hăm hở ra oai của Điệp Y, sau lời cô vẫn là không gian tĩnh lặng tuyệt đối. Tất cả quan viên đều cúi mặt xuống, thậm chí cả lính canh cũng chần chừ không dám bước đến gần. Điệp Y trông thấy thế càng lấy làm tức tối: “Các người không xem tôi ra gì sao? Tính làm phản à?”
“Điệp Y, đừng quá đáng nữa. Việc hiện giờ chúng ta cần làm là đoàn kết, không phải đấu đá nội bộ.” –Từ lúc công khai chiếu thư đến giờ, đây chỉ mới là lần đầu tiên Vân Tình lên tiếng. Ấy vậy mà Điệp Y chỉ cười nhạt.
“Chị ta làm càn trước mặt mọi người thì đúng, còn tôi chỉ nói vài câu thì gọi là quá đáng sao? Bây giờ tôi mới là quốc vương tương lai của loài người. Lời tôi nói ra, ngay cả người hoàng tộc cũng không nghe thì lấy gì có uy lực đối với những quan viên khác. Hân Vũ, chị nói xem lời tôi có đúng không?”
Tảng đá lúc này lại bị đẩy sang Hân Vũ. Mọi cặp mắt trong điện đều lước sang cô, có chờ đợi, có đè nén, cũng có chút hiếu kỳ. Bất giác Hân Vũ lại cảm thấy mình tựa như con hổ trong chuồng thú, ngoại trừ làm vật tiêu khiển cho người khác thì chẳng còn lựa chọn nào khác.
Rốt cuộc, cô hít thật sâu, bước đến góc điện nhìn một tên lính đang đứng tần ngần đó, thậm chí còn mỉm cười bảo gã ta: “Đánh nhanh lên, không thôi thì tôi sẽ đổi ý đấy.”
Đại điện là nơi hội họp quần thần, đương nhiên sẽ không tránh khỏi những lúc bất hòa. Khi đó tùy theo mức độ nặng nhẹ hoặc tội mà các quan mắc phải, hoàng đế sẽ có lệ lôi kẻ đó ra đánh. Thế nên ở cuối điện đều được sắp đặt sẵn những công cụ trừng phạt. Tuy vậy thông thường hình phạt cho các quan viên cũng chỉ có ý cảnh cáo, tầm năm gậy đến mười gậy thôi đã khiến họ ê ẩm đến mấy ngày. Lúc này Hân Vũ cầm một cây gậy đặt vào tay tên lính, chỉ nghĩ đến dáng vẻ mảnh mai của cô phải chịu đến năm mươi gậy, tên lính bất giác đổ mồ hôi hột.
Vân Tình vẫn muốn khuyên bảo, nhưng ánh mắt Hân Vũ đã ra hiệu nên không dám nói nhiều. Cả đám quần thần ban đầu còn cắn môi nhìn cảnh Hân Vũ bị đánh, sau đó mơ hồ thấy những vết đỏ thấm ướt lớp váy trắng của cô, nhất thời đều quay đi hướng khác.
Mãi đến khi hình phạt xong đâu vào đấy, hai tên lính mới lôi Hân Vũ dậy, dìu cô quỳ xuống trước mặt Điệp Y. Hân Vũ đau đến cắn răng cau mày, lại thầm trách mấy tên lính này sao lại ngờ nghệch đến thế. Dù sao cô cũng là công chúa, có đánh cũng phải nhẹ tay một chút mới phải.
Việc Hân Vũ bị đánh chí ít cũng gỡ gạc được cho Điệp Y chút ít thể diện. Thái độ của cô lúc này đã hạ nhiệt hơn ban nãy rất nhiều, chậm rãi hạ giọng: “Chuyện này không nhắc lại nữa, nhưng án phạt xử tử cả nhà Thẩm Lãng thì vẫn giữ nguyên. Nếu không lấy ông ta làm gương, sau này còn bao nhiêu người động chút thì tự sát, ngay cả mệnh lệnh của tôi cũng không nghe chứ?”
