Bác Mộ Trì cảm giác được hai mắt đang đánh nhau, thật sự rất buồn ngủ. Cô nằm bò trên vai Phó Vân Hành ngáp rồi lẩm bẩm nói: “Vân Bảo, em ngủ đây, anh nhớ gọi em dậy nhé.”
“……”
Lời cô vừa dứt không bao lâu, Phó Vân Hành đã nghe thấy tiếng thở đều đều của cô.
Anh cụp mắt nhìn khuôn mặt dịu dàng của cô, ánh mắt anh phản chiếu khuôn mặt đang say ngủ của cô lúc này, có một cảm giác thỏa mãn khó tả.
Anh đưa tay lên, vén tóc cô ra sau tai, cúi đầu xuống đặt lên trán cô một nụ hôn, cùng cô đi vào giấc ngủ.
-
Lúc ba giờ hơn, Bác Mộ Trì bị âm thanh bên ngoài đánh thức.
Cô cau mày lật người lại, ngay lúc cô đang cố gắng ngăn cách mình với những giọng nói đó, cô như chợt nhớ ra điều gì. Khi cô mở mắt ra mới nhận ra rằng chỉ có mình cô ở trong lều.
Bác Mộ Trì hơi sững lại, đang định gọi ai đó thì Phó Vân Hành đã vén lều lên, nhìn cô.
Hai người nhìn nhau, anh cầm lấy quần áo bên cạnh “Mặc áo khoác vào đi, sẽ lạnh đấy.”
Bác Mộ Trì ngẩn ra, để anh mặc áo khoác cho mình.
Sau khi mặc xong, cô mới hơi tỉnh táo lại một chút “Mấy giờ rồi anh?”
“Hơn ba giờ rồi.” Phó Vân Hành nắm tay cô “Đi ra ngoài ngắm sao thôi.”
Hai mắt Bác Mộ Trì sáng lên, ngạc nhiên xen lẫn vui vẻ hỏi: “Có nhiều sao không?”
Phó Vân Hành còn chưa trả lời cô, cô đã nhìn thấy dải ngân hà trải khắp bầu trời.
Những ngôi sao đang tỏa sáng như dải ngân hà, chúng đang rơi xuống, rực rỡ chói lọi. Chúng nở rộ trên bầu trời đêm tối đen với ánh sáng thuộc về riêng chúng.
Trong thời khắc này, Mộ Trì đột nhiên nhớ tới một câu đã từng đọc.
Mỗi người thậm chí là mỗi vật dù sớm hay muộn đều có một thời điểm tỏa sáng. Khoảnh khắc phát sáng của các vì sao là vào lúc nửa đêm trên bầu trời cao, chúng có một chút ánh sáng mà con người có thể nhìn thấy.
Chúng trông như ngoài tầm với, nhưng mọi người đều có thể xem, thậm chí đều có thể sở hữu nó.
Chừng nào ngọn lửa bên trong bạn còn chưa tắt, bạn sẽ luôn có thể sở hữu một ngôi sao sáng.
Bác Mộ Trì và Phó Vân Hành ngẩng đầu nhìn lên.
Khi cô đang định nói gì đó, một giọng nói của một người lạ từ phía bên kia truyền đến.
“Trời ơi, đó không phải là sao băng à?”
Bác Mộ Trì ngẩng phắt đầu lên, nhìn thấy một ngôi sao băng vụt qua.
Cùng lúc đó, cô nghe thấy tiếng ai đó hét lên: “Mau ước đi.”
Cô cũng vô thức kéo quần áo của Phó Vân Hành, bảo anh: “Vân Bảo, mau ước đi.”
Lúc Phó Vân Hành nhìn cô, cô đã nhắm mắt lại và bắt đầu ước.
Thật ra Phó Vân Hành không thích ước nguyện gì cả, cũng không bao giờ tin tưởng những thứ viển vông này. Nhưng thấy Bác Mộ Trì nghiêm túc như thế, anh cũng bất giác làm theo. Anh cũng chắp tay và ước điều ước của mình.
……
Sao băng thoắt cái đã vụt qua.
Khi họ ước xong điều ước của mình, nó đã biến mất khỏi tầm mắt.
Bác Mộ Trì mở mắt nhìn bầu trời đêm một lúc, sau đó quay đầu nhìn Phó Vân Hành, vô cùng tò mò hỏi: “Vân Bảo, anh ước gì vậy?”
