Mãi đến tận lúc bày tỏ xong, Tô Đàm xác nhận quan hệ với Lục Nhẫn Đông, cô mới hơi rút tay ra khỏi eo anh.
Không thể không thừa nhận, quả nhiên eo của Lục Nhẫn Đông rất nhỏ, nhưng không có nghĩa là mềm mại, cách một lớp áo cũng có thể cảm nhận cơ bắp rắn chắc, dẻo dai, cảm giác tương đối tốt khi sờ vào.
Lục Nhẫn Đông cười, nháy mắt với Tô Đàm: "Chờ lúc không có người, anh cho em sờ những chỗ khác."
Tô Đàm không nói nổi, rõ ràng người đùa giỡn lưu manh là cô, nhưng cớ gì người bị đùa giỡn lưu manh lại có vẻ mặt tình nguyện thế kia...
Đu quay khổng lồ quay một vòng hết mười tám phút, hai người ở trên đó hai vòng. Lúc từ trên đó đi xuống rồi sang bên chỗ nhà ma thì thấy hai người kia đỡ nhau đi ra, sắc mặt tái mét.
Hứa Lăng Duệ thấy Tô Đàm, giọng cậu nghẹn ngào: "Chị ơi..."
Lục Nghiên Kiều ở bên cạnh nói: "Dọa chết cháu, dọa chết cháu rồi!" Cô ấy thảm thương lên tiếng, "May mà trước khi vào cháu đã đi vệ sinh, nếu không kiểu gì quần của cháu cũng ướt đẫm hết."
Tô Đàm hỏi: "Làm gì mà sợ đến mức đấy?"
Hứa Lăng Duệ chạy đến bên cạnh Tô Đàm, ấm ức nói: "Kinh khủng lắm ạ, em bị nhân viên nhốt vào trong quan tài mấy phút liền..."
Tô Đàm nghe cậu miêu tả mà rùng mình, cô trợn tròn mắt: "Quan, quan tài á?"
"Đúng đúng đúng, còn Lục Nghiên Kiều thì đi tìm chìa khóa." Vẻ mặt Hứa Lăng Duệ đầy tuyệt vọng, may mà Lục Nghiên Kiều quay lại nhanh, nếu không cậu cảm thấy mình bất tỉnh luôn trong đó rồi.
Lục Nghiên Kiều đưa tay lau mồ hôi lạnh trên mặt, thấp giọng nói: "Bây giờ trong đầu em có hàng trăm tình tiết kinh khủng có thể viết ra."
Có lẽ là do di chứng của nhà ma, Lục Nghiên Kiều tinh ranh cũng không phát hiện sự thay đổi bầu không khí giữa Tô Đàm và Lục Nhẫn Đông. Cuối cùng chơi thêm mấy trò chơi nữa, lúc chuẩn bị rời công viên, Lục Nghiên Kiều mới tạm thời bình thường trở lại.
Lục Nhẫn Đông theo thứ tự đưa hai đứa về chỗ ở, cuối cùng là đưa Tô Đàm về trường.
Dưới ngọn đèn mờ tối trên xe, Tô Đàm hơi nghiêng đầu, nhìn hơi buồn ngủ. Lục Nhẫn Đông không trò chuyện với cô, tiện tay mở một bản nhạc êm dịu để thư giãn trong xe.
Lông mi Tô Đàm run rẩy rồi chậm rãi khép lại.
Ánh mắt Lục Nhẫn Đông dịu đi, anh rất muốn hôn Tô Đàm một cái, giống như hoàng tử đánh thức nàng công chúa đang ngủ say. Nhưng khi nhìn thấy cô gái nhỏ nhà anh quả thực hơi mệt, nên liền ép khát vọng này xuống đáy lòng.
Tương lai của hai người còn dài, thời khắc này không cần nóng vội.
Đưa Tô Đàm đến kí túc xá, Lục Nhẫn Đông cũng không vội đánh thức cô. Chẳng qua Tô Đàm cũng đã tự tỉnh rồi, cô xoa xoa mắt, lẩm bẩm hỏi: "Đã đến nơi chưa ạ?"
