Editor: Bạch Vân
Beta: An Hiên
Sô cô la nóng làm ấm cơ thể đang lạnh buốt vì sợ hãi của cô, Lục Nhẫn Đông đứng phía trước Tô Đàm, chắn cho cô từng đợt gió lạnh.
Một lúc lâu sau Tô Đàm cuối cùng mới trở lại bình thường, sắc mặt đã khôi phục chút hồng hào.
Lục Nhẫn Đông nhìn chằm chằm Tô Đàm từ trên xuống dưới, theo góc nhìn của anh, Tô Đàm cuộn tròn cơ thể trông vô cùng nhỏ nhắn và yếu ớt, bờ vai của cô co lại, đôi môi màu hồng nhạt mím chặt, trên chóp mũi còn vương chút mồ hôi óng ánh. Tô Đàm chú ý đến ánh mắt của Lục Nhẫn Đông, cô ngẩng đầu, trong mắt cô dường như thấp thoáng chút nước.
Mắt Lục Nhẫn Đông trở nên sâu thẳm, anh cúi đầu gọi: “Tô Đàm.”
Tô Đàm mờ mịt không hiểu, dường như cô không biết tại sao Lục Nhẫn Đông lại gọi cô với giọng điệu nghiêm túc như vậy.
Tuy nhiên, Lục Nhẫn Đông không nói với Tô Đàm vì sao, anh chỉ đảo mắt, giọng dịu lại, khẽ hỏi: “Cô còn lạnh không?”
“Không lạnh nữa.” Tô Đàm trả lời.
Cảnh sát tới rất nhanh, vị cấp cao dường như biết Lục Nhẫn Đông, nhìn thấy anh đứng bên cạnh Tô Đàm thì trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, thái độ đầy kính trọng gọi một tiếng: “Anh Lục.”
Lục Nhẫn Đông gật đầu chào lại.
Tô Đàm báo lại với cảnh sát tình huống vừa rồi một lần nữa.
Người cảnh sát lớn tuổi nói: “Để chúng tôi qua xem thế nào. Cô Tô chờ ở đây được không?”
Tô Đàm ngập ngừng mở miệng: “Tôi đi cùng các anh cũng được, tôi không xác định được có phải mình nhìn nhầm không.”
Người cảnh sát lớn tuổi nhìn Lục Nhẫn Đông như thăm dò, dường như muốn hỏi ý kiến của anh nhưng Lục Nhẫn Đông chỉ thản nhiên nói một câu: “Nghe theo cô ấy đi.”
Vì vậy bốn người đi theo hướng con đường nhỏ Tô Đàm vừa chạy ra.
Lúc này, sắc trời đã tối, ánh sáng từ các tòa nhà đều tắt, cho dù là các tầng lớp học hay thư viện đều tối om. Ánh đèn đường lờ mờ, cố lắm thì người ta chỉ có thể nhìn rõ được con đường trước mặt.
Lục Nhẫn Đông đứng bên phải Tô Đàm, hai người sóng vai đi, anh hỏi: “Tô Đàm, cô có sợ không?”
Tô Đàm lắc đầu: “Bên cạnh có người thì sẽ không sợ.”
Bốn người đã nhanh chóng đến chỗ Tô Đàm nghe được tiếng động kỳ lạ, nhưng nhìn vào trong rừng thì chỉ thấy rừng cây rậm rạp và yên tĩnh, hoàn toàn không thấy bất kỳ người nào khả nghi.
“Có phải là chỗ này không? Cô Tô?” Cảnh sát rọi đèn pin một vòng xung quanh, cũng không phát hiện vật gì khả nghi, anh ta mở miệng hỏi.
Tô Đàm do dự gật đầu, lúc ấy trời hơi tối, cô không nhớ quá rõ vị trí nghe được âm thanh lạ nhưng nó nằm ở khu vực này.
“Người kia mang hung khí gì?” Cảnh sát lại hỏi.
Tô Đàm lục lọi trong trí nhớ mơ hồ của mình rồi đáp: “Hình như nó là một con dao rất dài, để thẳng xuống thì chiều dài phải đến bắp chân.”
Cảnh sát suy nghĩ một lát, kiên định hỏi: “Cô khẳng định chứ?”
Nơi này trống không, không thấy bất kỳ dấu vết của vụ giết người nào, theo nội dung miêu tả của Tô Đàm, rõ ràng cảnh sát hơi nghi ngờ có phải cô hoa mắt hay không.
“Tôi… không chắc lắm.” Tô Đàm nhíu mày, khi cô vội vã chạy đi cũng chỉ thấy người kỳ quái kia liếc mình một cái, nhưng nếu người kia không làm gì phạm pháp, vì sao phải đuổi theo cô?
Ban đầu Lục Nhẫn Đông đứng sau lưng Tô Đàm, sau khi nghe hai người nói chuyện mới thản nhiên lên tiếng: “Tôi tới đó xem sao.” Anh tìm người cảnh sát đứng cạnh đó mượn đèn pin rồi đi vào sâu trong rừng cây.
