Editor: Bạch Vân
Beta: An Hiên
Vài ngày sau, rốt cuộc anh cũng biết được vì sao Tô Đàm sợ ma đến vậy.
Người bạn đưa tư liệu cho Lục Nhẫn Đông khẽ cảm khái: “Lục Nhẫn Đông, cô gái này thực sự sống không dễ dàng gì.”
Lục Nhẫn Đông cúi đầu nhìn tư liệu trước mặt, im lặng một lúc lâu mới gật đầu: “Đúng là không dễ dàng."
Trước đây anh tìm người điều tra Tô Đàm, biết rõ cô gái này tự lập đến mức nào nhưng lại bỏ sót điều quan trọng nhất.
“Ôi trời, đứa trẻ mười mấy tuổi chứng kiến cảnh như thế này làm sao có thể không sợ.” Người bạn nói, “Cảnh tượng này chỉ sợ cả đời không thể nào quên được đâu.”
Lục Nhẫn Đông đan hai bàn tay lại, chống trán, đôi mắt khép hờ, trong đầu dường như mơ hồ xuất hiện một cảnh trong tư liệu.
Năm đó, Tô Đàm sắp tốt nghiệp trung học, cô đang đối mặt với kỳ thi đại học quan trọng nhất.
Cô ở nội trú nên mỗi cuối tuần đều về thăm nhà một lần. Một ngày như thường lệ, cô đeo ba lô, vô cùng vui vẻ chạy về nhà, mong chờ được gặp bà nội. Tuy nhiên, khi cô mở cửa nhà, thấy bà nội nằm trong phòng đã không còn hơi thở.
Lúc đó vào đúng tháng năm, thời tiết vô cùng nóng bức.
Thi thể bà nội Tô Đàm ở trong phòng một tuần lễ không ai phát hiện đã bị hủy hoại nghiêm trọng.
Mùi hôi thối và hình dạng ghê rợn của thi thể khiến Tô Đàm như bị sét đánh, đến nỗi ảnh hưởng đến cuộc sống tương lai, ấn tượng để lại không thể xóa nhòa.
Lục Nhẫn Đông liếm môi, cầm điếu thuốc lên. Anh hỏi: “Cậu nói xem cô ấy có khóc không?”
“Làm sao có thể không khóc?” Anh bạn rõ ràng không hiểu Tô Đàm, trong mắt anh ta, người có ngoại hình mềm mại, yếu đuối như Tô Đàm là đối tượng cần được bảo vệ, anh ta nói, “Cảnh tượng như thế này người lớn còn không chịu đựng được huống chi là đứa trẻ.”
Lục Nhẫn Đông nhả ra một làn khói: “Trái lại, tôi cảm thấy cô ấy không khóc.”
“Không khóc?” Người bạn hỏi.
Lục Nhẫn Đông gật đầu khẳng định: “Không khóc.”
Trong mắt người bạn xuất hiện vẻ kinh ngạc, nếu lời này do người khác nói, anh ta chắc chắn sẽ không tin, nhưng người đó lại là Lục Nhẫn Đông.
“Nếu quả thật không khóc thì cô gái này thật sự lợi hại.” Người bạn nhìn ảnh chụp của Tô Đàm.
Lục Nhẫn Đông thở dài: “Nhưng tôi hy vọng cô ấy khóc.”
Vẻ mặt người bạn tràn đầy khó hiểu.
Trên thực tế, Lục Nhẫn Đông đã đoán đúng.
Tô Đàm không khóc, từ lúc chứng kiến cái chết của bà mình cho đến khi bà nội cô được đưa đến nhà hỏa táng, cô vẫn không rơi một giọt nước mắt nào.
Bởi vì không mua nổi đất trong nghĩa trang nên thậm chí cô còn không thể chôn cất bà nội, chỉ có thể gửi tạm hũ tro cốt ở nghĩa trang. Trong thời gian đó, mẹ Tô Đàm vội vã chạy đến, đưa mấy trăm tệ, an ủi qua loa Tô Đàm vài câu, cả bữa cơm cũng không ăn, quay người bỏ đi, dáng vẻ không muốn ở lại lâu.
Ngược lại, Hứa Lăng Duệ lại giúp đỡ rất nhiều, cậu ấy lén đưa toàn bộ tiền mừng tuổi của mình cho Tô Đàm.
Nếu như không có Hứa Lăng Duệ, có lẽ Tô Đàm phải tìm người mượn tiền để hỏa táng bà.
Chỉ trong một tháng đó, Tô Đàm gầy đi kg, bình thường cô đã không mập, giờ như biến thành da bọc xương khiến mọi người cảm thấy rất đau lòng.
Sau khi Tô Đàm vội vã giải quyết đám tang của bà xong thì cuối tháng lại tham dự kỳ thi đại học.
Tuy nhiên, do ảnh hưởng bởi việc này, Tô Đàm thi bị kém năm mươi điểm so với bình thường, tuy có thể đỗ vào một khoa nhưng so với giấc mơ của cô thì cách xa hàng nghìn dặm.
