Từ sô pha tới cửa cũng chỉ có khoảng cách vài bước, lúc Thái Tấn Đồng rời khỏi sô pha chân đụng vào bàn, đau đến mức anh ta nhăn mặt lại.
Chân đụng phát ra tiếng không nhỏ, trong phòng khách đêm dài yên tĩnh thực đột ngột, nhưng hai người này giống như ở ngoài thời không, bọn họ còn đang nhìn lẫn nhau.
Thái Tấn Đồng dường như ở trong mắt bọn họ thấy được hàng nghìn ngôn ngữ.
Anh không chịu nổi khi đã biết chuyện, bước chân hỗn độn nhanh chóng trốn ra cửa, muốn để lại không gian và thời gian cho bọn họ, nhưng vừa mới mở cửa phòng ra, anh ta chợt nghe thấy một tiếng: "Anh cũng đi đi."
Thái Tấn Đồng quay đầu lại, nhìn thấy Dụ Kiến đang nói chuyện.
Dụ Kiến nhìn Mạnh Đông nói: "Đã nói rõ ràng, anh cũng đi đi."
Mạnh Đông không nhúc nhích, trong mắt anh che kín tơ máu.
Thật ra tầm mắt Dụ Kiến vẫn còn mơ hồ, nhưng ánh nước vẫn phản chiếu trong mắt anh, "Tôi mệt, muốn nghỉ ngơi." Cô nói.
Mạnh Đông vẫn không nhúc nhích.
Cuối cùng Dụ Kiến thu lại ánh mắt, ra lệnh đuổi khách: "Đi ra ngoài."
Mạnh Đông lại ngồi vài giây, vẫn không phát ra tiếng. Cửa mở ra, người bên ngoài đi lại tiếng vang truyền vào trong, lúc này anh mới đứng lên, cổ họng lăn lộn gian nan, cuối cùng vẫn không nói một chữ, anh xoay người đi nhanh ra bên ngoài.
Thái Tấn Đồng không thể không tránh ra. Cách đó không xa có đám khách sắp đi qua, anh ta sợ hãi liếc trong phòng, sau khi Mạnh Đông bước ra cửa, anh ta lập tức đóng cửa.
Cánh cửa ngăn cách trong ngoài, Thái Tấn Đồng hơi ảo não, anh ta mở miệng: "Mạnh Đông, anh......"
Mạnh Đông hỏi anh ta: "Thuốc lá đâu?"
"Hả?" Thái Tấn Đồng nhanh chóng móc thuốc lá, chỉ còn một điếu, anh ta đưa qua.
"Anh về đi." Mạnh Đông lấy thuốc, mở ra cửa phòng cách vách đi vào, không nói thêm một chữ nào.
Thái Tấn Đồng đứng ở giữa hai cánh cửa, bên trái là Dụ Kiến, bên phải là Mạnh Đông, anh ta suy nghĩ có nên hút thuốc không.
Anh ta lại đứng trong chốc lát, cuối cùng nhìn thoáng qua cửa phòng Mạnh Đông, lúc này mới đi thang máy xuống lầu.
Sau khi Mạnh Đông vào phòng, dựa vào tường cạnh cửa.
Anh lấy thuốc ra, ngón tay cầm thuốc, không châm lửa, anh nhìn vách tường đối diện.
Lần đầu tiên anh hút thuốc là từ sau khi ở Bắc Kinh trở lại Anh. Cha anh để hộp thuốc trên bàn, đã mở ra, anh nhìn chằm chằm một lúc lâu, từ bên trong rút ra một điếu, xung quanh không có bật lửa, anh lười tìm, đi phòng bếp bật bếp gas, châm điếu thuốc.
Ngụm đầu tiên suýt chút nữa sặc ra nước mắt, anh không ngừng, lại tiếp tục ngụm thứ hai thứ ba.
Thuốc lá rất nhanh chỉ còn nửa điếu, lúc này cha anh về đến nhà, đi vào phòng bếp.
Anh không để ý, lại hút một ngụm, sau đó gẩy tàn thuốc.
Cha anh không kinh ngạc, cũng không mắng anh không thể hút thuốc, chỉ nói với anh: "Nếu đã về, ngày mai phải đi học, học xong cho tốt. Công ty sắp không chống nổi nữa, nhưng cho dù có gian nan, ta cũng sẽ để cho con yên tâm học xong."
