Gặp Anh Là Ác Mộng

chương 52: 52: chúng ta không thể làm bạn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mục Nhiễm vừa mới ra ngoài chưa bao lâu thì Sở Nghinh lại lần nữa bị quấy nhiễu chút không gian yên tĩnh để điều tiết lại tâm trạng.

Cô đang định nhắm mắt dưỡng thần một chút, không ngờ lại có người tự ý mở cửa xông thẳng vào phòng mà chẳng thèm gõ cửa nữa.

Tinh thần của Sở Nghinh mặc dù đang vô cùng mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy người tự tiện xông vào phòng làm việc của mình thì không thể không có phản ứng, và phản ứng đầu tiên của cô chính là bực mình đến ngồi bật dậy ngay.

- Mẹ, sao mẹ lại đến đây? Còn không gõ cửa đã tự vào phòng làm việc của con rồi?

Người đến chính là Kiều Thanh Thanh, trông biểu cảm của bà thì có thể đoán ra được ngay là chắc chắn có chuyện gì đó rồi.

Và quả nhiên là bà vừa mới đi tới trước mặt con gái thì đã tức giận, hậm hực chất vấn như đang hỏi tội vậy.

- Tiểu Nghinh, bây giờ làm Ân phu nhân rồi nên cũng không để mẹ mình vào mắt nữa nhỉ?

Không những không xin lỗi một tiếng về hành động tự ý vào phòng làm việc khi chưa gõ cửa mà Kiều Thanh Thanh đã mắng xối xả liên tục xuống đầu của Sở Nghinh, khiến cô được một phen hoang mang chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.

- Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Con đã làm gì sai với mẹ sao?

Kiều Thanh Thanh trừng mắt nhìn cô một cái với thái độ chán ghét và tức giận, hừ lạnh một tiếng đồng thời cũng đang mở điện thoại làm gì đó, sau đó thì đưa ngay cho Sở Nghinh xem.

- Tự mà xem đi.

Mẹ đã gửi tin nhắn cho con biết bao nhiêu lần rồi mà con còn chẳng thèm xem nữa, gọi điện thoại đều bị con từ chối.

Con biết cái túi OM kia mẹ đã đợi cả ba tháng nay để được mua đầu tiên không? Còn cả chiếc khăn choàng lông chồn nữa, màu độc quyền duy nhất đấy.

Mẹ đã bảo con gửi tiền cho mẹ nhưng con xem đi, hình như lời của mẹ không còn đủ sức nặng với con nữa nhỉ?

Những chuyện tương tự như thế này không còn là lần đầu tiên mà Sở Nghinh phải đối diện nữa, vì từ lúc cô bắt đầu tiếp quản công việc của Thương Sở năm mười lăm tuổi thì Kiều Thanh Thanh đã bắt đầu chuyển mục tiêu đòi tiền tiêu xài từ cô rồi.

Khi không thể đòi được từ Sở Bất Liên thì chắc chắn bà sẽ đến tìm cô, mà những thứ mà bà đang muốn mua kia phải có thẻ hội viên cấp cao mới được đăng ký, Thương Sở không có nhưng Ân Dạ thì có, Sở Nghinh bây giờ là Ân phu nhân nên bà chắc chắn cô cũng có thẻ hội viên.

- Mẹ, tháng trước con đã gửi tiền cho mẹ rồi.

Tiền chứ đâu phải lá cây đâu mà mẹ cứ tiêu hết lại đến tìm con? Con không có nhiều tiền sẵn như vậy đâu, hơn nữa con còn rất bận, mẹ đừng quấy rầy con làm việc nữa.

Vừa nghe Sở Nghinh từ chối chuyển tiền cho mình thì Kiều Thanh Thanh lại càng tức giận hơn, thậm chí là gần như trở mặt như người lạ, có thể còn hơn thế.

- Con nói vậy là ý gì hả? Bây giờ còn tiếc tiền cho mẹ? Con không có tiền? Con lừa ai chứ.

Chồng con là Ân Viêm đấy, nói không có tiền à? Sở Nghinh, mẹ thấy con là không coi mẹ ra gì rồi thì đúng hơn.

