Cô không có cảm giác với nho, bởi vì cô ngại ăn nho phiền toái, phải rửa sạch phải bóc vỏ mới ăn được, hơn nữa vị nho cũng chỉ như vậy.
Cô cảm thấy loại quả duy nhất có thể làm cho cô chịu mệt nhọc không ngừng lột vỏ chỉ có sơn trà.
Bởi vậy trước kia cô cũng không có hứng thú đối với vị nước nho, cũng không muốn nếm thử. Ai ngờ lúc này cô đỏ mắt với nước nho của Tiểu Dương Xuân, thử một lần dưới bất ngờ phát hiện vị thực hợp ý cô, vì thế trước khi giáo viên trở lại, chai nước nho này một giọt cũng không còn.
Chạng vạng trên đường về nhà, cô và Tiểu Dương Xuân đi một chuyến đến siêu thị, trải qua khu rau củ lấy hai bó rau xanh biếc.
Cô và Tiểu Dương Xuân cũng không thích xuống bếp, cuối cùng vận mệnh hai món ăn không tốt lắm, bọn họ mua nhiều nhất vẫn là đồ đóng hộp và chế biến sẵn, cô còn cầm sáu chai Toàn vị C, Tiểu Dương Xuân bỏ hai chai thả lại tủ lạnh.
"Này!" Cô lấy lại.
Tiểu Dương Xuân đè lại cánh tay cô, kéo cô đi tính tiền: "Uống hết lại mua."
"Chạy đi siêu thị rất phiền toái." Cô nói.
"Hạn ngắn."
"Ai nói, rất dài, em bảo đảm trước khi hết hạn sẽ uống hết."
"Em uống nhiều sẽ ngán."
"Sẽ không."
"Anh còn không hiểu em?"
"Em ngán anh sao?"
Cô nói những lời này, trong đó hai chữ có âm đọc tương tự, hơi khó đọc, nghe cũng có thể không quá hiểu được.
Nhưng Tiểu Dương Xuân dừng lại động tác, nghiêng đầu nhìn cô, sau đó bỏ tay cô xuống, anh một lần nữa quay về lấy hai chai nước kia.
Ném chai nước vào trong xe mua sắm, tiếng loảng xoảng vang lên, Tiểu Dương Xuân liếc cô, nói một câu: "Anh thật sự muốn xem em có dám ngán không."
Cũng không biết anh chỉ người hay nước.
Cơm chiều gọi ngoài cùng nước trái cây, trời thật sự quá nóng, cô hoàn toàn không có tâm trạng đi ra ngoài.
Đã tắm xong, cô ngồi ở sàn nhà trước sô pha, vừa xem phim vừa cầm lấy một miếng pizza.
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm TV, động tác còn chậm hơn so với rùa.
Tiểu Dương Xuân cũng tắm xong, người đầy hơi nước ngồi xuống sô pha phía sau cô, kẹp cô giữa hai chân.
Có lẽ ngại cô động tác chậm, anh cướp lấy pizza, cắn một miếng.
Cô không để ý, liếm ngón tay, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm TV.
Tiểu Dương Xuân để pizza đến bên miệng cô, cô cắn một ngụm, sau đó gạt cho anh, ăn xong nửa miếng, chỗ còn lại bị Tiểu Dương Xuân ăn hết.
"Chân em đen." Tiểu Dương Xuân ở trên đỉnh đầu cô nói.
Cô cúi đầu nhìn chân: "Ừ, phân tầng."
Không nên đi giày xăng-̣đan, hiện tại chân cô thành hai màu trắng đen.
Tiểu Dương Xuân nói: "Em kì xem, nói không chừng là bùn."
Cô tức giận đập cẳng chân anh: "Anh cho rằng em bẩn giống anh?"
"Anh bẩn?" Hai chân Tiểu Dương Xuân dẫm lên đùi cô.
Cô thuận thế dựa vào sau, cánh tay bám lên đùi anh, nhìn TV nói: "Nếu anh dám chà bùn trong lòng bàn chân lên đùi em, em sẽ nhổ sạch lông chân anh."
