Sợ nhất là bầu không khí trở nên im lặng.
Bác Mộ Trì nhìn chằm chằm vào Phó Vân Hành với vẻ mặt ghét bỏ một lát, do dự nói: "Anh không sợ em nói mấy lời này của anh cho Tiểu Quai nghe à?"
"..."
Phó Vân Hành: "Không sợ."
Anh bình thản không dao động, "Lời anh nói là thật."
Anh mỉm cười nhìn cô, khom lưng kề sát vành tai cô, hơi thở thổi lên mặt, nhẹ giọng nói: "Anh chỉ thích em thôi."
Bác Mộ Trì cạn lời, đưa tay đánh lên vai anh, "Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy."
Phó Vân Hành trông vô tội, "Anh cũng đang trả lời nghiêm túc vấn đề của em mà."
Vấn đề của bạn gái, dù là lớn hay nhỏ, anh cũng phải suy nghĩ cặn kẽ rồi trả lời.
Hai người đối mặt với nhau một lúc lâu.
Bác Mộ Trì từ bỏ giãy giụa, "Được rồi, vậy ngoài anh ra thì sao?"
Phó Vân Hành: "..."
"Anh không có đáp án?" Bác Mộ Trì nhìn chằm chằm anh.
Đúng là Phó Vân Hành không biết nên trả lời thế nào.
Anh nghĩ kỹ một lúc, nói nghiêm túc: "Đúng là Tiểu Quai rất được mọi người thích, điều kiện các mặt cũng rất tốt, nhưng mà..."
"Không có nhưng mà." Bác Mộ Trì kiêu ngạo nói: "Người nào không thích cô ấy thì chắc chắn là do mắt không tốt, em sẽ đề nghị họ tới khoa mắt của bệnh viện các anh để khám."
Về chuyện bênh vực em gái nhà mình thì đám Bác Mộ Trì bọn họ đều là kiểu bao che khuyết điểm không phân rõ phải trái.
Phó Vân Hành cười, nhéo mặt cô gật đầu: "Được, lúc đề nghị nhớ nói với anh một tiếng."
Bác Mộ Trì chớp mắt: "Dạ?"
Phó Vân Hành cong khóe môi, "Để anh xem rốt cuộc là người thế nào mà mắt kém như thế, lại dám chướng mắt Tiểu Quai."
"..." Bác Mộ Trì nghẹn lời rồi cũng phối hợp với anh, "Được."
Về chuyện Trình Vãn Chanh, hai người tạm thời cho qua.
Chuyện tình cảm, người ngoài nhúng tay vào nhiều quá cũng không tốt. Bác Mộ Trì tin rằng, người mà Trình Vãn Chanh nói với cô rằng không thích cô ấy, sớm muộn gì cũng yêu cô ấy thôi.
-
Vào lúc mùa hè nóng bức hơn, Bác Mộ Trì cũng chào đón lễ tốt nghiệp của mình.
Kỳ tốt nghiệp này, cô đã kéo dài nhiều năm.
Đến bây giờ, cuối cùng cũng tới lượt cô.
Nếu so với Phó Vân Hành, bài bảo vệ tốt nghiệp của cô đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.
Cũng vì thế mà thuận lợi thông qua.
Sau khi bảo vệ tốt nghiệp xong, Bác Mộ Trì liếc mắt một cái đã thấy người nhà tới tham gia lễ tốt nghiệp của cô.
Phó Vân Hành đứng cách đó không xa, trong tay còn đang cầm một bó hoa tươi. Là hoa hồng phấn mà cô thích.
Ba mẹ cô, mẹ nuôi và các chú các dì của cô, chị Tinh Tinh và đám em trai em gái đều cùng quay đầu lại nhìn cô, sau đó vẫy tay với cô.
"Chị." Trì Ứng lớn tiếng ồn ào, "Có bảo vệ được không?"Dứt lời, Đàm Thư vỗ cậu một cái, "Sao mà chị em không bảo vệ được chứ?"
Trình Vãn Chanh: "Đúng thế."
Trì Ứng: "...Hạ Lễ, bọn họ đều bắt nạt anh."
Hạ Lễ: "Là anh nói sai trước."
Trì Ứng im lặng một lúc lâu, liếc mắt nhìn Hạ Lễ, "Sao đến em cũng không bênh anh nữa?"
