Vụ Đảo là một hòn đảo hoang.
Nơi này quanh năm bốn mùa được sương mù bao phủ trông không khác gì tiên cảnh. Ai từng đi tới đó cũng đều nói như vậy. Nơi này rất đẹp, là một thắng cảnh du lịch ít nổi tuyệt vời nhất.
Vụ Đảo cách chỗ họ không xa, đi xe hai đến ba tiếng đồng hồ rồi chuyển sang đi thuyền là tới nơi.
Diện tích chỗ này cũng không lớn, chỉ cần một ngày rưỡi là có thể tham quan xong. Rất nhiều người thích cắm trại trên đỉnh núi Vụ Đảo, ngắm trăng sao và mặt trời mọc. Vụ Đảo ở giữa biển, cực kỳ hợp để ngắm bình minh.
Xem mặt trời mọc lên ở đường chân trời rồi lặn xuống chìm vào đáy biển.
Trước đây, Bác Mộ Trì từng nghe nói nhưng chưa đi nơi này bao giờ. Trì Lục nói cô mới biết Trì Ứng muốn tới đây.
Cô gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, em muốn đi cùng hai người bọn chị không?”
Trì Ứng nhíu mày, hơi không hiểu: “Chỉ hai người bọn chị thôi à?”
“... Rủ luôn cả Hạ Lễ và Tiểu Quai nhé?”
Bác Mộ Trì nói: “Chị Tinh Tinh đang đi vắng, không về được.”
Trì Ứng nghĩ ngợi: “Để em hỏi thử xem.”
“Được.”
Bác Mộ Trì thở phào nhẹ nhõm, nhân cơ hội gửi tin nhắn cho Phó Vân Hành.
Bác Mộ Trì: [ Vân Bảo, mai chúng ta đi Vụ Đảo đi. ]
Phó Vân Hành: [ Muốn đi chỗ đó à? ]
Bác Mộ Trì: [ Ừm, chẳng qua có một vấn đề. ]
Phó Vân Hành: [ Gì vậy? ]
Bác Mộ Trì uyển chuyển nói: [ Em nghe nói bình minh ở Vụ Đảo tới khá muộn, đèn đóm ở chỗ cắm trại cũng không tốt, em cảm thấy chúng ta cần chuẩn bị vài chiếc bóng đèn lớn, anh thấy sao? ]
Phó Vân Hành: [ Trì Ứng muốn đi à? ]
Bác Mộ Trì: [... Có thể có cả Hạ Lễ và Tiểu Quai nữa. ]
Sợ Phó Vân Hành giận, Bác Mộ Trì dỗ dành anh: [ Lần này chúng ta đi chơi chung, lần sau em được nghỉ, chúng ta đi hẹn hò riêng sau được không? Chỉ có hai đứa mình thôi. ]
Phó Vân Hành biết cô lo lắng điều gì, anh bật cười, bất đắc dĩ đồng ý: [ Được thôi, em không thấy họ chói mắt là được. ]
Bác Mộ Trì vui vẻ ra mặt: [ Dạ! ]
-
Chuyện đi Vụ Đảo cứ thế được quyết định.
Có điều tuần này Trình Vãn Chanh bận, không thể đi cùng với họ. Cho nên cuối cùng chỉ có bốn người nhóm Bác Mộ Trì đi Vụ Đảo.
Sau khi xác định sẽ đi, ăn tối xong, Bác Mộ Trì, Phó Vân Hành và Trì Ứng cùng nhau đi siêu thị. Dù sao đi cắm trại cũng cần chuẩn bị ít đồ ăn thức uống ngon miệng.
Phó Vân Hành đã kiểm tra, lều bạt các thứ đều có thể thuê tại chỗ, ăn uống cũng có nhà hàng, nhưng có thể đồ ăn không ngon bằng nên cứ tự chuẩn bị trước một chút sẽ tốt hơn.
Bác Mộ Trì và Trì Ứng chẳng khác gì hai đứa trẻ, vừa vào siêu thị là đòi mua hết cái này tới cái kia. Phó Vân Hành không ngăn cản hai người, để họ chọn thoải mái, sau đó đi tính tiền.
Trên đường về, Bác Mộ Trì để Phó Vân Hành làm lái xe, cô và Trì Ứng ngồi với nhau ở hàng ghế sau.
“Trì Ứng.”
“Ừm?” Trì Ứng lười biếng đáp.
Bác Mộ Trì nhìn cậu: “Có phải em vẫn còn giận mẹ không?”
