Editor: Liêu
Beta: An Hiên
Từ gà nấu ớt đến cá hầm ớt, Tô Đàm đã lẩm bẩm toàn bộ tên món ăn mình muốn ăn. Lục Nhẫn Đông vội vàng mua bát cháo nóng hổi, trở lại bệnh viện đã thấy cô ngủ rồi.
“Vẫn còn nóng.” Đường Tiếu sờ trán cô, dở khóc dở cười: “Chẳng lẽ nãy giờ đều toàn nói mê sảng?” Cũng làm khó Tô Đàm nghiêm túc nói lâu như vậy, còn đáng thương ngồi miêu tả những món đó ngon đến mức nào.
“Hẳn là vậy.” Lục Nhẫn Đông dịu dàng nói: “Không sao, đợi lát nữa cô ấy tỉnh rồi hâm lại cháo cũng được.”
Đường Tiếu hỏi: “Anh Lục, anh có bận không? Nếu bận thì đi trước đi, có tôi ở đây là được rồi.”
Anh lắc đầu: “Không sao, tôi và cô cùng trông cô ấy.”
Lục Nhẫn Đông ngồi xuống không bao lâu thì di động vang lên, anh nhìn dãy số, nhíu mày lại rồi nhỏ giọng nói: “Ngại quá, tôi ra ngoài nghe điện thoại.”
Đường Tiếu vâng một tiếng.
Không biết người bên kia điện thoại nói gì với anh, Lục Nhẫn Đông nhận cuộc điện thoại này xong, lúc trở lại cả người nặng nề hẳn. Môi anh mím thành một đường vòng cung căng chặt, tay nắm di động vì dùng quá sức mà thậm chí có thể thấy cả gân xanh nổi lên, hiển nhiên là đang cố gắng đè nén cảm xúc.
“Xin lỗi.” Lục Nhẫn Đông trầm mặc một lát mới lên tiếng: “Đơn vị tôi có việc…”
Đường Tiếu hơi kinh ngạc, vừa rồi Lục Nhẫn Đông còn bảo muốn ở lại đây, không nghĩ rằng mới mấy phút đã thay đổi ý định, cô nàng nói: “Không sao, anh đi đi, có tôi ở đây là được.”
Lục Nhẫn Đông gật đầu, lại liếc nhìn Tô Đàm một cái thật lâu, sau đó mới cầm lấy áo khoác rồi đẩy cửa ra ngoài.
Đường Tiếu chống cằm, nhìn bóng lưng của Lục Nhẫn Đông, trên mặt lộ vẻ nghiền ngẫm.
Ngày hôm qua Tô Đàm sốt cả đêm, hầu như không ngủ được chút nào. Một bình truyền dịch hạ sốt này vừa truyền xong thì cơ thể mệt mỏi cũng không chịu được nữa mà ngủ thiếp đi từ giữa trưa đến tận chiều muộn. Lúc tỉnh lại lần nữa thì đầu óc cô đã hoàn toàn tỉnh táo, nhưng mà cả người vẫn uể oải mềm như bông vậy. Cô mở to mắt, thấy Đường Tiếu ngồi ở mép giường chơi di động, thở hổn hển một lát rồi mới có sức gọi: “Tiếu Tiếu…”
Đường Tiếu thấy Tô Đàm tỉnh thì nhanh chóng đi tới: “Đàm Đàm, cậu tỉnh rồi, uống ngụm nước trước nhé?”
Tô Đàm gật đầu, để Đường Tiếu duỗi tay đỡ mình dậy. Không biết vì bệnh hay đói, toàn thân cô không còn một chút sức lực, cổ họng cũng sưng lên, nuốt nước bọt cực kỳ khó khăn.
Người sốt nặng nhìn thứ gì cũng như cách một tấm vải, đầu óc giống máy tính hỏng, người khác nói gì cũng không thể hiểu được.
Nước chảy qua thấm lên cổ họng khô khát, cuối cùng Tô Đàm mới thấy mình đỡ một chút, cô ho khan hai tiếng, hỏi: “Tớ ngủ bao lâu rồi?”
