---------Trưa hôm sau--------
---Dưới góc cây ở góc sân---
_ Ôsin của tui đâu??? – Thiên Ân giả giọng ông chủ khiến mọi người xung quanh bật cười – Cơm của tui đâu? – Thiên Ân chìa tay ra, Uyển Nhã thảy hộp cơm lại cho anh với ánh mắt nuối tiếc
_ Ái da, sao cô dữ dằn thế? – Ân đưa tay đón lấy hộp cơm – Để xem cô cho tui ăn gì? Woa!!!!! Ngon quá đi mất!!!!!!!!!
_ Tui làm đó nha!!! – Nhã nói đầy kiêu hãnh
_ Rồi rồi ôsin ngoan, ngồi xuống đây, đút ông chủ ăn cái coi!!!
_ Cái…cái gì?!! Đút anh ăn á!!! Anh có nhầm không?!! Không đời nào!!! – Nhã hét lên
_ Ái da…sao tự dưng bụng tui đau dữ vậy nè!!! – Thiên Ân giả vờ ôm bụng
_ Anh… – cuối cùng Uyển Nhã cũng phải miễn cưỡng ngồi xuống, tay run run xúc từng muỗng
_ Cũng ngon đó chứ!!! Tay nghề cô khá phết!!! – Ân mỉm cười, một nụ cười tỏa nắng
_ Dĩ nhiên rồi, tui làm mà – Uyển Nhã vui sướng
_ Cô cũng ăn đi!!! Thấy khuôn mặt háu ăn của cô tui nuốt không trôi!!!
_ Cái…cái gì?!! Anh dám nói tui háu ăn?!!
_ Nhưng tui thích những người như cô...ơ...ưhm…tui…tui chỉ đùa...ai…ai lại đi thích người háu ăn… – Thiên Ân chợt nhận ra mình lỡ lời bèn cố bào chữa
_ Biết rồi – Nhã đỏ mặt
_ Cô…cũng ăn đi!!! – Ân cố che đi khuôn mặt cũng đỏ không kém Nhã lại
_ Ừhm….
-------------------
Tú Vy ngồi xuống cạnh Uy Khoa rồi lấy trong giỏ ra hộp cơm xinh xắn được gói cẩn thận đưa cho anh.
Uy Khoa bất giác nở nụ cười đẹp tựa thiên thần
_ Cái này không có gì chứ?!! – anh hỏi nghi ngờ
_ Hứ, ăn hay không tùy anh!!!
_ Tú Vy, há miệng ra đi!!!
_ Chi vậy?!!
_ Thì…tui đút cho cô ăn!!!
_ WHAT?????
_ Cô không muốn sao?!! Hay là cô đút cho tôi ăn nhé!!! – Uy Khoa tinh nghịch
_ Nê vờ…thiên tài như tôi…mà phải đút cho anh sao?!! – Vy tự tin nói làm Uy Khoa phì cười
_ Vậy thì há miệng ra…..
_ Aaa...ưm... – cô vừa nhai vừa nói – Ơm ui àm ũng on ó ứ!!! À ao ôm ay anh ốt á ậy??? (Cơm tui làm cũng ngon đó chứ!!! Mà sao hôm nay anh tốt quá vậy???)
_ Hahahaaa!!! – Khoa cười phá lên – Tốt đâu mà tốt!!! Hahahaaaa. Thực ra tui chỉ định lấy cô làm thí nghiệm xem có an toàn không đó mà!!! Hahahaaa!!! Ngốc thật!!!
_ Hừ…anh…anh…thế mà tui cứ tưởng!!!
_ Há miệng ra!!!
_ Không…ơ... – Tú Vy quay lại bắt gặp ánh mắt hút hồn của Uy Khoa. ánh mắt vô tình chạm vào nhau như có một luồng điện chạy xẹt qua
_ Anh…anh ăn đi…tui làm cho anh ăn mà… – cô ấp úng
_ Vậy tui ăn hết đó nha…đỡ tốn…vậy mà nãy giờ không nói sớm… – nói rồi, Khoa cầm hộp cơm ăn ngấu nghiến
_ Anh…anh… – Vy tức đỏ đom đóm mắt nhưng khi nhìn thấy Khoa ăn ngon lành nên cũng phải phì cười, không nỡ ra tay
--------------------
_ Đồ ăn của anh đâu nhóc con?!! – Thiên Vũ giễu cợt
_ Ơ ơ đây… – Song Thư đỏ bừng mặt
_ Sao mà ấp úng thế? – Thiên Vũ hai tay đút túi thong thả bước đến cạnh Thư rồi đưa một tay sờ lên trán cô
_ Tui…ơ…anh…
_ Sốt rồi sao? Có cần anh đưa tới phòng y tế không? – Vũ nháy mắt
_ Không…tui…anh….bỏ…tay…ra – cô vẫn ấp úng
_ Đùa thôi mà!!! – nói rồi anh ngồi xuống, há miệng ra – Aaaaa!!!
_ Ơ…anh làm gì thế? – Thư ngơ ngẩn
_ Thì để em đút cho anh ăn chứ còn gì nữa!!! Chậm tiêu!!!
_ Anh bảo ai chậm tiêu!?! Đây đây!!! Tự đi mà ăn!!! Tui tự đi kiếm đồ ăn!!!
_ Thôi được rồi, xin lỗi mà!!! – thấy khuôn mặt dễ thương của Thư, Vũ lại không kìm được lòng mình….
_ Dỗi luôn rồi!!! – Thư quay mặt đi chỗ khác
_ Đã bảo xin lỗi mà!!! Quay ra đây anh em mình đút cho nhau ăn nhe!!! – Vũ nói làm Thư đỏ mặt
_ Ơ ơ…ưm… – Thư bỗng quay mặt ra và… người đang…MÔI CHẠM MÔI…
_ Ơ…ơ…anh…xin lỗi… – Vũ cũng đỏ mặt theo
_ A…ờ…ừm…không sao… – Thư ngượng ngùng
_ Thôi mình ăn tiếp đi nha!!!
_ Okie anh!!!
Dù mới chỉ là một nụ hôn lướt qua nhưng lại làm con người họ cảm thấy ngọt ngào ở đầu môi
---------------
Từ đó, trong suốt tháng, người con gái thường xuyên làm những hộp cơm dễ thương để cho hoàng tử thưởng thức. Tình cảm mà họ dành cho nhau càng lúc càng lớn dần lên
Và con người với bậc xúc cảm khác nhau đều được che giấu dưới lớp vỏ bọc hoàn hảo…giờ đây đang ngày càng cởi bỏ lớp kén, đều hóa thân thành những chú bướm xinh đẹp và lộng lẫy. Liệu họ có thể tìm được những mảnh ghép cuộc đời cho mình?!!