Cậu đang đứng trước bồn rửa mặt và cạo râu.
Vừa ngân nga một giai điệu nào đó, vừa rửa trôi đi lớp kem cạo râu còn dính lại ở cằm.
Sau đó thì tắm nước lạnh. Tìm quần áo sạch để thay. Mượn bộ áo vét đen và cái quần dài sờn cũ mà cảnh vệ hay mặc từ móc treo quần áo.
Chậm rãi cài từng nút áo một từ trên xuống, rồi siết chặt dây thắt lưng.
Đứng soi trước gương, xoay qua xoay lại, quá hoàn hảo.
Bước ra khỏi phòng thay đồ. Ngay gần cánh cửa hậu là xác chết của những thủy thủ đã cố gắng đột kích tối hôm trước, thế nhưng Shouji bước qua mà chẳng có lấy một gợn cảm xúc nào trên gương mặt.
Căn nhà gỗ này là nơi nghỉ ngơi của cảnh vệ, nơi đây chỉ có một phòng ngủ, một phòng tắm mà một hành lang dẫn đến cửa ra vào, cơ mà lại rất ấm cúng.
Khung cảnh bờ biển trải dọc bức tường trông rất tuyệt vời. Thật sự khiến người ta quên đi hết mọi âu lo.
「Này.」
Rút ra thanh dao găm của người thủy thủ, cậu quẳng đi cái bao kiếm có khắc chữ Dirk vào một góc hành lang.
Rin-, lưỡi dao màu bạc lấp lánh ngân lên một hồi. Nhìn vào lưỡi dao một chốc, sau đó cậu hơ nó trên ngọn nến đặt trên bàn và bắt đầu cắt cái bánh mì lúa mạch trong rổ.
Xắt thành từng lát nhỏ dễ ăn, sau đó dùng muỗng phết lên chỗ mứt mâm xôi có sẵn.
「Đừng có bơ tôi.」
「Chào buổi sáng. Cô thấy sao rồi? Sáng hôm nay trời đẹp thật nhỉ. Mà này, cô có thích ăn mứt không?」
Đang bị trói ngồi vào cây cột nhà, Holly không thể di chuyển được.
Phía dưới mắt Shouji là một quầng thâm, rất có thể là vì mất ngủ do phải liên tục hạ sát những kẻ xâm nhập trong bóng tối của đêm hôm qua.
「Đồ vô nhân tính-! Đồ máu lạnh nhẫn tâm-!」
「Ngạc nhiên ghê. Đây là mâm xôi phương bắc nè. Ngon thật đó.」
Đặt hai bàn chân lên bàn rồi vòng tay ra phía sau cái ghế dựa, Shouji thư thả ngồi nhai mẩu bánh mì.
Tận hưởng hương vị kia, sau đó liếm sạch để không bị dây ra mấy ngón tay của mình, Shouji gật đầu và tấm tắc khen.
「Căn nhà này đã bị bao vây rồi! Anh nghĩ là mình thoát nổi sao!」
「Phải chi có bơ ha. Ngon khỏi bàn. Nếu là bơ làm từ sữa dê thì càng tốt.」
「Thần linh sẽ chứng giám tội lỗi của anh!」
「Theo quan điểm của tôi ấy, không có bất cứ ai được cứu rỗi cả, và cũng chẳng có ai lên được nổi thiên đàng. Nhân loại ai ai cũng mang đầy tội lỗi. Ôi, hỡi Đấng toàn năng, xin hãy cứu con với.」
Cậu lấy chỗ nước ép trái táo, chiến lợi phẩm thu được từ hầm cách đông, đổ đầy vào ly.
Ngồi xuống trước chỗ Holly đang bị trói, cậu đưa ly nước ra mời, thế nhưng đáp lại chỉ là một ánh nhìn sắt đá.