Tay anh đặt bên bệ bếp, khói thuốc bay bay, trước mắt sương khói lượn lờ, nụ cười của cô như ẩn như hiện.
Anh khẽ "Vâng", tiếp tục hút nốt nửa còn lại.
Hai phòng chỉ cách một bức tường, Dụ Kiến đứng ở sau cửa, chậm rãi khóa cửa lại, cô nhìn vách tường bên trái.
Vừa rồi cách cửa phòng, cô nghe thấy người kia hỏi "Thuốc lá đâu".
Cô chưa từng thấy anh hút thuốc, bởi vì anh chưa từng hút ở trước mặt cô, nhưng sau này gặp mặt, cô luôn ngửi được mùi thuốc trên người anh.
Có khi đậm, có khi nhạt, có khi xuất hiện ở trên áo khoác anh, có khi xuất hiện ở áo phông, sau đó ở áo len, còn cả âu phục áo sơ mi.
Cô đoạn tuyệt quyết liệt, cũng không quay đầu tiếp tục đi trên con đường của mình, cô học cách làm cho trong cuộc sống của mình về sau sẽ không có người kia, nhưng người kia lại chưa từng chân chính rời đi.
Sau hai năm, cô ngoài làm việc thì đều là điều trị lỗ tai. Cấy ống dẫn không thể nâng cao thính lực của cô, bác sĩ vẫn đề nghị cô mổ, nhưng loại phẫu thuật này mạo hiểm quá lớn, cô vẫn không gật đầu.
Chỗ cha mẹ không thể giấu đến cùng, nhưng may mắn chính là thời kì gian nan nhất bọn họ đã không biết, cho nên cha mẹ rất nhanh chấp nhận sự thật này, cô cũng có thể quang minh chính đại tìm kiếm các loại biện pháp điều trị.
Cô khám trung y, thử châm cứu, có khi đi bệnh viện lớn, có khi chạy đến nơi nhỏ tìm phương thuốc cổ truyền, người đại diện từng cùng cô đi ra nước ngoài mấy lần, bởi vì nghe nói nước ngoài có nơi điều trị được tai cô.
Người đại diện không giấu diếm cô, mỗi lần đi ra ngoài điều trị, đối phương sẽ nói cho cô, "Đây là bác sĩ chồng chị đề cử ", hoặc là, "Đây là Mạnh Đông gửi tới, cậu ấy nói bác sĩ kia từng chữa khỏi cho người tương tự em".
Di động cũ bị cô nhét vào đống đồ cũng vô dụng, tên của anh thời khắc đều được người nhắc tới.
Dụ Kiến cụp mắt, lại kéo cửa phòng, xác định đã khóa trái, cô mới quay về phòng khách.
Cô không gọi người lên lầu thu dọn đồ ăn, thời gian quá muộn, cô cũng quả thật mỏi mệt, quay về phòng ngủ lấy khăn mặt, muốn đi rửa mặt, bỗng nhiên nhìn thấy ở trên giường cô có hai chiếc di động.
Một chiếc là cô hiện tại đang dùng, trước đó cô mới gọi điện thoại cho em họ; một chiếc khác là bị cô lơ đãng mang về đây.
Cô đi buồng vệ sinh rửa mặt, thay dép lê khách sạn, trở lại phòng ngủ.
Rõ ràng đã rất mệt mỏi, chỉ là nằm trên giường, cô lại không hề buồn ngủ.
Cô bật đèn, nhìn di động trên tủ đầu giường.
Ở căn phòng bên dưới, Thái Tấn Đồng còn chưa ngủ.
Anh ta đưa điếu thuốc cuối cùng cho Mạnh Đông, trên tay không còn thuốc, anh ta gọi điện thoại cho nhân viên phục vụ khách sạn, bảo mang lên hai bao thuốc lá.
Thuốc vừa mới đưa lên, anh ta mới hít một ngụm, đột nhiên nhận ra anh ta còn phải ngồi tàu nửa ngày về, mới nhớ ra đã quên mất mục đích ban đầu.
Anh ta vẫn không thể từ trong miệng hai người kia biết "trộm ca khúc" rốt cuộc là chuyện gì.
Anh ta lên giường nằm, vừa hút thuốc vừa than thở. Càng nghĩ, anh ta cuối cùng không nhịn được, mặc kệ hiện tại đã một rưỡi sáng, anh ta lấy ra di động, nhắn tin cho người đại diện trước của Dụ Kiến: "Chị Thấm, chị còn nhớ Mạnh Đông không?"
