Những việc mà ta tính toán thường sẽ rất suôn sẻ và trót lọt, ấy là cho đến khi nó không được như thế nữa.
Trong lúc ghé thăm 『Atelier Percibell』 để bổ sung thêm Perfect potion, Shouji chợt nghe thấy tiếng rên ư ử của cô nàng chủ tiệm.
Với đôi mắt căng tròn và đôi tay khoanh lại――nhỏ đang nhìn chằm chằm vào cái tờ công thức bí ẩn nào đó đặt trên tấm trải bàn, hòng tìm kiếm một biện pháp thay thế.
Cậu đã rung chuông cửa nhưng chẳng thấy nhỏ ra đón, chắc đây là lý do.
Dựa vào một cây cột nhà trên hành lang, Shouji lên tiếng hỏi.
「Sao vậy?」
「Hả~!? Onii-san……à thì, cái đó……ahaha……có chút vấn đề.」
「Vấn đề gì?」
「Tụi mình hết nguyên liệu rồiー」
「……」
Ehe~, đang hai bàn tay mình lại với nhau, Percibell làm mặt ngố rồi nở một nụ cười lừa tình. Mái tóc vàng hoe của nhỏ khẽ đung đưa qua lại ngang vai.
Và thế là, nhỏ cố trưng ra vẻ đáng yêu để lấp liếm vấn đề.
Với thái độ của một gã khách mua hoa khó tính, Shouji dẫm lên cái sàn nhà lấm bẩn mà bước đến.
Lặng lẽ tiếp cận, cậu nhắm thẳng vào cái áo cánh mà đưa tay bóp ngực nhỏ. Vừa nói cậu vừa ra sức nắn bóp khuôn ngực nhỏ bé kia.
「Nói gì cơ?」
「Ư~……nguyên~, nguyên liệu hết mất rồi……thì tại, ngay từ đầu em đã nói rồi mà. Mấy thứ dùng để điều chế toàn là hàng chất lượng cao không thôi. Vậy cho nên em mới nợ tiền đó……A~, ưƯư. Ngực em biến dạng mất.」
Uốn éo không ngừng, hai bên má của Percibell giờ đây đã nhuộm một màu đỏ son――đôi mắt nhỏ tỏ vẻ van nài xin tha thứ, nhưng Shouji chẳng mấy quan tâm.
――tệ rồi.
Đã sắp đến hạn giao Perfect potion.
Sau khi chuyển từ bán chuyền tay sang hình thức bán lẻ, cuối cùng cũng có được một hợp đồng lớn.
Mấy mẫu thử miễn phí mà cậu đưa cho các nhà thổ, quán rượu, potion bar và phía guild đánh thuê đều nhận được phản hồi rất tích cực. Cậu đã thỏa thuận một mức giá mà bản thân cho là hợp lý, thế nhưng giờ đây hàng còn chẳng có trong tay thì vấn đề này đã không còn là chuyện để đùa nữa.
Nếu cứ cái đà này, bọn họ sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Một cơ hội như thế, lẽ nào cậu lại phải bỏ lỡ?
Cậu không cho phép chuyện đó xảy ra.
Thậm chí cậu đã thuê vài người phân phối. Bọn họ đều là bạn tốt của cậu.
Cứ thế này, tất cả sẽ cùng nhau thất nghiệp.
「Có làm gì được không?」
「Nếu~, nếu không có nguyên liệu thì……em không thể……phưư~……」
「Tôi sẽ đi lấy về. Hàng ở đâu?」
「Ehehe~……nói ra thì cũng được thôi, nhưng mà tự dưng em lại muốn anh cưng nựng em một xíu~, không biết có được không ạ……」
Trong cái tình thế khó khăn này, mà nhỏ vẫn còn chọc ghẹo người khác được.
Đây là chuyện làm ăn nghiêm túc――nhỏ hẳn là điên lắm mới còn tâm trí mà nghĩ đến thứ khác.