Hân Vũ không ngờ Điệp Y lại nhắc đến chuyện này lần nữa, thái độ mệt mỏi đã pha chút bực dọc: “Cho dù làm chuyện gì cũng phải chừa lại cho bản thân và người khác một con đường lùi. Điệp Y à, em chưa từng nghe câu này sao?”
Điệp Y nghe thế, nhất thời lại nổi lên tính ngang ngược: “Làm vua không nói hai lời? Tôi nhất định phải giết cả nhà Thẩm Lãng đó thì sao? Tôi không tin đi hết y viện, không có ngự y nào không biết chuyện Hạ Dương là kẻ biến thể.”
Đến nước này thì Hân Vũ chẳng nói được lời nào nữa, chỉ thẫn ngờ nói: “Một Thẩm Lãng chưa đủ, em muốn giết tất cả ngự y trong cung mới hài lòng?”
“Nếu ông ta chịu cúi đầu khai nhận trước mặt tôi, thì ông ta đâu phải chết, còn hại cả nhà mình chứ?”
Ánh mắt Hân Vũ lúc này đã chẳng còn chút chờ mong nào. Môi cô bật ra một tiếng cười nhạt nhẽo, rốt cuộc cũng hạ giọng: “Vậy thì em không cần phải điều tra nữa. Chị biết năm đó Thẩm Lãng mang cỏ vân tích vào cung cho ai.”
Cả điện vốn vừa vang lên tiếng rì rầm, lúc này lại đột ngột im phăng phắt.
Điệp Y như thể chỉ chờ đợi Hân Vũ thừa nhận điều này, khóe môi lại lộ ra nụ cười cong cong: “Vậy chị nói xem là ai nào?”
Hân Vũ khẽ lắc đầu. Điệp Y vốn chỉ là đứa trẻ vừa mới ra đời, tất cả mọi chuyện đều không nhìn thấu. Làm sao cô không biết, Điệp Y bày ra mẻ cá lớn như vậy cũng chỉ chờ cô nhảy vào mà thôi.
Di chiếu, Hạ Dương, Vân Tình, Thẩm Lãng, từng bước từng bước một đều nằm trong một kế hoạch hoàn hảo nhất để đợi cô chính miệng xác nhận. Thật ra cô cũng cảm thấy khâm phục người đứng phía sau vở kịch này, có thể bày ra cục diện không lối thoát như vậy, ắt hẳn cũng không phải kẻ tầm thường.
Chỉ là, cô không biết mình còn có cơ hội gặp mặt kẻ đó hay không.
Thế nhưng trước khi Hân Vũ mở lời, giọng nói Hạ Dương đã sừng sững vang lên: “Không cần điều tra nữa. Đúng thật người Thẩm Lãng bí mật giúp đỡ là tôi.”
Hẳn là thời gian nghỉ ngơi khá lâu, lại được Vân Tình trị thương nên anh cũng đã khỏe hơn ít nhiều, lúc này đã có thể gượng đứng dậy được. Hân Vũ bực dọc trừng mắt nhìn anh, song anh cũng chỉ cười cười đáp lại: “Tôi biết các người đều sẽ nhìn tôi như vậy mà. Trong mắt các người, kẻ biến thể thì đâu phải là sinh mạng, đúng không? Thế nên việc tôi giấu kín mấy năm nay hoàn toàn là đúng thấy chưa? Ha ha.”
Giữa đại điện yên ắng, tiếng cười của anh như xộc thẳng vào lòng mọi người. Vân Tình vẫn chưa hiểu rõ, vội vã lên tiếng mắng: “Hạ Dương, anh nói nhăng nói cuội gì đấy? Anh biết mình đang nói gì không hả?”
Mặt mũi Hạ Dương đã được lau sạch sẽ, không còn chút máu nào. Giờ phút này anh chỉ bình thản nhìn Vân Tình, cười cười ôm cô vào lòng.