Đường Tiếu trả lời: “Ngủ cả buổi sáng, đói rồi phải không? Anh Lục vừa mới đi, trước đó còn mua cháo cho cậu, tớ hâm nóng cho cậu nhé?”
Ký ức về lúc nhập viện trong đầu Tô Đàm rất mơ hồ, cô ngồi ngây người một lúc lâu mới nhớ ra là Lục Nhẫn Đông đã tới. Tô Đàm hơi xấu hổ: “Sao lại làm phiền anh ấy rồi…”
Đường Tiếu trả lời: “Lúc tớ chuẩn bị đưa cậu tới bệnh viện thì đúng lúc anh ấy gọi cho cậu, thế thì không phải vừa khéo đỡ được tiền taxi sao?”
Tô Đàm không còn gì để nói.
Đường Tiếu múc cháo đưa cho cô: “Còn tiện thể tiết kiệm tiền cơm nữa.”
Tô Đàm nhìn cháo cười khổ: "Tớ phải trả ân huệ này thế nào đây."
Đường Tiếu: "Ầy, dễ mà, nếu ngày nào đó anh ấy ốm..."
Tô Đàm: "Ừm?"
Đường Tiếu đau đầu, suy nghĩ một lúc mới nói: "Chúng ta dùng thẻ y tế trường trả cho anh ấy hai gói thuốc cảm."
Tô Đàm nghe Đường Tiếu trêu chọc thì khẽ cười, nhưng cổ họng lại đau, cuối cùng ho khụ khụ không ngừng.
Đường Tiếu lại nói tiếp: "Ôi chao, nhìn quần áo anh ấy mặc, xe anh ấy đi, chút tiền xăng dầu với cháo chẳng phải cũng bằng hai túi thuốc cảm trường mình sao? Hơn nữa tớ biết cậu sợ nợ ân huệ nên vẫn là tớ đi đăng ký thuốc, ôi, tốn gần trăm triệu đấy."
Tô Đàm biết Đường Tiếu đang cố ý nói đùa, cô trả lời: "Được rồi, đã biết, cảm ơn cậu."
Đường Tiếu: "Cậu ngồi một chút nhé, tớ đi hâm cháo cho cậu." Cô nàng đi ra ngoài năm phút, bỏ bát cháo vào lò vi sóng công cộng, cũng khổ cho Lục Nhẫn Đông cẩn thận mua cháo để vào bát sứ trước.
Tô Đàm vừa tỉnh, cơ thể hơi lạnh, trong tay đang cầm bát cháo nóng hầm hập, cô cũng ấm hơn không ít. Cô múc từng thìa cháo, cảm giác linh hồn đang lơ lửng từ từ nhập lại vào cơ thể.
Đường Tiếu mở miệng: "Cậu không biết đâu, lúc trưa cậu tỉnh lại một lần, đáng thương nói muốn ăn gà hầm ớt và cá hầm ớt khiến tớ bị dọa hết hồn..."
Động tác của Tô Đàm hơi ngừng, không dám tin nhìn Đường Tiếu: "Thật hay giả thế?"
"Thật mà." Đường Tiếu thề: "Lúc ấy Lục Nhẫn Đông vẫn ở đây, vẻ mặt của anh ấy cũng hoảng loạn không ít đâu..."
Hai má Tô Đàm ửng hồng, ánh mắt hơi tránh né, cô nhỏ giọng nói: "Không phải chứ, tớ không nhớ gì cả..." Cô chỉ nhớ là trời đất quay cuồng, hai tai như bị nhét một đống bông, người bên cạnh nói gì cô cũng không nghe rõ lắm.
“Là thật đấy.” Đường Tiếu thấy Tô Đàm không tin, chỉ hận lúc ấy không quay video lại, Tô Đàm dịu dàng như vậy quả thực hiếm thấy. Vì để Tô Đàm tin tưởng, cô nàng lập tức đưa tay lên trời thề, hơn nữa còn tỏ vẻ nếu nói dối sẽ béo thêm mười cân.