Hóa phượng hoàng rồi nên cũng bắt đầu tự cho mình giỏi lắm rồi đúng không?

Thần trí của Sở Nghinh vốn dĩ đã không ổn định trước khi mà Kiều Thanh Thanh đến đây, nay còn bị tra tấn hai tai thế này nữa thì cô thực sự không có nổi bình tĩnh để mà nhẫn nhịn bà nữa.

- Mẹ, con đã nói rồi, con đang rất bận, không có thời gian để thanh minh với mẹ.

Bây giờ mẹ về đi, cho dù mẹ có đứng đây đến mai thì con cũng không có tiền cho mẹ nữa đâu.

Thuyết phục con gái đủ đường nhưng vẫn chưa có hiệu quả gì nên Kiều Thanh Thanh cũng đang bắt đầu kích động và nóng nảy hơn, có vẻ như là rất quyết tâm để lấy được tiền cho bằng được mới chịu đi.

- Này, con không muốn cho thì cũng đâu cần phải giả nghèo khổ trước mặt mẹ như vậy chứ.

Còn nói không có tiền, mẹ thấy con làm Ân phu nhân đến mức không nhớ trách nhiệm báo hiếu nữa thì đúng hơn đấy.

- Phải đấy! Con chính là không muốn cho mẹ đấy!

Nếu là trước kia, Sở Nghinh đã nghe đến quen tai những lời đay nghiến vô tình của mẹ rồi.

Nhưng chẳng hiểu vì sao mà nay bà chỉ mới nói vài câu chưa bằng một nửa trước đây mà khóe mắt của cô đã cay cay rồi, nhất thời không thể khống chế được bản thân mà hét lên một tiếng.

Thời gian như ngừng lại mấy giây ngay đúng khoảnh khắc vừa rồi, Kiều Thanh Thanh đứng hình mà trợn tròn mắt một cách khó tin nhìn chằm chằm vào con gái đang nổi giận với mình, cổ họng nghẹn cứng lại nói cũng không thành câu trọn vẹn.

- Sở Nghinh, ôi trời ơi, con, con còn dám giận dỗi với mẹ nữa sao?

Một tiếng hét vừa rồi giống như là một cách thức duy nhất để Sở Nghinh trút hết những uất ức đã dồn nén, tích tụ từ trước đến nay ra ngoài hết.

Giống như van nước đã hỏng, cô cũng không muốn kìm nén hay nhẫn nhịn, càng nói càng không thể khống chế được cảm xúc đang kích động.

- Mẹ có thể thôi đi được không? Con mệt mỏi lắm rồi đó!

Cô cảm giác hít thở càng lúc càng trở nên khó khăn hơn, ngực nhói lên liên tục, cuối cùng cũng là không kìm được để giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống hai bên gò má, giọng cô run run cất lên.

Một tay thì chống xuống bàn để chống đỡ thân thể sớm đã không còn bao nhiêu sức lực nữa, một tay còn lại thì vừa vỗ trán để bình tĩnh trở lại.

- Mẹ không thấy mệt sao? Mẹ là mẹ của con nhưng mẹ đã từng hỏi bản thân xem ngoại trừ việc sinh con ra thì mẹ đã làm bất cứ việc gì mà một người mẹ nên làm chưa? Từ lúc con có nhận thức, thế giới của con chỉ có ba, chưa từng có mẹ.

Những gì mẹ nói với con chỉ có mua mua mua và mua thôi, mẹ có biết con đã mệt mỏi như thế nào không? Mẹ nói con làm Ân phu nhân dễ dàng lắm sao? Mẹ đã biết con đã phải trải qua những chuyện gì không? Mẹ đã từng hỏi con gái của mẹ một lần là con có chịu uất ức nào chưa không? Con sắp không thể thở được rồi, con xin mẹ đừng dồn ép con thêm nữa.

