Để cứu vớt lấy tương lai ở phía trước, tôi nghĩ mình nên tránh xa Kiên Tâm. Hạn chế gặp mặt, hạn chế nói chuyện bởi như vậy sẽ giúp tôi thoát khỏi mấy cái "phi vụ" tồi tệ mà hắn nghĩ ra. Với sự quyết tâm ấy, tôi đi vào trong trường và khi trông thấy Kiên Tâm với Hiếu là tôi đã bỏ lơ bước qua. Dĩ nhiên họ có thấy tôi, Hiếu còn gọi theo nhưng tôi vẫn vờ như không nghe. Với tính cách của Kiên Tâm, hắn không dễ dàng gì bỏ qua cho hành động tản lờ ấy, nên rất nhanh hắn đã xuất hiện ngay trước mặt tôi.
- Bạn không nghe thằng Hiếu gọi à?
- Mình có nghe nhưng kể từ giờ mình không muốn dính dáng đến các bạn nữa.
- Nghĩa là sao?
Ôm chặt chiếc cặp ở trước ngực, tôi mạnh dạn nhìn Kiên Tâm, rành rọt nói:
- Mình nghĩ chúng ta không hợp để trở thành bạn. Bạn thích đánh nhau, trốn học và làm nhiều thứ vô bổ nhưng mình thì khác, mình phải học hành chăm chỉ vì không muốn làm cha mẹ hay thầy cô phải buồn phiền. Kể từ khi quen biết bạn, mình cảm thấy quỹ đạo cuộc sống của mình thay đổi, lại còn theo hướng tiêu cực. Mình chẳng hề mong điều này một chút nào.
Nghe tôi nói một hơi xong, Kiên Tâm im lặng chốc lát rồi hỏi tiếp:
- Là vì tôi lôi kéo bạn trốn học?
- Không chỉ riêng chuyện đó mà sẽ còn nhiều chuyện tương tự sau này nữa.
- Nhưng chẳng phải anh Danh bảo chúng ta hãy trở thành bạn sao?
- Đó là do anh Danh muốn chứ không phải mình!
Tôi không hiểu sao bản thân lại lớn tiếng như vậy. Có lẽ vì thế mà đối diện, Kiên Tâm bất giác ngẩn người ra, đôi mắt trong veo phản chiếu sự bất ngờ. Rồi một khoảng lặng kéo đến giữa hai đứa. Nhưng chẳng quá lâu khi tôi nghe hắn bảo:
- Xin lỗi vì mấy ngày qua tôi đã gây nhiều phiền phức cho bạn.
Chất giọng hạ thấp ấy khiến tôi hơi chột dạ, liền nói vớt vát:
- Ý mình không phải thế...
- Được rồi... Bạn cứ tiếp tục làm học sinh gương mẫu của mình.
Kiên Tâm quay lưng bỏ đi. Đứng cúi mặt một lúc, tôi chậm rãi ngước lên và dõi theo bóng dáng cao ráo của hắn đi giữa dòng học sinh qua lại. Lúc trước nhìn từ phía sau lưng tên nam sinh đó, tôi luôn thấy sợ ấy vậy mà giờ trông tấm lưng áo sơ mi ấy lại nhận ra có chút cô độc. Tôi không biết mình làm vậy là đúng hay sai... Vốn dĩ tôi với Kiên Tâm quá khác biệt. Con đường lẫn đích đến của chúng tôi hoàn toàn khác nhau...
Giờ ra chơi, tôi với Mai Thư vừa ra khỏi lớp thì vô tình chạm mặt Kiên Tâm và đám đàn em. Hiếu vẫn nói cười tíu tít, hỏi chúng tôi đi đâu. Mai Thư trả lời là đến căn tin mua đồ ăn. Tức thì gã hứng khởi rủ cả bọn đi cùng cho vui.
- Thôi đi mày! Học sinh gương mẫu không thích chơi với chúng ta đâu.
Tôi thấy Kiên Tâm bỏ hai tay vào túi quần, cứ thế thản nhiên bỏ đi trước. Hiếu với đám đàn em khó hiểu, chạy theo gọi: "Đại ca nói vậy là sao?".
Mai Thư cũng thắc mắc trước hành động lạ lùng ấy. Riêng tôi chỉ lắc đầu. Dẫu cùng đến căn tin nhưng lạ thay, lúc đó tôi và Kiên Tâm lại đi hai hướng ngược nhau.
Mọi chuyện vẫn bình thường cho đến lúc tiếng trống tan trường vang lên, giáo viên vừa ra khỏi phòng thì đột nhiên một nam sinh lớp B chạy qua với vẻ hớt hải:
- Lớp trưởng B! Tiền quỹ của hai lớp bị mất rồi!
Nghe xong, mấy chục học sinh trong phòng đều cất tiếng ồn ào. Chuyện là, sắp tới ngày kỷ niệm mười lăm năm thành lập trường, tất cả học sinh phải chuẩn bị những hoạt động cho buổi lễ và để mua những thứ cần thiết khác, hai lớp B và B cùng góp tiền làm quỹ chung. Chẳng rõ giữ tiền thế nào mà bây giờ quỹ lại bị mất. Trọng Đức mau chóng chạy qua lớp bên cạnh. Tôi và lũ bạn trong lớp cũng qua xem sao.