"Em ăn ngay nói thật thôi."
Bây giờ hai người đã lên đại học, sự khác nhau duy nhất là so với Hạ Lễ thì thành tích thi đại học của Trì Ứng vẫn kém hơn một khoảng, không thể học chung một trường được. Nhưng nói chung thì cậu cũng phát huy vượt xa người thường, vậy nên cũng thi được vào một trường đại học không tệ lắm.
Nghe hai người đấu võ mồm, tất cả mọi người đều mang vẻ ăn dưa.
Bác Mộ Trì cười, nhận lấy hoa Phó Vân Hành đưa. Anh rũ mắt nhìn cô, mặt mày giãn ra, "Tốt nghiệp vui vẻ."
Bác Mộ Trì nhướng mày: "Chỉ thế thôi?"
"Đúng thế đúng thế." Trì Ứng còn đang đấu võ mồm với Hạ Lễ lẩm bẩm, "Anh Vân Hành, anh thế này thì qua loa quá."
Quý Vân Thư vừa đi toilet về thì bước tới giúp đỡ anh ruột của mình, "Anh của chị muốn để những lời khác lại để nói lúc chúng ta không có ở đây."
Trì Ứng: "Vì sao phải chờ chúng ta đi rồi mới nói?"
Trần Tinh Lạc tức giận gõ đầu cậu, "Bởi vì em là bóng đèn."
Trì Ứng: "Mẹ, bọn họ đều bắt nạt con kìa."
Cậu lại xài chiêu cũ.
Trì Lục đang hồi tưởng lại với Bác Duyên, nhớ lại quãng thời gian đại học của mình, nghe thấy lời này, bà ấy cố dành chút thời gian để nói với cậu, "Vậy con bắt nạt lại đi."
Trì Ứng: "..."
Mọi người cười rộ lên.
Bác Mộ Trì nhìn những gương mặt lộ ra nụ cười này, cúi đầu nhìn bàn tay được Phó Vân Hành nắm lấy của mình, nhẹ giọng hỏi: "Đi chụp ảnh không?"
Phó Vân Hành ngước mắt, "Nhiếp ảnh gia tới rồi."
Nhiếp ảnh gia mà anh nói là Triệu Hàng, hôm nay đúng lúc Triệu Hàng được nghỉ, sau khi biết Bác Mộ Trì tốt nghiệp thì nói muốn tham gia lễ tốt nghiệp của em gái Mộ Trì. ---ĐỌC FULL TẠI
Tất nhiên Bác Mộ Trì sẽ không từ chối.
Về phần của Phó Vân Hành thì chỉ đơn giản bảo anh ấy làm nhiếp ảnh, thường ngày anh ấy cũng thích chụp ảnh, để anh ấy làm người nhấn máy là thích hợp nhất.
Có người quen chụp ảnh nên mọi người thoải mái hơn.
Ở một góc của trường học, đám người họ ồn ào nhốn nháo chen chúc với nhau, tiếng cười nói vui vẻ vang lên không ngừng.
Dưới bầu trời mang theo ánh nắng chói chang rực rỡ, có nháy mắt thời gian như ngừng trôi, để năm tháng của họ như dừng lại, khiến họ mãi vui vẻ, hạnh phúc và thoải mái như thế.
Trời xanh mây trắng, cây to che trời, thậm chí còn có ngọn cỏ ven đường, cũng đang chứng kiến sự vui vẻ của bọn họ.
Không khác lắm so với lúc Phó Vân Hành tốt nghiệp, ảnh tốt nghiệp của Bác Mộ Trì nhiều hơn mà cũng loạn hơn.
Nhưng không ai để ý rằng kiểu tóc có rối không, quần áo có chỉnh chu không. Chỉ cần họ ở cùng một chỗ, thì tất cả đều tốt đẹp.
Máy ảnh lập tức ghi lại.
Nụ cười của họ được lưu giữ trong ảnh chụp.
Chụp xong rồi, mấy người Bác Mộ Trì và Trình Vãn Chanh giành lấy máy chụp ảnh trong tay Triệu Hàng, muốn được xem ảnh chụp trước.
Sau khi xem mấy tấm, Trình Vãn Chanh nhẹ nhàng tấm tắc, "Em thấy chua muốn rụng răng."
Trần Tinh Lạc: "Người nên chua là chị mới đúng."
