Thiên Thiên thần sắc không tự nhiên, vừa rồi lúc Trịnh Khiết mở miệng, cô liền có dự cảm không tốt, không ngờ đây lại là sự thật.
Ứng Dĩnh lườm cô liếc mắt một cái, thì thầm: “Trùng hợp thật.” ánh mắt cô nhìn Thiên Thiên có vài phần địch ý.
Thiên Thiên hít vào một ngụm khí lạnh, thầm nghĩ không ổn.
Ứng Dĩnh có ý với Thẩm Hạo, đây là bí mật trên dưới công ty đều biết rõ. Lúc cô vào làm không bao lâu, liền muốn đổi sếp với Thiên Thiên, chuyển từ chỗ Diệp Tử sang Thẩm Hạo, Thiên Thiên và Diệp Tử thật ra không có ý kiến, nhưng, thứ nhất: công ty đều có quy định, sao có thể làm theo ý của Ứng Dĩnh, thứ hai: Thẩm Hạo kịch liệt phản đối, đây mới là “sống chết mặc bây”. ( e hèm, một yêu nữ nữa xuất hiện, cũng gây một ít khốn đốn cho nữ chính của chúng ta.)
Thiên Thiên và Thẩm Hạo gặp nhau sớm chiều, vốn rất dễ gây ra scandal tình ái, việc hoa hồng lần trước những lời đồn rốt cuộc ổn định, nhưng mới đây Thẩm Hạo kêu cô vào phòng làm việc bàn luận, lại thổi bùng lên những lời đồn.
Khó trách Rose của phòng tài vụ mấy ngày nay trong thang máy thấy cô lại có ánh nhìn khó coi như vậy.
Thiên Thiên buồn bực bức tóc, cươi gượng vài tiếng: “Đây là sinh nhật, mình cũng không làm chủ được a.” ( tất nhiên, bạn tác giả làm chủ a.)
Ứng Dĩnh cúi đầu, không biết đang nghĩ cái gì.
Simon xoa xoa tay cười nói: “Quan tâm làm gì có mấy người sinh nhật, chúng ta chỉ cần có ăn là tốt. Mau kêu giám đốc Thẩm ra cắt bánh.”
Ứng Dĩnh vừa rồi còn đang vùi đầu trầm tư lúc này giống súng bắn đạn nhảy dựng lên, xung phong nhận việc nói: “Tôi đi kêu.” Cô bước đi trên đôi giày cao cm, cộp cộp cộp chạy tới gõ cửa phòng Thẩm Hạo.
“Mời vào.”
Ứng Dĩnh lắc eo một cái, uốn éo như rắn đi vào, thuận tay đóng cửa lại.
Elva nháy mắt với Thiên Thiên mấy cái, ý là sắp có kịch hay để xem.
Simon và mấy đồng nghiệp khác càng khoa trương hơn, nhấc chân đi qua, dán tai trên cửa, có vài người nhìn qua cửa kính xem tình hình bên trong. Thẩm Hạo ngày thường rất hòa đồng với cấp dưới, thế nên mọi người được nước lấn tới, tự do tản mạn thành thói quen.
Thật ra, hiệu quả cách âm của phòng làm việc rất cao, nhưng bọn họ cũng cố làm ra vẻ, tận lực xây dựng bầu không khí buồn cười. Nhưng cửa sổ bằng kính thì có thể nhìn rõ nhất cử nhất động của hai người, do đó có thể suy đoán ra học đối thoại gì, thỏa mãn lòng hiếu kì.
Elva kéo Thiên Thiên gia nhập hàng ngũ những “ông bà tám”.
Thiên Thiên không muốn nhưng chân cô lại không nghe theo não chỉ thị a.
Chỉ thấy Ứng Dĩnh cười tươi như hoa, thong thả dựa vào… lại dựa vào gần thêm một chút.
Thẩm Hạo ngửa mặt lên, hẳn là đang hỏi cô có chuyện gì.
Ứng Dĩnh khẽ động môi, sau đó chỉ ra ngoài, ước chừng đang nói vào việc chính, Thẩm Hạo nhìn theo tầm mắt của cô, vừa rồi một đám người còn lố nhố bám vào cửa đã tản ra trong chớp mắt, chỉ có Thiên Thiên và Elva chậm nửa nhịp, bị bắt quả tang.
Thiên Thiên lộ vẻ lúng túng, nhanh chóng dắt tay Elva chuồn đi.
Vẻ mặt Ứng Dĩnh lộ vẻ xem thường, Thẩm Hạo nhếch khóe miệng lộ ý cười.
Thẩm Hạo đi rửa tay trở về đã thấy cái bánh sinh nhật lớn, kinh ngạc nói: “Bùi Tử Mặc bị kích động hoài nên đổi tính? Cũng không sợ bị báo lên phòng tài vụ sao.”
Mọi người che miệng cười trộm.
Thẩm Hạo nói vậy là có nguyên do, lúc anh chưa vào làm ở Hồng Kì, Bùi Tử Mặc ngồi yên ổn trên ghế đệ nhất soái ca đồng thời cũng là đối tượng mà Rose ở phòng tài vụ si mê. Nhưng sau khi Thẩm Hạo vào công ty, tất cả đều thay đổi. Rose di tình biệt luyến, bắt đầu theo đuổi Thẩm Hạo cứng ngắt, sớm đã quên mất sự tồn tại của nhân vật có tên Bùi công tử.