Trì Ứng: “Không.”
“Thật không?” Bác Mộ Trì xác nhận đi xác nhận lại, khẽ thì thầm: “Dạo này mẹ lớn tuổi rồi, trí nhớ không tốt, mẹ thực sự không nhớ hôm nay là thứ sáu.”
Trì Ứng: “Em biết.”
Cậu thực sự không để bụng chuyện này, hơn nữa cậu cũng biết không phải Trì Lục cố ý quên. Một người lớn lên trong gia đình đầy ắp tình yêu như cậu không hề nhạy cảm yếu ớt chút nào.
Huống hồ, tối nay cậu cũng đã cảm nhận được sự áy náy của Trì Lục rồi.
Biểu hiện của sự áy náy này chính là tối nay Trì Lục gắp cho cậu hẳn hai bát đồ ăn đầy ú ụ.
Sau khi nghe Trì Ứng nói chắc nịch như vậy, Bác Mộ Trì dần yên tâm.Cô vỗ vai Trì Ứng, cười hì hì nói: “Dù thế nào em cũng phải hiểu rằng cha mẹ và chị đều rất yêu em.”
Trì Ứng: “Chị không thấy buồn nôn à?”
Trì Ứng chọt cánh tay cô, hỏi.
Bác Mộ Trì lườm thằng bé, quay qua mách với Phó Vân Hành: “Vân Bảo, Trì Ứng bảo em buồn nôn.”
Phó Vân Hành nhìn hai người qua gương chiếu hậu, cong môi cười: “Anh thấy bình thường mà.”
Trì Ứng nghe hai người kẻ xướng người hoạ, cảm thấy rất cạn lời. Cậu im lặng hồi lâu, chợt nói: “Em cảm thấy hai người hơi giống hồi còn nhỏ.”
Bác Mộ Trì: “...”
Phó Vân Hành: “...”
Hai người liếc nhau, bỗng nhiên không biết nên nói gì cho phải.
Sau câu này của Trì Ứng, Bác Mộ Trì mới nghĩ ra hình như cô vẫn chưa nói cho thằng bé biết chuyện cô và Phó Vân Hành đang hẹn hò.
Tuần trước, lúc thằng bé về nhà thì vì nhiều bài tập lại bận hẹn chơi game với người ta nên ngoài ăn cơm ra, hầu hết thời gian, Trì Ứng đều ở trong phòng, Bác Mộ Trì không tìm được cơ hội nói với Trì Ứng.
Còn một nguyên nhân khác nữa là cô không biết nói như thế nào.
Cô có cảm giác tự dưng nhắc tới chuyện này thì hơi đột ngột.
Bác Mộ Trì đang suy nghĩ lung tung thì xe dừng lại trước cửa nhà.
Trì Ứng xuống xe khuân đồ, Phó Vân Hành nhìn về phía Bác Mộ Trì: “Em muốn thăm Vân Đóa không?”
Bác Mộ Trì: “Muốn.”
Cô nhìn về phía Trì Ứng: “Em muốn đi không?”
Trì Ứng: “Em không đi, em phải về làm bài tập trước.”
“... Được.”
-
Lúc Bác Mộ Trì thăm Vân Đóa xong về tới nhà thì đã rất khuya rồi. ---ĐỌC FULL TẠI
Trì Lục và Bác Duyên đều đã trở về phòng, cô chạm mặt Trì Ứng xuống dưới nhà uống nước.
Hai chị em nhìn nhau, Bác Mộ Trì đang định đi lên tầng thì bỗng nhiên Trì Ứng nhíu mày hỏi: “Chị ăn ớt à?”
“...”
Bác Mộ Trì nghẹn lời, da đầu tê rần: “Hả?”
Cô giả ngu nhìn về phía Trì Ứng: “Ớt gì?”
Trì Ứng nhìn đôi môi đỏ kỳ lạ của cô: “Môi chị đỏ lắm, không phải do ăn ớt à?”
“Không phải.” Bác Mộ Trì cực kỳ lúng túng, cô sờ chóp mũi, bỏ lại một câu: “Con nít đừng quan tâm, chị ăn thứ khác.”
Trì Ứng: “?”
Cậu còn muốn hỏi thêm mấy câu nhưng Bác Mộ Trì đã nhanh chân chạy lên tầng trên.
Trì Ứng lấy làm khó hiểu, vò mái tóc ngắn, lẩm bẩm: “Con gái thật khó hiểu.”