Nhướn mày, Shouji lên tiếng hỏi lại.
「Bell, cô muốn có tiền không? Tất cả chúng ta đều muốn có tiền mà, đúng chứ?」
「Tiền với lại Onii-san, cái nào em cũng muốn hết. Fuwa~……có, có được không ạ? Hay là, em sẽ là người dọn giường cho, anh, anh thấy sao?」
Trong khi ngực mình đang bị nắn bóp đủ kiểu, nhỏ lên tiếng van lơn với một khuôn mặt đáng thương.
Gò má giờ đã đỏ như táo chín. Từng nhịp thở gấp đến mức gần như trông thấy cả làn hơi. Cái kiểu hưng phấn này trông rất quen thuộc.
Con nhỏ này, lại dùng thuốc rồi――Shouji chợt nhận ra.
Cứ nếm thử Perfect potion, nếu không khéo thì việc đó sẽ trở thành một thói quen khó bỏ.
.
.
.
△▼△
.
.
.
Dùng những ngón tay thanh mảnh của mình, Percibell cởi thắt lưng của chàng trai ra.
Ngay sau khi mặt trước của cái quần dài được mở ra, nó nhanh chóng bị kéo xuống.
Vẫn còn bất an và mơ hồ với công việc kinh doanh potion, Shouji dựa lưng vào đầu giường và mặc kệ sự đời.
Mà phía kia cũng đang chủ động nên cậu chẳng phải làm gì, hẳn là đối phương đã bị thứ dục vọng mà bản thân mới học được làm cho mờ mắt.
Chính là người cướp đi sự trinh trắng của nhỏ, cậu cũng cảm thấy bản thân phải lãnh phần nào trách nhiệm.
Dù đã lên giường nhưng cả hai vẫn chưa cởi đồ ra, thế nhưng chưa kịp làm gì thì Percibell đã mặt mày đỏ ửng mà sà ngay vào phần thân dưới của Shouji. Mỉm cười nhăn nhở mà quan sát giữa hai chân, thế rồi nhỏ liền chau mày khi thấy cái dương vật trần trụi kia.
「Ưー……sao mà mềm vậy……lại còn yếu nữa.」
Buồn bã lẩm bẩm, nhỏ bị chính kỳ vọng tình dục của bản thân phản bội. Ei~,
nhỏ hét lên khe khẽ rồi nắm lấy cái thứ mềm mềm kia, di chuyển bàn tay lên xuống.
「Làm hơi quá rồi đó……」
「Thế này còn chưa bằng một phần năm lúc anh làm với em nữa mà?」
Rên rỉ và nhắm cả hai mắt, thế nhưng Shouji vẫn cố gắng nghiêm mặt lại.
「Thôi đi, đừng có muốn làm gì thì làm.」
「Rồi rồi rồi, thế thì để em thổi kèn vậy…… anh thích lắm mà đúng không?」
Dùng ngón tay để vén những sợi tóc mái vàng hoe của mình ra sau vành tai, nhỏ ấn đôi môi của mình lên trên phần chóp. Chiếc lưỡi nhỏ xinh kia bắt đầu chậm rãi trườn đi. Phần đỉnh đầu giật giật theo chuyển động của chiếc lưỡi ấy, phát ra những âm thanh thật tục tĩu.
Tiếng hít vào và thở ra vang lên thật nhẹ, cùng một dáng vẻ ngây thơ đến lạ kỳ.
「Chụt~……ư~ưư~……sụp~sụp……hafu~……to lên nào~……to lên nào~……ha~ăm, chụt~……măm măm……」
「Bị ngốc hả, cái con bé này……」
Những lời cổ vũ kia nghe thì thật ngu ngốc, thế mà lại rất có hiệu quả. Dòng máu mang nhiệm vụ thiêng liêng kia bắt đầu chảy dồn về thân dưới.
Rất có thể là vì vừa làm vừa nói, những giọt nước bọt của Percibell rỉ ra từ môi và chảy xuống cái cần cổ mỏng manh của nhỏ.
