Buổi sáng ánh nắng chiếu vào sương phòng qua cửa sổ, hai thân ảnh trên giường vẫn còn ôm nhau ngủ say, cốc... cốc... cốc tiếng gõ cửa vang lên, cùng tiếng nói của hắc y vệ: " thưa chủ nhân! có nghĩa mẫu của ngài đến " bà đang chờ ngài ở phòng khách, người ngoài cửa đợi hồi lâu không có tiếng trả lời, hắc y vệ vội gõ thêm lần nữa.
Trương Dạ Yến là người rất dễ bị đánh thức, dù đó chỉ là một tiếng động nhỏ, nhưng hôm nay Dạ Yến ngủ rất say đến nỗi khi tiếng gõ cửa lại lần nữa vang lên Dạ Yến mới giật mình mở mắt.
Nàng theo phản xạ bật ngồi dậy, nhưng sao cơ thể hình như bị ai đó đè nặng, liếc mắt Trương Dạ Yến nhìn lên, trước mắt nàng là một gương mặt tuấn mỹ, phải nói là đẹp mới đúng.
"Tứớc Thiên hắn vẫn an ổn nhắm mắt ngủ say "
Nàng nhìn hắn không buồn chớp mắt, nhịp tim giờ đập loạn xạ, đôi má nóng lên, đặt biệt nếu không kiếm chế chắc là phụt máu mũi mất thôi!.
Ai da! tính mê sắc của nàng lại trỗi dậy, không kìm nén được nữa, Trương Dạ Yến đưa bàn tay nhỏ của mình lên vuốt nhẹ lên mặt hắn, lướt nhẹ xuống vuốt mũi, rồi lại đến đôi môi mềm mại mê hoặc của hắn nàng khen thầm, "ôi tên nam nhân này sao mà đẹp đến thế cơ chứ? "
Trương Dạ Yến tinh nghịch dùng tay vén lớp áo mỏng che trước ngực Tước Thiên, làm lộ ra cơ ngực chắc chắn đầy hấp dẫn, "nếu cơ ngực như vậy chắc bụng sẽ phải đẹp lắm Dạ Yến nghĩ, để mình thử xem coi sao"
Nghĩ là làm, nàng đua tay mở rộng hết áo của hắn mắt nhìn vào phần bụng, nàng kinh ngạc kêu thầm " oa cơ bụng sáu múi nha, cộng thêm làn da bánh mật, càng tôn thêm vẻ đẹp khỏe mạnh của đàn ông.
Dạ Yến trầm trồ nhìn, bàn tay không an phận vuốt nhẹ lên phần bụng sáu múi của Tứớc thiên rồi lại di chuyển lên trên ngực, mắt phượng nàng vô tình phát hiện bên ngực trái có vết sẹo dọc nhỏ, chắc do một vật nhọn đâm phải, chắc là lúc chiến đấu trên xa trường mà hắn bị thương.
Tim của Dạ Yến thấy chợt thấy nhói đau, nàng là đang đau lòng vì hắn, đột nhiên nàng chồm lên người hắn đặt nhẹ nụ hôn lên vết xẹo đó của hắn, gương mặt nàng chợt có một nỗi buồn không rõ.
Tứớc Thiên đã tỉnh ngủ từ lúc nàng đặt tay lên mặt hắn, nhưng hắn vẫn nằm yên xem nàng sẽ làm gì tiếp theo, thấy nàng vì vết thương của mình mà đau lòng, và khi nàng hôn lên vết sẹo của hắn, lòng hắn thật sự xúc động khó tả, nhịp tim hắn đập loạn xạ, tay nàng giờ không an phận lại chọc phá vùng bụng sáu múi của hắn, làm cho sự chịu đựng của hắn càng khổ sở hơn, tiểu đệ của hắn giờ đây đã rục rịch cương cứng khó chịu, thật là cô nàng không biết sống chết mà.
Còn nàng Dạ Yến vẫn ngây thơ vuốt ve bụng hắn, mà nàng không biết mình đang châm ngòi lửa dục vọng của ai đó, mà nàng không hay biết.
Tứớc Thiên đổ mồ hôi lạnh vì hành động cứ dùng ngón tay vuốt qua lai ở bụng hắn của Trương Dạ Yến lúc này.
_" Nàng thật là!"
Tứớc Thiên bất ngờ lật nàng qua để nàng nằm dưới thân hắn đôi mục quang của hắn giờ đây nhiễm mùi dục vọng lên tiếng nói: nàng sờ đủ chưa?, nàng muốn giết người hay sao?
Trương Dạ Yến lúc này ngẩn ngơ vì câu nói của hắn, đôi mắt đầy vẻ kinh ngạc nhìn hắn hỏi: "ta có giết ai đâu?"
Tứớc Thiên nhìn mặt nàng tỏ ra vô tội, hắn tức không chịu được lên giọng nói: nàng là người đốt lửa, nàng phải chịu trách nhiệm dập lửa chứ? Hắn nhìn nàng mê mẩn, mặt nàng giờ đây ngu chưa từng thấy, nàng nhìn hắn hỏi: giờ phải làm sao để dập lửa chứ?
Hắn gương mặt gian xảo nhìn nàng nói cười nhếch mép nói: nàng cứ nằm yên để ta làm là nàng như vậy là đang dập lửa rồi đó, hắn cười tươi cuối xuống hôn lên đôi môi của nàng, tìm đường đi vào trong mút lấy vị ngọt ngào của nàng, Tứớc Thiên hôn thật sâu và mạnh mẽ làm cho Dạ Yến không thở nổi.