Đến nơi, tôi thấy một đám học sinh bu quanh thành vòng tròn. Ở giữa không ai khác chính là ban cán sự lớp B và Trọng Đức. Nhưng đứng đối diện lại là Kiên Tâm. Tôi liền chen qua đám đông học sinh để quan sát cho rõ. Các ban cán sự lớp trông vô cùng nghiêm túc, còn Kiên Tâm thì mang nét mặt lạnh băng cùng cái nhìn khó chịu. Đám bạn Hiếu cũng có vẻ sửng cồ.
- Bạn nói thủ phạm là Kiên Tâm? - Trọng Đức hỏi Thái Linh, thủ quỹ lớp B.
- Phải! Giờ ra chơi sau khi mình nhận tiền từ bạn xong, mình đã cất tiền vào cặp. Từ lúc đó cho đến khi tụi mình ra sân học tiết thể dục, tiền vẫn còn nguyên. Nhưng khi hết tiết trở về lớp, mình phát hiện tiền đã mất rồi. Mà lúc đó duy nhất có một bạn trốn tiết thể dục: Kiên Tâm!
- Nè, cứ người ta ngồi lại trong lớp thì có nghĩa là ăn cắp sao? - Hiếu gắt.
- Vậy bạn Kiên Tâm nói xem, bạn có thấy ai khác vào lớp nữa không? - Thái Linh hỏi.
Kiên Tâm nhìn cô bạn thủ quỹ đang hùng hổ, trả lời ngắn gọn:
- Không có ai hết!
- Đấy, rõ ràng bạn là thủ phạm rồi!
- Không có ai vào trong lớp nhưng tôi cũng không phải là thủ phạm!
Thái Linh tức giận định nói tiếp thì Trọng Đức đã lên tiếng trước:
- Bạn khẳng định không ai vào lớp và chỉ có mỗi mình bạn ở lại, nhưng bạn cũng nói mình không phải là thủ phạm lấy tiền quỹ? Thế thì tiền đã mất bằng cách nào?
- Chuyện đó làm sao tôi biết được? Đi mà hỏi thằng ăn cắp ấy!
- Mình chỉ muốn hỏi bạn mà thôi.
Tôi bắt gặp cái liếc nhìn của Kiên Tâm dành cho Trọng Đức. Không giấu giếm, Trọng Đức cũng nhìn hắn bằng vẻ thản nhiên. Câu nói ban nãy của cậu chẳng khác nào khẳng định: Thủ phạm chính là Kiên Tâm chứ không ai khác! Hôm qua chứng kiến cuộc chào nhau chẳng mấy tốt đẹp giữa hai người họ thì tôi đã hiểu, người nọ không hề mang thiện cảm nào với người kia. Chẳng hiểu lý do gì mà tôi lại bước ra, bảo:
- Theo mình chuyện này hẳn có khúc mắt.
Kiên Tâm nhìn qua tôi, ngạc nhiên trước sự xuất hiện này. Đối diện Trọng Đức cũng mang biểu hiện y hệt thế, nhưng sau đó mới hỏi:
- Chỉ duy nhất một kẻ ở trong lớp mà lại không phải là thủ phạm ư?
- Có thể xảy ra nhầm lẫn nào đấy. Chẳng hạn như Thái Linh có nhớ chắc rằng trước khi tiết thể dục bắt đầu, tiền vẫn còn ở trong cặp bạn?
- Ý bạn bảo mình nói dối?
- Không, không phải... Mình chỉ muốn chúng ta nhớ kỹ lại lần nữa các sự việc.
Trước ánh mắt khó chịu lẫn bực bội từ Thái Linh thì tôi trở nên ngập ngừng, cảm giác như mất hết can đảm để đưa ra ý kiến. Không gian lớp học lại chìm vào im lặng. Tiếp theo là tiếng của Thảo, lớp trưởng B, vang vang:
- Sao chúng ta không kiểm tra cặp của từng bạn là biết ngay chứ gì!
- Thủ phạm chẳng ngu gì mà để tiền ở trong cặp đâu. - Thái Linh phản bác.
- Thôi thì cứ trình lên thầy giám thị để thầy giải quyết! - Thảo đưa ra đề nghị.
- Hãy khoan... - Tôi ngăn lại.
Đột ngột, Trọng Đức cắt ngang chất giọng lo lắng của tôi bằng một câu hỏi rằng:
- Bạn tin Kiên Tâm không lấy cắp tiền quỹ?
Tôi khựng lại vài giây sau đó đưa mắt nhìn qua Kiên Tâm, hắn cũng đã nhìn về phía tôi tự lúc nào. Gương mặt không biểu hiện điều gì cả, cũng chẳng nói lời nào, duy đôi mắt hắn vô cùng kiên định. Nó giúp tôi hiểu sự tin tưởng của mình là đúng. Tôi nhìn trở lại Trọng Đức, gật đầu. Lập tức, đôi mắt Trọng Đức phản chiếu sự không hài lòng.