Chính cậu là người đã dạy cho nhỏ chiêu dùng nước bọt trong lúc thổi kèn, thế nhưng giờ đây cô học trò của cậu hình như đã điêu luyện quá mức cần thiết.
Sau khi nhỏ đã cho vào hết, bao bọc lấy cậu là cảm giác và ẩm ướt của niêm mạc vùng miệng.
Cả phần thân dưới của cậu trở nên tê tái.
Từ bên trong đôi mắt màu xanh da trời kia lóe lên một ánh nhìn lạ kỳ, Percibell tiếp tục dùng cái miệng và đôi môi chúm chím của mình để mút thật mạnh.
「Chụttt~……ư~ư……khụ~……mu~, si rô của con trai……sụppp~……ưm~……ư~, với lại……hafu~……nó to ra rồi nè. Ưnnn~……chụt~!」
Mỗi lần thứ âm thanh tục tĩu đó vang lên là khoái cảm lại ùa về.
Cứ thế này thì có khi lên đỉnh luôn cũng không chừng. Chạm vào hai bên má của Percibell, thật nóng.
Khi nhỏ cho nó sâu vào cuống họng thì cậu đã cương lên hết cỡ. Cảm giác khi toàn bộ cây gậy thịt nằm gọn trong khuôn miệng của một cô gái thật quá sung sướng. Không thể nào chống lại sự mềm mại đến từ vùng niêm mạc và cả chiếc lưỡi kia được.
「Ư~ーƯ~……Chụttt……n, fu~……sụp~sụp~……chụt~, ưư~!」
Khi cậu hơi nhổm dậy một chút và cọ xát vào phần cuống họng nhỏ, Percibell liếc mắt vẻ trách móc. Em mới là người làm việc, anh đừng có mà tự tiện thế chứ.
Nhỏ hẳn là đã nghiện cái cảm giác được ngậm cây gậy thịt của đàn ông trong miệng rồi.
Với cái cử chỉ dâm đãng kia, thật khó tưởng tượng rằng chỉ mới đây thôi, cô nàng này vẫn còn là một trinh nữ.
「Thật tình~……đừng có cử động bất ngờ như vậy, coi chừng em cắn đó……ha ăm~……ưư~, chụt~……sụpppp~……ực~……ưư~, nước dâm, lại chảy ra nữa rồi……chụt~」
Mút lấy thứ dịch tiết ra từ cái khe nhỏ nằm ở đỉnh đầu, sau đó nhỏ cuộn lưỡi lại và nuốt tất cả vào trong.
Nhẹ nhàng liếm lấy bờ môi trên, trông nhỏ rất thỏa mãn.
「Fu~a~……giờ nó cứng như đá luôn rồi nè……anh thấy sao?」
Chắc là nhỏ tự hào vì thành tựu mà mình vừa đạt được lắm.
Giọng nói kia, rõ là đang khoe khoang.
Khi được cậu đưa tay lên xoa đầu, đôi mắt nhỏ nheo lại sung sướng hệt như một bé mèo con. Những sợi tóc trên mái đầu kia cứ như được dệt ra từ những tấm lụa vậy. Sự mượt mà khi ngón tay cậu luồn qua từng kẽ tóc quả là một trong những cảm giác tuyệt vời nhất mà cậu từng trải qua.
「Anh muốn ra bằng miệng của Bell.」
「Vâng.」
Đôi chân mày dịu dàng và bờ môi gợi cảm.
Ánh sáng xanh đầy mị lực tỏa ra từ đôi mắt.
Tất cả đều khiến cho chàng trai phải xiêu lòng.
Nhỏ ngoan ngoãn phủ nước bọt lên cậu nhỏ như được bảo. Phủ kín mọi ngóc ngách để việc bôi trơn được hiệu quả hơn.
Dồn lực vào bờ môi để có thể siết chặt cây gậy thịt kia.