Tô Đàm tin lời Đường Tiếu, nhưng cô càng mong là Đường Tiếu nói dối, cô mặt đỏ tai hồng lên tiếng: “Được rồi, tớ biết rồi, cậu đừng nói nữa!”
Đường Tiếu cười ha ha: “Cậu cũng biết xấu hổ ư? Cậu không biết đâu, lúc đó cậu đáng yêu cực kỳ, ha ha ha..”
Tô Đàm nhìn bát cháo trên tay, cũng không biết nói gì, chỉ có thể thở dài như ông cụ: “Hầy...”
Đường Tiếu hỏi: “Đàm Đàm, rốt cuộc cậu thích ăn cay đến mức nào vậy?”
Tô Đàm nghe vậy cũng không trả lời, chỉ mỉm cười.
Cô rất thích ăn cay, món cay ấn tượng nhất trong ký ức của cô đó là khi vào cấp hai cô đến chỗ mẹ xin tiền, trên bàn đặt một đĩa cá hầm ớt cực lớn.
Lúc đó em trai Tô Đàm - Hứa Lăng Duệ muốn Tô Đàm ở lại ăn cơm, còn nói mẹ làm cá hầm ớt là ngon nhất, nhưng mẹ lại đánh mạnh vào tay Hứa Lăng Duệ một cái, sau đó đưa Tô Đàm ra cửa.
Bà nói: “Tô Đàm, tiền ở đây, con đi nhanh đi. Sau này muốn xin tiền cũng không cần tới đây, gọi điện cho mẹ là được.” Ngụ ý là cho dù chỉ một cái liếc mắt mẹ cũng không muốn nhìn con.
Tô Đàm cúi đầu cầm tiền, xoay người đi rồi, cô không thèm để ý đến thái độ và giọng điệu của mẹ, trong đầu chỉ nghĩ cá hầm cay kia ngon thế nào rồi nuốt một ngụm nước bọt.
Sau này lên cấp ba, cô không nghĩ tới nữa, cô biết có một số thứ trên cuộc đời này đã được định trước mình sẽ không bao giờ có được.
Nếu đã biết không được thì cần gì phải tốn sức.
Con người lúc bị bệnh thường sẽ nghĩ miên man, Tô Đàm cảm thấy không nên phí thời gian để đa sầu đa cảm, cô lấy lại tinh thần, nghiêm túc ăn hết cháo, sau đó cảm ơn Đường Tiếu.
Sau khi hạ sốt, lúc chạng vạng Tô Đàm kiên quyết muốn xuất viện, tuy nhiên bác sĩ không tán thành lắm, liên tục dặn cô có biểu hiện gì khác thường thì nhất định phải tới đây, Tô Đàm đồng ý.
Đường Tiếu biết tại sao Tô Đàm lại kiên trì muốn xuất viện đến thế, cô biết hoàn cảnh gia đình của Tô Đàm nên cũng không khuyên nhủ, dặn lòng mấy ngày nay phải chú ý Tô Đàm hơn một chút, tránh để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tô Đàm thầm đoán cơn sốt này của mình do bị dọa rồi, sau khi cô biết người mình nhìn thấy đêm đó chính là tên sát nhân giết người tàn bạo, trong đầu luôn hiện lên những hình ảnh man rợ, ngay đêm đó liền sốt cao.
Trên đường về Tô Đàm nhận được điện thoại của Lục Nhẫn Đông.
Anh hỏi cô sao rồi, đã ăn cơm chưa.
Tô Đàm nói: "Tôi ăn rồi, đã về phòng.”
Lục Nhẫn Đông ngẩn người: “Về phòng rồi sao? Cứ về như vậy? Bác sĩ đồng ý rồi à?”
Để tránh phải giải thích nhiều, Tô Đàm nói dối: “Vâng, đồng ý rồi.”
