-----Ngày /-----
Song Thư đang ngồi nói chuyện với Uyển Nhã
_ Thư nè, cậu biết tuần sau có ngày gì không? – Nhã hỏi
_ Để xem nào…hôm nay là…vậy tuần sau sẽ…có ngày /…ngày lễ tình nhân sao?!
_ CÁI GÌ?
Cả Ân, Vũ, Khoa và Vy đồng thanh làm cô hết hồn. Mải chơi quá nên cũng chẳng ai nhớ. Rồi cả người ngồi vào chỗ của mình như để suy tính về điều gì đó
Còn bọn học sinh trong lớp thì đang ồn ào mất trật tự nên cũng không biết gì cả!!!
-----Ngày /-----
Vào một ngày đẹp trời như bao ngày khác. Bầu trời xanh cao, gió mát, một khung cảnh thật thơ mộng, yên bình
Thiên Ân quay sang, bắt chuyện với Uyển Nhã
_ Nhã à!!!
_ Có chuyện gì thế anh Thiên Ân!?!
Nhã ngẩng mặt lên, mắt nhìn thẳng vào mắt Ân
_ Anh…anh…muốn mời em đi chơi Valentine…có được không? – anh ấp úng
Ngay sau lời nói của anh, Nhã mở to đôi mắt nâu lấp lánh của mình rồi đơ mặt một hồi
_ À…nếu em bận việc gì thì không sao đâu…
_ Tất nhiên là được chứ!!!
Thiên Ân đang nói thì bị Nhã ngắt lời. Khuôn mặt cô đỏ ửng lên, đôi môi xinh xắn khẽ mỉm cười
_ Êu ơi Vy ơi!!! Con Nhã nó có cặp để chơi Valentine rồi kìa!!!
_ Nó bỏ tụi mình FA rồi!!! Huhuhuuu…nó tồi tệ lắm!!!
Tú Vy và Song Thư khi thấy Nhã được mời đi chơi thì cả ôm nhau khóc làm cho nhân vật chính đỏ mặt
Thấy thế, Thiên Vũ bước tới nói với Thư
_ Song Thư!!! Em có muốn đi với anh không?
_ WOW!!! Vũ à!!! Em không ngờ anh lại “romantic” như vậy đó – Vy lè lưỡi trêu chọc
_ Em đùa anh hoài!!! – Vũ cười với Vy rồi quay sang hỏi Thư – Thế em có đồng ý không!?!
_ Đồng ý luôn!!! Đang FA mà!!!
“Đến lúc đó anh sẽ giúp em thoát kiếp FA này!!!” – Vũ nghĩ thầm mà mỉm cười
_ Tao thấy nó cứ thiếu thiếu cái gì đó?!! – Nhã nói
_ Thiếu cái gì cơ?!! – Vũ nhíu mày
Tú Vy đập tay, cười lớn
_ Thiếu hoa với nhẫn cầu hôn chứ còn gì nữa!!! Hahahaaa…
_ Aish!!! Nhã với Vy đáng ghét!!!
Song Thư vừa nói vừa đỏ mặt còn Thiên Vũ thì nhe răng cười (pó tay.com với ông già này =_=”)
_ Cả em nữa Tú Vy!!! Cẩn thận với anh chàng Uy Khoa của em đấy!!! – Thiên Ân nói với giọng trêu chọc và nhấn mạnh từ “anh chàng Uy Khoa của em” khiến Vy đỏ mặt
Uy Khoa thấy Tú Vy tươi cười với mấy đứa bạn thế thì cũng tức tức (mấy đâu mà mấy, có thôi mà!!! -_-”). Anh tiến sát vào tai Vy, gằn giọng
_ Chiều nay ở lại gặp tui!!! Biết chưa!?!
_ Hức…làm người ta hết hồn!!! Được, ở lại thì ở lại, bà đây không sợ nhớ!!! – cô khó chịu nói rồi bỏ xuống canteen “tẩm bổ” cho cái dạ dày đáng thương của mình
-----Chiều-----
_ Tụi mày cứ về trước đi!!! anh đưa con bạn này về giùm em nhé!!! Em ở lại gặp con khỉ đột!!! Em sẽ về sau!!! – Tú Vy nói với Thiên Ân và Vũ, mắt liếc sang Uy Khoa
_ Okie em!!! – anh em Thiên Ân đồng thanh
_ Này!!! Anh có tên hẳn hoi mà sao em cứ phải gọi anh là khỉ đột thế nhỉ!?! Còn chưa kể em kém tuổi anh đâu đấy!!! – Khoa đỏ phừng mặt, hét lên
_ Xem nè!!! Có tóc vàng óng ả như thế này thì có khác gì con khỉ đột không!?! – Vy nói rồi tay chỉ chỉ vào mái tóc vàng bờm sư tử của Uy Khoa
_ Hừ…hừ…em được lắm!!!
_ Thôi tụi này về nha!!! – Uyển Nhã nói rồi cả bọn biến mất dạng o.O
_ Nào, có gì nói thì nói đi!!! – Vy khoang tay, chân gõ gõ nói với Khoa
_ À…ờ…thì…anh chỉ muốn…mời…em… đi chơi…chơi…valentine thui!!! – anh ấp úng nói, tay gãi gãi đầu
_ À…ra là vậy!!! Muốn nói thì nói thẳng ra, cứ ấp úng làm gì!!! OK luôn!!! – Tú Vy nghe thấy chữ “chơi” thì mắt sáng lên và đồng ý luôn, đằng nào thì cô cũng đã lỡ thích anh mất rồi!!! ^^
_ Thật sao!?! Giêêêêêê…vậy hôm đó tui sang đón cô nhé!!! – Khoa nháy mắt
_ Okie lun!!! Giờ thì anh đưa tui về đi!!!
_ OK!!!