Tô Đàm đứng trên con đường nhỏ nhìn ánh đèn pin xuyên qua khu rừng rậm rạp.
Một trong những người cảnh sát trẻ tuổi hạ thấp giọng: “Chú Từ, người này là ai vậy ạ?”
Người cảnh sát được gọi là chú Từ quan sát Tô Đàm, ậm ờ nói: “Anh Lục, trong cục thường nhờ anh ấy hỗ trợ, cậu mới đến không biết đó thôi, ở cục một thời gian sẽ biết.”
Anh cảnh sát trẻ vẫn còn bối rối, chẳng qua thấy chú Từ không có ý định nói về chủ đề này nữa nên cũng hiểu mà không hỏi thêm.
Lục Nhẫn Đông đi một vòng trong rừng rồi nhanh chóng trở lại.
Anh nói: “Có người đến đây nhưng không có vết máu. Có lẽ ở đây không phải là hiện trường vụ án. Ngày mai trời sáng, tôi sẽ đến đây xác nhận lại.”
Chú Từ: “Thế còn cô Tô…”
Lục Nhẫn Đông: “Tôi sẽ đưa cô ấy về kí túc xá.”
Chú Từ gật đầu nói được.
Ban đầu do Tô Đàm báo án, theo thủ tục phải đến cục cảnh sát làm bản tường trình, nhưng có Lục Nhẫn Đông ở đây, bọn họ bèn cho Tô Đàm đi cửa sau.
Hiển nhiên Lục Nhẫn Đông biết rất rõ thủ tục này, anh gật đầu rồi nói cảm ơn hai vị cảnh sát.
Bốn người tạm biệt nhau tại ngã tư, Tô Đàm nhìn cảnh sát đi xa mới mờ mịt hỏi: “Thật sự là tôi nhìn nhầm rồi sao?”
Lục Nhẫn Đông lấy cây kẹo còn lại trong túi quần, bóc lớp giấy bọc ra bỏ vào miệng mình: “Nếu đúng là nhìn nhầm thì đó cũng là chuyện tốt.”
Tô Đàm như bừng tỉnh: “Đúng vậy, nếu tôi nhìn nhầm thì là chuyện tốt mà…” Vụ án kia chỉ do mình hiểu lầm thôi.
Khóe miệng Lục Nhẫn Đông nhếch lên nhưng trong ánh mắt lại không có ý cười, anh nhai kẹo que lộp cộp trong miệng, dịu dàng nói: “Tô Đàm, đi thôi, tôi đưa cô về phòng ngủ.”
Tô Đàm khẽ gật đầu.
Chặng đường từ thư viện đến kí túc xá khoảng - phút, lúc trước Lục Nhẫn Đông thường lái xe đưa Tô Đàm về, hôm nay đi bộ, trái lại có cảm giác khác. Đèn đường màu vàng cam, bóng của hai người kéo dài trên mặt đất, bóng Lục Nhẫn Đông cao hơn, đứng bên phải Tô Đàm nhìn có vẻ rất hòa hợp. Trên đường đi, bọn họ không trò chuyện mà vô cùng im lặng, mãi cho đến dưới ký túc xá của Tô Đàm.
Tô Đàm dừng chân, nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh Lục, đến nơi rồi.”
Lục Nhẫn Đông nhìn đại sảnh ký túc xá tối thui, khẽ hỏi: “Một mình lên đó có sợ không?”
Tô Đàm hơi lắc đầu.
Lục Nhẫn Đông nhìn chăm chú vào mắt cô, hỏi lại: “Thật sự không sợ à?”
Tô Đàm: “Vâng, không sợ.” Sau khi cô uống sô cô la nóng, cơ thể rét lạnh đã dần ấm lên, lại không nhìn thấy cảnh máu me trong tưởng tượng, dĩ nhiên là nhẹ nhõm nên đã khôi phục lại sự bình tĩnh.
Lục Nhẫn Đông gật đầu: “Cô đi đi.”
Tô Đàm nói cảm ơn Lục Nhẫn Đông, sau đó chạy chậm lên bậc thang ký túc xá. Cô quét thẻ vào cổng, đi vào đại sảnh, vừa mới rẽ, chuẩn bị lên tầng thì điện thoại trong túi quần rung lên.
Tô Đàm lấy điện thoại ra xem, phát hiện là cuộc gọi của Lục Nhẫn Đông.
“Alo.” Tô Đàm nói, “Anh Lục, còn có chuyện gì sao?”
Giọng nói của Lục Nhẫn Đông xuyên qua điện thoại truyền đến tai Tô Đàm, trầm thấp mà hòa nhã: “Không có gì, tôi chỉ muốn chắc chắn cô đã về phòng ngủ.”
Tô Đàm nghe vậy thì hơi sửng sốt, đôi mắt lập tức cong lên thành một đường, cô nói: “Được.”