- Bạn tin thì sao nào, đâu chứng minh được gì. - Thái Linh buồn cười nói.
- Ê đủ rồi nha! - Tụi đàn em của Kiên Tâm la lối.
- Ai chả biết gia đình đại ca Kiên Tâm khá giả chứ! Đại ca chẳng có lý do gì lấy cắp số tiền cỏn con đó! - Hiếu tức tối.
Rời mắt khỏi tôi, Trọng Đức nhìn sang gã đàn em nóng tính, buông một câu:
- Nó chẳng liên quan gì đến gia cảnh, đơn giản chỉ do bản tính thôi.
Dĩ nhiên tôi lẫn các bạn khác đều nhận ra đấy là một câu nói xúc phạm.
Dường như im lặng nãy giờ rồi và lúc này không thể để yên như thế nữa nên Kiên Tâm liền tiến đến đứng trước mặt Trọng Đức. Tôi không rõ biểu cảm của hắn ra sao nhưng lại biết hắn đang vô cùng tức giận bởi bàn tay nắm chặt lại. Hắn định đánh cậu bạn đeo kính đó? Rất nhanh, Trọng Đức liền hỏi một câu y chang suy nghĩ của tôi:
- Sao, bạn muốn đánh mình à?
Vẻ như Kiên Tâm đã suy nghĩ trong vài giây, rồi mau chóng đáp lời:
- Nếu tôi dùng nắm đấm thì chẳng phải rất trẻ con ư?
- Bạn vẫn không thừa nhận mình là thủ phạm?
- Việc Kiên Tâm này không làm thì không bao giờ nhận!
- Thế giờ bạn muốn gì?
- Chính tôi sẽ bắt tên thủ phạm đó và tìm ra tiền quỹ bị mất.
Đám học sinh lại ồn ào. Thái Linh không chấp nhận chuyện này mới xẵng giọng:
- Bạn nghĩ gì mà nói như vậy? Đang ra vẻ sao?
Bỏ mặc thái độ cay cú đó, Kiên Tâm quay qua nhìn đám học sinh xung quanh:
- Trước khi trình chuyện này lên thầy giám thị, hãy để tôi tìm ra thủ phạm và tiền quỹ bị mất. Thời hạn sẽ là chiều mai.
- Còn nếu không được thì sao? - Trọng Đức khoanh tay dò xét.
- Tôi sẽ đền lại gấp ba số tiền quỹ đó.
Nhìn Trọng Đức bằng ánh mắt thách thức xong, Kiên Tâm đi xuống bàn, xách cặp lên. Đám học sinh liền tản ra khi hắn đi qua. Tiện chân, hắn đá mạnh vào một chiếc bàn gần đó rồi hầm hầm rời khỏi lớp. Nhưng ra đến cửa, hắn quay lại gọi tên tôi. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành đi theo. Đám bạn Hiếu cũng ra cùng.
Bước trên dãy hành lang, Kiên Tâm không ngừng mắng mỏ:
- Khốn nạn! Chẳng biết thằng nào lấy cắp rồi đổ cho tao!
Hiếu với đàm đàn em đi bên cũng bất bình chẳng kém, liên tục nói tin tưởng đại ca. Đi được một đoạn, Kiên Tâm dừng lại bảo bọn họ ra ngoài cổng chờ. Tôi biết hắn muốn nói chuyện riêng với mình. Khi tất cả đã rời đi, bấy giờ hắn mới quay qua nhìn tôi, hỏi:
- Ban nãy sao tự nhiên bạn đứng ra nói giúp cho tôi thế?
- Mình nghĩ sao thì nói vậy thôi.
- Chẳng phải bạn không muốn dính dáng gì đến tên lưu manh như tôi à?
- Chỉ là tôi biết bạn không phải thủ phạm nên mới lên tiếng.
- Sao bạn lại tin như vậy?
- Cái lần bị đám lưu manh kia rượt đuổi, bạn đã mua ly rau má cho mình. Sau đó phát hiện chị bán nước thối dư tiền, bạn liền quay lại trả. Một người như vậy thử hỏi làm sao lại đi ăn cắp chứ. Với lại Hiếu cũng nói gia đình bạn khá giả mà.
Màn đối đáp giữa hai đứa kết thúc khi Kiên Tâm nghe những lập luận rõ ràng đó. Hắn nhìn tôi chăm chú rồi chợt cười phì.
- Tưởng bạn có thần giao cách cảm với tôi chứ.
- Mình làm gì cũng đều suy xét trước sau hết đấy.
- Dù sao cũng cảm ơn vì đã tin tưởng.
- Bây giờ khoan vui mừng, phải nghĩ cách tìm ra thủ phạm. Bạn tính thế nào?
Kiên Tâm cũng hiểu đó là chuyện khó khăn, hắn gãi đầu tiếp theo thì tỉnh bơ:
- Để tôi suy nghĩ đã, bây giờ thì về thôi! Có gì đợi ngày mai hẵng tính...