“...” Phó Vân Hành nhìn đôi mắt lấp lánh của cô, nhướng mày “Em muốn biết à?”Bác Mộ Trì gật đầu.
Sau đó cô đột nhiên lại lắc đầu “Mà thôi, anh đừng nói cho em biết thì hơn.”
Cô nói nhỏ: “Điều ước nói ra sẽ không linh nữa.”
Phó Vân Hành cười “Em thật sự không muốn biết à?”
“Muốn thì muốn, nhưng em muốn điều ước của anh thành hiện thực.” Bác Mộ Trì nhìn anh cười nói: “Cho nên chúng ta hãy mê tín một chút, không nói ra đi ha.”
Nói như vậy hình như sẽ có vẻ thành khẩn hơn, khả năng điều ước thành hiện thực sẽ lớn hơn chút.
Phó Vân Hành đồng ý với cô “Được.”
Anh nhìn cô “Vậy thì em đã ước điều gì?”
“… Không nói.” Bác Mộ Trì lườm anh một cái, nói thật: “Em cũng muốn điều ước của mình thành hiện thực.”
Phó Vân Hành khẽ cười ôm cô vào trong lòng “Được.”
Anh nói: “Sau này khi thành hiện thực rồi thì hãy nói cho anh biết.”
Bác Mộ Trì gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Có thể là phải rất rất lâu sau này đó.”
Lâu đến khi có thể họ không còn đi lại được nữa.
Bởi vì điều ước của cô rất tầm thường, cô chỉ hy vọng rằng Phó Vân Hành cả đời này sẽ không bao giờ bị tổn thương nữa, mong rằng anh sẽ luôn bình an vô sự, và hy vọng rằng anh sẽ có được mọi điều mình muốn.
Bác Mộ Trì không biết, ước muốn của Phó Vân Hành rất giống cô.
Anh không có quá nhiều tâm nguyện cần phải cầu trời khấn phật trong đời, chỉ mong Bác Mộ Trì sẽ hạ cánh bình an và an toàn trở về sau mỗi lần “xuất trận”.
Tâm nguyện này, anh mong trời phật nghe thấy, cho anh có được điều mình mong ước.
Ước muốn của hai người là khác nhau, nhưng ở một khía cạnh nào đó, chúng rất giống nhau.
Để biến điều ước của mình thành hiện thực, cả hai đều không nói ra điều ước của mình.
Ngắm sao một lúc, Phó Vân Hành bảo Bác Mộ Trì đi ngủ thêm một giấc, năm giờ gọi cô dậy đi ngắm bình minh.
Bác Mộ Trì lắc đầu từ chối, cùng anh ngồi trước cửa lều canh gác.
Khi gần năm giờ, trên hồ nổi sóng.
Mặt trời hiện ra từ những ngọn đồi phía xa, dần dần nổi lên trên mặt hồ, và hiện ra trong tầm nhìn của họ.
Ngắm một hồi, Mộ Trì đột nhiên nói: “Vân Bảo, nghe nói những cặp đôi hôn nhau lúc mặt trời mọc sẽ mãi mãi ở bên nhau đó.”
Vừa dứt lời, hai tay của Phó Vân Hành đã ôm lấy mặt cô, anh không nói gì, cúi đầu hôn lên môi cô.
Hai người hôn một nụ hôn triền miên như chốn không người trong ánh mặt trời dần lên cao.
Khi họ tách nhau ra, Phó Vân Hành cười dựa vào trán cô.
Bác Mộ Trì nóng bừng mặt, ngượng ngùng mím môi dưới: “Anh cười cái gì vậy?”
“Không có gì.”
Phó Vân Hành không nói cho cô biết, anh chỉ nghĩ rằng hình như mới qua một đêm mà anh cũng trở nên mê tín. Rõ ràng là trước đây, anh đã chế giễu những tin đồn vô căn cứ này.
Trì Ứng và Hạ Lễ ngủ say sưa, bỏ lỡ cảnh mặt trời mọc.
Sau khi họ dậy, mọi người đi dạo quanh đỉnh núi một vòng rồi mới xuống núi. Sau khi xuống núi, họ lại lang thang trong ngõ, mua một vài món quà nhỏ, chèo thuyền một lúc rồi cả bốn lên đường về nhà.
Chuyến đi rất ngắn ngủi, cũng không làm bất cứ điều gì đặc biệt ý nghĩa, chỉ là để thư giãn.