「Anh muốn gì? Tiền ư?」
「Tất nhiên là tiền. Chứ còn là gì được nữa đây? Chẳng nhẽ là làm vì sở thích à?」
「Thứ tội phạm như anh, nên nhanh chóng cầm chỗ tiền đằng kia rồi biến khỏi đây đi.」
Một cái lườm gay gắt. Holly hất cằm sang chỗ cái túi chứa đầy những lọ Atomic Potion và hàng triệu Edoll đang nằm hớ hênh trên tấm thảm.
Tình cờ thay là cậu lại lấy được cái túi mà Dold đã bỏ lại. Giờ cậu đã có trong tay một khoảng tiền kha khá, và nếu muốn thì hoàn toàn có thể tẩu thoát một mình.
Cũng không khó khăn gì lắm, thế nhưng.
「Cái đó thì không được. Bạn tôi vẫn còn đang bị Hải quân bắt giữ. Chừng nào chưa cứu được bọn họ thì chừng đó tôi sẽ không bỏ trốn.」
「Tội phạm mà cũng có tình nghĩa thế à. Bất ngờ thật.」
「Thấy cô học được thêm điều mới cũng làm tôi vui lây đấy. Mà với lại, tôi cũng còn một lựa chọn khác.」
「Nếu được thì tôi muốn lựa chọn đó là đầu hàng.」
「Tôi sẽ dùng lưỡi dao này cứa cổ rồi uống máu của cô. May thay, cô là một ma pháp sư cũng tương đối mạnh. Nếu uống đủ nhiều thì tôi sẽ có thể quét sạch đám Hải quân. Ma lực của cô sẽ trở thành bạo lực của tôi.」
Xoay vòng rồi ném thanh dao găm lên không trung. Sau đó cậu dùng tay bên kia để bắt lấy.
Chỉ một nhát chém thôi, đầu của Holly sẽ lìa khỏi xác.
Nhận ra điều đó, Holly rụt cổ lại và rùng mình.
「Cái đó thì không được rồi. Tôi phản đối. Ừ thì, nói thật luôn vậy. Tôi không muốn chết như thế chút nào cả.」
「Tiếc quá, tôi không nghĩ ra được cách nào khác nữa. Nhưng mà, chỉ ví dụ thôi nhé, nếu như cô là quý tộc hay gì đó……không thì tôi chỉ còn nước giết cô thôi. Tôi đây rất là tôn trọng quý tộc, nên rất có thể là tôi sẽ không xuống tay với cô đâu.」
「Thôi được rồi. Phụ thân của tôi là bá tước.」
Vì quá ngây thơ, Holly đã đớp phải miếng mồi mà Shouji giăng sẵn.
Thật ra thì tôi là con gái thứ ba, cô nhỏ giọng.
Vẫn mải mê ngắm lưỡi dao bạc, Shouji không hề quay mặt sang chỗ Holly.
「Hừm……cơ mà, tôi vẫn chưa tin lắm.」
「Harry trực thuộc bộ lâm nghiệp. Người đã sửa đổi Đạo luật Nông nghiệp. Sở hữu diện tích rừng tư nhân lớn nhất đất nước này. Bộ trưởng Bộ nông nghiệp trong hai nhiệm kỳ.」
「Tôi có từng đọc báo về chuyện đó rồi. Cưỡng chế thu hồi đất tư nhân và chuyển thành đất công nhỉ. Không hề có đền bù……tôi không thích kiểu chính trị gia này lắm. Hình như là Bá tước Harrit・S・Detromix đúng chứ.」
「Thế thì tôi cũng muốn biết là anh thích kiểu chính trị gia nào lắm đây, cơ mà phải chứng thực trước cái đã. Nhìn thắt lưng của tôi đi. Có một gia ấn trên đó.」
Nhìn kỹ lại, trên đó quả thực có một huy hiệu bạc khắc hình sư tử một mắt.
Shouji khó lòng mà xác minh được, thế nhưng đối phương không có vẻ gì là nói dối.