Tiểu Dương Xuân cười, kéo cô lên trên người ôm. Cô mới tắm xong thay đổi áo ngủ sạch sẽ, tay Tiểu Dương Xuân sau khi cầm pizza còn chưa rửa, cô và Tiểu Dương Xuân đánh nhau trên sô pha.
Đánh được một nửa, phòng khách đột nhiên tối sầm lại, cô ngẩng đầu nhìn đèn, có lẽ là đèn hỏng, TV vận hành bình thường.
Tiểu Dương Xuân bỏ cô ra, nói: "Anh đi xem công tắc nguồn điện."
Công tắc nguồn điện ở cửa, lần trước cô xem công tắc nguồn điện còn phải đứng lên ghế, Tiểu Dương Xuân hoàn toàn không cần ghế, anh mở thẳng hộp công tắc.
Wechat vang lên, di động cô đặt ở phía dưới bàn. Cô không cúi xuống sô pha, mò di động lại đây.
Thấy tên đối phương, cô hơi kinh ngạc.
Phương Ninh Huyên: "Cậu nghỉ hè chưa?"
Cô và Phương Ninh Huyên từ sau khi tốt nghiệp trung học rất ít liên lạc, sau khi cô đổi di động mới thêm Wechat của cô ta.
Dù sao trước kia các cô khác lớp, cô và đối phương cùng xuất hiện cũng là bởi vì Tiểu Dương Xuân, sau khi tốt nghiệp trung học cô học lại, đối phương ra nước ngoài, bình thường chỉ là quan hệ bạn like.
Cô vừa trả lời vừa nói với Tiểu Dương Xuân: "Phương Ninh Huyên đột nhiên hỏi em đã nghỉ hè chưa."
Tiểu Dương Xuân đã xem xong công tắc nguồn điện, anh đóng hộp, kéo ghế đi đến giữa phòng khách, anh nói: "Cậu ta muốn tìm người cùng đi du lịch, em không cần để ý."
"Cậu ta cũng về nước?" Cô hỏi.
Cha mẹ Phương Ninh Huyên đều ở Anh, cô nghĩ Phương Ninh Huyên nghỉ hè năm ngoái đã trở lại, năm nay có lẽ sẽ không quay về.
"Ừ, nói là ngày hôm qua vừa về." Phòng khách nhỏ, bàn chắn vị trí, Tiểu Dương Xuân đá bàn sang sô pha, ghế để giữa, anh đứng lên trên nói, "Anh mặc kệ cậu ta, em cũng không cần để ý."
Cô nằm xuống, tiếp tục trả lời Phương Ninh Huyên, Phương Ninh Huyên thật sự không mời cô đi du lịch, mà hỏi cô có về quê không.
Phương Ninh Huyên muốn đến quê cô du lịch.
"Cậu ta không rủ được những người khác sao?"
Cô vừa hỏi, vừa đánh chữ trả lời đối phương: "Tôi không về."
"Dù sao cũng có Cẩu Cường." Tiểu Dương Xuân tháo đèn xuống, "Không thiếu người đi cùng, cho nên không cần phải quan tâm cậu ta."
Cô gật đầu, nhìn về phía trần nhà: "Là đèn hỏng à?"
"Đổi bóng đèn thử xem." Tiểu Dương Xuân tháo xuống.
Cô cảm thấy đàn ông là nhân viên điện nước trời sinh, đổi bóng đèn thay vòi nước là kỹ năng khi sinh ra đã có, cha cô cũng vậy, chỉ cần không phải vỡ ống nước, vấn đề gì ông cũng có thể một tay thu phục.
Ngày hôm sau Tiểu Dương Xuân mua đèn về thay, ngày nghỉ chấm dứt, trước khi đi anh còn kiểm tra một lần điện nước cả phòng ở.
Sở dĩ phải kiểm tra là bởi vì vi cô không trả phòng, cô ký hợp đồng thuê dài hạn, tính năm hai bắt đầu ở ngoài, tự do hơn, cũng tiện cho cô làm việc.