Sao lại không biết cơ chứ? Tình cảnh anh vốn đã thê thảm lắm rồi. Anh là kẻ biến thể duy nhất có mặt ở hiện trường, lại còn giấu giếm hai ba năm mờ mịt. Chưa kể đến việc hoàng đế không cho anh cưới Vân Tình, chuyện này cả triều đều biết. Nguyên nhân gây án, thời điểm gây án, cả thời gian anh cũng không thoát được. Hơn nữa Hân Vũ cũng không tận mắt nhìn thấy người khác giết hoàng đế, lời khai của cô căn bản chẳng thay đổi được gì cả.
Một lời xác nhận này căn bản không chỉ thừa nhận anh giấu giếm hoàng gia, lừa gạt Hân Vũ, mà còn gián tiếp khiến tội danh mưu sát hoàng đế của anh không thể gỡ gạc được.
Nhưng nhìn thấy Hân Vũ, nhìn cách Thẩm Lãng chết thảm thương, anh lại không thể xem như không nghe không nhìn thấy gì được. Nếu anh không nhận, còn biết bao người sẽ vì anh mà chết, đó là chưa kể đến Hân Vũ cũng có thể vì chuyện này mà bại lộ. Anh vốn đã chẳng còn gì, có hy sinh bản thân cũng chẳng sao, song nhìn thấy Vân Tình mắt rưng rưng ướt và chiếc bụng vẫn chưa nhìn rõ của cô, anh lại có chút không đành lòng.
Trời cao lại sao đến cuối cùng vẫn đối xử bất công với anh như thế?
Vì anh bỗng nhiên thừa nhận, Điệp Y nhất thời vẫn ngây ngốc. Song rất nhanh, ánh mắt cô sắc lạnh lướt từ Hạ Dương sang Hân Vũ, rốt cuộc cười cợt hỏi: “Hân Vũ, chị xác nhận điều Hạ Dương nói cũng là điều chị muốn nói không?”
Hân Vũ lắc đầu: “Không phải. Thật ra tôi định nói, người mà năm đó Thẩm Lãng dùng cỏ vân tích để cứu là tôi.”
Quai hàm Vân Tình suýt chút nữa đã rơi xuống, Hạ Dương phẫn nộ, còn Điệp Y cuối cùng cũng có thể thở dài an lòng.
Hân Vũ lại khoanh tay, tựa như đang kể một câu chuyện của người khác: “Mọi người có nhớ năm đó Nam Tinh tấn công hoàng cung không? Khi đó tôi bị thương rất nặng, đã bất tỉnh hai tuần liền. Trong thời gian này Thẩm Lãng vẫn chữa trị cho tôi. Tôi cũng đoán ông ấy mơ hồ đoán được vài phần, không ngờ chuyện gì ông ấy cũng biết, lại còn âm thầm dùng cỏ vân tích để trị liệu cho tôi. Cuối cùng lại vì tôi mà chết. Nếu đến tận lúc này mà tôi vẫn không đứng ra bảo vệ gia đình ông ấy, thì tôi còn mặt mũi nào?”
“HÂN – VŨ” –Hạ Dương đứng sững, gằn từng tiếng một, vậy mà Hân Vũ thản nhiên như thể không hề nghe thấy.
“Sau khi hoàng hậu chết, mọi người đều biết tôi ốm đến ba năm không khỏi. Sau đó trở về Hoàng cung thì sức khỏe cực yếu. Thực tế không phải vậy. Ba năm đó tôi không hề đau ốm gì, mà tôi lẻn đến rừng Tinh Linh muốn xem tình hình hoàng hậu, sau cùng lại gặp phải một quân lính quỷ tộc. May mắn tôi sống sót được, bèn trở về đảo Rùa điều trị. Cho đến tận hôm nay tôi vẫn cố tình giấu mọi người chuyện này. Chuyện này thật lòng tôi xin lỗi.”
Giọng Hân Vũ vẫn đều đặn, song vẻ mặt hầu hết mọi người trong điện đều thở không ra hơi. Công chúa của bọn họ là kẻ biến thể? Mà người này còn là Hân Vũ, người mà mỗi người họ đều phải gặp trên triều, thậm chí còn từng xem cô là tương lai của Nhân quốc.