Bác Mộ Trì thích loại chuyến đi không có quá nhiều quy tắc cũng như không có quá nhiều kế hoạch như này. Trong xương của cô đã sẵn có một chút nhân tố tự do tùy hứng.
-
Sau khi đi chơi vui vẻ về, Phó Vân Hành trở lại làm việc trong bệnh viện.
Trong tuần đầu tiên, anh vẫn đi đi về về giữa nhà và bệnh viện. Bởi vì Bác Mộ Trì vẫn ở nhà, cơ bản Bác Mộ Trì mỗi ngày đều luyện tập, sau khi luyện tập xong liền đến bệnh viện tìm Phó Vân Hành ăn cơm trưa, hai người tranh thủ thời gian ở cùng nhau một lát. ---ĐỌC FULL TẠI
Thỉnh thoảng, khi Phó Vân Hành ở trong phòng mổ vào buổi trưa, Bác Mộ Trì sẽ ăn cơm cùng Triệu Hàng và các hộ sĩ trong khoa.
Nhờ việc liên tục chạy đến bệnh viện, Bác Mộ Trì đã rất thân quen với Triệu Hàng và các hộ sĩ. Mọi người đều biết cô ấy là bạn gái của Phó Vân Hành.
Bác Mộ Trì thích nghe họ nói về cuộc sống trong bệnh viện, tuy có mệt mỏi nhưng cũng rất mãn nguyện.
Trong nháy mắt, đã đến lúc Bác Mộ Trì trở lại đội huấn luyện.
Cô và Phó Vân Hành cũng không quá lưu luyến, bởi vì bọn họ biết rõ rằng sẽ sớm gặp lại nhau.
Nhưng ngày hôm trước khi rời nhà, Bác Mộ Trì vẫn không nhịn được làm nũng với Phó Vân Hành, dính lấy anh đòi anh làm sơn tra bọc đường cho cô, trêu đùa Vân Đóa một tiếng đồng hồ với anh.
Cô nằm trên đùi Phó Vân Hành xem thi đấu, cảm nhận được sự hiện diện của anh.
Ngày hôm sau, Bác Mộ Trì lại quay về đội.
Sau khi trở về đội, Bác Mộ Trì còn luyện tập hăng hái hơn bình thường một chút.
Tạ Vãn Thu cảm thấy kỳ lạ nên đã hỏi cô rất nhiều lần, nhưng cô cũng không nói gì cả.
Cuối tháng mười, đoàn Bác Mộ Trì bay đến Thụy Sĩ để thực hiện một giai đoạn huấn luyện khép kín khác.
Tối ngày năm tháng mười một, Bác Mộ Trì đã gắng gượng đến mười hai giờ để nói lời chúc mừng sinh nhật với Phó Vân Hành. Vì sinh nhật của anh là ngày sáu tháng mười một. Cô muốn là người đầu tiên nói lời chúc mừng sinh nhật với anh ấy.
Thật ra, cô cũng thực sự là người đầu tiên.
Nói xong, Bác Mộ Trì không đợi Phó Vân Hành nói thêm gì đã nhanh chóng nhắm mắt lại, bảo anh rằng cô phải đi ngủ.
Để Phó Vân Hành không thể làm gì cô.
Một ngày sau sinh nhật của Phó Vân Hành là sinh nhật của Bác Mộ Trì.
Cô đang ở Thụy Sĩ, Phó Vân Hành không thể bay qua chúc mừng sinh nhật cô. Bác Mộ Trì đã có một sinh nhật đơn giản vui vẻ bên các đồng đội của mình.
Sau sinh nhật của mình, cô tham gia giải Tự do mở rộng ở Thụy Sĩ, lần nữa giành được một huy chương vàng.
Sau một thời gian, hình bóng của cô đều ngập tràn trên sân khấu các cuộc thi lớn. Mặc dù không phải lần nào cô cũng có thể phát huy tốt và giành được huy chương vàng, nhưng cô chưa bao giờ bước xuống bục vinh quang.
Cuối tháng mười một, đoàn người trở lại Trung Quốc để tham gia giải đấu trượt tuyết đơn và trượt tuyết tự do tránh chướng ngại vật cúp thế giới của liên đoàn trượt tuyết quốc tế.
Không có gì đáng ngạc nhiên, Bác Mộ Trì không bao giờ mông lung và luôn nỗ lực để giành lấy vinh quang cho đất nước mình. Cô đã thành công có được vị trí thăng tiến.