Càng nói về sau thì cô càng không thể khống chế được cảm xúc của mình, tất cả mọi ấm ức mà bản thân đã và đang chịu đựng đều một lần giãi bày ra hết cho Kiều Thanh Thanh nghe, nước mắt từng giọt từng giọt đua nhau rơi xuống, ướt đẫm gương mặt xinh đẹp vốn đã rất nhợt nhạt.

Cô nhìn thẳng vào Kiều Thanh Thanh đang đứng trước mặt qua màng nước mỏng nơi mi mắt, bằng tất cả những cỗi bất lực tột cùng.

Thế nhưng có vẻ như Kiều Thanh Thanh nghe không hiểu được những lời cô đang nói, hoặc là không muốn hiểu.

Cho nên mặc kệ con gái đang khàn cả cổ để kể ra uất ức thì bà cũng chẳng có chút thay đổi nào về suy nghĩ từ đầu đến giờ cả, vẫn yêu cầu được đáp ứng mong muốn cá nhân của mình.

- Con nói như mình rất oan ức vậy nhỉ? Sở Nghinh, nếu không có mẹ sinh con ra thì con có thể có được vị trí như ngày hôm nay à? Chỉ là tiêu chút tiền cho mẹ cũng tiếc nữa, còn cố nói cho mình có lí nữa sao? Mẹ sinh con ra để con báo hiếu kiều này sao? Đúng là tạo nghiệp mà.

Năm ngón tay của Sở Nghinh bấu chặt vào góc bàn vô thức cứ run lên bần bật vì đang cố kìm nén phẫn uất trong lòng lại muốn bộc phát ra ngoài.

Rốt cuộc thì cũng không thể chịu đựng nổi nữa mà vung tay hất đổ bình hoa đặt trên kệ cao.

Choang!

- Nếu vậy thì con thà không được sinh ra còn tốt hơn!

Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt và căng thẳng hơn bao giờ hết, tiếng bình sứ vỡ tan tành dưới sàn đã làm cho thời gian như ngừng trôi lại ngay vậy, nước mắt của Sở Nghinh rơi nhiều hơn mưa, cùng lúc lại hét lên một tiếng đau thấu tâm can.

Kiều Thanh Thanh bị những thứ đang diễn ra trước mắt dọa cho một phen kinh hãi, nhất thời còn chưa kịp phản ứng thì lại có tiếng gõ cửa cắt ngang.

- Sở tổng, đến giờ hẹn với đại diện Lạc Thành rồi.

Là trợ lý đến nhắc lịch làm việc cho Sở Nghinh, chính vì vậy mà cô cũng đã dần lấy lại được một chút bình tĩnh, tay lau vội nước mắt đồng thời cũng vén gọn tóc lại, điều tiết lại giọng nói với Kiều Thanh Thanh.

- Bây giờ con phải làm việc rồi.

Nếu mẹ thiếu tiền thì cứ đi tìm ba đi, con không còn tiền cho mẹ nữa đâu.

Nói rồi, cô cẩn thận từng bước chân để xoay người rời đi ngay trước mặt của Kiều Thanh Thanh, trong khi bà vẫn còn đang đứng hình chưa kịp phản ứng gì cả.

.......!

Sở dĩ mà Mục Nhiễm đồng ý lời mời ăn trưa của Trần Hy không phải chỉ đơn thuần là muốn thắt chặt tình bạn với anh ta, mà đó là vì cô có chuyện nhất định phải nói rõ với anh ta.

Chần chừ từ nãy đến giờ, sau khi Trần Hy nhận một cuộc điện thoại xong thì hình như là đang có vẻ sắp phải đi, lúc này Mục Nhiễm mới bắt đầu mở lời nói với anh ta.

- Bác sĩ Trần, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh.

Không biết là có làm ảnh hưởng đến công việc của anh không.

Suốt thời gian dùng bữa chỉ có Trần Hy liên tục tìm chủ đề nói chuyện giữa hai người, còn Mục Nhiễm thì ngoại trừ ngồi yên lặng cười phụ họa thì cũng không chủ động tiếp nối cuộc trò chuyện của hai người.

Nhưng bây giờ Mục Nhiễm lại đang rất nghiêm túc muốn nói chuyện, cho nên đối với Trần Hy dù chuyện mà cô nói là tốt hay không thì cũng là sự chủ động từ phía cô, sao anh ta có thể từ chối được chứ.