Đầu nhỏ bắt đầu di chuyển lên xuống để tạo động lực cho việc xuất tinh.
「Ư~……ư~……sụp~……ưm~ưm~……ưn~, ưn~, ưn~……Ư!」
Tốc độ tăng dần.
Những âm thanh ướt át bắt đầu lớn dần lên, khoái cảm dâng cao đến độ phần hông cậu như muốn bùng nổ.
Hai bên má của Percibell hết hóp rồi lại phồng ra.
「Chụt~, sụp~……sụp~ sụp~……sụppp~……ưnn~, lúc, lúc sắp ra……anh~, anh phải ra bên ngoài đó nghe chưa! Ưm~, ưm~, ƯMMM~!」
Chẳng mấy chốc cậu đã xuất tinh.
Khi cơn cực khoái trào dâng từ niệu đạo, Shouji đã đưa hai tay ra sau đầu Percibell rồi ấn xuống trong lúc đẩy mạnh hông mình.
Cậu điên cuồng xả hết chỗ tinh dịch vào bên trong niêm mạc của cô gái.
Trong lúc dòng tinh dịch chảy thẳng vào thực quản, Percibell với đôi mắt đẫm lệ cố gắng nín thở và chịu đựng cho đến khi màn xuất tinh chấm dứt.
Trong khoảng năm giây, cam chịu và chấp nhận nuốt hết chỗ dung dịch đặc quánh màu trắng đục chảy vào miệng mình.
「Khụ~, khụ~……ư, ư~oe~oe~……ưư~……ác quá đi~……thiệt tình~」
Bị ấn mạnh đầu nãy giờ, cuối cùng thì cái dương vật quái ác kia cũng chịu rút ra để trả lại tự do cho cổ của nhỏ.
Dùng mu bàn tay lau đi chỗ nước mắt còn đọng trên khóe mi, thế nhưng nhỏ chỉ vừa kịp lườm sang phía Shouji thì mệnh lệnh kế tiếp đã vang lên.
「Nằm xuống giường rồi quay mông lại đây.」
「Ể~, ài~, vâng. Nhưng mà……trước đó thì phải làm sạch đã……tại vì, em có đọc một quyển sách hướng dẫn……nên là em muốn thử xem sao.」
Được mút thêm lần nữa, chỗ tinh dịch còn sót lại trong niệu đạo giờ đã được hút ra. Thao tác rất nhẹ nhàng.
Sau khi đã hoàn thành màn thổi kèn ồn ào kia, Percibell di chuyển. Nhỏ mau chóng với lấy một ống thuốc nằm trong cái ngăn tủ gỗ đầu giường.
Chẳng cần phải nói cũng biết đó chính là Perfect potion. Vẫn còn hàng sót lại. Shouji bắt đầu trưng ra một quả mặt trông thật khó đỡ, thế nhưng Percibell vẫn đang rất hồn nhiên và chẳng quan tâm gì mấy.
Nhỏ mở cái nút đậy ra rồi uống ừng ực.
「Puha-~……Ư~, ư~……ô, ôô~. Cơ thể vừa thoải mái lại vừa ấm áp nữa!」
「Đừng có mà thản nhiên đụng vào hàng hóa như vậy……」
「Có sao đâu mà. Sau khi uống thì cơ thể em cũng nhạy cảm hơn nè, rồi nếu lỡ như mà Onii-san có làm quá tay, thì em vẫn hồi phục lại được nè. Hơn nữa còn sướng gấp đôi lúc bình thường luôn đó.」
Nhỏ giơ mấy ngón tay lên đếm.
Màng trinh thì vẫn không được hồi phục, cơ mà nếu như chẳng may có xảy ra thương tích nào trong khi làm tình, thì tất cả sẽ được chữa lành. Đây chính là lý do tại sao mà potion hồi phục lại vượt xa thuốc kích dục.
Thế rồi, cơ mặt của Percibell bắt đầu giãn ra do hiệu ứng của potion.