「Nhưng mà, tôi không biết là con của ngài Harry lại là ma pháp sư hộ vệ của một nhà máy đấy.」
「Quý tộc thường được giáo dục rất tốt, và những người tài năng nhất cũng hay được gửi ra chiến trường. Kỹ năng ma pháp của tôi nằm ở top đầu, tôi cũng có cả giấy chứng nhận nữa. Vậy nên trong khoảng thời gian này thì tôi được tự do làm điều mình muốn. Ở đây thì chỉ cần ngồi không tôi cũng được trả lương, hơn nữa còn được thoải mái nghiên cứu mà không sợ bị các ma pháp sư của nhà thờ bắt gặp.」
「Cảm ơn vì đã giải thích. Àー……」
「Là Holly. Tôi nhớ là mình đã tự giới thiệu trước trận chiến rồi mà.」
「Holly, tôi rất lấy làm cảm kích trước lòng tốt của cô. Cơ mà nói thật thì tôi căm ghét lũ quý tộc đến tận xương tủy, với lại tôi đang suy nghĩ đến việc lấy mạng cha của cô nếu có cơ hội đây.」
Bị chỉ thẳng vào mặt, Holly ngay lập tức hiểu ra rằng mình đã bị lừa và chỉ còn biết cay đắng rên rỉ.
「……Quân phản loạn.」
「Tôi rất tôn trọng Đức vua đáng kính của chúng ta. Tôi yêu đất nước này, tôi cũng đã hoàn thành nghĩa vụ quân sự của bản thân, không những thế còn thuộc lòng quốc ca đến tận lời thứ ba nữa. Cô có dám chắc là mình có thể hát quốc ca mà không phạm một lỗi nào không? Tất nhiên là không rồi chứ gì.」
「Một tên côn đồ tự tin vào khả năng ca hát của mình, thật lòng thì tôi cũng rất muốn nghe đấy.」
「Là Wick. Có muốn uống thử nước ép táo không, Holly? Dù cũng chỉ là đồ trộm được thôi……nhưng lại rất đã khát đấy. Dĩ nhiên là vẫn có quyền không uống, nếu cô giữ vững quan điểm đạo đức của bản thân.」
Khi cậu đặt ly nước lên miệng cô, Holly đành chấp nhận.
Sau khi đã để cho dòng nước hổ phách sậm màu chảy vào cổ họng cô một lượng vừa đủ, cậu giơ cái ly đi chỗ khác. Một vài giọt tràn ra từ khóe môi.
「Khụ-」, tiếng ho vang lên,
hình như là một phần chất lỏng đã đi lạc vào trong phế quản.
「Khụ~ khụ~……thế, anh định sẽ làm gì?」
「Đàm phán. Chỉ có lũ man di mới giải quyết mọi thứ bằng nắm đấm thôi.」
Nhìn lên gương mặt của Shouji với một biểu cảm khó tả, nhưng rồi Holly cũng ra vẻ bỏ cuộc sau khi thấy cậu rời đi và dùng cả hai bàn tay để kéo khung cửa sổ lên.
Quay lưng lại và tránh mặt khỏi khung cửa, cậu hét lớn.
「Ê~!!! LŨ KHỐN NẠN TẬT NGUYỀN MẮC CẠN KIA!!! CÓ NGHE THẤY TAO NÓI KHÔNG!!!」
Cách đó không xa, phía Hải quân hiện đang bao vây căn chòi gác này.
Bầu trời u ám. Những vũng nước vẫn còn đọng lại đó đây sau trận mưa tối hôm qua. Đa phần các ngọn lửa đều đã bị dập tắt, thế nhưng giờ chỉ còn lại những công trình cháy xém và đổ nát rải rác xung quanh.
Các quân nhân mặc dù đã ướt như chuột lột nhưng vẫn đứng vững thành từng hàng.
Phía sau căn chòi nơi Shouji đang ẩn nấp là một vách núi đá, ngay cả phía sau con dốc đứng ấy cũng đã được bố trí mai phục.
Bất an vì phải giữ cửa bằng tay không, Shouji vớ lấy khẩu súng trường lấy được từ xác của một quân nhân và chống lên, cậu hiện đang rất cảnh giác sau cuộc đột kích giải cứu con tin bất thành của nhóm lính tinh nhuệ tối qua.