Cô ấy xoa mặt, "Sao chỉ có mấy đứa độc thân như chúng ta nhìn vào màn ảnh thế, những người khác đều làm lơ camera là sao."
Trình Vãn Chanh: "Đúng thế đúng thế."
Cô ấy tiếp tục lật ra sau, nhổ nước bọt nói: "Anh Vân Hành với chị Đâu Đâu còn trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt thì có thể hiểu được, đến ba mẹ em cũng là vợ chồng già rồi, sao còn nhìn đối phương làm gì, họ có biết cái gì gọi là chụp ảnh không."
Trần Tinh Lạc: "Ba mẹ chị cũng thế mà." Quý Vân Thư ở bên cạnh yên lặng giơ tay, "Các chị không thấy em mới là người thảm nhất sao?"
Em ấy ngoài ba mẹ còn có anh trai ruột, nhưng cuối cùng lại không có ai nhìn em ấy, cũng không có người để ý đến em ấy.
Từ đầu tới cuối không biết nên phát biểu ý kiến thế nào, Trì Ứng vỗ bả vai Quý Vân Thư, trông rất ra hình ra dáng, "Chị Vân Thư à, làm quen là ổn thôi."
Một hai năm gần đâu, cậu đã quen rồi.
Còn Quý Vân Thư vì lâu quá không về nước, không thể chấp nhận ngay cũng bình thường thôi.
Quý Vân Thư: "..."
Cũng đúng.
Nếu thấy nhiều rồi thì có lẽ em ấy cũng thấy quen thôi.
Đúng là thật sự rất nhiều ảnh chụp, đoàn người Bác Mộ Trì không thể xem hết tất cả được.
Nhưng mà Triệu Hàng chụp bao nhiêu tấm thì họ có bấy nhiêu tấm.
Còn Triệu Hàng làm nhiếp ảnh gia một ngày, buổi tối cũng đăng lên vòng bạn bè.
Sau khi nhìn thấy ảnh chụp chung mà anh ấy đăng lên, không ít bạn học cũ ghen tị, inbox riêng để hỏi anh ấy xem rốt cuộc đã giẫm phải vận cứt chó gì, không chỉ lấy được ảnh có chữ ký của Bác Mộ Trì, mà còn có thể tham gia lễ tốt nghiệp của cô nữa, đã vậy còn chụp ảnh chung.
Triệu Hàng trực tiếp @ Phó Vân Hành, kể chi tiết ra, tất cả những chuyện này phải bắt đầu kể từ lúc anh ấy vào đại học, xây dựng mối quan hệ tốt với Phó Vân Hành.
-
Lăn lộn xong về tới nhà, Bác Mộ Trì nhìn thấy vòng bạn bè của Triệu Hàng, nhịn không được nở nụ cười.
Cô like một cái cho Triệu Hàng, còn bình luận bên dưới - bác sĩ Tiểu Triệu vất vả rồi.
Triệu Hàng trả lời: Rất vinh hạnh được cống hiến cho em gái Mộ Trì.
Phó Vân Hành trả lời Triệu Hàng:? Nói chuyện cho đàng hoàng.
Triệu Hàng trả lời Phó Vân Hành:...
Bác Mộ Trì buồn cười xem cuộc đối thoại của hai người..
Cô nghiêng mắt, chọc lên cánh tay của Phó Vân Hành, "Bác sĩ Tiểu Phó, đây là biểu hiện của anh khi ghen sao?"
Phó Vân Hành để điện thoại sang một bên, nhìn về phía cô, "Em cảm thấy sao?"
"Em cảm thấy đúng." Đôi mắt Bác Mộ Trì cong cong nhìn anh, nói đầy trêu chọc: "Đến cả giấm của Triệu Hàng mà anh cũng ăn được à."
Phó Vân Hành hừ lạnh, "Là cậu ta ăn nói lung tung."
"..."
Bác Mộ Trì cười, đưa tay ôm lấy cổ anh, "Chẳng lẽ không phải là do anh nhỏ mọn quá à?"
"Anh nhỏ mọn chỗ nào." Phó Vân Hành cắn môi của cô giống như muốn phát , giọng nói nặng nề uy hiếp, "Hửm?"
Giọng nói của anh trầm khàn lại gợi cảm, vô tình tạo thành sức quyến rũ mê người.