Nhìn lại đồng hồ một chút, Trần Hy nở một nụ cười dịu dàng, thấp giọng đáp lời.

- Đương nhiên là được rồi, cô cứ nói đi.

Mục Nhiễm nhìn thẳng vào mắt của anh ta, sau đó lại liền cụp mắt xuống như đang cố gắng né tránh điều gì đó.

Thuận tay cầm cốc nước trên bàn lên uống một ngụm để bình tĩnh trước.

- Bác sĩ Trần, tôi biết anh không có ý đồ gì khác.

Thế nhưng tôi nghĩ chúng ta không có duyên làm bạn.

Mục Nhiễm chỉ vừa mới nói một câu thôi mà đối với Trần Hy không khác nào một tiếng sét đánh ngang tai.

Anh ta đứng hình mất mấy giây, cổ họng như có một bàn tay vô hình bóp chặt lại, cho dù là hít thở hay muốn cất lời thì cũng rất khó, thật lâu sau mới tìm lại được giọng của mình.

- Cô Mục, ý của cô là sao? Sao lại...?

Thấy biểu cảm này của anh ta, nhất định là Mục Nhiễm cũng đang biết cảm giác hiện giờ của đối phương rồi, thế nhưng cô càng không thể dừng lại, phải tiếp tục nói hết những gì cần nói.

- Bác sĩ Trần, tôi biết anh rất khó tiếp nhận những gì mà tôi sắp nói ra đây.

Thế nhưng tôi cũng phải nói, anh hãy nghe thật rõ đây.

Chúng ta một người là bạn thân của Ân Viêm, một người là chị em tốt của Sở Nghinh.

Chắc không cần tôi nói hết thì anh cũng biết mối quan hệ của hai vợ chồng họ thế nào rồi, cho dù anh chỉ đơn thuần muốn kết bạn với tôi nhưng Ân Viêm sẽ nghĩ như vậy thật sao? Anh ta lấy việc này làm cái cớ để trút hết mọi trách nhiệm lên đầu của Sở Nghinh, anh ta tự cho là Sở Nghinh lên kế hoạch để tôi tiếp cận anh, lấy anh làm lá chắn.

Tôi không muốn mạo hiểm Sở Nghinh nữa, cho nên cách tốt nhất là chúng ta đừng nên gặp nhau nữa.

Thực ra những gì mà Mục Nhiễm đang nói thì Trần Hy cũng đã nghĩ đến ngay từ lần đầu tiên biết mối quan hệ éo le giữa hai người rồi.

Thế nhưng hôm nay phải nghe chính miệng Mục Nhiễm nói ra như vậy thì anh ta lại không thể nào kìm nén được cảm xúc phẫn nộ trong người.

- Cô sống cho bản thân mình hay là sống vì người khác vậy? Cô là cô, cô có cuộc sống của riêng cô, chẳng lẽ chỉ vì bảo vệ cho bạn của mình mà cô phải dè chừng, cảnh giác không yên như thế này? Đối với tôi mà nói, chuyện của bọn họ thì vẫn là để bọn họ tự giải quyết, tôi chẳng có quyền gì can thiệp và cũng không muốn can thiệp.

Cho nên tôi hy vọng cô cũng sẽ thay đổi được tư tưởng mà suy nghĩ khác đi.

Nghe hết những lời bộc bạch của Trần Hy, Mục Nhiễm hình như càng rơi vào thế khó khăn hơn nữa.

Cô hít thở một hơi thật sâu để điều tiết lại tinh thần đang hỗn loạn, cắn chặt môi một lúc mới nói ra được chuyện tiếp sau đó nữa.

- Bác sĩ Trần, anh biết để có thể cưỡng ép được Sở Nghinh, Ân Viêm đã làm gì với tôi không? Anh nghĩ nếu anh ta không làm gì thì tôi sẽ vui vẻ chạy đến Ân Dạ để làm người phát ngôn ư?.

Truyện Chữ Hay