Hiện giờ anh ta cũng đã hiểu, "người bạn" trong miệng Mạnh Đông kia thật ra chính là người đại diện trước của Dụ Kiến, chị Thấm.
Thái Tấn Đồng không thể trông cậy vào lập tức nhận được trả lời, anh ta nghĩ mấy giờ sau đối phương thức dậy, có thể sẽ nhìn thấy tin nhắn, lúc này mới thôi nóng lòng.
Không nghĩ tới chị Thấm đã trễ thế này còn chưa ngủ, chỉ mất mấy giây nhắn lại.
Chị Thấm: "Cậu nhìn thấy Mạnh Đông?"
Thái Tấn Đồng lập tức xoay người từ trên giường ngồi dậy, cắn thuốc lá, anh ta đánh chữ: "Đâu chỉ là nhìn thấy anh ta! Chị, Dụ Kiến và Mạnh Đông rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Bọn họ năm đó tính là chia tay hay vẫn là chiến tranh lạnh? Sau đó Mạnh Đông vẫn sống ở Anh, ngăn cách hai nơi với Dụ Kiến?"
Thái Tấn Đồng nói ba xạo tổng kết một lần chuyện anh ta nghe được.
Sau khi vào giới anh ta nhận được không ít ân huệ từ chị Thấm, anh ta cũng biết báo đáp ân tình, bình thường chỉ cần chị Thấm cần, anh ta không nói hai lời lập tức ra trận.
Cho nên quan hệ giữa anh ta và chị Thấm khá tốt.
Hiện giờ đoạn quá khứ này của Dụ Kiến đối với anh ta mà nói đã không còn xem như bí mật, bởi vậy chị Thấm cũng không giữ kín như bưng.
Có lẽ chị Thấm thay đổi một chỗ, nói: "Sau đó Mạnh Đông đúng là vẫn sống ở Anh, mấy năm đầu phải học tập kiếm tiền giúp trong nhà trả nợ, ngay cả vé máy bay về nước cũng không đủ tiền mua."
Mạnh Đông bật lên chiếc bật lửa cầm trong tay. Ngọn lửa bừng sáng, tắt dần, chỉ để lại chút hơi ấm.
Anh không châm thuốc lá.
Mấy năm trước quả thật gian nan.
Trong nhà anh điều kiện vẫn khá tốt, chủ yếu là cha anh có thể kiếm tiền, mẹ anh và bà ngoại tiết kiệm căn bản không có khả năng để cho anh du học.
Anh từ nhỏ ăn ngon mặc đẹp, dùng di động cũng đều là loại mới nhất.
Giống như lời mẹ anh nói, anh ăn uống của bọn họ, cho nên khi kết cục công ty đã định, cha mẹ Phương Ninh Huyên đúng lúc bứt ra né tránh nguy cơ, để lại một mình cha anh bất lực nhìn sự nghiệp một tay dốc sức sụp đổ, người cũng suy sút, anh không thể không hướng về phía trước, không có cách nào lui ra phía sau nửa bước.
Anh vừa học tập, vừa tiếp nhận cục diện rối rắm cha anh để lại. Một năm kia, anh chỉ thấy được cô một lần, nghe nói cô muốn đi Malaysia điều trị, có thể mổ, anh bay một chuyến, sau ba ngày, cuối cùng cô không phẫu thuật, lại về nước, anh nhìn theo cô đăng ký, anh chờ đợi chuyến bay tiếp theo quay về Anh.
Bình thường anh đều gọi video cho chị Thấm, anh có thể nhìn thấy người nọ ngồi ở phòng hoá trang, hoặc là đang luyện ca.
Có đôi khi tầm mắt cô sẽ nhìn về phía màn ảnh, anh có thể đối diện ngắn ngủi với cô, nhưng cô lại nhanh chóng rời đi.
Ngọn lửa lại biến mất, ngón cái Mạnh Đông chạm vào đầu bật lửa, nóng bỏng, thiêu đốt lòng người.
Anh rời khỏi vách tường phía sau lưng, chậm rãi đi đến phòng khách, ngồi xuống sô pha.
Chị Thấm nói tiếp: "Nhưng Dụ Kiến cũng rất khó khăn, người thường nếu thính lực bị tổn hại cũng sẽ không chấp nhận được, huống chi Dụ Kiến là ca sĩ, là người làm âm nhạc. Cậu nói xem thời điểm kia bọn họ yêu đương được sao? Thực tế không phải là cổ tích, thế giới người trưởng thành là phải sống sót mới có tư cách nói chuyện khác."