「NGHE RÕ LÀ ĐẰNG KHÁC!!! TÊN CHUỘT CHẾT KHỐN NẠN THỐI THA!!!」
Thiếu ngủ và giận dữ tột độ, viên chỉ huy từ bỏ tông giọng điềm đạm của mình và hét lên đáp trả.
「Cảm ơn vì buổi tối vui vẻ hôm qua nhé-! Nếu cần thì tao sẽ tặng tụi mày mỗi đứa một vé lên thiên đàng, đừng ngại!」
「Thứ rác rưởi hạ đẳng! Đó là binh sĩ của ta! Khôn hồn thì giơ tay chịu trói đi!」
「Mau dẫn bạn của tao ra! Tao muốn xem bọn nó có bị gì không!」
「Bọn chúng chết hết rồi!」
「Nếu là vậy thì thằng này sẽ ném tặng cái đầu của con bé nào đó cho ông! Ôi, quý ngài Đô đốc・Sandrion・Slash thượng cấp đáng kính sẽ không bận tâm về địa vị xã hội của ông nữa đâu! Tạm biệt ngài thuyền trưởng nhé, chúc ngài về vườn vui vẻ!」
.
.
.
※※
.
.
.
「Mẹ kiếppp! Nhất định mình phải giết thằng khốn đó cho bằng được!」
Nện hai nắm tay thùm thụp vào đùi, Kaizel, viên chỉ huy tại hiện trường và là thuyền trưởng trực thuộc quân đoàn hoàng gia, đang giận đến mức nổi cả gân xanh trên mặt.
Nếu con tin không phải là quý tộc, gã đã có thể thoải mái thổi tung nơi đó và xông vào rồi.
Chiến dịch đột kích trong lúc đối phương ngủ đã thất bại. Năm thủy thủ thiện chiến nhất với kỹ năng đối kháng bậc S đã phải hy sinh. Chỉ riêng việc này thôi cũng đã là một mất mát vô cùng to lớn.
Kẻ địch khó chịu kia là một cao thủ cận chiến.
Không rõ tên đó là ai, thế nhưng kỹ năng quả thật đáng nể. Đối phương chắc chắn là đã kinh qua vô số trận chiến khác nhau.
Cần phải suy nghĩ biện pháp đối phó ngay.
Kaizel lườm sang người phụ tá của mình bằng một vẻ mặt nghiêm trọng. Có vẻ là tự hiểu rằng mình phải đóng góp ý kiến, khuôn miệng cứng nhắc mở ra.
「Thưa thuyền trưởng. Kẻ địch dù gì cũng chỉ có một. Chúng ta nên đánh nghi binh.」
「Câm miệng. Mang lũ côn đồ đó ra đây. Cho hắn thấy để hắn bớt điên cuồng lại.」
Thất vọng đôi chút, thế nhưng ngay sau đó người phụ tá liền quay trở lại vẻ mặt vô cảm rồi chào nghiêm và băng qua đám đông.
Người lính kia muốn dùng biện pháp mạnh. Gã cũng có ý định đó. Đúng thế. Chỉ cần có chuyện gì thì cứ đổ hết cho kẻ đó là xong. Chẳng có việc gì phải ngần ngại cả.
Có điều, trong các trường hợp liên quan đến quý tộc thì chỉ huy tại hiện trường sẽ là người lãnh trách nhiệm.
Tất cả những quyết định sai lầm đều mang một cái giá vô cùng đắt đỏ.
Nếu bất cẩn――đúng như tên ác nhân đó nói, gã sẽ bị đá đít khỏi cái ghế thuyền trưởng của mình.
Dẫu chỉ mất đi có một người thôi, thất bại vẫn cứ là thất bại. Cuộc chiến qua đi đã để lại rất nhiều hệ lụy. Có hằng hà sa số các quân nhân thừa thãi ngoài kia. Không hề thiếu những ứng cử viên thuyền trưởng muốn được đặt chân lên một con tàu tuần dương ven biển.
Gã không ngu ngốc đến mức nghĩ rằng mình là không thể thay thế.