Mà sau đó, chỉ cần phòng hành chính báo lên hóa đơn cần thanh toán, ngay cả có tên giám đốc Bùi kí cũng không được, % sẽ bị trả trở về với lý do là dự toán không hợp lí hoặc là hóa đơn bị sai. Còn đối với phòng thị trường thì cách biệt một trời, trợ cấp lúc đi công tác, lộ phí và tiền cơm luôn “đúng lúc đúng chỗ”, khôn hề khắc khe. Nhờ phúc Thẩm Hạo, đến Diệp Tử của phòng thị trường cũng được ưu đãi, cô gọi cái này là: HIỆU ỨNG MỸ NAM.
Nhưng mà, Thẩm Hạo nói vậy hiển nhiên chứng tỏ Ứng Dĩnh không đem chuyện hôm này cũng là sinh nhật của Thiên Thiên nói cho anh biết.
Trịnh Khiết là trợ lí của Bùi Tử Mặc, không có cảm tình với Ứng Dĩnh, cô xem không vừa mắt cái kiểu kiêu ngạo của Ứng Dĩnh, dĩ nhiên không cần để ý cảm thụ của cô, Trịnh Khiết nói: “Giám đốc Thẩm nói sai rồi, hôm nay không chỉ có một mình anh sinh nhật a.”
Thẩm Hạo là người thông minh lanh lợi, phòng thị trường có hai người mới, nếu như là Ứng Dĩnh, vừa rồi chắc chắn cô sẽ nói mà không nín nhịn tới bây giờ, vậy chỉ còn lại một người. anh nhíu mày cười một cái, chuyện này hình như càng ngày càng thú vị, anh đảo mắt, bình tĩnh nhìn Thiên Thiên.
Thiên Thiên cũng chỉ biết ha ha ngây ngô cười, lựa chọn thông minh là không nên nói gì.
“Giám đốc Thẩm, đây có tính là duyên phận không?” Trịnh Khiết cười trêu chọc.
Thẩm Hạo chững chạc nói: “Đương nhiên tính, tôi chưa từng gặp qua người có cùng sinh nhật nè, vì điều này, tối nay tôi muốn mời Thiên Thiên ăn cơm.”
“Thật không a?” Trịnh Khiết cao hứng phấn chấn, chỉ sợ thiên hạ còn không loạn.
Thiên Thiên làm như gặp quỷ, lặng lẽ kéo kéo áo Trịnh Khiết.
“Dĩ nhiên là thật.” Thẩm Hạo cười, cả trong mắt cũng chứa đầy ý cười.
Sắc mặt Ứng Dĩnh cực kì khó coi, cô thốt ra mấy chữ trong kẽ răng, “Người ta có bạn trai rồi.”
Trịnh Khiết cũng không vừa: “Nam chưa lấy vợ, nữ chưa gả chồng, muốn quen nhau là quang minh chính đại, huống chi chỉ là cùng ăn một bữa cơm.”
Thiên Thiên nhăn nhó, cô trước giờ không biết sự tồn tại của mình không ai chú ý tới a.
Cô mày ủ mặt ê, càng làm cho Thẩm Hạo không nhịn được cười, khóe môi mân mê nhếch lên, cho thêm một liều thuốc mạnh, “Thiên Thiên, em tới cắt bánh đi.” Nói xong liền đưa dao cho cô.
Thiên Thiên nóng nảy trong lòng, không biết nên phát tác với ai, bực bội trừng mắt Trịnh Khiết, cô làm vẻ mặt vô tội, mà khi cô trừng mắt nhìn Thẩm Hạo, anh nhún vai, mặt mũi trầm tĩnh như nươc.
Cô thở sâu vài ngụm, cầm dao bắt đầu cắt bánh. Nhưng tay chân cô lúng túng, bánh kem thì quá lớn, vượt ngoài khả năng của cô a.
Simon làm cái mặt quỷ: “Bình thường trong tình huống này, giám đốc Thẩm nên ra tay giúp đỡ.”
Trịnh Khiết ồn ào tiếp vào, “Giám đốc Thẩm, anh mau giúp Thiên Thiên đi.”
“Để tôi giúp Thiên Thiên.” Ứng Dĩnh không bỏ qua một cơ hội nào để chia uyên rẽ thúy a.
Trịnh Khiết làm sao để cô thực hiện âm mưu, “Cô cũng không phải ông Thọ, xen vào làm gì.” Cô và Elva chen vào ngăn Ứng Dĩnh.
“Không cần, mình có thể tự làm.” Vừa dứt lời, ống tay áo Thiên Thiên liền dính kem, miễn cưỡng cắt mấy nhát, bộ dạng thê thảm không nỡ nhìn.
Trịnh Khiết lắc đầu, “Thiên Thiên, bạn cắt như vậy một hồi làm sao ăn.” Cô không bỏ cơ hội, đẩy Thẩm Hạo tiến lên, “Giám đốc Thẩm, nhờ anh.”
Thẩm Hạo duy trì ánh mắt bình tĩnh, khóe môi hơi cong, không chút quan tâm nói: “Ừ.”