Cuối cùng Lục Nhẫn Đông và Tô Đàm cũng đạt được thỏa thuận, ngày mai Tô Đàm sẽ mang một cái bánh rán hành của căn tin đến đây để trao đổi với Lục Nhẫn Đông về câu trả lời của vụ án này.
Tô Đàm vừa bực mình vừa buồn cười: "Sớm biết như vậy tôi đã không nghe, còn mất hai cái bánh."
Lục Nhẫn Đông: "Cô không nghe chẳng phải là muốn tôi nghẹn chết ư?"
Tô Đàm đáp: "Nghẹn chết thì càng hay."
Lục Nhẫn Đông chỉ ra vấn đề quan trọng: "Nghẹn chết rồi ai trả lương cho cô?"
Tô Đàm suy nghĩ một chút, hình như cái này cũng có lý, chợt cô lại nghĩ tới điều gì đó: "Một tháng trôi qua nhanh như vậy, anh Lục sắp xuất viện rồi sao?"
Lục Nhẫn Đông đáp: "Cũng không còn lâu nữa." Tuy rằng được ra viện nhưng vẫn phải chống gậy mới đi được. Cũng may là chân anh không bị gãy quá nặng, nếu không còn rắc rối hơn.
"Thật đúng là tốt quá rồi." Tô Đàm híp mắt nở nụ cười.
Lục Nhẫn Đông gật đầu: "Có thể nhận được tiền lương đúng là rất vui."
Tô Đàm cười ngại ngùng, Lục Nhẫn Đông trả tiền lương cho cô rất cao, một tháng này gần như bằng lương cô làm việc vặt ba tháng. Cũng vì vậy mà lúc trước khi giáo sư đề nghị cô đến đây, cô cũng không do dự nhiều đã đồng ý.
Lục Nhẫn Đông lại hỏi: "Sắp đến cuối kỳ à?"
Tô Đàm gật đầu.
Lục Nhẫn Đông: "Đúng lúc cô sẽ có nhiều thời gian để ôn tập hơn."
Tô Đàm vâng một tiếng, cầm lấy cuốn sách đặt bên cạnh tiếp tục đọc. Qua khoảng thời gian ở chung này, cô phát hiện hầu hết các sách Lục Nhẫn Đông cảm thấy hứng thú đều là thể loại trinh thám, trong đó có một số anh đã xem qua trước đây, nhưng vẫn để cho Tô Đàm đọc kỹ lại một lần nữa. Ban đầu trong những cuốn sách này có trộn lẫn cả đề tài kinh dị, nhưng hình như bởi vì biết cô sợ điều này nên Lục Nhẫn Đông đã loại bỏ số sách đó đi.
Tô Đàm đọc khoảng hai tiếng thì Lục Nhẫn Đông bảo dừng.
Lục Nhẫn Đông: "Hôm nay tuyết rơi, cô về sớm đi."
Tô Đàm gật đầu một cái rồi đứng dậy chào tạm biệt. Trước khi đi, cô ngẩng đầu ngắm nhìn bình hoa đặt trên đầu giường Lục Nhẫn Đông, chỗ để hoa mai đã trở thành một bó hoa hồng kiều diễm, trên cánh hoa còn đọng những giọt nước trong suốt như pha lê, chắc là mới được thay ngày hôm nay. Có thể là ai đưa đến nhỉ, một ý nghĩ xẹt qua trong đầu Tô Đàm.
Sắp đến tháng mười hai, bầu không khí cuối kỳ từ từ bao trùm, những sinh viên ngày thường không làm gì cũng cùng bạn học bắt đầu tụ tập tới thư viện.
Tô Đàm thường đến phòng nghiên cứu để tự học và đọc sách, với thành tích của cô thì việc bảo vệ đồ án tuyệt đối không thành vấn đề, chỉ là cô có mục tiêu khác nên phải càng cố gắng thêm.
Tự học xong, về tới phòng ngủ, sau khi Tô Đàm rót cho mình một cốc nước nóng thì chuông điện thoại vang lên.
Cô nhìn màn hình điện thoại, do dự một chút mới ấn phím nghe.
"Alo, chị à." Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của một người con trai còn khá trẻ tuổi.
Tô Đàm nói: "Có chuyện gì thế Tiểu Duệ?" Người gọi điện thoại là em trai cùng mẹ khác cha của cô - Hứa Lăng Duệ.
Hứa Lăng Duệ hỏi: "Chị ơi, kỳ nghỉ tết này chị lại không về ạ?"
Tô Đàm trả lời: "Không về." Nước nóng trong cốc để lại một lớp hơi nước trên mặt kính trước mắt cô, cô dùng một ngón tay nhẹ nhàng lau đi, "Chị bận quá, không có thời gian."
Hứa Lăng Duệ: "Nhưng mà..."
Tô Đàm lặng lẽ lắng nghe.
Cuối cùng Hứa Lăng Duệ vẫn không nói thêm, chỉ dặn dò cô: "Được rồi, chị ở đấy mạnh khỏe, nhớ chú ý an toàn nhé."
Tô Đàm đáp: "Được."