Mười ngày trước, có người phụ nữ từ Bắc Kinh tới, khoảng ba mươi tuổi vóc dáng cao tìm được cô, tự xưng là người đại diện, hỏi cô có muốn ký với công ty họ không, cũng vẽ ra cho cô đủ loại bánh lớn.
Trước đây cô không có kế hoạch, cô luôn cho rằng làm âm nhạc chỉ có thể coi là sở thích và làm thêm, chứ không thể trở thành nghề nghiệp tương lai.
Thế nhưng trên thực tế ca khúc của cô đã giúp cho cô hai năm này tự cấp tự túc, cuộc sống cực kỳ dễ dịu, còn làm cho cô có dã tâm mua nhà.
Cô bắt đầu tính toán từng bước.
Tiểu Dương Xuân tâm phòng bị nặng, sợ cô bị người lừa, trước tiên điều tra một phen. Chính anh cũng chỉ là sinh viên, không tài nguyên để cho anh tra loại công ty này.
Công ty này mới thành lập không lâu, quy mô không lớn, ca sĩ nổi tiếng trong tay có một hai người, còn lại không có danh tiếng gì.
Hoặc là giống như cô, ca khúc nổi còn người thì không.
Tin tức baidu cũng không thể tin toàn bộ, tư liệu dùng được cũng ít.
Bởi vậy Tiểu Dương Xuân cùng ăn ba bữa cơm với người đại diện nữ kia, có thể hiểu biết đã tận lực hiểu biết, sau khi nhận được hợp đồng anh nhờ họ hàng luật sư của bạn kiểm tra hộ, sau đó anh mới cho phép cô ký tên.
Người đại diện nhận lại hợp đồng cười chế nhạo: "Tôi vốn chuẩn bị hai phần hợp đồng, sợ bạn trai em ra tay với tôi, tôi đành phải đưa hợp đồng này."
Hợp đồng bỏ vào ngăn kéo, ngày mai Tiểu Dương Xuân sẽ quay về Anh, cô vừa hi vọng trở thành ngôi sao, lúc này thì đã không còn.
Trên mặt đất hành lý xếp đống, từng bộ quần áo bỏ vào bên trong, Tiểu Dương Xuân ngồi xổm bên cạnh vali nói: "Quần áo ban công có cần thu không?"
Cô "Ừ", ngồi ở mép giường, nhấc chân về phía trước.
Tiểu Dương Xuân nhìn cô, túm quần áo xuống: "Rửa chân chưa?"
Cô đưa chân tới trước mũi anh: "Anh ngửi xem?"
Tiểu Dương Xuân kéo chân cô vào ngực anh, cô không ngồi ổn, cơ thể nhào về phía anh.
Tiểu Dương Xuân thuận thế tiếp được cô, nhấc cô lên, bỗng nhiên đứng lên.
"Anh làm gì?" Cô hét lên.
Anh ôm cô đi giống ôm trẻ con, hai chân cô khóa ở eo anh, ôm chặt cổ anh nói: "Em sợ độ cao."
Anh cười: "À, còn muốn ném em đi."
Chạy tới ban công, cô quay đầu.
Ban công không đóng cửa, đêm mùa hạ có thể được mấy ánh sao, ánh trăng ở một bên.
Dưới lầu bốn phía bể bơi không có một bóng người, đêm dài yên tĩnh.
Tiểu Dương Xuân cố ý đi đến bên cạnh lan can ban công, cô ôm chặt cổ anh, nhưng vẫn còn không sợ, cô nói: "Vậy đồng quy vu tận đi."
Tiểu Dương Xuân không làm ra động tác nguy hiểm hù dọa cô, anh thuận thế hôn lên mặt cô một cái, sau đó nói: "Thu quần áo, hoảng hốt như vậy làm gì?"
Nói xong, đẩy cô lên, "Thu quần áo." Anh nói.
Cô ngẩng đầu, phía trên đúng là giá quần áo, không cần gậy, cô vươn tay là được.
