“Mình thích cậu.
Làm bạn gái mình nhé.”
Tuệ Khanh ôm hộp quà trong lòng ngực, nép vào một bên tường, cạnh sát đó chính là Chí Trung, người mà cô thầm thương trộm nhớ suốt quãng thời gian cấp ba, đang đứng đối diện cô bạn cùng bàn của cô.
Ánh mắt cô nhất thời rơi vào hoang mang, bên tai đang vang lên câu tỏ tình của cậu.
Họ có tình cảm với nhau từ khi nào?
Tuệ Khanh quen biết Chí Trung qua một lần vô tình va vào nhau trong buổi lễ chào đón học sinh mới.
Cô lập tức bị thu hút bởi nụ cười toả nắng và sự năng động của cậu.
Những gì tốt đẹp nhất về cậu đều được cô tường thuật một cách tỉ mỉ lại với cô bạn cùng bàn.
Bây giờ suy nghĩ lại, dường như tất cả hành động và đồ ăn vặt từ trước đến giờ mà cậu gửi cho cô thì ra đều nhắm đến cô ấy.
Là cô tự mình đa tình, còn chuẩn bị cả tinh thần lên kế hoạch tỏ bày tâm ý.
“Được.”
Câu trả lời của cô bạn cùng bàn vang lên, cũng là lúc Tuệ Khanh ôm hộp quà chạy mất.
Cô mặc kệ phía trước có gì, vẫn cứ cắm đầu mà hướng tới.
Mái tóc ôm sát vào mặt, bây giờ không một ai biết được thứ đang chảy xuống là hàng lệ hay nước mưa cố che giấu nỗi đau.
Trái tim cứ nhói lên âm ỉ, mối tình đơn phương ba năm cứ thế chấm dứt.
Lúc này, một tia sáng chói chiếu thẳng vào mặt của Tuệ Khanh khiến cô sững sốt…
“Ầm!”
Tuệ Khanh té ngã nhào xuống giường, đôi mắt mở to tròn nhìn trần nhà màu kem đã có vài vết loang lổ ẩm mốc.
Ba người bạn cùng phòng đã quá quen với việc này, nên tiếp tục quay mặt vào vách tường ngủ tiếp.
Chỉ riêng cô lọ mọ ngồi dậy, sau đó khẽ vuốt mái tóc có chút rối.
“Mơ gì không mơ, lại mơ phải cậu ta.”
Tuệ Khanh lầm bầm, ôm lấy gối rồi vứt lên giường, sau đó xoa cái mông có chút đau.
Không biết sao dạo gần đây, bộ phận bên dưới của cô cứ nhói âm ỉ, như có gì đó bị tét ra khiến cô quan ngại về việc có phải bản thân đã bị bệnh về phụ khoa.
Tuệ Khanh tiến vào nhà vệ sinh, tắm rửa qua một lượt, rồi cầm lấy ví tiền mà đi tới bệnh viện.
May mắn đã đặt trước lịch, cô chỉ cần đến quầy tiếp tân và nói ra tên mình.
“Tôi có thể giúp gì cho cô?” Tiếp tân nói với nụ cười lịch thiệp trên môi.
“Em đến để khám phụ khoa, đã đặt lịch trước rồi ạ, tên Huỳnh Tuệ Khanh.” Tuệ Khanh đáp lời, nhanh chóng được xác định thông tin.
“Cô Huỳnh Tuệ Khanh, sinh năm xx, cô chờ một lát nhé, sẽ tới lượt mình ngay.” Tiếp tân mời Tuệ Khanh ra ghế ngồi.
Cô gật đầu cảm ơn, định quay đi thì lập tức sực nhớ điều gì nên nhỏ giọng hỏi: “Có phải là bác sĩ nữ khám không ạ?”
Nhận được cái gật đầu của tiếp tân, Tuệ Khanh mới thở phào nhẹ nhõm rồi đến ghế chờ, vừa mới ngồi xuống thì cơn đau âm ỉ lại dâng lên khiến cô phải nhăn mặt như sắp khóc tới nơi.
Vài giây sau, tên cô được xướng lên.
Mới vừa bước vào, y tá đã yêu cầu cô cởi và lên giường nằm chờ, mặc dù có chút ngại ngùng nhưng may mắn ở đây chỉ toàn là phái nữ với nhau.
“Cứ thả lỏng nhé, không cần lo ngại gì đâu.” Bác sĩ nói với chất giọng nhẹ nhàng và ấm áp để trấn an bệnh nhân, sau đó hỏi tiếp: “Đã đau bao lâu rồi?”
“Dạ, em cũng không nhớ rõ, chắc tầm một tháng này là đau nhiều hơn.” Tuệ Khanh trả lời, bắt đầu cảm nhận bàn tay của bác sĩ đang ở bên dưới mình, nhưng thật kỳ lạ là bác lại không có động thái gì tiếp theo.