「Chậc……tại sao mình lại bị vướng vào cái tình huống quái quỷ này cơ chứ……」
Gã vốn dĩ không thích thú gì với chuyện này.
Khu nhà máy sản xuất potion, dưới chỉ thị của phía quân đội, hiện đang chế tạo một loại sản phẩm giả kim có thể dùng làm vũ khí ma thuật. Nơi này đáng ra phải được bảo vệ gắt gao, thế nhưng ngay lúc vụ nổ kia được kích hoạt thì tất cả giờ đây đã là quá muộn.
Bằng mọi giá phải bí mật thu hồi lại chỗ dược phẩm đặc biệt mang tên Atomic Potion kia cho bằng được.
Đây còn chẳng phải là việc của Hải quân, bọn họ phải lãnh trách nhiệm chỉ vì đang dong buồm ở gần đây.
Lực lượng Đặc Nhiệm Hiến Binh mới là bên chịu trách nhiệm cho việc này, thế nhưng họ lại không đến kịp. Lũ lười biếng xuẩn ngốc vô tích sự. Gã biết rõ rằng chỉ lấy lại mấy lọ chất lỏng kia thôi là chưa đủ.
Con gái của nhà bà tước cũng đáng giá không kém. Cho dù có đi mất năm người, chỉ cần bảo toàn được hai yếu tố kia thì chức vụ của gã vẫn sẽ vẹn nguyên.
Ít nhất thì gã hy vọng là như vậy.
「Thuyền trưởng.」
「Ờ, cho bọn chúng quỳ xuống.」
Những con tin bị Hải quân bắt giữ. Bị lưỡi lê chĩa vào người, Dold, Band và Stark quỳ xuống với đôi tay bị trói chặt ở phía sau.
Mũ trùm đầu đã bị cởi ra. Cả ba đang bị bịt miệng và có vết bầm tím trên gương mặt.
Những vệt máu đã đông, bụi bẩn bám trên quần áo như thể đã phải lăn lộn nhiều vòng trên nền đất.
Bị bắn vào vùng ngực, Dold trông vô cùng nhợt nhạt. Vết thương đã được chữa lành bằng dược phẩm hạ cấp. Chỉ còn lại mỗi một cái lỗ đẫm máu trên quần áo của cậu ta.
「Thế nào! Chúng vẫn còn sống đấy!」
「Đưa bọn nó lên xe! Để bọn tao thoát khỏi đây! Sau đó tao sẽ thả con bé này ra!」
「Được rồi! Nhưng bọn ta cần thời gian chuẩn bị!」
Giờ gã phải biến tình huống này thành một trận chiến dài hơi.
Đối phương rồi sẽ có lúc sơ hở. Hắn không thể cảnh giác mãi được. Bọn họ vẫn được tiếp tế, nhưng còn hắn thì đang bị cô lập.
「Nếu hắn đòi thức ăn thì chỉ cần tẩm độc vào.」
Cho nữ quý tộc kia uống thuốc giải là xong việc, quyết định như thế, Kaizel khoanh tay và theo dõi căn chòi.
.
.
.
.
.
.
「Câu giờ à……Ờờ, được thôi.」
Xoa bóp lòng bàn tay, Shouji cảm thấy đau nhức khắp người.
Dây thần kinh phản ứng quá chậm chạp, các bó cơ của cánh tay và chân cũng đã yếu hẳn đi. Từ sâu bên trong cơ thể xuất hiện một cảm giác mệt mỏi cùng cực.
Cần rất nhiều thời gian để hồi phục sau mỗi lần sử dụng 『Kỵ Long Binh Pháp』. Cậu không còn lọ potion nào trong tay. Giờ chỉ còn cách dựa vào khả năng hồi phục tự nhiên của cơ thể.
Cậu thấy có lỗi với bạn mình, nhưng cũng đành chịu mà thôi.
Chẳng biết là cả bọn có còn toàn mạng mà thoát khỏi đây không nữa.
「Wick, tôi có đề nghị này……」
「Đúng lúc đang chán. Nói thử xem.」
Ngồi lại lên ghế, Shouji nhìn xuống Holly.