Lỗ tai Bác Mộ Trì hơi ngứa, cô mím môi, có hơi chống đỡ không nổi, ngẩng đầu nhìn anh, "Tự anh biết."
"Không biết."
Hầu kết Phó Vân Hành khẽ nhúc nhích, nhìn dáng vẻ lúc này của cô.
Vì tốt nghiệp nên hôm nay cô cố tình trang điểm tone màu hồng đào cho mình trông trẻ trung. Cô là một vận động viên rất thích làm đẹp, mà vốn là bản thân cô đã đẹp rồi, thêm một lớp trang điểm càng rung động lòng người hơn. ---ĐỌC FULL TẠI
Qua một ngày, thật ra lớp trang điểm đã trôi đi rất nhiều.
Nhưng trong mắt Phó Vân Hành thì anh vẫn thấy bạn gái của mình xinh đẹp như cũ, rất đẹp cực kỳ đẹp.
Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào cô, đưa tay lên sờ vào vành tai ửng đỏ của cô, cúi đầu nói: "Đâu Đâu."
"Dạ?" Bác Mộ Trì thấy anh tới gần, nhịp tim tăng nhanh hơn.
Hàng mi của cô run rẩy, tim đập như nổi trống cứ như đang mong chờ anh sẽ làm gì đó vậy, "Sao thế ạ?"
Phó Vân Hành im lặng một lúc rồi nhắc nhở cô, "Em tốt nghiệp rồi."
"..."
Bác Mộ Trì chớp mắt, "Em biết mà."
Hôm nay vừa tốt nghiệp.
Phó Vân Hành "ừ" một tiếng, lại bỗng nhiên nói: "Bạn học của tụi em, có ai vừa tốt nghiệp đã lấy được hai giấy chứng nhận chưa?"
Vào giờ phút này, thật sự Bác Mộ Trì không kịp phản ứng xem anh đang nói gì.
Cô nghĩ mãi mà không hiểu, thế nên hỏi thẳng: "Hai giấy chứng nhận gì cơ?"
Phó Vân Hành ậm ừ một lúc, nhịn không được nữa lại phủ lên cánh môi mềm mại luôn quyến rũ anh hãy thưởng thức nó đi của cô, nói không rõ: "Bằng tốt nghiệp và giấy chứng nhận kết hôn."
Bác Mộ Trì sửng sốt.
Đầu lưỡi Phó Vân Hành chui vào, tách hàm răng của cô ra.
Lúc đầu lưỡi bị anh dùng răng cắn nhẹ một cái, cô mới tỉnh táo lại.
Bác Mộ Trì tránh ra sau, trợn tròn mắt nhìn anh, "Anh muốn tảo hôn ở tuổi thanh niên à?"
"..."
Đột nhiên nghe thấy từ này, Phó Vân Hành còn phân tích kỹ càng nó, "Tảo hôn ở tuổi thanh niên?"
Bác Mộ Trì gật đầu, cho rằng anh không hiểu nghĩa của từ này, giải thích ngắn gọn: "Ý là tuổi trẻ đã kết hôn đó."
Cô nói: "Bình thường từ này thường được dùng để hình dung người vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai."
Phó Vân Hành nhướng mày, "Ý em là trông anh đẹp trai hả?"
"Chuyện này không phải sự thật à." Bác Mộ Trì nhỏ giọng nói thầm, "Nếu không phải trông anh đẹp trai thì còn lâu em mới thích anh."
Cô là đứa cuồng nhan sắc.
Phó Vân Hành đã nghe cô nói như thế không chỉ một lần, anh nhịn không được bật cười, "Ừ."
Anh nhìn đôi mắt của cô, rất thành thật, "Đúng là muốn tảo hôn ở tuổi thanh niên, nhưng còn phải xem ý của em." Anh tôn trọng tất cả những lựa chọn của Bác Mộ Trì, "Nếu em vẫn chưa muốn, vậy sang năm anh sẽ hỏi lại."
Bác Mộ Trì vốn định nói không phải cô không muốn, nhưng sau khi nghe câu thứ hai của anh thì cô không nhịn được, bật cười, "Nếu sang năm em vẫn chưa muốn kết hôn thì sao?"
Phó Vân Hành: "Vậy thì năm tiếp theo nữa vẫn hỏi."