Vì thế, cô hơi nhỏm người lên nhìn, hàng chân mày cau lại của bác khiến cô nghĩ đến kết quả tệ nhất: “Bộ em bị gì nặng lắm hả bác sĩ?”
Bác sĩ tháo bao tay, khẽ viết gì đó: “Em nên đi ra khỏi đây.”
“Tại… tại sao?” Tuệ Khanh hốt hoảng, đôi mắt trực trào sắp khóc: “Em hết đường cứu chữa rồi hả bác sĩ? Em mới hai mươi thôi, em còn cha mẹ già, không thể chết sớm như vậy được.”
“Em bình tĩnh.” Bác sĩ vỗ vai cô, sau đó kêu y tá phụ cô mặc quần vào lại: “Ý bác là em đi lộn nơi rồi, bệnh của em không phải vấn đề phụ khoa phái nữ.”
Tuệ Khanh kéo khoá quần, rồi ngẩn ngơ.
Vài phút sau, cô đứng trước khoa hậu môn trực tràng, ánh mắt rơi vào miền mông lung vô định.
Cô cầm giấy giới thiệu của bác sĩ phụ khoa và đưa cho tiếp tân, thấy sau lưng nhột nhột nên quay lại nhìn.
Tới bây giờ, cô mới phát hiện ra một điều, ở khoa này đa phần toàn là người lớn tuổi.
Một cô gái trẻ như cô thế mà lại bước vào đây.
Tiếp tân yêu cầu Tuệ Khanh ngồi chờ một lát, thấy giấy khám bệnh ghi tên bác sĩ nữ thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, một bác gái ngồi cạnh khẽ nói nhỏ:
“Cháu còn nhỏ thế mà đã dính rồi sao?”
“Dạ cháu không biết.” Tuệ Khanh lắc đầu một cách ngẩn ngơ, đến cô cũng không tin việc này có thể xảy ra.
“Bởi giới trẻ giờ ít vận động, toàn ngồi nên dễ bị đấy, phải không cháu?” Bác gái kia bĩu môi, có phần trách cứ giới trẻ, trong đầu không khỏi nghĩ đến con cháu của mình, tự hứa bản thân sẽ về nhắc nhở chúng.
“Dạ, cháu cũng không biết.” Tuệ Khanh hơi co người lại, cảm thấy bản thân bị săm soi đến đáng sợ, cô thật sự không nghĩ tới mọi chuyện sẽ đi theo hướng này.
“Mời bệnh nhân Huỳnh Tuệ Khanh vào phòng số ba.” Tiếp tân gọi tên cô rồi chỉ vào căn phòng ở góc cuối.
Tuệ Khanh nói một tiếng cảm ơn, bước từng bước thất thiểu rồi mở cửa ra, ánh mắt đang mông lung thì đột ngột co rút lại vì ở chỗ ngồi của bác sĩ lại là một người đàn ông có dáng hình cao, cả người toát ra khí chất dịu dàng.
Khi anh ngẩng đầu lên, chưa kịp phản ứng thì cánh cửa đã đột ngột đóng lại, còn cô ở bên ngoài ngước lên nhìn số phòng, rồi nhìn tên bác sĩ dán ở bên ngoài, rõ ràng đều trùng khớp, vậy tại sao lại là bác sĩ nam?
Tuệ Khanh lần nữa ló đầu vào, thấy bác sĩ nam kia nhìn mình thì càng hoảng hốt hơn, nhưng vẫn lấy hết can đảm đi vào bên trong rồi đưa giấy khám bệnh cho anh.
Cô khẽ nhìn bảng tên Dự Hoài Khang trên áo, rồi chết lặng, không hề giống với trên giấy.
“Tên họ đầy đủ của cô là gì?” Hoài Khang cất tiếng mang đến hương vị ấm áp.
Tuệ Khanh mấp máy trả lời: “Dạ là Huỳnh Tuệ Khanh.”
“Ngày tháng năm sinh?” Anh tiếp tục hỏi.
“Dạ là xx/yy/zz.” Tuệ Khanh trả lời, sau đó hỏi một cách thấp thỏm: “Sao tên bác sĩ không giống với trong giấy?”
Hoài Khang ngước lên nhìn cô, thấy ánh mắt e ngại kia thì cũng đành giải thích kèm theo đẩy cặp kính trên khuôn mặt, để lộ đôi mắt sắc bén: “Bác sĩ Trang có việc nên tôi thay ca, cô không cần lo lắng hay nghi ngờ trình độ của tôi.”
Tuệ Khanh còn chưa kịp buồn rầu, bên tai đã nghe thêm một câu sét đánh của anh: “Cô quần rồi lên giường nằm đi.”.