Cô vừa tức vừa buồn cười, cố ý ấn đầu Tiểu Dương Xuân, dùng sức hướng lên trên, chỉ huy anh: "Bộ tiếp theo."
Tiểu Dương Xuân ôm cô dịch sang bên cạnh.
"Tiếp."
Tiếp tục đi sang bên cạnh.
"Còn nữa."
Lại sang bên cạnh.
Quần áo mùa hè mỗi ngày đều phải giặt, quần áo mỏng, nhưng chỉ có hai người quần áo vắt hết lên cánh tay cô, rất nhanh che ở trên đầu Tiểu Dương Xuân.
Giá treo quần áo đã trống không, cô bắt nạt Tiểu Dương Xuân không nhìn thấy: "Bên phải còn nữa."
Tiểu Dương Xuân lại không nhúc nhích, ngược lại cắn ở chỗ không nên cắn, cô "A" một tiếng, dùng sức nhích lên: "Lưu manh!"
Tiểu Dương Xuân tiếp tục cắn cô.
"Quần áo sắp rơi!"
"Ném."
"Em cho anh xuống bể bơi vớt!"
Hai người cười đùa quay về phòng ngủ.
Quần áo không mang đi toàn bộ, Tiểu Dương Xuân để lại hai bộ trong tủ quần áo.
Sắp sửa đi ngủ cô tựa vào đầu giường đàn ghi-ta, Tiểu Dương Xuân ngồi ở cuối giường, đang cầm chân giúp cô xoa kem.
Cô đánh ba ca khúc, Tiểu Dương Xuân hỏi: "Còn thiếu một bài "Đông", em còn chưa làm ra?"
Cô ông nói gà bà nói vịt: "Nếu không anh chuyển trường đi."
Tiểu Dương Xuân nhìn cô.
Cô không tránh ánh mắt anh, nói thẳng: "Em muốn anh luôn ở bên."
Yên lặng trong chớp mắt.
Tiểu Dương Xuân bôi xong kem, hôn chân cô, sau đó quỳ ở bên người cô, lấy đi đàn ghi-ta, ôm cô, hôn cô nói: "Sớm hay muộn cũng sẽ bị em hại chết."
Cô ghé vào ngực anh: "Em hại anh thế nào?"
"...... Em nói xem?" Tiểu Dương Xuân trầm thấp nói.
Trong lòng cô nói, cũng vậy cả.
Nếu cô chết sớm, vậy nhất định là vì người đàn ông của mình.
Trước đó cô đã từng nghe rất nhiều chuyện phải đối mặt sau khi trưởng thành, nhất là cô Khúc ân cần dạy bảo cô.
Nhưng chưa từng có người nói cho cô, sau khi trưởng thành cô còn phải đối mặt với tình yêu.
Cô không thể định nghĩa tình yêu, cũng không cách nào miêu tả cảm giác trong lòng cô, giống như lúc hơn mười tuổi cô đối mặt với Hoàng Hà mãnh liệt, cũng khó dùng văn tự hoặc ngôn ngữ biểu đạt xúc động của mình.
Tim cô từ nay về sau bị một người khác nắm ở trong tay, có một lần cô một mình đi dạo phố, ở ngoài tủ kính thấy một con rối gỗ, cô cảm thấy không khác gì nó, điều này làm cho cô cảm thấy khiếp sợ và cảnh giác.
Chỉ là tứ chi, thậm chí là mỗi một đốt ngón tay, trong hai năm này đã bị từng sợi dây xuyên qua, cô đã không thể thoát thân, mỗi ngày cô mở mắt là anh, nhắm mắt là anh, ngay cả bắn ra mỗi một âm thanh đều là anh.
Nghỉ đông năm hai, cuối cùng cô đã góp đủ tiền về quê mua biệt thự.
Biệt thự là hàng sang tay, chủ nhà phải di dân cho nên vội bán, chào giá không cao, cô liếc mắt một cái đã nhìn trúng.