Bắt chéo chân, nhắm mắt lại. Cách tốt nhất để nghỉ ngơi chính là thiền định.
「Sao anh không thả tôi ra rồi trả lại hàng hóa lấy cắp. Nếu vậy thì tôi chắc chắn sẽ giúp giảm nhẹ hình phạt cho các bạn của anh.」
「Còn tôi?」
「Anh là chủ mưu. Hơn nữa còn là sát nhân hàng loạt. Không thể thỏa hiệp gì thêm, thế nhưng anh hoàn toàn có thể trốn thoát dựa vào năng lực của bản thân.」
「Nghe cũng không tệ.」
「Đúng chứ.」
Kế hoạch này sẽ giảm bớt rủi ro, hơn nữa còn đặt an nguy của bạn cậu lên hàng đầu.
「Nhưng tôi từ chối. Tất cả bọn tôi đều là tội phạm có tiền án. Không ai rảnh để mà thông cảm, bọn tôi đều đã bị khinh miệt và xua đuổi. Thẩm phán đời nào lại chịu nghe theo lời nói của một cô bé non nớt? Họ sẽ chỉ xem cô là một nàng tiểu thư đang muốn thỏa mãn lương tâm cắn rứt của bản thân mà thôi. Chắc chắn là như thế.」
「Tại sao lại quả quyết như vậy chứ.」
「Rồi thì sẽ phải ngồi tù mười năm. Không có tiền để chữa trị bệnh tật, chết dần chết mòn vì ốm yếu vào khoảng giữa tuổi trung niên. Chỉ cần chạm tay vào một hai liều thuốc là đã có thể sống được, vậy nhưng chỉ còn biết khóc vì hối hận, tự than tự trách, để rồi chết trong khổ sở.」
「Sắp tới……chính sách đãi ngộ cho tù nhân sẽ được cải thiện mà.」
「Không phải là tôi đang trách cứ gì cuộc đời này hết. Bọn tôi chỉ đơn giản là không có ý định quay lại cái chỗ đó mà thôi. Tôi cũng chẳng mong đất nước này thay đổi. Tôi sẽ làm những việc mà tôi muốn làm. Thương thảo chấm dứt tại đây, cô nàng Holly thông minh ạ. Cảm ơn vì cuộc nói chuyện thú vị nhé.」
Thôi không chuyện trò nữa, Shouji nhắm mắt lại và tiếp tục thiền.
Thất bại trong việc thuyết phục đối phương, Holly im lặng rồi cố gắng cựa quậy và cọ nút thắt dây trói vào cột nhà, thế nhưng chỉ tổ phí công.
Việc trì hoãn kéo dài, buổi sáng qua đi, và rồi trời đã tối.
Không gian lặng yên như tờ, từ bên ngoài vòng vây có những cột khói bốc lên.
Ánh lửa hồng soi rọi làm những cái bóng trải dài xuất hiện giữa màn đêm. Tiếng chuyện trò của những binh lính từ đằng xa vọng lại.
「Wick.」
「Chuyện gì?」
Mặc dù đôi mắt còn khép chặt nhưng Shouji vẫn đang rất tỉnh táo.
Căn phòng tối om, thế nhưng Shouji ngồi yên như chết trên ghế mà chẳng thèm bận tâm đến việc bật đèn.
Thái độ cảnh giác vì bị bắt giữ của Holly không kéo được lâu. Da và tóc của cô đã bóng nhờn, mồ hôi tiết ra suốt từ đêm hôm qua khiến cho đồ lót và chiếc áo sơ mi của cô vô cùng nhớp nháp. Cô muốn được thả ra, sớm chừng nào thì hay chừng ấy.
「Xin anh. Cho tôi vào nhà vệ sinh với. Tôi sắp chết đến nơi rồi.」
Shouji khẽ hé ra một bên mắt, nhưng rồi khép lại ngay. Cậu không có vẻ gì là sắp cử động.