Thời điểm kia, ngoài điều trị lỗ tai, cô đặt tất cả tâm tư vào âm nhạc.
Một năm sau đó, cô tổ chức buổi biểu diễn đầu tiên, nơi tổ chức không lớn, người tới lại rất nhiều, người nọ cũng đến đây, mặc áo sơmi và quần jean.
Lần đầu tiên cô thấy anh mặc áo sơmi.
Cô ở trên sân khấu ôm đàn ghi-ta, anh là một trong vô số người xem ở dưới.
Dụ Kiến tựa vào đầu giường, khởi động di động, mở Wechat ra, ấn vào danh sách chặn.
Thật ra lúc trước cô nên xóa, giống như xóa số Phương Ninh Huyên, xóa bỏ mới tính là thực sự kết thúc, bỏ vào danh sách chặn, cô còn có thể nhìn đến.
Thời gian rõ ràng đã khuya, Thái Tấn Đồng lại tràn đầy tỉnh táo.
Ngay cả thuốc cũng không kịp hút, đứng lên, anh ta hỏi chị Thấm: "Vậy sau khi Mạnh Đông trả hết nợ, sao vẫn còn ở Anh? Anh ta muốn di dân?"
Chị Thấm nói: "Di dân cái gì, lúc đó cậu ta đã không còn mắc nợ, cũng hai bàn tay trắng."
Trên bàn có một hộp giấy màu đen đa chức năng, trong hộp có thể để điều khiển từ xa.
Chiếc điều khiển từ xa này không biết bị ném ở đâu, trong hộp cắm ảnh chụp.
Vẫn không châm thuốc, Mạnh Đông cắn thuốc, cầm lấy ảnh chụp, lật qua, trên đó là một cô gái tóc ngắn xắn ống quần.
Tất màu Giáng sinh rất bắt mắt, đầu tiên mắt bị màu đỏ hấp dẫn, ánh mắt thứ hai anh mới nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tố cáo người lớn.
Khi đó anh cầm nhánh cây, ngồi cách xa cô, nhưng mắt luôn nhìn về phía cô.
Anh nghĩ đến khi đó khoảng cách khá xa, nhiều năm về sau, ngay cả chút khoảng cách này đều không với được.
Ba năm trước đã trả hết nợ, anh hai bàn tay trắng, bắt đầu từ hai năm trước, cuộc sống của anh không hề có ngày đêm.
Trước đó là cô đuổi theo bước chân của anh, sau này đổi thành anh theo đuổi cô.
"Nghe vậy, Dụ Kiến thật ra đã muốn hoàn toàn buông tay?" Thái Tấn Đồng hỏi.
"Buông tay?" Chị Thấm suy nghĩ, nói, "Chị nhớ có một lần, Dụ Kiến tham gia một hoạt động khai mạc trung tâm thương mại, xảy ra sự cố giẫm đạp, cô ấy tránh được vào phòng nghỉ, lúc ấy Mạnh Đông cũng đến đây."
Thái Tấn Đồng nhớ rõ chuyện này xảy ra vào năm ngoái.
Chị Thấm nói: "Sau đó Mạnh Đông đi ra ngoài mua giày cho cô ấy, ai ngờ phóng viên vào lúc này tìm tới cửa, chị đưa Dụ Kiến nhanh chóng chạy đi, Dụ Kiến tới bãi đỗ xe nói đợi một lát, chị hỏi chờ cái gì? Cô ấy cũng không đáp, chỉ nói đợi một lát, chị không nghe cô ấy, phóng viên sắp đuổi tới bãi đỗ xe, chị bảo lái xe nhanh chạy đi."
Thái Tấn Đồng líu lưỡi.
"Đã như vậy, sau đó sao không ở bên nhau, để hiện tại tới nông nỗi này?" Thái Tấn Đồng hỏi.
Chị Thấm nói: "Bởi vì thời gian hướng về phía trước, thời gian sẽ không bận tâm đến phía sau."
Thời gian quá dài, khoảng cách cũng quá dài.
Ngón tay Dụ Kiến gõ trên màn hình, một lát sau, cô xóa số khỏi danh sách chặn.
Khung nói chuyện trở về trang chủ.
Phần nói chuyện mới nhất là mùa thu sáu năm trước, cô gửi cho người nọ một giọng nói, sau đó cô kéo anh vào danh sách chặn.
