Chu Quý Đồng nằm trên giường. Tầng dưới cha anh đang nổi giận, mẹ với dì đang cố gắng dập lửa.
“Làm sếp tổng mà đến Cục cảnh sát là có ý gì!” Giọng cha to nghe rõ từng chữ.
“Bây giờ không phải không sao rồi sao?”
“Lão Trần đúng là bạn tốt, con trai ta làm việc cho lão, bây giờ xảy ra chuyện, lão không nói với tôi một tiếng! Đúng là hay ho mà!”
Một lúc sau, mẹ lên gõ cửa. Cửa không khóa nên bà nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
“Đói bụng không, mẹ nấu cho chén cháo?”
“Không đói.”
Mẹ khẽ khàng đưa qua quyển sổ tiết kiệm: “Trong này là tiền của mẹ, không liên quan gì tới ba. Con cầm đi trả lại công ty.”
Chu Quý Đồng giơ tay đẩy ra: “Không cần.”
“Có gì mà không cần.” mẹ sờ đầu anh, “Tiền của mẹ là để dành cho con trai.”
“Chuyện của con con sẽ tự xử lý.” Chu Quý Đồng trở người, “Con muốn ngủ một lát.”
Mẹ bất lực, nhẹ nhàng đặt sổ tiết kiệm lên bàn, quay người ra khỏi phòng.
Chu Quý Đồng nghe tiếng lách cách, tiếng cửa nhẹ nhàng đóng lại. Anh lật người lại lần nữa, thấy cuốn sổ tiết kiệm trên bàn, vừa muốn cười sự bất tài của mình lại vừa thấy chua xót vì tấm lòng ba mẹ. Người đã ba mươi mấy tuổi, khăng khăng làm việc theo ý mình, không chấp nhận con đường làm quan do ba sắp xếp, không trở thành học giả như mẹ mong muốn, dấn thân vào con đường kinh doanh người đầy hơi tiền. Nhiều năm qua, dựa vào một mình đua tranh mà đạt được một số thành quả, người ngoài nhìn qua thấy mình nở mày nở mặt, ai biết là vì một dự án không lớn không nhỏ mà ngã.
Anh và Trần Gia Thanh (Ken) kiên quyết thực hiện dự án Thâm Quyến, nhưng bị Lư Phong cản trở đủ thứ, Chủ tịch Trần lại không muốn họ làm. Bất đắc dĩ anh mới lựa chọn cách tệ như vậy. Thật ra anh thực sự không sợ ngồi tù, triệu kia quăng vào, ông La sẽ lập tức ký hợp đồng với họ, ngân hàng nhìn thấy hợp đồng sẽ cho vay triệu. Mọi việc đã chuẩn bị, chỉ chờ ngân hàng cho vay, khi ngân hàng cho vay thì anh có thể trả lại triệu kia thanh toán cho Huayue. Việc này đã nói với bên Huayue, không ngờ Lư Phong không nể mặt, đâm chọt với Huayue, bên Huayue trở mặt, mà Lư Phong lại trực tiếp báo cảnh sát.
Toàn bộ quá trình, điều thất vọng duy nhất mà anh cảm thấy chính là tình cảm giữa người với người, ví dụ như chủ tịch Trần, ví dụ như Trần Gia Thanh.
Chu Quý Đồng cười nhạo, kéo chăn lên, đi vào giấc ngủ.
+
Ngủ một giấc dậy, trời đã chạng vạng. Chu Quý Đồng xuống lầu ăn cơm, chỉ thấy mặt ba mẹ như nguôi giận, không còn vẻ bất an giận dữ như trước.
Dì múc canh cho anh: “Canh đông trùng hạ thảo, uống nhiều chút.”
Chu Quý Đồng cầm muỗng lên, ăn uống không ngon.
Dì ngồi xuống, “Quý Đồng, ngày mai chúng ta mời cô Đinh ăn cơm cảm ơn cô ấy nhé.”
Chu Quý Đồng không hiểu, ngẩng lên nhìn dì mình.