Lục Nhẫn Đông không tin lắm, nhưng Tô Đàm nói vậy anh cũng không thể xen vào, chỉ có thể dặn Tô Đàm chú ý thân thể, đừng miễn cưỡng quá.
Tô Đàm chân thành nói cảm ơn.
Lục Nhẫn Đông lại nói vài câu, giọng dần dần thấp xuống, sau đó anh vô cùng nghiêm túc gọi cô: “Tô Đàm…”
Tô Đàm bị ngữ khí của anh làm hoảng sợ, cô có trực giác điều anh chuẩn bị nói sẽ không tốt đẹp gì: “Hả?”
Quả nhiên, câu nói tiếp theo của Lục Nhẫn Đông khiến máu trong người cô như đông cứng lại, anh nói: “Lại xuất hiện người bị hại.”
Tô Đàm gian nan nuốt nước bọt, khó khăn nhắc lại: “Lại có?”
“Đúng vậy, hai người.” Giọng anh sát bên tai: “Vào đúng hôm nay.”
Sáng sớm hôm nay, nạn nhân thứ hai bị phát hiện trong một công viên ở nội thành, nạn nhân vẫn bị chém rất tàn nhẫn, bên cạnh viết số cực lớn.
Bên cạnh đó, nạn nhân thứ ba bị phát hiện trong vườn nông nghiệp loại nhỏ, cách thức ra tay giống nhau như đúc, thi thể bị chém thành hình hoa hồng đẹp đẽ, chỉ là lần này, chữ cái bên cạnh thi thể lại biến thành số .
Nếu như sắp xếp từ lớn đến bé, như vậy nạn nhân đầu tiên là số , nạn nhân thứ hai là số , nạn nhân thứ ba là số , như vậy còn thiếu số nữa. Hay là con số này có hàm ý nào khác?
Lục Nhẫn Đông nói rất mơ hồ, nhưng trong đầu cô lại hiện lên một hình ảnh rõ ràng, cô nhắm mắt, ép mình tỉnh táo lại, khẽ hỏi: "Thật ra... đến lượt tôi rồi phải không?"
Lục Nhẫn Đông cười khổ: "Tô Đàm, cô đừng nghĩ như vậy, cho dù người bị hại là ai thì đều là người vô tội."
Tô Đàm không nói nên lời.
Lục Nhẫn Đông lại nhắc: "Mấy ngày này cô đừng lên mạng, cứ online lại xuất hiện những hình ảnh kia."
Tô Đàm hỏi: "Vậy còn hung thủ?"
Lục Nhẫn Đông lạnh lùng: "Hắn không có cơ hội tiếp theo."
"Được rồi." Cô nói: "Tôi biết rồi, mấy ngày này tôi sẽ chú ý an toàn... Cảm ơn anh."
Lục Nhẫn Đông còn muốn nói gì đó thì Tô Đàm đã tắt máy, trong lòng anh than thầm, nặng nề xoa mắt.
Bên cạnh có đồng nghiệp hỏi: "Nhẫn Đông, có phải còn có thi thể chưa bị phát hiện không, còn thiếu số nữa."
Lục Nhẫn Đông nghe vậy thì cười khẩy, ngón tay anh chạm vào bức ảnh, sau đó nặng nề đấm lên bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Làm gì có số . Căn bản hắn ta không phải đang đếm ngược."
Đồng nghiệp khó hiểu: "Không phải đếm ngược? Vậy hắn...?"
Lục Nhẫn Đông cũng không định nói tiếp, đứng dậy đi ra ngoài.
Hơn nữa, tuy rằng Lục Nhẫn Đông gọi điện khiến Tô Đàm bị đả kích không nhỏ, thế nhưng hiển nhiên rằng cuộc điện thoại này đến vô cùng đúng lúc, bởi vì đúng như anh dự đoán, ngày hôm sau trên mạng lan truyền tán loạn bức ảnh máu me này. Thậm chí trong nhóm chat lớp Tô Đàm còn có nam sinh phá phách gửi mấy tấm vào.