Cô kéo lên trên, phía trên là anh báo cho cô biết thời gian chuyến bay từ Cam-pu-chia về Bắc Kinh.
Lại đi lên phía trước, là anh nói tiến độ luyện tập của mình, cô nói cho anh, lỗ tai của cô khôi phục càng ngày càng tốt.
Lục lên phía trước là bọn họ nói chuyện hằng ngày, một người nói về cuộc sống ở Anh, một người nói về cuộc sống trong nước.
Trên cùng là tin nhắn đầu tiên anh gửi——
"Mau trải giường chiếu!"
Cô chưa từng xóa đi, năm đó sau khi đổi di động cô chuyển tất cả ghi chép qua đây.
Cô nghĩ đến trước đó, khoảng cách của bọn họ đã xa đến mức không nhìn thấy lẫn nhau, bọn họ từ thân mật đến quen thuộc, từ quen thuộc đến xa lạ, bên người anh có cô gái cô không biết.
Nhưng mấy ngày nay, anh mạnh mẽ túm cô, từ xa lạ đến quen thuộc, từ quen thuộc đến thân mật.
Giống như bọn họ chưa từng rời xa, khắc khẩu vẫn còn vào ngày hôm qua.
Cô chậm rãi xem lại, nhìn một lúc, cô nói cô muốn ăn bánh thủy tinh.
Anh nói: "Mua đi."
Người ở Anh, mua qua taobao gửi đến nhà trọ cô.
Cô bỗng nhiên muốn biết một đáp án.
Cô rời khỏi khung trò chuyện, tìm đến Wechat Cẩu Cường, chỉ là mở ra một lúc, cô lại chậm chạp không đánh được chữ.
Có lẽ là thật sự quá muộn, cô mệt mỏi ý thức có chút không rõ, cuối cùng vào hai giờ rạng sáng nhắn qua.
Trước đó cô cũng từng hỏi Cẩu Cường vấn đề này, có phải năm đó chỉ là đùa.
Hiện giờ cô hỏi lại một lần.
Cô hỏi Cẩu Cường: "Buổi tối trước khi nghỉ hè năm lớp , Mạnh Đông rốt cuộc là đi mua bánh thủy tinh như thế nào?"
"Nhưng con người luôn quay ngược lại thời gian." Thái Tấn Đồng nói.
Chị Thấm không hiểu: "Cái gì?"
Thái Tấn Đồng nói: "Chị không biết Mạnh Đông làm gì đâu."
Anh ta kể hết chuyện Mạnh Đông xuất hiện ở trong này cho chị Thấm.
Mạnh Đông xoa khuôn mặt nhỏ nhắn trên ảnh chụp.
Sau khi lớn lên dáng vẻ vẫn giống y như trước đây, chỉ là hiện giờ cô để lại tóc dài, không còn vài phần quái đản tùy hứng như trước.
Hiện tại tính tình cô cũng càng ngày càng trầm ổn im lặng.
Anh thay đổi nhiều hơn cô, cho dù là dáng vẻ hay là tính cách.
Anh nhớ rõ có một lần anh ngồi xe đi với bên đối tác, bọn họ đều ngồi phía sau, anh thắt dây an toàn.
Đối tác là bạn học nhiều năm của anh, thời đi học không thấy anh ngồi ghế sau thắt dây an toàn, kinh ngạc hỏi anh một câu.
Anh không đáp được, có lẽ là cảm thấy cô ghé vào lỗ tai anh lải nhải.
Trước kia anh cũng không nghe lời cô.
Anh soi gương luôn cảm thấy chính mình thay đổi quá lớn, hình dáng càng rõ ràng, mặt mày càng sắc bén, công tác yêu cầu, anh ăn mặc cũng dần dần trở nên thành thục ổn trọng, anh sẽ hút thuốc uống rượu, sẽ chuyện trò vui vẻ với người, sẽ đập bàn mắng to cấp dưới, sẽ ở một chỗ nghe ca khúc của cô, ngắm cảnh đêm London qua cửa sổ.
Anh thay đổi quá nhiều, sợ cô cảm thấy xa lạ, sợ cô không thích.
Mạnh Đông bỏ tấm ảnh xuống, bỏ thuốc khỏi miệng, ném sang một bên, điếu thuốc này vẫn không châm.
Anh lấy di động ra, theo thói quen mở Wechat, ấn vào Thái Tấn Đồng, người liên lạc duy nhất.