“Cũng phải, cô Đinh quả thật là một người hết sức có lòng, sao lại tự mình gánh lấy như vậy.” Mẹ gắp đồ ăn cho Chu Quý Đồng, “Nếu được thì dẫn về cho ba nhìn xem.”
“Mọi người đang nói gì?”
Ba người liếc nhìn nhau, mẹ hỏi: “Con không biết?”
“Biết cái gì?”
Hóa ra buổi chiều lúc Chu Quý Đồng ngủ, luật sư Lâm gọi điện thoại cho anh, nói giám đốc tài chính đã nói rằng cô ấy thanh toán triệu dự án cho bộ phận kinh doanh, chứ không phải thanh toán cho Hanyue.
“Cả hai khoản thanh toán đều đã được phê duyệt nên cô ấy nói khoản chi này sử dụng cho mục nào thì không ai bắt được nhược điểm của cô ấy. Vừa lúc ba đang nói chuyện với người bên Cục cảnh sát, không đủ chứng cứ nên Cục cảnh sát hủy án. Cô gái này rất thông minh.”
Ba anh chậm rãi nói: “Nói là thông minh, nhưng thật ra lại là ngu ngốc. Bước cờ hiểm này nếu đi không tốt thì cũng sẽ lôi bản thân mình vào.”
Chu Quý Đồng để muỗng xuống: “Con ra ngoài một lát.”
“Này! Con đi đâu vậy? Ăn cơm xong rồi đi.”
Chu Quý Đồng cầm áo khoác, lấy chìa khóa xe, ra ngoài.
+
Sau khi lên xe, gần như không chút do dự, anh bấm điện thoại: “Em đang ở đâu?”
Đinh Hương ở nhà: “Em ở nhà.”
Chu Quý Đồng nhấn mạnh chân ga, xe lao tới: “Em nghĩ cái gì vậy? Có biết mình đang làm gì không?”
Đinh Hương đã đoán được phản ứng này của Chu Quý Đồng: “Với em mà nói, cùng lắm thì bị sa thải thôi.” Chiều nay cô đã được luật sư Lâm báo Cục cảnh sát đã hủy hồ sơ vụ án, đối với sự bốc đồng của mình, cô không hề hối hận.
“Em có biết ở vị trí của em, chỉ cần phạm một lỗi thì em có thể ngồi tù mấy năm không?”
“Em chỉ trái lệnh cấp trên, không phạm pháp.”
Chu Quý Đồng cười lạnh: “Người khác nói em với anh đồng mưu chiếm đoạt tài sản công ty, em không còn lối thoát!”
“Sẽ không.”
“Những gì em làm chỉ gây hại cho chính mình!”
“Sẽ không.”
“Đầu óc em không tỉnh táo hả?”
Đinh Hương buông ly rượu: “Em rất tỉnh táo.”
“Chu Quý Đồng anh đây cmn không cần một người phụ nữ dấn thân vào nguy hiểm để giúp anh giải quyết những việc này! Chuyện của anh, anh có thể tự mình giải quyết!”
“Em làm vậy là quyết định riêng của em, không liên quan tới anh. Anh coi như em nổi máu anh hùng đi là được.”
Chu Quý Đồng đột ngột dẫm phanh, xe phát ra tiếng rít dài chói tai.
“Chỉ vậy thôi, em làm những việc này là để thỏa mãn bản thân, giúp em cảm thấy mình cũng tốt hơn, anh không cần cảm thấy nợ em điều gì.”
Chu Quý Đồng ngừng ven đường, tay trái cầm vô lăng, lại không kiềm được mà run lên: “Em--- anh không muốn em vì anh mà mạo hiểm bất kỳ việc gì!”
“Có thể vì anh làm chút việc, em thấy khá tốt.”
“Đinh Hương---”
“Sau này anh đừng ngớ ngẩn như vậy nữa, vì một dự án, không đáng.” Đinh Hương cười nhẹ, “Anh đã rất thành công, rất tài giỏi, Chu Quý Đồng, một dự án không hoàn thành được thì anh vẫn là anh, anh hiểu không?”
Chu Quý Đồng lấy tay che mặt, hít một hơi thật sâu.