Lục Nhẫn Đông gật đầu, nhẹ giọng đáp: "Đến rồi."
"Vậy em đi nhé." Tô Đàm nói, "Anh Lục ngủ ngon."
Lục Nhẫn Đông đáp: "Ngủ ngon."
Anh ngắm Tô Đàm xuống xe, từ từ bước lên cầu thang trước mặt rồi biến mất trong tầng ký túc xá. Lục Nhẫn Đông châm điếu thuốc, ngậm trong miệng, nếu bây giờ có ai nhìn thấy anh, tất nhiên sẽ phát hiện môi của anh cong lên một nụ cười rạng rỡ, giống như sự sung sướng của đứa bé khi nó giữ trong tay viên kẹo mà mình vô cùng yêu thích.
Lúc Lục Nhẫn Đông chuẩn bị rời đi, đột nhiên cảm giác được gì đó, anh quay đầu nhìn về phía đoạn đường giao nhau, đối diện tầm mắt anh là một cậu nam sinh đang ôm quả bóng rổ trong ngực.
Ánh mắt hai người giao nhau, Lục Nhẫn Đông cảm nhận được thái độ thù địch trong ánh mắt đối phương, anh cũng lờ mờ biết sự bắt nguồn của ánh mắt này, Lục Nhẫn Đông cười mà như không cười nhả ra một làn khói: "Cậu bạn, có chuyện gì sao?"
"Anh là bạn trai của Tô Đàm?" Nếu như Tô Đàm còn ở đây, nhất định sẽ nhận ra đây chính là người lẽo đẽo bám theo cô - Vương Miện Quân. Nhưng tạm thời Lục Nhẫn Đông chưa biết tên cậu bạn này.
"Trước khi hỏi vấn đề này, có phải cậu nên giới thiệu về bản thân không?" Lục Nhẫn Đông lạnh nhạt hỏi, "Cậu có tư cách hỏi về chuyện của Tô Đàm à?"
Vẻ mặt Vương Miện Quân hơi khó coi: "Đương nhiên tôi có."
Lục Nhẫn Đông nhíu mày: "À, thế cậu là gì của Tô Đàm?"
Khóe môi Vương Miện Quân giật giật, hồi lâu sau mới nói được một câu: "Tôi là bạn học của em ấy!"
Lục Nhẫn Đông: "Bạn học?"
Hiển nhiên Vương Miện Quân cũng cảm thấy thân phận bạn học hơi có vấn đề, anh ta đuối lý nói thêm một câu: "Người bạn... vô cùng quan tâm đến Tô Đàm."
Lục Nhẫn Đông hơi híp mắt, ánh mắt anh dừng trên gương mặt Vương Miện Quân, đột nhiên nói một câu: "Chẳng lẽ cậu họ Vương?"
Vương Miện Quân nghe thấy lời Lục Nhẫn Đông ẩn chứa hàm ý, anh ta hoàn toàn không tin nổi: "Tô Đàm đã biết rồi ư?"
Tô Đàm không biết nhưng Lục Nhẫn Đông đã biết rồi.
Lúc ban đầu điều tra tại sao Tô Đàm lại sợ ma, Lục Nhẫn Đông cũng đã điều tra rõ ràng về thân thế Tô Đàm. Năm đó bố Tô Đàm mất tích, tìm kiếm khắp nơi mà không thấy tung tích của ông ta, thế nhưng Lục Nhẫn Đông cũng đã tra ra được một chút.
Tô Minh Chí là bố Tô Đàm, sau khi rời quê hương thì đổi tên thành Vương Minh Chí, Lục Nhẫn Đông đã từng xem hình Vương Minh Chí, không thể không nói, nhìn ông ta lúc còn trẻ với Vương Miện Quân đang ở trước mặt anh như cùng một khuôn đúc ra. Bất kể là vẻ mặt hay dung mạo đều giống hệt nhau. Trí nhớ của Lục Nhẫn Đông từ trước đến giờ đều rất tốt, khi nhìn rõ khuôn mặt của Vương Miện Quân thì anh lập tức nhớ đến người đàn ông mình đã từng thấy trong tài liệu kia.
