Trương Dạ Yến nhìn hai người trước mặt, nàng nở nụ cười tươi nói:
_ Xin chào hai ca ca!
_Hả!... ca ca sao?
" Họ có nghe nhầm không vậy " mặt của cả hai cứng đơ, miệng thì há to hết cở, Thanh Uy nhìn hai người họ cười nhẹ, bàn tay khẻ lay bọn họ, bị lắc cả hai chợt tỉnh ôm quyền trước nàng nói:
_ Chúng tiểu nhân không dám để phu nhân xưng hô như vậy đâu, chúng tiểu nhân không gánh nổi bị trách tội đâu thưa phu nhân!.
Trương Dạ Yến nghe họ nói gương mặt liền tối sầm xuống không vui, mắt phượng liếc nhìn Thanh Phong, người này nhận được ánh mắt không vui của nàng như hiểu ý, hắn vội quay sang hai tên không biết tốt xấu kia mà nói:
_ Hai huynh cứ gọi như vậy đi, muội ấy không thích bị gọi là phu nhân đâu, muội ấy nói gọi như thế không giống như một gia đình hai huynh hiểu rồi chứ Thanh Uy nháy mắt cho hai người kia,bọn họ đã hiểu, vội vã nói với Dạ Yến: " vậy giờ muội muội muốn đi đâu? "
_ Trương Dạ Yến nét mặt đã vui lên, nàng cười nói chúng ta đi dạo kinh thành một chuyến,cả bốn người gật đầu, nàng lại nói: Thanh Phong huynh đi gọi Tiểu Thúy đi cùng muội, tiểu muội này suốt ngày ở trong làng không được đi đâu cả, rủ muội ấy đi cho biết phố chợ ở kinh thành, các huynh nhớ chiếu cố muội ấy dùm nha, và nhớ nói với quản gia một tiếng, cùng với Thẩm nương để người không có lo lắng cho chi em muội, dặn quản gia báo cho vương gia biết khi chàng về, nếu không Tước Thiên về lại lo lắng đó, Thanh Phong liền chạy đi gọi Tiểu Thúy và dặn dò với quản gia.
Dạ Yến nhìn mấy ca ca nàng liền lên tiếng nhắc nhở:
_ Các huynh phải thay y phục khác để đi dạo chứ.
Như hiểu ý cả ba nhanh chân đi thay y phục, Dạ Yến cũng quay vào phòng để lấy túi vàng của Tước Thiên đã cho nàng mấy hôm trước rồi nhanh chân bước ra khỏi phòng, đưa túi vàng cho Thanh Uy lúc này đã trở lai giữ, vì nàng biết mình không biết cách tính tiền của người cổ đại, Tiểu Thúy cười tươi cuối đầu lên tiếng chào:
_ Tiểu muội xin chào đại tỷ! Dạ Yến cười tươi, bàn tay nàng nắm lấy bàn tay Tiểu Thúy mà dắt đi về phía trước, theo sau là bốn người nam nhân tuấn tú, nàng vui vẻ cùng Tiểu Thúy bước ra khỏi phủ đại tứơng quân.
Kinh thành thật rộng lớn, người bán buôn từ khắp nơi tập trung ở đây thật nhiều, người qua lại cũng đông đúc thật là náo nhiệt.
Trương Dạ Yến háo hức hòa vào dòng người đi chợ, nàng ghé kéo tay Tiểu muội chạy hết giang hàng này, rồi lại chạy qua hàng khác, cái gì nàng cũng thấy lạ mắt, cũng thích thú.
Bỗng nhiên mắt nàng nhìn thấy một giang hàng trò chơi, ông chủ cho chơi trò ném chủy thủ vào tấm gổ, nếu ném trúng tâm sẽ được tiền thưởng năm lạng bạc, một lần chơi là mười xu.
Dạ Yến thích thú kéo tay Tiểu Thúy cùng Thanh Uy đứng lại nàng nhìn Thanh Uy nói:
_ Ca ca mua cho muội chơi đi, Thanh Uy bất ngờ bị nàng kéo, tim hắn chợt đập loạn nhịp, hắn vội gật đầu nói: " được để huynh mua ".