Nhỏ uể oải nằm dài ra giường với một vẻ mặt đê mê.
Ôm lấy cái gối ôm thật chặt rồi kê đầu mình lên, sau đó nhỏ đưa hông ra, để lộ bờ mông gợi cảm. Dùng tay để vén lên tà váy trắng tinh, nhỏ nháy mắt với cậu.
「N-à-o. Mời anh ạ.」
「Cô ấy nhé……sao mọi khi thì ngượng lắm mà.」
「Là tại vì Onii-san đã cướp mất đời con gái của người ta chứ bộ. Nhờ có anh, mỗi sáng thức dậy……lúc nào em cũng thấy hơi nhức nhức hết đó.」
Nhỏ thúc giục cậu với một gương mặt đỏ ửng.
Không có lấy một chút gì là xấu hổ, Percibell khoe mông mình ra.
Được một chiếc quần lót màu hồng nhạt bao bọc lấy, bờ mông kia tuy nhỏ nhưng lại rất căng tròn.
Thêm vào đó, phần đáy của mảnh nội y có nhiệm vụ che đi vùng kín kia giờ đây đã ướt đẫm đến mức đổi màu.
Vệt ướt minh chứng cho ham muốn tình dục đang dần lan rộng, làm lộ ra hình dáng của một cái khe nho nhỏ, trông cực kỳ khiêu gợi.
「Quần lót của em ấy, anh cởi ra đi.」
「Tại sao chứ.」
「Onii-san thích cởi quần lót lắm mà?」
「……」
Một giả kim thuật sư thường có thói quen quan sát những phản ứng hóa học.
Chẳng biết là thói quen ấy có bao gồm luôn cả việc quan sát phản ứng của con người hay chăng.
Thế nhưng, cái thái độ ra vẻ biết tuốt kia trông thật tự mãn quá thể.
Cậu trả đũa bằng cách vỗ thật mạnh vào cái mông đang không phòng bị kia, và đôi bờ mông nhỏ bé liền run rẩy.
「Hiyau~! Thật là, nhanh cho vào đi chứ.」
「Nếu muốn thì phải giải thích cho đàng hoàng tử tế vào. Cô muốn tôi làm gì?」
Cậu vỗ mạnh thêm lần nữa, Percibell kêu lên thành tiếng, sau đó nhỏ nhận ra ý định của cậu.
「Xin~, xin anh……hãy, hãy đút cậu bé to khỏe của anh vào trong cô bé trống vắng của em đi ạ. Xong, em nói rồi đó. Thật là, vừa lòng anh chưa~!」
Cố tình nói những lời tục tĩu ấy thật nhanh, thế nhưng cũng không thể nào tránh khỏi cảm giác xấu hổ, nhỏ hờn dỗi lên tiếng.
Chắc là do đã quen với tác dụng của potion, nên nhỏ vẫn còn cảm thấy ngượng ngùng.
Nghĩa là nhỏ vẫn mới chỉ là một cô bé mới lớn mà thôi.
Khẽ đặt ngón tay vào hai bên của chiếc quần lót đang che lấy bờ mông xoay lên kia, cậu kéo nó xuống thật thấp.
Mảnh vải trượt xuống và một chồi non bằng thịt ướt át liền lộ rõ. Dù có là thế nào, cái cảm giác được nhìn thấy cái phần thầm kín mà một cô gái luôn giữ bí mật ấy, vẫn mang một chút gì đó thỏa mãn đến lạ thường. Có lẽ là do cọ xát với nội y, cái âm đạo trần trụi trơn láng kia đang rỉ ra một dòng suối nguồn bất tận.
Bị thứ hương thơm ngào ngạt ấy kích thích cả cơ thể, cậu cảm thấy dòng máu nóng lại tiếp tục chảy dồn về giữa hai chân.
「Hiyaaaaa~」
Dùng tay vạch đôi môi dưới ra hai bên, sau đó cậu dùng ngón tay chạm vào âm vật của nhỏ.
