"Làm gì giống như khúc gỗ đứng ở đó vậy? Vân Nhu đã vất vả ôm đứa bé từ xa lên đây, một câu hỏi thăm cũng không nói?" Ba Tề bất mãn trừng mắt liếc nhìn anh một cái.
"Sao em lại tới đây?" Không để ý tới ba, Tề Lạc nhìn Thi Vân Nhu khàn khàn hỏi. Thi Vân Nhu không có trả lời, chỉ là không chớp mắt nhìn anh.
"Các con nói chuyện đi, ta có chút mệt mỏi, trở về phòng nghỉ ngơi đây." Ba Tề có chút chịu không nổi hai vợ chồng này, ông đứng dậy cho bọn họ nói chuyện, sau đó xoay người rời đi.
Trong phòng trầm tĩnh, hai người cũng chưa mở miệng nói chuyện, Tiểu Niệm Kỳ cũng ngoan ngoãn ở trong lòng ngực mẹ, tò mò nhìn người đàn ông trước mặt. Không biết qua bao lâu, Thi Vân Nhu rốt cuộc nhịn không được nữa.
"Anh có phải không hy vọng em đến nơi đây? Nếu đúng vậy, em hiện tại có thể lập tức rời đi." Cô nhìn anh nói thẳng.
"Anh không có nói như vậy, chỉ là hỏi một câu "sao em lại tới đây" mà thôi." Anh nhẹ nhàng nói.
"Bởi vì anh chậm chạp không tới, cho nên em đành phải tới đây thôi." Cô không chớp mắt nhìn anh.
Tề Lạc tức khắc có loại cảm giác tự vác đá đập chân mình, thật là sợ cái gì thì tới cái đó, nhanh như vậy liền tiến vào chủ đề. Vấn đề là anh còn chưa có nghĩ thông suốt, còn chưa có dũng khí gặp lại cô và con.
"Em đến đây như thế nào? Đi xe khách sao? Hẳn là rất mệt đi? Anh dẫn em tới phòng để nghỉ ngơi, phòng trước kia của em vẫn còn giữ lại." Anh nói.
"Anh ở đây là sợ cái gì?" Cô bỗng nhiên mở miệng hỏi.
"Anh không ở sợ cái gì."
"Tốt, vậy anh đang muốn trốn tránh cái gì, vì cái gì cự tuyệt cùng em gặp mặt?" Cô phương thức hỏi anh.
"Chúng ta hiện tại không phải đang gặp mặt sao?" Anh mỉm cười nói, chỉ là trên mặt có mỉm cười như thế nào cũng có cảm giác cứng đờ.
"Tốt, nếu đã gặp mặt, vậy chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi." Cô đi tới sô pha, ôm con trai ngồi xuống.
"Em không mệt sao?" Anh do dự hỏi, vẫn đứng tại chỗ.
"Không mệt." Cô không chút do dự trả lời, sau đó trầm mặc mà nhìn anh, chờ anh ngồi xuống đối mặt cô. Tề Lạc lại ngây người trong chốc lát, khẽ thở dài, nhận đầu hàng hướng tới sô pha ngồi xuống nhìn cô.
"Vết thương trên người Niệm Kỳ đều là lành hẳn rồi?" Anh hỏi cô.
"Em cho rằng anh không quan tâm đến việc này."
"Anh sao có thể không quan tâm?" Anh đau khổ cười nói.
"Nếu anh quan tâm, vậy đã qua hơn hai tháng sao cũng không thấy anh tới thăm con trai, một lần đều không có." Cô lên án nói, sau đó lại lên tiếng chất vấn.
"Nói thật, vì thế em có chút hận anh, anh không nghĩ tới em cũng được nhưng Niệm Kỳ bị thương nằm viện, anh ít nhất cũng nên tới thăm con một chút đi? Nó là con trai anh. Hoặc là, anh hoài nghi em nói dối lừa anh, hoài nghi Niệm Kỳ không phải là cốt nhục của anh?"
"Anh chưa bao giờ hoài nghi việc này!" Anh vội vàng nói.
"Vậy anh nói cho em biết đi, vì cái gì đã qua hơn hai tháng, anh một lần cũng không đến bệnh viện thăm thằng bé? Không cần lại nói câu "anh rất bận", em muốn nghe sự thật." Cô nhìn thẳng anh, biểu tình nghiêm túc.
Tề Lạc đột nhiên trầm mặc, Thi Vân Nhu cũng không thúc giục anh, mà là kiên nhẫn chờ đợi, một bên nhẹ lay con trai muốn ngủ trong lòng ngực, một bên nhẹ nhàng ru thằng bé.
"À ôi.."
Tề Lạc lần đầu tiên thấy cô ru con trai ngủ, ôn nhu từ tốn, tràn ngập tình mẫu tử làm anh mê mẩn, không tự chủ được mà ngây người. Đây là người phụ nữ anh yêu, cùng với con trai anh. Điều tốt đẹp như thế này là thuộc về anh, không phải của người khác. Anh nghĩ mình muốn bảo vệ bọn họ bây giờ. So với tin tưởng người khác không bằng tin tưởng chính mình. Dựa núi núi sập, dựa người người chạy, dựa vào mình là tốt nhất. Câu nói của ba Tề vang vọng trong đầu làm anh bừng tỉnh.
"Ngủ rồi sao?" Anh nhìn hai mẹ con mở miệng hỏi, thâm tình giấu ở trong đáy mắt của anh.
"Ngủ rồi." Cô gật đầu nói, trên mặt có nét ôn nhu.
"Ôm thằng bé đến trên giường ngủ đi, em sẽ đỡ hơn một chút, nó cũng sẽ ngủ thoải mái hơn." Anh ôn nhu nói.
"Anh lại muốn chạy trốn, không nghĩ cùng em mặt đối mặt nói chuyện với nhau sao?" Thi Vân Nhu bình tĩnh mà nhìn anh nói.
"Không, chính là muốn cùng em nói chuyện, cho nên mới muốn em ôm con trai đến giường ngủ. Anh sẽ không trốn tránh." Anh nhìn cô nghiêm túc trả lời, biểu tình kiên định.
Cô trầm mặc nhìn anh trong chốc lát, rốt cuộc gật đầu tin tưởng anh. Đem con trai ngủ say tạm thời giao cho ông nội đứa bé chiếu cố, sau đó Thi Vân Nhu đi theo Tề Lạc đi vào phòng anh. Cùng anh quen biết thời gian cũng không tính là ngắn, còn sinh cho anh một đứa con trai, nhưng lần này là lần đầu tiên Thi Vân Nhu có cơ hội đi vào phòng riêng của anh, cảm giác mới mẻ.
"Em muốn uống cái gì?" Anh hỏi cô.
"Chỗ anh có cái gì?" Cô nhìn vào quầy bar hỏi.
"Rượu, cà phê, nước trái cây, sữa tươi, nước khoáng." Thật đúng là cái gì cần có đều có.
"Nơi này có tủ lạnh?" Cô như thế nào không thấy được?
"Ở dưới quầy bar."
"À."
"Uống cái gì?" Anh lại lần nữa hỏi.
"Nước trái cây đi."
Tề Lạc đổ một ly ép táo cho cô, lấy thêm một chai nước khoáng cho anh.