Sau khi về nước, Bác Mộ Trì vẫn chưa gặp Phó Vân Hành.
Không có lý do gì đặc biệt, chỉ là bận rộn. Cô bận thi đấu, bận huấn luyện, Phó Vân Hành bận việc ở bệnh viện. Thỉnh thoảng gọi điện thoại, nhưng cũng toàn vội vội vàng vàng.
Phó Vân Hành không dám nói quá nhiều với cô vì sợ ảnh hưởng đến việc huấn luyện của cô.
Trước Thế vận hội mùa đông, Bác Mộ Trì nhận được một tin vui khác.
Bộ phim truyền hình về cuộc thi trượt tuyết mà Trần Tinh Lạc làm nhà sản xuất chuẩn bị đã được phê duyệt và không lâu nữa sẽ được phát sóng.
Sau khi biết tin, Bác Mộ Trì vui vẻ chia sẻ với Phó Vân Hành, bảo anh xem khi nào có thời gian nhất định phải xem.
Nhưng Phó Vân Hành từ chối.
Bác Mộ Trì không hiểu “Tại sao, anh không ủng hộ sự nghiệp trượt tuyết yêu thích của em à?”
Cô cố tình hỏi.
Phó Vân Hành: “Đâu Đâu.”
Anh nghiêm túc hỏi: “Em nghĩ anh sẽ không ghen sao?”
Nghe câu hỏi này, Bác Mộ Trì nín cười nói: “Em không nghĩ vậy.”
Cô nhướng mày trêu chọc: “Em biết bác sĩ Phó không thích đồ chua, nhưng lại thích ăn giấm.”
“...”
Phó Vân Hành không nói nên lời, nhân thời gian nghỉ ngơi nói chuyện với cô “Hôm nay luyện tập thế nào?”
“Không tệ.” Bác Mộ Trì nói “Gần đây trạng thái của em vẫn ổn.”
Phó Vân Hành đáp: “Kết hợp làm việc và nghỉ ngơi nhé.”
“Em biết rồi.” Lỗ tai của Bác Mộ Trì gần như đã mọc kén luôn rồi “Em sẽ chú ý.”
Hai người nói về cuộc sống thường ngày của mình, khi Phó Vân Hành vẫn muốn nói thêm gì đó, thì anh đã nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên cô.
“Có người tìm em à?”
Bác Mộ Trì nghi ngờ đi tới cửa, vừa mở cửa đã nhìn thấy Hứa Minh “Tìm tôi có chuyện gì không?”
Hứa Minh nhìn cô đang cầm điện thoại trên tay, dừng lại chút rồi nói: “Đi ăn gì không?”
“... Đám đàn anh Tiêu đâu?”
Hứa Minh chỉ chỉ “Đang tự kỷ ở phòng rồi.”
Bác Mộ Trì hơi xấu hổ, nghĩ đến kết quả của Tiêu Minh Thành trong buổi sơ tuyển ngày hôm qua, có lẽ cô đã hiểu tại sao anh lại nhốt mình trong phòng. ---ĐỌC FULL TẠI
Cô gật đầu: “Các đàn anh khác đang an ủi anh ấy à?”
“Không.” Hứa Minh nói: “Nhưng là bọn họ cũng không định đi ra ngoài ăn.”
Bác Mộ Trì cạn lời, nghĩ rồi nói: “Vậy tôi với cậu cùng đi mua đồ, sau đó ăn chung với bọn họ nhé?"
Hứa Minh gật đầu.
Cậu ta nhìn vào điện thoại trong tay cô, biết rõ còn cố ý hỏi: “Tôi có làm phiền cô gọi điện không?”
“...”
Bác Mộ Trì xua tay: “Không sao.”
Cô chỉ vào phòng, “Tôi về phòng lấy đồ đã.”
Hứa Minh gật đầu.
Sau khi trở lại phòng, Bác Mộ Trì vừa mặc áo khoác vừa nói chuyện với Phó Vân Hành “Bác sĩ Phó, sao anh không nói gì thế?”
Phó Vân Hành: “Anh đang tìm đồ.”
Bác Mộ Trì kinh ngạc “Anh đang tìm cái gì?”
Bên phía Phó Vân Hành im lặng trong chốc lát, sau đó nhàn nhạt truyền đến một câu: “Tìm giấm.”
“...”