Đưa mặt mình đến gần, cậu dùng đầu lưỡi liếm lấy cái hạt căng tròn kia――Percibell liền quằn quại và đưa bàn tay lên miệng.
Nhỏ nhắm mắt lại và để tâm trí mình dạo quanh khu vườn khoái cảm.
Hàà, hàà, nhỏ thở nặng nhọc và cái bụng mảnh khảnh kia hết co vào rồi lại duỗi ra.
Khi cậu nhẹ nhàng đưa lưỡi mình vào bên trong cái khe kia, một tiếng thét chói tai vang lên.
「Đừng mà~……thật tình~, đủ rồi đó……đừng có chọc em nữa~!」
Cảm thấy ngứa ngáy, nhỏ thúc mạnh mông của mình về phía sau.
Vẫn đang mải chú tâm chăm sóc vườn hoa, Shouji vì mất cảnh giác nên đã lãnh trọn cái khe thung lũng giữa hai bờ mông kia vào thẳng chóp mũi. Cậu ngay lập tức đứng hình.
Sau đòn phản công bất ngờ của đối phương, khuôn mặt cậu giờ đây đã dính đầy thứ nước ép ái tình ấm áp và nhầy nhụa.
Chầm chậm cởi quần lót ra và lau đi mớ chất nhầy khỏi mặt mình, với một khuôn mặt tương đối khó ở, Shouji nhắm thẳng dương vật đang cương cứng của mình vào cái khe bí mật của Percibell.
Vừa vuốt ve cái mông đang lắc lư kia, cậu chầm chậm dùng tay mình để giữ lấy bờ hông mảnh mai ấy.
「Bell, giữ yên nào.」
「Ể~……Ư~!」
Phần quy đầu đã vào bên trong tảng thịt kia.
Ngay lúc đã cố định vị trí bên trong cái lỗ đen của cô gái, cậu trượt thẳng cây gậy thịt của mình vào sâu bên trong. Mạnh hết mức có thể, cậu dùng hết sức bình sinh vỗ vào phần mông như thể đang tấn công kẻ thù.
「HA~ƯƯƯƯƯƯƯƯƯƯƯN~!」
Bị đâm thẳng vào tận sâu bên trong của tử cung, Percibell vì bất ngờ nên đã há miệng và hét thật to.
Đầu ngẩng cao lên khỏi cái gối kê, những giọt lệ trong mắt tràn ra. Nước dãi chảy ra từ miệng nhỏ.
Vì để xem nhỏ phản ứng thế nào nên Shouji vẫn chưa di chuyển, nhờ đó mà Percibell đã bình tĩnh lại được và tiếp tục vùi đầu mình vào gối, ôm chặt lấy nó để cảm nhận sự mềm mại kia.
「Ư~, ư~……ư haa~……vừa, vừa nãy……thích thật luôn đó……thật sự, thích quá……cảm giác mạnh bạo như thế……cứ như đang bị tấn công vậy……Ưn~! Cảm giác sướng quá chừng luôn~……」
Có vẻ rất thích thú với việc bị bắt nạt, nhỏ siết chặt lấy dương vật của cậu và rên rỉ với vẻ ngất ngây.
Càng vào sâu bên trong――cho đến tận cùng bên trong âm đạo của cái cơ thể mảnh khảnh ấy, cảm giác hưng phấn lại càng tăng dần.
Cứ mỗi lần cậu thúc hông thì nhỏ lại kêu lên thành tiếng, như một chú chim hoàng yến đang được cho ăn vậy. Thành âm đạo của Percibell nóng hơn bao giờ hết. Cảm giác ướt át và trơn trượt cũng cực kỳ dễ chịu.
「Híí~! A~……ư~……afu~……ưưn~! Á~……ưn~! Em ra~……!」
Percibell đã lên đỉnh, nhưng Shouji vẫn không vì thế mà dừng hông mình lại.