Tô Đàm nằm trên giường đọc sách, Đường Tiếu ở dưới lướt web, nhìn thấy ảnh chụp thì chạy vội vào WC, vừa chống tường vừa nôn hết bữa cơm.
Tô Đàm hỏi cô ấy sao vậy.
"Mẹ nó chứ, sao bọn họ lại đáng ghét thế chứ." Đường Tiếu nôn sạch, tái mặt đi về phòng, đưa thứ mình vừa thấy cho Tô Đàm, cô nàng bực mình: "Tên hung thủ kia nữa. Cảnh sát đâu rồi? Lần này chết hai người đấy."
Tô Đàm nhìn trần nhà, không biết nói gì.
Đường Tiếu lại mắng vài câu thô tục, sau đó tắt nhóm chat.
Vụ trước vừa mãi mới vất vả lắng xuống, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện bức ảnh này, quả thực như ném lửa lên đống cỏ khô, trong nháy mắt chấn động truyền thông. Nhất thời khắp nơi đều đưa tin về vụ án này. Mà mấy con số kia lại càng trở thành tiêu điểm trong các cuộc thảo luận. Có người nói đây là lần cuối, hung thủ sẽ không giết người nữa, bởi vì đã về số rồi. Có người lại nói mấy chữ số đó là hung thủ cố ý truyền ra, như một lớp sương mù che mắt cảnh sát.
Hung thủ khó bắt nhất là kẻ không có mục đích nhất định, bọn họ không vì tiền, không vì sắc, có lẽ chỉ cần một ánh mắt là đã nảy sinh hứng thú với nạn nhân.
Tô Đàm quyết định ngừng lên mạng một tuần, ngừng đăng bài một tuần, không xem tin tức, còn tắt tất cả các phần mềm có thể chat.
Đường Tiếu cũng học theo Tô Đàm, nhìn những bức ảnh đó khiến cô nàng mấy ngày này đều không ngủ ngon, thậm chí còn mất hứng thú với thịt, điều này đối với động vật ăn thịt như cô nàng đúng là một đả kích lớn.
Nhưng cứ cho là vậy thì Tô Đàm vẫn có thể nghe một số tình tiết về vụ án từ trong các cuộc trò chuyện của mọi người.
Hai cô gái đã chết đó, có một người là sinh viên trường bọn họ, còn một người của trường nghệ thuật ở ngoại thành. Dựa vào thời gian mất tích của nạn nhân, hung thủ chắc đã sớm giết cả hai, cho đến mấy ngày gần đây mới vứt thi thể.
Mà căn cứ vào ảnh chụp hung thủ truyền ra, thời gian tử vong chắc là mùng tháng , sớm hơn mấy ngày so với thời gian Tô Đàm có cảm giác mình bị theo dõi.
Như vậy, hung thủ đã giết mấy người, căn bản không có ý định dừng tay.
Tô Đàm ngây người ngồi trước máy tính, trong đầu tràn ngập các tình tiết về vụ án.
Đường Tiếu đi qua kéo tay cô: "Đàm Đàm, ngẩn người gì nữa, chiều nay không phải đi làm thêm sao? Còn không đi thì muộn đấy."
Tô Đàm bây giờ mới tỉnh táo, nhớ ra mình đã xin nghỉ ở quán cà phê ba ngày.
"Chú ý an toàn, về sớm một chút." Đường Tiếu dặn dò.
Tô Đàm đang dọn đồ thì ngừng tay, cô thấy bình xịt cay đề phòng kẻ xấu Đường Tiếu đưa lúc trước, chần chừ một lúc rồi cầm lên bỏ vào balo của mình. Tuy rằng tác dụng không lớn nhưng thà ít còn hơn không.
~~~ Tác giả có chuyện muốn nói:
Hôm nay Tô Đàm bị ốm, muốn nghỉ ngơi một ngày, xin phép không diễn vở kịch nhỏ.
Lục Nhẫn Đông tỏ ý cô cứ nằm đi để anh tự đến.