...
Sáng hôm sau, ba người dậy thật sớm xuất phát đi đón Hạ Lễ, sau đó cùng nhau đi Vụ Đảo.
Phó Vân Hành đã đặt trước phòng và lều bạt để tránh xảy ra tình huống ngoài kế hoạch.
Trong xe, bốn người tán gẫu với nhau, tâm trạng cực kỳ thoải mái.
Hạ Lễ có khả năng quan sát khá tốt, lúc ở trạm dừng, cậu ấy nhìn thấy Phó Vân Hành ăn nốt đồ Bác Mộ Trì ăn thừa. Chờ Phó Vân Hành ăn xong, Bác Mộ Trì còn rất tự nhiên đưa cốc nước đang cầm cho Phó Vân Hành: “Uống ít nước đi.”
Thấy vậy, trong lòng Hạ Lễ đã đoán ra.
Cậu ấy đang định hỏi thì bỗng nhiên Trì Ứng lại lên tiếng: “Chị, chị tốt với Vân Bảo hơi quá rồi đó.”
Cậu cướp chai nước khoáng Hạ Lễ đang cầm, uống một hớp to, ú ớ nói: “Chị không thấy em cũng đang khát sao? Sao chị chỉ cho mỗi Vân Bảo nước thôi vậy.”
Bác Mộ Trì: “...”
Phó Vân Hành: “...”
Hạ Lễ: “...”
Ba người mỗi người một vẻ nhìn về phía Trì Ứng, tạm thời không biết nên nói gì cho phải.
Trì Ứng không hề nhận ra khác thường, nói: “Em muốn uống dấm.”
“Vậy chị mua cho em một ít nhé?” Bác Mộ Trì hết sức cạn lời: “Ăn no rồi thì đi tiếp thôi, một tiếng nữa là tới.”
Phó Vân Hành “ừ” một tiếng, nhìn về phía cô: “Có mệt không?”
“Em không mệt.” Bác Mộ Trì liếc nhìn anh, đưa mắt nhìn xuống: “Eo của anh vẫn ổn chứ.”
Phó Vân Hành bất đắc dĩ ra mặt: “Rất tốt, em không cần lo lắng.”
Bác Mộ Trì chớp chớp mắt ngây thơ vô tội: “Được thôi.”
Họ tới Vụ Đảo trước mười giờ.
Do đi từ sáng nên lúc này sương mù trên đảo đã tan đi, hình dáng hòn đảo hoang hiện ra cho mọi người thấy diện mạo thực của nó.
Để tiện nghỉ ngơi, Phó Vân Hành đã đặt trước khách sạn.
Lúc bốn người làm thủ tục check in ở khách sạn, Trì Ứng thính tai nghe thấy báo là hai phòng.
Cậu sửng sốt, ngạc nhiên hỏi: “Anh Vân Hành, anh chỉ đặt trước hai phòng thôi sao?”
Phó Vân Hành: “Ừm.”
Trì Ứng ngây ra như phỗng trong giây lát, gãi đầu nói: “Thuê thêm một phòng nữa đi.” Cậu nhíu mày: “Em đã lớn thế này rồi, không thể ở chung phòng với chị em được.”
Hạ Lễ nghe vậy bị sặc, câm nín một lúc lâu, hỏi: “Anh nghĩ gì thế?”
Bác Mộ Trì cũng tỏ vẻ cạn lời, cô ngỡ ngàng nhìn Trì Ứng: “Trì Ứng, chị thấy hơi lo lắng không biết sau này em có người trong lòng rồi thì làm thế nào.”
Trì Ứng: “Gì cơ?”
Cậu đang định nói tiếp thì hành động tiếp theo của Phó Vân Hành khiến cậu kinh ngạc đứng ngây ra tại chỗ.
Cậu nhìn thấy Phó Vân Hành nắm tay Bác Mộ Trì, sau đó còn nói thêm một câu: “Anh với chị em một phòng.”
“???”
Trì Ứng tỏ ra nghi ngờ cuộc đời: “Vì sao…”
Từ “sao” còn chưa phát âm hết thì cậu bỗng nhiên hiểu ra. Trì Ứng trợn to mắt, không tin nổi, hỏi: “Hai người… Hai người đang hẹn hò à?”
Bác Mộ Trì: “Giờ mới nhận ra à?”
Phó Vân Hành gật đầu: “Bọn anh đang hẹn hò.”