Sau nhiều lần làm việc chung thì cậu đã quá hiểu nhỏ muốn gì, cách duy nhất để thỏa mãn được dục vọng chứa đầy ắp bên trong cái cơ thể nhỏ bé này là khiến cho nó phải hoạt động hết công suất.
「HiyaAA~……Aha, ư~……thích quá~……lúc nào cũng làm thật nhiều, em yêu Onii-san nhất~……AAA~……Hafu~ưưư~!」
Bờ mông kia đàn hồi tốt đến bất ngờ. Mỗi lần vỗ vào đó thì những gợn sóng nhấp nhô lại lan ra, không rõ là từ âm đạo hay dương vật, thế nhưng tại vị trí chỗ kết nối, những bong bóng tạo ra từ dâm thủy hết xuất hiện rồi lại biến mất. Mùi hương nồng nàn. Từng giọt mồ hôi đọng lại trên làn da nõn nà kia, sau đó rơi xuống tấm ga giường.
Mái tóc vàng hoe đung đưa, cùng tiếng rên của Percibell làm cho bầu không khí càng thêm hưng phấn.
Mất hết lý do và cả lý trí, Shouji theo bản năng đắm chìm vào tứ chi của cô gái ấy.
「Aaa~, em lại ra nữaAAAAAA~! Ư~, aa~, fua~……ƯƯƯ~!」
Đóa hoa cúc kia, hết khép vào rồi lại mở ra như đang hít thở.
Tảng thịt ấm ấy siết chặt, nhiệt độ bên trong âm đạo vẫn còn rất nóng, cậu nhỏ đang liên tục thúc vào của cậu như đang bùng cháy.
Nghiến chặt răng, tấm lưng của Percibell đang run rẩy. Cơn khoái cảm dữ dội đến mức từng ngón tay của nhỏ phải bấu chặt lấy tấm trải giường.
Cậu thôi không nhịp hông nữa.
Lần này thì nhỏ tự thúc hông mình tới lui để tự mơn trớn âm hộ của mình với cái đài hoa kia, kiếm tìm sự thỏa mãn.
「A, ưư~, không~, không ổn rồiii~……em lại, sắp, ra nữa~……sướng quá~……!」
Nhìn nhỏ có vẻ đang rất tận hưởng, thế rồi như thể cảm thấy tội lỗi khi nghĩ rằng chỉ có mình mình là được sướng, Percibell xoay đầu về phía sau và lên tiếng.
「Oniii~san~……được mà anh~……ưn~……cứ thoải mái~……ra bên trong em đi ạ~」
「Cô sẽ có thai đó.」
「Vâng~……càng tốt, em cũng muốn có một đứa bé thật dễ thương……ưư~. Rồi sau đó, mình sẽ làm tình~……Aha~, làm tình thật nhiều luôn~……Ư~」
Hoàn toàn sa đọa――chỉ cần được làm tình, thì cậu muốn gì nhỏ cũng sẽ chiều.
Ngay lúc đó, cậu ước gì nhỏ cũng hăng hái với giả kim thuật được như thế này.
「A~, a~, a~……ưn~, a~……aaa~……em chẳng hề biết đến cảm giác sung sướng này~……phải chi, em gặp được Onii-san sớm hơn thì hay biết mấy~……Ha~Ưư~!」
Khoái cảm bùng cháy trong đôi mắt, Shouji bắt đầu ra.
Cảm nhận được sự xuất tinh thông qua những cú nhấp mạnh bạo kia, Percibell ưỡn hông về phía sau để nhận lấy. Nhỏ mời gọi cây gậy thịt kia vào sâu hơn bên trong và siết chặt những nếp gấp trong âm đạo của mình.
「Ưưư~, A~, âm hộ của em nóng ghê~……Afu~……chóng mặt quá đi~……AAa, ra mất~……em ra mất thôi~……ư~! Aa~, a, ư~!」
「Bell, có được không?」
「Được~, được mààà~! Uwa~……Ưư~, ……a, a~……Ưư~!」
Cơn tích tụ trong dương vật bùng nổ.