Nhận được câu trả lời, Lục Nhẫn Đông nở nụ cười lạnh nhạt, đối với một kẻ vứt bỏ vợ con, thật sự anh khá coi thường, mọi ấn tượng liên quan tới Vương Miện Quân đều hỏng hết, anh nói tiếp: "Không, cô ấy không biết, hơn nữa tôi nghĩ, có lẽ cô ấy cũng không muốn biết."
Sắc mặt Vương Miện Quân rất khó coi, anh ta cảm nhận được sự khinh thường Lục Nhẫn Đông đối với mình: "Anh dựa vào đâu mà nói như vậy..."
Lục Nhẫn Đông thản nhiên lên tiếng: "Dựa vào việc tôi là bạn trai của Tô Đàm."
Vương Miện Quân nắm tay thành nắm đấm, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Coi như anh là bạn trai của Tô Đàm, anh... anh dựa vào đâu mà quyết định hộ Tô Đàm?"
Lục Nhẫn Đông dập điếu thuốc, vẻ mặt lạnh lẽo đến cùng cực: "Dựa vào việc các người không dám để cho cô ấy biết sự thật, dựa vào việc cô ấy không mang họ Vương, mà là họ Tô."
Vương Miện Quân im lặng, anh ta phát hiện người đàn ông trước mắt quả thật có khả năng châm chọc rất mạnh. Đúng là anh ta không dám để Tô Đàm biết sự thật, bởi vì bất kể là anh ta hay bố Tô Đàm - Vương Minh Chí cũng không mong nhận được sự tha thứ của Tô Đàm kể cả khi cô đã biết rõ tất cả. Càng hiểu Tô Đàm, Vương Miện Quân lại càng không có lòng tin.
Lục Nhẫn Đông mở cửa xe, lạnh lùng nói: "Thời điểm cô ấy cần các người nhất các người cũng không xuất hiện, bây giờ có tôi rồi, các người càng không cần thiết phải xuất hiện nữa."
Vương Miện Quân giận đến run người, nhưng không thể phản bác lại lời của Lục Nhẫn Đông.
Lục Nhẫn Đông không để ý đến anh ta nữa, lập tức lái xe rời khỏi trường học.
Nhưng mặc dù thái độ của Lục Nhẫn Đông với Vương Miện Quân không tốt, anh vẫn quyết định nói chuyện này cho Tô Đàm, bởi vì một số việc Vương Miện Quân cũng không sai, quyết định như thế nào, suy cho cùng vẫn thuộc về Tô Đàm.
Lúc này Tô Đàm đang nằm trên giường, vừa học thuộc từ đơn vừa tán gẫu với Đường Tiếu ở giường dưới.
Đường Tiếu hỏi Tô Đàm chơi những gì, cảm giác như thế nào. Tô Đàm do dự một lát, vẫn kể lại việc cô đã đồng ý với Lục Nhẫn Đông.
Đường Tiếu vừa nghe thì ngay lập tức nhảy lên giường Tô Đàm: "Nhanh nhanh nhanh, Đàm Đàm, kể tớ nghe xem anh ấy đã bày tỏ như thế nào?"
Tô Đàm đỏ mặt kể vắn tắt chuyện xảy ra ở đu quay khổng lồ cho Đường Tiếu nghe, không biết có nên kể lúc Lục Nhẫn Đông kéo tay Tô Đàm để lên eo anh không nhỉ.
Đường Tiếu cười ha ha, hết sức khâm phục: "Lợi hại, thật là lợi hại mà... lại dám dùng sắc đẹp quyến rũ cậu, anh Lục đúng là yêu tinh lắm chiêu.”
Tô Đàm: "Yêu tinh… Lắm chiêu…"
Đường Tiếu đau khổ: "Đàm Đàm ơi, Đàm Đàm yêu quý à, tớ thật sự có cảm giác mình gả con gái đi..." Lúc Tô Đàm chưa yêu, ngày ngày cô không quên giới thiệu bạn trai cho Tô Đàm, Tô Đàm yêu rồi, cô lại lo được lo mất.