Thanh Uy bước đến bên ông chủ giang hàng mua cho nàng mười lượt chơi.
Trương Dạ Yến đứng ngay ngắn mắt nhắm vào chấm đỏ trên tấm gổ phóng chủy thủ... phập trúng tâm... oa...Dạ Yến reo mừng, làm cho năm người kia cũng vui theo.
Dạ Yến thân là đặc cảnh, cảnh sát được huấn luyện chuyên nghiệp, trò chơi này đối với Dạ Yến quá tầm thường, rồi nàng lại đưa tay cầm chủy thủ lên nhắm..phập...phập, lần thứ tám nàng lại phóng trúng tâm, hiện giờ mặt của ông chủ giang hàng đã tái đen thui, ngày hôm nay là ngày đầu tiên ông mở mà gặp phải cao thủ, những người chung quanh đứng xem reo hò cổ vũ, và hai lần phóng tiếp theo lai trúng tâm, ông chủ gương mặt già nua u buồn, tay ông đưa tiền thưởng cho Dạ Yến rồi buồn bã quay lưng đi vào dọn hàng về.
Tất cả những cử hiện trên nét mặt của ông ông không lọt khỏi cặp mắt của Trương Dạ Yến.
Mọi người hò reo xong cũng tản đi, nàng và năm người đi sang một quán trà đối diện giang hàng của ông lão nghỉ ngơi, nàng ngồi uống trà nhưng mắt nàng vẫn chú ý sang bên ông lão, thấy ông đã dọn xong và ông đã quay lưng bước đi, Dạ Yến vội kêu tính tiền liền vội đi theo sao ông lão.
Bước những bước nặng nề cuối cùng ông cũng về đến nhà mình, nói là nhà, phải gọi một mái tranh đúng hơn, từ trong ngôi nhà gổ đó bốn đứa trẻ thấy được thân ảnh quen thuộc, chúng vội chạy ra reo hò mừng rỡ.
_ Gia gia đã về rồi! Chúng ôm chầm lấy cổ ông, một đứa lớn nói:
_ Gia gia có mua gạo nấu cơm không? Chúng con đói bụng quá, ông lão nhìn mấy nhóc, nước mắt từ đôi mắt lem nhem của ông đã rơi xuống, ông buồn nhìn tụi nhỏ nói:
_Ông không có tiền cháu à, hôm nay ngày đầu mở, ông gặp được một tiểu thư cô ấy chơi giỏi quá, số tiền ông mượn của lão Tần làm vốn, ông đã đưa cho tiểu thư đó hết rồi, để gia gia vào xem coi còn xót ít gạo nào không, nấu cháo cho tụi con ăn nhé, đợi gia gia một chút.
Dứt lời ông định bước vào bên trong, thì Dạ Yến Cùng năm người liền bước đến, nàng nhẹ nhàng lên tiếng:
_ Cháu kính chào lão bá! Nghe tiếng chào ông quay lại, ông nhìn ra người thắng cuộc lúc sáng, ông vội lên tiếng hỏi:
_Sao tiểu thư biết nhà của lão?
_ Mà tiểu thư tìm lão có việc gì không? ông ôn nhu hỏi nàng.
Dạ Yến nhìn gương mặt già nua của ông mà lòng đầy thương mến, nàng lễ phép bằng hai tay nàng đưa gói bạc trước mặt ông nàng nói:
_ Lão bá cho con gửi lại số bạc này, cháu chỉ chơi cho vui thôi, không muốn nhận tiền, xin lão bá nhận lại cho cháu vui.
_Và đây là một ngàn lượng vàng, cháu xin gửi cho lão bá, ông để dành chi xài cho mấy bé đi học, và trong nhà còn thiếu, con sẽ mở một tiệm cơm, do mẹ nuôi con nấu, tiền lời chi dùng cho cuộc sống của các bé đây
Đôi mắt ông giờ đã đầy nước mắt, ông cảm động nhìn Dạ Yến nói:
_ Cháu thật là người tốt, là bồ tát tái thế cứu người, ta đội ơn cháu rất nhiều, vừa nói ông vừa quỳ xuống dập đầu trước nàng mà đa tạ.