Tinh trùng nóng hổi bắn thẳng vào bên trong tử cung của cô gái. Bờ mông của Percibell run rẩy như thể một luồng điện đang chạy ngang qua.
Có lẽ vì cảm nhận được rằng màn giao hợp đã kết thúc, nhỏ thả lỏng cơ thể.
Mệt mỏi co người lại, Percibell gục xuống.
Sau khi đã xuất tinh xong, Shouji cũng thấy mệt nên đã rút cậu nhỏ ra khỏi cái khe hẹp của Percibell, sau đó cậu dùng một tấm vải ướt để lau sạch đi chỗ kín của nhỏ và cả dương vật của mình.
「Ha, ư~, nhột quá! A~, em xin lỗi……Ahaha~……không ổn rồi. Hình như……em hết cử động nổi rồi hay sao ấy……」
Dùng hai tay, cậu lật người của Percibell trở lại.
Phần thân trên thì vẫn còn mặc áo, thế nhưng cả phần thân dưới của nhỏ thì đang trơ trẽn phơi hết cả ra. Đôi mắt đẫm lệ sau khi kết thúc trận chiến, thế nhưng ngọn lửa dục vọng thì dường như vẫn còn chưa tắt hẳn.
「Thế thì, nguyên liệu cô cần nằm ở đâu?」
「ỂỂー~……làm thêm một lần nữa, rồi em sẽ nói choー」
「Bell.」
Cậu nghiêm giọng, sau đó thì Percibell đưa tay lên vuốt đi mấy ngọn tóc mái ướt đẫm còn đang vướng trên trán mình. Nhỏ hờn dỗi và có vẻ không bằng lòng, rồi thì cuối cùng cũng chịu mở miệng.
「Em cần ma thủy thượng cấp……hình như là ở Vịnh Head thì phải? Nó được sản xuất khép kín trong một nhà máy đặt tại nơi đó, cơ mà lượng phân phối lại rất ít……vì bà em là một giả kim thuật sư danh tiếng nên em mới tiếp cận được, thế nhưng bây giờ bà mất rồi, em không lấy hàng được nữa.」
「Hiểu rồi.」
「A~, đừng có vừa xong việc đã chuẩn bị đi ngay thế chứ. Em xin anh đấy. Một lần, một lần nữa thôi mà. Nếu không được thì chỉ cần ôm em thật chặt thôi……A~, Onii-san. Khoan đã!」
「Cô có thề là từ nay sẽ không đụng vào hàng hóa nữa không?」
Đã bước xuống khỏi giường, vì cảm thấy phiền quá nên Shouji đành quay lại, đưa tay gãi gãi đầu. Percibell cố gượng người dậy để giữ cậu lại, thế nhưng cậu lạnh lùng lảng mắt đi.
「Ư~, nhưng mà……làm tình bằng potion sướng lắm đó? Em vẫn còn, cảm thấy hừng hực luôn nè?」
「Thế thì chào.」
「A~, em xin lỗi! Vâng, em rõ rồi ạ. Thế nên, ừm, cái đó, thêm lần nữa nha……」
Giả kim thuật sư rất dễ trở thành những con nghiện.
Thế nhưng thường thì chẳng ai biết được là họ có nghiện hay không.
Shouji đành bước lên và đẩy Percibell xuống giường.
Cảm giác bất an vẫn còn đó――mặc dù vậy, cậu vẫn để cho dục vọng lấn át. Mỗi lần thỏa mãn được ham muốn thì thường ta sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Trước đề nghị phải làm tình thường xuyên của đối phương, giờ thì cậu chẳng còn biết ai mới là người nắm quyền trong cái mối quan hệ này nữa.
Để có thể tiếp tục sống chuỗi ngày hiện tại, bọn họ cần phải có được nguyên liệu giả kim.
Một nhiệm vụ khó khăn, nhưng bằng mọi giá phải hoàn thành.