「Thôi được rồi. Thế thì cho phép tôi niệm một câu chú thôi vậy. Sẽ không gây hại gì đâu.」
Không nghe thấy hồi âm, ngầm hiểu sự im lặng đó, Holly nhanh chóng niệm phép triệu hồi.
Đó là một ma thuật sơ cấp dùng để triệu hồi thủy tinh linh đến từ thế giới khác, cô ra lệnh cho chúng biến thành hình dạng một quả bóng tròn rồi di chuyển và cọ rửa khắp các ngóc ngách trên cơ thể mình.
Sau đó cô giữ cho quả cầu cố định ở vùng bụng dưới và giải quyết việc cần làm, cuối cùng thì chỗ chất thải kia tự động bay ra khỏi cửa sổ và đáp thẳng xuống mặt biển.
「Phù~……Wick. Này, tay tôi đau quá. Nới lỏng dây trói chút đi chứ.」
「Holly. Tự biết bản thân là con tin đi. Việc đấy quan trọng lắm.」
「Tôi cũng muốn mặc thêm quần áo nữa. Cơ thể tôi lạnh cóng hết cả rồi, xấu hổ lắm, anh cũng có thích thú gì đâu mà.」
「Tôi không phiền đâu. Nhìn cũng vui mắt phết, nên là sao cũng được.」
「Nghe cứ như là quấy rối vậy. Phải ở chung với một gã tội phạm trong hai đêm liền. Kiểu gì thiên hạ cũng sẽ đồn tôi là hàng dùng rồi cho xem.」
「Thật đáng tiếc. Xin chia buồn cùng cô vậy.」
「Tôi muốn hỏi chuyện này. Vết thương của tôi trong trận chiến với anh đã được chữa lành. Tại sao?」
Một khoảng lặng thoáng qua.
Mở cả hai mắt, Shouji quay mặt đi và nhìn về phía ánh sáng bên ngoài khung cửa sổ.
「Dold bảo tôi chữa trị cho cô. Chỉ vậy thôi.」
「Bạn của anh có vẻ không tàn nhẫn như anh nhỉ.」
「Bọn nó, đều là người tốt. Tôi phải cứu cho bằng được.」
「Vì vậy nên anh mới định……giết tôi để lấy máu à. Wick, nói cho tôi biết ý định thật sự của anh đi.」
「Ờờ」, có nhiều phương án để lựa chọn thì sẽ tốt hơn. 「Kế hoạch là vậy.」
「Nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói. Nếu đúng là vậy thì tôi đã bị giết từ lâu rồi.」
Lần đầu tiên, Shouji nhìn thẳng vào đôi mắt nâu của Holly.
Vẻ cương quyết của cô đã không còn. Gương mặt ấy đang vô cùng xúc động và ướt đẫm vì nước mắt.
Đôi mắt nheo lại, bờ môi tím tái run rẩy, trông như thể đang chực chờ xông tới cắn đối phương, thế nhưng đôi tay vẫn còn bị trói chặt.
「Nếu muốn thì cứ việc giết tôi luôn đi. Đừng có ở đấy mà do dự nữa!」
「Thật ra thì vẫn còn cách khác.」
「Gì vậy chứ……nói ra đi, đồ máu lạnh.」
「Một phương pháp rất phổ biến, đó là cướp lấy sức mạnh của đối phương thông qua giao hợp.」
「……Cái-, không, thật ngu ngốc. Việc như vậy……cơ mà, là thật ư?」
Mất hết tinh thần, Holly hỏi lại để xác nhận, thế nhưng Shouji chỉ im lặng không nói gì và tỏ vẻ chán nản.
Không nhận được hồi đáp, cũng chẳng có câu từ ép buộc nào vang lên, Holly hiểu được rằng lựa chọn hoàn toàn thuộc về mình.
Nhục nhã cực độ và cúi gằm mặt, cô nghiến chặt răng. Thế rồi sau khi đã gom đủ quyết tâm, cô ngẩng đầu lên với ngọn lửa giận dữ bừng lên trong ánh mắt.
「Nếu dám thì cứ làm đi. Tên khốn nhu nhược đê hèn.」