Cô giỏi thao lược, mấy năm qua vẫn nắm lĩnh triều đình, cô giúp bọn họ đánh lùi Nam Tinh, giữ vững biên giới bao năm. Phản quân vừa tấn công, cô vừa xuất hiện đã trấn an lòng dân chúng, đẩy ngược thế cờ.
Một cô gái như vậy mà lại là kẻ biến thể.
Chỉ có Điệp Y là vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên như thể biết hết mọi chuyện. Cô âm thầm hạ giọng: “Hân Vũ à, ban đầu tôi chỉ cho là Hạ Dương đáng nghi ngờ mà thôi. Nhưng mà giờ tại sao mọi việc lại thành thế này? Nếu chị cũng là kẻ biến thể thì nguy rồi. Chẳng phải chị không nhớ, theo lời chị nói suốt sáng nay thì lúc cha xảy ra chuyện, trong phòng chỉ còn có mỗi mình chị à?”
“Còn ba người mặc áo choàng đen nữa.” –Hân Vũ nhướng mày, nhẹ nhàng đáp.
“Từ đầu đến cuối không ai nhìn thấy ba người đó cả. Làm sao chắc chắn rằng đó có phải là chị cố tình bịa ra hay không?”
Từng lời Điệp Y nói đều rất bình thản, song nội dung lại có xu hướng dẫn dắt sâu sắc. Chẳng mấy chốc, cả Vân Tình cũng nhận ra ngay vấn đề. Cô che miệng, thảng thốt thành tiếng: “Em điên rồi Điệp Y, chẳng lẽ em cho rằng Hân Vũ giết cha hay sao?”
Một viên quan trong triều có lẽ cảm thấy im lặng đã lâu, hơn nữa tình hình bấy giờ không còn là tranh chấp nội bộ của hoàng tộc nữa, bèn đứng ra nói: “Về tình về lý, không thể nghi ngờ công chúa Hân Vũ được.”
Đã có người xung phong làm bia chắn, những người khác lúc này chẳng ngại ngần gì nữa, đồng loạt quỳ xuống đồng thanh nói: “Xin tân vương nghĩ lại. Không thể nghi ngờ công chúa Hân Vũ được.”
Điệp Y thoáng nhìn hết bọn họ, bất giác lại cười lớn: “Mọi người đều bị cô ta mê mụi cả rồi. Cho rằng cô ta không thể giết cha sao? Nếu tôi biết được một lý do khiến cô ta có thể bất chấp tất cả mà giết cha, không biết các người còn nói được gì để bảo vệ cô ta nữa đây.”
Thái độ Điệp Y lúc này khá điên cuồng, nhưng lời nói ra đều rất chắc chắn. Hạ Dương nhìn thấy nụ cười đắc thắng của cô, bất giác lại có một dự cảm xấu.
Bỗng nhiên, anh lại nhớ đến những lời thều thào trước khi hoàng đế mất, ngón tay lại toát ra mồ hôi lạnh.
Vân Tình… chiếu thư…
Hân Vũ… đi đi… Hân Vũ… càng xa… càng tốt…
Ánh mắt anh sáng ngời. Nếu như cơ thể còn lạnh lặn, anh nhất định sẽ bất chấp tất cả mà mang Hân Vũ và Vân Tình ra khỏi đây.
Sao anh lại không thể nghĩ ra điều này sớm hơn? Trong khi hoàng đế trước khi mất đã cố gắng nói ra được đến chừng ấy?
Điệp Y đi từng bước chậm rãi xuống giữa điện, lúc chỉ còn cách Hân Vũ một bước chân, cô bất ngờ cúi xuống, giọng nói nhẹ nhàng chỉ đủ để hai người nghe thấy:
“Nhớ tôi từng nói gì với chị không? Tôi nhất định sẽ không làm tổn thương những người thân của mình.”
Hân Vũ cau mày, thoáng ngạc nhiên. Song Điệp Y chỉ cười cười lùi về sau một chút: “Tiếc rằng, chị lại không phải.