Vốn dĩ cầu thang yên tĩnh và tối đen, vì giọng nói của Lục Nhẫn Đông mà nhuốm màu sắc nhẹ nhàng, anh nói trong điện thoại: “Tô Đàm, tôi kể chuyện cười cho cô nghe được không?”
Tô Đàm: “Chuyện cười gì?”
Lục Nhẫn Đông: “Một hôm tôi hỏi cháu gái tôi, hỏi nó cuộc sống đại học tốt hay học sinh cấp ba tốt. Cô đoán xem nó trả lời thế nào?”
Tô Đàm thành thực trả lời: “Tôi không biết…”
Lục Nhẫn Đông: “Nó bảo là sinh viên đại học.”
Tô Đàm sững sờ mấy giây mới phản ứng đó là chuyện cười đồi trụy, cô cười ngượng ngùng hỏi: “Cô ấy có bị anh mắng không?”
Giọng điệu của Lục Nhẫn Đông đầy cay nghiệt: “Tháng đó, tiền tiêu vặt của nó được đổi bằng cách đi nhặt chai nhựa ở sân trường.”
Tô Đàm cười không thở nổi: “Anh làm tôi cười chết mất thôi.”
Lục Nhẫn Đông ngồi trong xe từ từ nhắm hai mắt, nghe đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cười của Tô Đàm, thậm chí anh còn tưởng tượng ra lúc cô mỉm cười thì khóe mắt cong lên, còn cả hàng mi dày run run như cánh bướm. Anh đột nhiên gọi: “Tô Đàm.”
Tô Đàm đã đến cửa phòng ngủ, cô đang cúi đầu tìm chìa khóa nên không nhận ra giọng Lục Nhẫn Đông gọi tên cô khác hẳn bình thường, chỉ bảo: “Tôi đến phòng ngủ rồi… Cảm ơn anh nhé anh Lục.”
Lục Nhẫn Đông im lặng.
Tô Đàm: “Có phải tôi đã làm mất thời gian của anh không…”
Lục Nhẫn Đông khẽ thở dài.
Tô Đàm không nghe rõ tiếng thở dài của Lục Nhẫn Đông, cô gọi: “Anh Lục?”
Một lúc lâu sau, giọng Lục Nhẫn Đông mới vang lên: “Thôi, không có gì.”
Tô Đàm vẫn không hiểu, cô mở cửa phòng ngủ ấm áp ra: “Cảm ơn anh…”
Lục Nhẫn Đông lại thở dài: “Không có gì, cô nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai tôi lại tới đây một chuyến.”
“Anh tới làm gì?” Tô Đàm hỏi.
Lục Nhẫn Đông: “Tới xác nhận sự việc cô gặp tối nay rốt cuộc có phải hiểu lầm không.” Hôm nay trời đã quá muộn, tuy tìm được một ít manh mối nhưng vẫn không thể hoàn toàn xác định các suy luận đó của anh. Dĩ nhiên, những mối quan tâm này chỉ là mong muốn của anh, để tự nhiên là tốt nhất.
Tô Đàm không biết Lục Nhẫn Đông lo lắng điều gì, cơ thể cô khá mệt mỏi, đầu óc cũng theo đó chậm chạp chút ít nên hoàn toàn không phát hiện ra Lục Nhẫn Đông có gì khác thường, “Vâng… làm phiền anh rồi.”
Lục Nhẫn Đông nói thêm vài câu, cuối cùng chúc Tô Đàm ngủ ngon.
Tô Đàm trả lời từng cái một.
Cúp máy, Tô Đàm nhìn màn hình tối đen của điện thoại di động, yên lặng để lên bàn.
Phòng ngủ rất yên tĩnh nhưng cô không thấy sợ hãi, trong đầu đột nhiên xuất hiện một câu trong sách: “Không có mặt trời trên bầu trời của tôi, trời luôn tối nhưng trời cũng không tối, bởi vì có thứ gì đó đã thay thế mặt trời.”
Có người sinh ra đã là mặt trời sáng chói và hấp dẫn người khác, nhưng khi bạn thật sự đến gần mới phát hiện mình bị thứ ánh sáng và nhiệt độ kia thiêu đốt.
Còn Tô Đàm lại là hoa quỳnh ban đêm, mặc dù nở rộ nhưng cũng ở trong bóng đêm. Cô không cần mặt trời, cũng có đủ dũng cảm để ở trong bóng tối này, cô độc một mình.
Tô Đàm thích mặt trời nhưng cũng không bao giờ nghĩ rằng không có mặt trời mình sẽ bị khô héo úa tàn.
~~~ Tác giả có chuyện muốn nói:
Lục Nhẫn Đông: Anh đã nhẫn nại qua cả mùa đông chính là để đến trước mặt em.
Tô Đàm: ?
Lục Nhẫn Đông: Để chơi trò lưu manh với em.
Tô Đàm: Anh vất vả rồi??
Lục Nhẫn Đông: Khách sáo quá, chúng ta là gì của nhau nào?
Tô Đàm: …