Tô Đàm không thể làm gì khác đành nhỏ nhẹ an ủi Đường Tiếu.
Đường Tiếu nghĩ ngợi: "Ừ, trong lúc yêu đương có vấn đề gì phải hỏi tớ nhé, cái khác tớ chưa chắc đã giúp được chứ cái này tớ vẫn có thể tư vấn giúp cậu."
Tô Đàm gật đầu, coi như chấp nhận ý tốt của Đường Tiếu.
Ngày hôm sau, Lục Nhẫn Đông gặp Tô Đàm rồi tìm quán cà phê nào đó có bầu không khí tốt, hỏi khéo: "Tô Đàm, em biết Vương Miện Quân không?"
Tô Đàm không ngờ sẽ nghe được cái tên này từ miệng Lục Nhẫn Đông, phản ứng của cô là: "Làm sao vậy? Anh ta bị bắt vì bán hàng đa cấp à?"
Lục Nhẫn Đông: "Khụ khụ, ai bảo em cậu ta bán hàng đa cấp?" Anh suýt thì cười sặc sụa, vất vả lắm mới nhịn được.
Tô Đàm khó hiểu: "Bởi vì em luôn cảm thấy anh ta đang theo dõi em... Chẳng lẽ anh ta là tên sát thủ biến thái?"
Lục Nhẫn Đông than thở, thật sự không biết nói sao: "Không phải... Cậu ta với bố em có chút dây mơ rễ má."
Tô Đàm ngẩn người, từ bố này quá mức xa lạ đối với cô. Cô ra đời không bao lâu, bố liền biến mất khỏi cuộc sống của cô, sau đó mẹ tái hôn, vì vậy từ nhỏ đến lớn, trong trí nhớ của cô chỉ tồn tại một người thân duy nhất chính là bà nội đã qua đời.
Tô Đàm: "Quan hệ ra sao ạ?"
"Bố em rất thức thời, sau khi rời đi thì thay tên đổi họ thành Vương Minh Chí." Lục Nhẫn Đông nói, "Vương Miện Quân là con trai của ông ta."
Tô Đàm: "Nhưng không phải Vương Miện Quân lớn hơn em sao?"
Lục Nhẫn Đông: "... Ông ta có gia đình khác trước khi em được sinh ra."
Tô Đàm nghe vậy thì im lặng, cô nhẹ nhàng khuấy cốc cà phê trong tay, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Vậy bây giờ anh ta đột nhiên xuất hiện là có ý gì, hối hận ư?"
Lục Nhẫn Đông nắm lấy tay Tô Đàm, anh cảm thấy tay cô rất lạnh, gần như chẳng có nhiệt độ gì: "Đàm Đàm, không phải sợ, anh đang ở đây."
Tô Đàm cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay Lục Nhẫn Đông truyền đến tay cô, cô ngước mắt nhìn vẻ mặt kiên định của Lục Nhẫn Đông, đột nhiên khẽ nở nụ cười: "Được rồi mà, em không yếu ớt như vậy đâu." Cuộc sống của cô từ trước đến nay chưa từng trôi qua thoải mái, dù người bố máu mủ ruột già của cô có xuất hiện cũng sẽ chẳng ảnh hưởng gì tới cô.
Lúc vết thương mới xuất hiện sẽ cảm thấy rất đau, nhưng nếu đã kết vảy rồi thì không còn cảm giác gì nữa. Mà lớp vảy kia dày như vậy cũng trở thành bộ giáp chống lại đau đớn, để cho cô có thể kiên cường đối mặt với ác ý của một số người.
Lục Nhẫn Đông không lên tiếng, thế nhưng ánh mắt anh tối đi, càng nắm bàn tay Tô Đàm chặt hơn.
~~~ Tác giả có chuyện muốn nói:
Lục Nhẫn Đông: Hừ, ai muốn động đến Đàm Đàm thì phải bước qua ải của tôi.
Tô Đàm: Anh thì sao?
Lục Nhẫn Đông: Hừ, toàn là Đàm Đàm động đến anh đấy chứ.
Tô Đàm: ...