Lúc ấy, thầy chủ nhiệm lớp Tô Đàm khuyến khích Tô Đàm học lại, Tô Đàm suy nghĩ rồi vẫn từ chối.
Cô muốn nhanh chóng đi làm kiếm tiền, mua một miếng đất trong nghĩa trang để đón bà nội vào rồi rời khỏi thành phố này.
Thầy chủ nhiệm nghe vậy khẽ thở dài, cuối cùng không nói gì nữa.
Mặc dù Tô Đàm biểu hiện cực kỳ bình tĩnh từ đầu tới cuối trong việc này nhưng cô bắt đầu sợ bóng tối và một số thứ trong bóng tối.
Chỉ cần ánh sáng bên mình tối xuống, cô dường như nhớ lại mùi hôi gay mũi và hình dạng không phải người của bà.
Lục Nhẫn Đông mở mắt ra, anh nói: “Cô gái này thật sự làm cho người ta đau lòng.”
Người bạn hỏi: “Cậu thích cô ấy à?”
Lục Nhẫn Đông cụp mắt nhìn xuống, lần đầu tiên nói lời lấp lửng về chuyện tình cảm: “Tôi cũng không biết.”
Người bạn khá kinh ngạc.
Lục Nhẫn Đông: “Tôi chỉ hơi hối hận vì đã bước đến quá gần cô ấy.” Càng gần gũi càng không thể nào thoát ra được, Tô Đàm giống như một bãi cát, dịu dàng, mềm mại, nhìn qua không có gì nguy hiểm nhưng nếu muốn đào bới đồ vật giấu trong đó thì cuối cùng người bị chôn vùi sẽ là bản thân mình.
Lại nói về Tô Đàm.
Lúc này cô là sinh viên đại học năm ba, đã hoàn toàn trút bỏ dáng vẻ học sinh trung học, bất luận là thân thể hay khí chất đều dần trở thành một người con gái trưởng thành.
Cô về kí túc xá đi tắm, sau đó nằm bò trên giường học từ mới tiếng Anh.
Thực sự thì sâu trong đáy lòng cô rất biết ơn Lục Nhẫn Đông. Cô rất cần tiền để trang trải cho cuộc sống tiếp theo của mình, công việc dạy kèm cũng không vất vả, tiền lương lại cao, Lục Nghiên Kiều khá dễ thương, Tô Đàm rất hài lòng.
Tô Đàm học bài một lát thì thấy hơi mệt mỏi, cô dán gò má lên trang sách mơ màng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, bầu trời trong xanh.
Tô Đàm thấy hàng cây bên ngoài cửa sổ đã nhú những mầm non mới, hơi ngạc nhiên vì mùa xuân năm nay đến sớm.
Mặc dù kỳ nghỉ đông mới qua được một nửa nhưng đã có một số nghiên cứu sinh lục tục quay trở lại trường, sân trường vắng vẻ cuối cùng bắt đầu có sức sống hơn.
Buổi sáng Tô Đàm đọc sách, sau đó ăn cơm trưa, buổi chiều đi làm thêm ở quán cà phê.
Chị chủ vẫn rất nhàn rỗi, nhưng hôm nay cô ấy không đọc sách mà xem phim truyền hình bằng máy tính bảng giết thời gian. Trong quán cà phê vẫn không có người khách nào, Tô Đàm quá rảnh rỗi liền mở sách ra học từ mới.
Cô đang chăm chú đọc thì chợt nghe phía sau truyền đến tiếng khóc nức nở, Tô Đàm quay đầu lại nhìn, thấy rõ ràng chị chủ đang dùng khăn giấy lau nước mắt.
Tô Đàm: “…”
Chị chủ chú ý đến ánh mắt Tô Đàm, cô ấy nức nở: “Tô Đàm, bọn họ thật đáng thương…”
Tô Đàm đi qua nhìn, phát hiện bộ phim kia là bộ phim cổ trang nổi tiếng gần đây, biên kịch có lẽ yêu thích tình cảm đau khổ dữ dội nên toàn bộ phim tràn ngập máu chó, nhân vật nam chính lẫn nữ chính đều cực kỳ thê thảm.
Tô Đàm: “Đúng vậy, xã hội phong kiến rất xấu xa.”
Chị chủ: “…” Cô ấy im lặng một lúc mới yếu ớt hỏi: “Đây là suy nghĩ thật của em à?”
Tô Đàm: “Không phải sao ạ? Nhân vật nam chính nếu đặt vào hiện tại thì bị bắt vào tù từ lâu rồi.”
Chị chủ không phản bác được, cô ấy thở dài một hơi: “Đàm Đàm của chị, em chắc chắn chưa yêu đương bao giờ.”
Tô Đàm: “…” Đúng, cô chẳng những không yêu đương lần nào, thậm chí còn chưa thích ai bao giờ.
Chị chủ vỗ vai Tô Đàm: “Cô gái của chị, em hãy yêu đi rồi sẽ biết…”
Tô Đàm: “Chị đang có bạn trai ạ?”
Chị chủ nghẹn lời.
Tô Đàm: “À, thì ra là như vậy.”
Chị chủ: “Nếu em nói nữa, chị sẽ trừ lương của em.”