Hình như Hứa Lăng Duệ còn có rất nhiều lời muốn nói nhưng khi đối diện với sự lạnh nhạt của Tô Đàm, những lời này đều bị mắc kẹt trong cổ họng, cuối cùng cậu không nói gì nữa, chỉ nhiều lần dặn dò Tô Đàm chú ý thân thể, không nên quá mệt mỏi.
Tô Đàm trả lời từng câu, thái độ không lạnh không nóng.
Thật ra cô không hề ghét Hứa Lăng Duệ, nhưng thân thiết với cậu thì cô không làm được, nhiều nhất cũng chỉ có thể đối xử như một người bạn thường xuyên tâm sự mà thôi. Khi đó bố của Tô Đàm bỗng nhiên mất tích, sau khi chờ đợi một năm mẹ cô liền tái hôn, còn cô lại do bà nội chính tay nuôi lớn. Thật ra Tô Đàm cũng không oán hận mẹ, nhưng ngoại trừ bà nội thì tình cảm của cô với mọi người đều khá lạnh nhạt, ngay cả hận cũng lười hận.
Chỉ tiếc bây giờ người thân duy nhất mà cô quan tâm đã rời bỏ thế giới này.
Cúp điện thoại, Tô Đàm xem sách chuyên ngành một lúc, đợi đến khi toàn bộ phòng ngủ đã tắt đèn thì mới lên giường ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Lục Nhẫn Đông được ăn bánh rán hành mà anh nhớ nhung như mong muốn.
Tô Đàm ngoan ngoãn chờ anh ăn xong mới mở miệng hỏi: "Ăn xong rồi sao?"
Lục Nhẫn Đông gật đầu: "Ăn xong rồi."
Tô Đàm hỏi: "Ngon không?"
Lục Nhẫn Đông đáp: "Ngon lắm."
Tô Đàm: "Vậy anh có thể nói chưa?"
Lục Nhẫn Đông nhịn cười: "Có thể... Tô Đàm, cô không biết vẻ mặt cô đáng yêu thế nào khi chờ tôi ăn bánh đâu."
Tô Đàm: "Lục Nhẫn Đông, anh có biết chân đang lành mà lại gãy đau như thế nào không?”
Lục Nhẫn Đông nhanh chóng đồng ý: "Được rồi, tôi nói mà!"
Sau đó anh lấy chiếc máy tính bảng ra, bấm vào video giám sát: "Cô nhìn kỹ video trong hai ngày này đi."
Tô Đàm cầm lấy xem cẩn thận, hơi chần chừ: "Có vấn đề gì sao?" Video trong hai ngày này theo thứ tự là một ngày trước khi nạn nhân chết và sáng sớm hôm sau, nội dung video cũng rất đơn giản, chính là người bạn thân A đến xem tình hình trong nhà nạn nhân, cô xem xong thì thật sự không nhìn ra manh mối gì.
Ngón tay của Lục Nhẫn Đông ấn vào màn hình: "Không cảm thấy đột nhiên có cái gì kỳ lạ và không đúng lắm sao?"
Tô Đàm nhìn thêm: "Kỳ lạ và không đúng..." Được Lục Nhẫn Đông gợi ý, cuối cùng cô cũng mơ hồ nghĩ ra gì đó, do dự hỏi, "Là cái túi cô ta cầm theo sao?"
Lục Nhẫn Đông khen: "Thông minh."
Chắc là trong tâm trí cô vẫn luôn nhớ cô gái này và nạn nhân muốn cùng nhau đi du lịch nước ngoài, cho nên trong tiềm thức cũng không có quá nhiều sự chú ý đến chiếc túi mà cô ta cầm trong tay.
Bây giờ được Lục Nhẫn Đông gợi ý, đúng là Tô Đàm phát hiện chiếc túi này hơi kỳ quái.
Nhìn qua thì cái túi này rất lớn, hơn nữa hình như đựng được khá nhiều thứ, bởi vì khi cô A bước vào phòng cũng phải dùng cả hai tay cố hết sức mới mang được túi vào trong. Còn trên đoạn đường ở hành lang kia, cái túi gần như đều dùng ròng rọc phía dưới để di chuyển.
"Bên trong chứa người sao?" Đáp án quan trọng nhất đã được giải quyết, Tô Đàm có cảm giác bỗng nhiên bừng tỉnh, nhưng cô lập tức nghi ngờ suy nghĩ của mình, "Thế nhưng có vẻ thể tích của cái túi này không phải quá lớn, sao có người lại trốn bên trong được?"
Lục Nhẫn Đông hỏi: "Cô đã quên bọn họ học khoa gì rồi à?"
Tô Đàm: "Khoa múa..." Cô trợn tròn mắt, "Thì ra là vậy, thật đáng sợ."
Lục Nhẫn Đông gật đầu, móc nối tất cả chứng cứ lại thành một chuỗi vô cùng rõ ràng: "Hung thủ cao m, cân nặng hơn kg, cơ thể vô cùng mềm dẻo."
Tô Đàm vừa nghĩ đến việc có người trốn ở trong túi thì cảm thấy sợ đến mức nổi hết da gà.