Cha mẹ sợ hãi vì cô tiêu tiền như nước, khuyên cô đừng mua, ngộ nhỡ không trả được hết thì sao.
Cô có quy hoạch và dã tâm của mình, tự nhiên trấn an cha mẹ, còn bảo bọn họ đóng tiệm ăn, sớm về hưu, cô không muốn nhìn bọn họ dậy sớm về muộn nấu ăn cho người khác.
Đương nhiên, ở chuyện này, cha mẹ căn bản không nghe cô.
Cô đổi một quyển lịch mới, tận lực làm cho chính mình chuyên tâm bài vở và công tác, ngày nghỉ lễ Phục sinh quá ngắn, Tiểu Dương Xuân không trở về, cô chờ đợi kì nghỉ hè kế tiếp đã đến.
Thế nhưng đêm trước nghỉ hè, Tiểu Dương Xuân ở trong điện thoại nói cho cô: "Anh có một phần công tác thực tập, nghỉ hè này không có cách nào trở về."
Đây là một chuyện thực bình thường, nghỉ hè làm thêm, rất nhiều sinh viên đều làm, nhưng lòng cô vẫn giống như rơi xuống vực sâu.
"Ừ......" Trong cổ họng giống nhét thứ gì đó, cô chậm rãi nói.
"Em tới Anh đi."
Cô sửng sốt.
"Đúng lúc nói cho cha anh biết quan hệ của hai chúng ta." Tiểu Dương Xuân nói.
Cô muốn cười, nhưng cô cười không nổi, cô bỗng nhiên hiểu được một mặt khác của trưởng thành.
"Em cũng có công tác...... Em phải đi Bắc Kinh."
Cho nên cô không có cách nào trách Tiểu Dương Xuân, nghỉ hè năm , bọn họ hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, đã bắt đầu thân bất do kỷ.
Cô đi Bắc Kinh, thời gian hai tháng làm cho cô xem được thế giới kia, mỗi một ngày là hưng phấn mỏi mệt, cô đem tất cả những điều mình chứng kiến, nghe thấy dùng văn tự và ảnh chụp nói cho Tiểu Dương Xuân, Tiểu Dương Xuân cũng nói hết công tác và cuộc sống cho cô.
Tuy rằng tất cả cô đều không hiểu, chỉ có thể nghe, nhưng cô thích mỗi khoảnh khắc tên đối phương xuất hiện ở trên màn hình di động của cô.
Cô nghĩ làm con rối gỗ, thật ra cũng không quá tệ.
Cho đến khi cô từ Bắc Kinh về trường, thoát thân khỏi bận rộn, lướt vòng bạn bè của Phương Ninh Huyên, cô mới khống chế được sợi dây, giãy dụa ngồi dậy.
Cô lướt bài đăng mới nhất của Phương Ninh Huyên, ảnh chụp là bóng dáng một người dựa vào máy tính ngủ, một góc gần màn ảnh là Phương Ninh Huyên cầm một chiếc chăn mỏng.
Chữ kèm theo: "Đã mệt còn ngủ như vậy, anh cảm lạnh người phiền toái chính là em!"
Cô nhìn chằm chằm tấm ảnh này hồi lâu, sau đó ấn vào trang chủ của Phương Ninh Huyên.
Phương Ninh Huyên cơ bản một hai tuần đăng một bài, tiếp đó là ảnh một bàn tay. Khớp xương rõ ràng, bàn tay rất lớn, đặt lên trên bàn.
Chữ kèm theo: "Anh nên cắt móng tay!"
Cô tiếp tục lướt xuống.
Ảnh chụp là hai bát mì.
Chữ kèm theo: "Nửa đêm anh nói đói bụng, được rồi, ngoài hầu hạ anh, em còn có thể làm thế nào?"
Nội dung trước đó là cuộc sống hằng ngày của Phương Ninh Huyên.
Cô lại nhớ tới trước đó, không ngừng xem đi xem lại ba bài đăng này, nhìn thật lâu, ánh mắt hơi khô, cô rời khỏi điện thoại.
- -----oOo------