Vì tiền lương của mình, Tô Đàm quyết định không phổ cập cái gì gọi là xã hội pháp trị cho chị chủ nữa, ngoan ngoãn tiếp tục học từ mới.
Sau hai ngày học, hôm nay Lục Nghiên Kiều được nghỉ, Tô Đàm cũng không có việc gì làm.
Chị chủ hỏi Tô Đàm sau khi hết ca thì làm gì.
Tô Đàm suy nghĩ một chút rồi nói: “Học ạ.”
Chị chủ lại thở dài: “Ôi, Đàm Đàm ơi, Đàm Đàm của chị, em yêu học tập, học tập khiến em vui vẻ.”
Tô Đàm dở khóc dở cười: “Chị à, hôm nay chị làm sao vậy?”
Chị chủ: “Lễ tình nhân đã đến, chị cần có bạn trai.”
Trong lúc hai người đang trò chuyện, tiếng chuông điện thoại của Tô Đàm vang lên, cô cầm lên liếc một cái rồi bấm nghe.
Số của Lục Nhẫn Đông nhưng lại vang lên tiếng nói của Lục Nghiên Kiều, cô gái nhỏ vô cùng vui vẻ gọi chị Đàm Đàm, hỏi cô đang làm gì.
Tô Đàm trả lời: “Vừa làm xong công việc, chị chuẩn bị quay về kí túc xá.”
Lục Nghiên Kiều hỏi: “Chị Đàm Đàm, tối nay chị có việc gì không? Hôm nay chúng ta cùng đi ăn tối được không ạ…”
Tô Đàm do dự: “Ăn cơm hả?”
Lục Nghiên Kiều đáp: “Đúng vậy, đúng vậy.” Giọng của cô bé mang theo sự áy náy, “Xin lỗi chị, em không biết chị lại sợ hãi như vậy, em thật sự không cố ý đâu. Bữa cơm tối nay xem như em tạ lỗi với chị có được không ạ, chị nhất định phải đồng ý, nếu không em sẽ áy náy đến chết mất.” Rất nhiều bạn bè xung quanh cô ấy dù rất sợ hãi vẫn thích nghe kể chuyện ma, ban đầu cô ấy không thấy phản ứng của Tô Đàm bất thường, sau khi được Lục Nhẫn Đông nhắc nhở mới đột nhiên nhận ra.
Tô Đàm thở dài: “Nghiên Kiều, chị không trách em…”
Lục Nghiên Kiều bắt đầu giả vờ khóc lóc, nói chị Đàm Đàm, chị không thương em sao, chị thương em một lần đi, sau này em sẽ không dọa chị nữa…
Tô Đàm thấy cô bé khóc lóc thì dở khóc dở cười, thành thật mà nói, cô không có cách nào từ chối cô gái làm nũng đáng yêu như vậy, vì thế chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.
Lục Nghiên Kiều reo hò nhảy nhót, bảo một lát nữa sẽ tới đón Tô Đàm.
Tô Đàm đồng ý.
Cúp máy rồi, Tô Đàm mới nhớ đã quên hỏi tại sao cô ấy lại dùng điện thoại của Lục Nhẫn Đông.
Hai mươi phút sau, Lục Nhẫn Đông lái xe đỗ dưới ký túc xá của Tô Đàm, Tô Đàm bước tới cạnh xe đã thấy Lục Nghiên Kiều kéo cửa sổ xe xuống.
Dáng vẻ hoàn toàn khác hẳn bộ dạng lôi thôi khi ở nhà, sau khi ăn diện, Lục Nghiên Kiều vô cùng xinh đẹp, cô ấy vui vẻ gọi: “Chị Đàm Đàm!”
Tô Đàm đáp: “Nghiên Kiều.” Cô quay đầu nhìn Lục Nhẫn Đông, lên tiếng chào: “Anh Lục.”
Lục Nhẫn Đông nghe vậy yếu ớt nói một câu: “Tôi không phục, tại sao người mời khách là tôi, em ấy chỉ đến ăn chực, cô lại gọi em ấy là Nghiên Kiều, gọi tôi là anh Lục?"
Tô Đàm: “Vậy phải gọi anh thế nào?”
Lục Nhẫn Đông suy nghĩ: “Gọi tên của tôi thì sao?”
Lục Nghiên Kiều nói: “Tên tục () của chú út em là…”
() Tên tục: Tên do cha mẹ đặt ra lúc mới sinh.
Lục Nhẫn Đông muốn ngăn cản lời sắp nói của Lục Nghiên Kiều nhưng đã quá muộn, Lục Nghiên Kiều vô cùng phấn khởi nói tên tục của chú út mình: “Điều Hóa." ()
() Điều Hóa: Khoai Lang.
Lục Nhẫn Đông: “…”
Tô Đàm bật cười.
~~~ Tác giả có chuyện muốn nói:
Tô Đàm: Điều…
Lục Nhẫn Đông: Gọi tên tục của anh thì phải lấy anh.
Tô Đàm: Bột khoai lang ngon thật.
Lục Nhẫn Đông: …