Lục Nhẫn Đông tiếp tục thản nhiên kể lại: "Cô ta dùng chiếc túi này để bước vào trong nhà của nạn nhân, trốn trong cái tủ bình thường không được mở ra, ngày hôm sau lại dùng chiếc túi này rời khỏi hiện trường."
Mà cô A là đồng lõa thực hiện những việc này, khi cô A rời khỏi nhà cũng mang theo cái túi kia, chỉ là hình như cái túi nhẹ hơn khá nhiều, cô ta có thể vác luôn túi trên lưng. Ngày hôm sau biểu hiện càng thêm rõ hơn, khi bước vào thì vác cái túi trên lưng, đến khi ra lại kéo túi...
Chẳng qua chi tiết này rất nhỏ, đúng là dễ dàng bị người ta bỏ qua.
Tô Đàm cảm thán: "Điều này anh cũng có thể phát hiện... Anh lợi hại quá."
Lục Nhẫn Đông: "Có lãi hơn so với hai cái bánh rán hành không?"
Tô Đàm ngoan ngoãn gật đầu: "Lãi lớn."
Lục Nhẫn Đông: "Vậy cô..."
Tô Đàm cảnh giác: "Tôi không muốn nghe những câu chuyện khác."
Lục Nhẫn Đông lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: "Chỉ là hai cái bánh, cần gì phải như vậy?"
Tô Đàm: "Đó là anh không biết để lấy được bánh rán hành khó khăn như thế nào thôi..."
Lục Nhẫn Đông chịu thua: "Được rồi, đừng nói về bánh nữa."
Không nói đến chuyện bánh rán hành, hai người còn có thể miễn cưỡng làm bạn bè. Tô Đàm lại hỏi một số chi tiết trong vụ án, Lục Nhẫn Đông đều trả lời, khi cô hỏi đến động cơ gây án, Lục Nhẫn Đông thở dài: "Bọn họ là cuộc tình tay ba."
Tô Đàm ngẩn người, còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
Lục Nhẫn Đông: "Cô không nghe nhầm đâu... Hung thủ thích cô A, cô A cũng thích hung thủ, nhưng nạn nhân lại thích cô A, hơn nữa còn uy hiếp bọn họ nếu dám ở bên nhau thì sẽ lôi chuyện của bọn họ ra ánh sáng."
Tô Đàm mờ mịt lắng nghe khiến Lục Nhẫn Đông phải nói hai lần mới nghe rõ ràng, cô cảm thán: "Cái này cũng phức tạp quá rồi."
Lục Nhẫn Đông dở khóc dở cười: "Chỉ vậy mà phức tạp sao?"
Tô Đàm gật đầu: "Tôi còn tưởng rằng bọn họ vì tranh giành người yêu là đàn ông cơ."
Lục Nhẫn Đông buông tay: "Theo phương diện nào đó mà nói thì cũng được coi là tranh giành người yêu."
Đối với người chưa bao giờ yêu như Tô Đàm, khái niệm giết người vì tình vô cùng khó hiểu.
Lục Nhẫn Đông tiếp tục: "Trong vụ án này còn có chút chi tiết nhỏ chưa được làm rõ, tất nhiên những chi tiết đó không ảnh hưởng nhiều đến tình tiết chủ yếu của vụ án." Anh nói qua loa toàn bộ vụ án cho Tô Đàm, cô nghe đến nỗi choáng váng, nếu phân tích từng cái một, có lẽ Tô Đàm càng không hiểu.
Từ khi bắt đầu tiếp xúc với Tô Đàm, Lục Nhẫn Đông rất nhạy cảm với tâm trạng của phụ nữ, anh phát hiện vẻ ngoài của Tô Đàm không giống người khác, những chuyện về tình cảm đều rất chậm chạp. Chỉ là trước mắt, anh còn chưa xác định được loại chậm chạp này là vô tình hay cố ý.
Tô Đàm nghe xong lời giải thích chi tiết của Lục Nhẫn Đông thì khẽ thở dài: "Đáng giá lắm, cho anh thêm một cái bánh rán hành cũng được."
Lục Nhẫn Đông cười: "Vậy cô nhớ đến tiếp tế cho tôi."
Tô Đàm: "Giao dịch đã kết thúc, tôi không có ý định thanh toán cái cuối cùng."
Lục Nhẫn Đông: "..."
Làm như không thấy hai mắt đang trợn tròn của Lục Nhẫn Đông, Tô Đàm ra vẻ chưa có chuyện gì xảy ra, cầm lấy cuốn sách bắt đầu đọc.
Lục Nhẫn Đông tủi thân than thở một câu, thấy Tô Đàm không để ý đến mình cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua.
~~~ Tác giả có chuyện muốn nói:
Lục Nhẫn Đông: Cô dùng hai cái bánh là có thể đổi được tôi rồi.
Tô Đàm: Không thể nhiều hơn nửa cái.
Lục Nhẫn Đông: Đồng ý.
Tô Đàm: ... (Không tốt, trúng kế rồi!)