Khung trò chuyện trống không, đây là di động mới.
Anh nhìn trong chốc lát, gõ chữ: "Đã ngủ chưa?"
Chờ trong chốc lát.
Gữi đi thành công.
Anh sửng sốt.
Chị Thấm nghe xong Thái Tấn Đồng tự thuật, thở dài.
Thái Tấn Đồng cảm thấy nghi ngờ được giải đáp khá nhiều, đã hơn hai giờ rạng sáng, không thể tiếp tục quấy rầy người, anh ta đang muốn nói ngủ ngon, bỗng nhiên lại nghĩ tới mục đích ban đầu của mình.
"Đúng rồi chị, chuyện Dụ Kiến trộm ca khúc này hiện tại càng ngày càng lớn, nhưng cô ấy hoàn toàn không nóng nảy, nếu không chị cho em chủ ý, tiếp theo nên làm gì bây giờ?"
Chị Thấm nói: "Chuyện này không vội."
Thái Tấn Đồng kinh ngạc: "Sao chị cũng không sốt ruột?"
"Bởi vì lúc trước chuyện này mà truyền thông bùng nổ, nửa tiếng sau chị đã nhận được một đoạn video."
"Video gì?"
"Khi Dụ Kiến còn trung học, quá trình ghi âm ca khúc."
Thái Tấn Đồng sửng sốt, lúc này anh ta đứng lên, chân trần giẫm trên mặt đất: "Sao lại thế này? Chị có chứng cớ còn cất giấu?"
Không ngờ chỉ có anh ta như một tên hề nhảy nhót trong vở hài kịch, trong khoảng thời gian này bận trong bận ngoài, suýt chút nữa phát ngốc!
Chị Thấm nói: "Nhận hết uất ức, cuối cùng cô ấy mới có thể nhận được lợi ích lớn hơn nữa."
Thái Tấn Đồng vừa nghe đã hiểu, đây là chị Thấm ra chủ ý, cũng đủ tuyệt!
Tuy anh ta tiếp xúc với Dụ Kiến trong thời gian ngắn, nhưng hiện tại anh ta cảm thấy cách giải quyết này không giống tính cách của cô, cô thích quang minh chính đại.
Anh ta hỏi ra nghi hoặc.
Chị Thấm nói: "Đúng vậy, cho nên cậu nói xem, tại sao cô ấy nghe theo chị làm như vậy?"
Phòng trên, đầu giường đèn còn sáng.
Dụ Kiến nắm di động, nhìn chính mình gửi đi câu hỏi kia.
Có lẽ Cẩu Cường đang ngủ, không nhìn tới.
Có lẽ Cẩu Cường nhìn tới, nhưng quá đột ngột.
Rất nhanh cô nhận được trả lời bằng giọng nói.
Giọng Cẩu Cường khàn khàn, rõ ràng nửa ngủ nửa tỉnh.
"Dụ Kiến? Cô là Dụ Kiến?"
Dụ Kiến đang muốn nhắn lại, Cẩu Cường đã gửi qua.
"Đương nhiên là bơi qua mua, nửa đêm sao ngồi xe được, cậu ấy bơi qua Hoàng Hà mua cho cô!"
Dụ Kiến nghe xong đoạn này, tay bất giác buông xuống, màn hình không cẩn thận bị khóa lại, trên di động bỗng nhiên nhảy ra một tin nhắn.
"Đã ngủ chưa?"
Dụ Kiến nhìn thấy tên người, sửng sốt.
Tiếng chuông lập tức vang lên, ngay sau đó, có người gõ cửa phòng cô.
Cô ngồi ở trên giường phòng ngủ không nhúc nhích, người ngoài cửa phòng bám riết không tha, gõ cửa ngày càng to.
Tiếng chuông di động cũng không ngừng ở bên lỗ tai cô đuổi theo cô.
Ngoài cửa vẫn không lên tiếng, tiếng gõ nôn nóng lại bức thiết, càng ngày càng dồn dập.
Cô đi xuống giường, đi đến trước cửa. Tiếng gõ cửa chấn động tựa hồ rơi vào bàn chân cô, cô kéo cửa ra.
Mạnh Đông cầm di động, vẫn còn giơ tay gõ cửa, anh nhìn chằm chằm người bên trong.
Dụ Kiến đập tay về phía anh.
Mạnh Đông bỏ tay xuống, đẩy mạnh người vào, anh chen vào, đóng cửa lại.
- -----oOo------