Trì Ứng há to miệng, hít sâu một hơi, cậu đang định chia sẻ tin tức chấn động này với Hạ Lễ thì chợt nhận ra thái độ của cậu ấy rất bình tĩnh cứ như thể đã biết trước rồi.
Cậu thoáng sửng sốt, chần chừ hỏi: “Em đã biết chuyện họ là một cặp từ trước rồi à?”
Hạ Lễ: “... Trên đường tới đây thì phát hiện ra.”
Nói xong, cậu ấy còn bổ sung: “Tự em nhìn ra.”
Trì Ứng: “...”
Nửa phút sau, Trì Ứng bi thương hỏi: “Cho nên chỉ có anh không biết thôi sao?”
“... Thực ra chị cũng chưa nói với ba mẹ.” Bác Mộ Trì ăn ngay nói thật: “Nhưng ba mẹ đã nhìn ra rồi.”
Trì Ứng: “...”
Vế sau có thể không cần nói.
Lúc bốn người về phòng, sắc mặt Trì Ứng vẫn rất sốc.
Cậu và Hạ Lễ vào một phòng, phòng Bác Mộ Trì và Phó Vân Hành ở ngay kế bên. Thấy hai người về phòng, cậu có phần khó chấp nhận, hỏi: “… Sao chị anh lại thành đôi với Vân Bảo vậy nhỉ?”
Hạ Lễ cạn lời: “Anh không muốn Vân Bảo làm anh rể anh à?”
“Cũng không phải.” Trì Ứng không biết phải miêu tả cảm xúc trong lòng mình như thế nào, cậu buồn rầu nói: “Nhưng anh thấy hơi khó chấp nhận.”
Hạ Lễ: “Em thấy rất dễ chấp nhận.”
Cậu ấy bình tĩnh nói: “Em cảm thấy chị Đâu Đâu chỉ có thành đôi với Vân Bảo thì chúng ta mới yên tâm.”
“...”
Trì Ứng im lặng hồi lâu, liếc ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía cậu ấy: “Chúng ta em nói bao gồm cả anh à?”
Hạ Lễ chần chừ nhìn cậu: “Chắc là có, chẳng lẽ anh không yên tâm về Vân Bảo à?”
“...”
Trì Ứng cảm thấy bởi vì quá yên tâm nên cậu mới sốc như vậy.
Bỗng dưng, cậu nghĩ tới câu tối qua mình hỏi lúc Bác Mộ Trì từ nhà họ Phó về.
Trong phòng im lặng hồi lâu, Hạ Lễ để ý thấy biểu cảm của Trì Ứng càng ngày càng phức tạp.
Bỗng nhiên, Hạ Lễ nghe thấy Trì Ứng thốt lên một tiếng: “Ngu xuẩn.”
Đối diện với ánh mắt của Hạ Lễ, Trì Ứng nói: “Anh tự mắng mình.”
“...”
-
Bên phòng cách vách, sau khi vào phòng, Bác Mộ Trì hơi lo lắng nhìn ra ngoài: “Anh bảo Trì Ứng có chấp nhận được không?”
“...” Phó Vân Hành liếc cô: “Không chấp nhận thì em định chia tay anh à?”
Bác Mộ Trì nghẹn lời, liếc trộm anh một cái: “Nói gì vậy.”
Cô kéo tai Phó Vân Hành: “Em không chia tay anh đâu.”
Phó Vân Hành khẽ cười, thấy sắc mặt cô hồng hào, trong lòng anh ngứa ngáy khó nhịn, tâm viên ý mã. ---ĐỌC FULL TẠI
Anh kéo cô vào lòng, hơi thở phả vào hai má mang theo sự kích động khó tả: “Anh thấy hơi hối hận.”
Bác Mộ Trì giật mình, cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ người anh: “Hối hận chuyện gì?”
Phó Vân Hành nhìn cánh môi mềm mại hút hồn của cô, hơi thở anh nóng hổi: “Hối hận vì đã đồng ý mang theo hai bóng đèn đi chơi cùng.”
Bác Mộ Trì hơi bối rối, đưa tay chọc chọc bả vai anh nhắc nhở: “Mặc dù vết thương của anh đã khá hơn nhiều nhưng cũng không được làm lung tung.”
“... Làm gì thì gọi là làm lung tung?” Phó Vân Hành cắn môi cô hỏi.
Bác Mộ Trì đau, đảo mắt vòng quanh, nói nhỏ: “Như bây giờ vậy.”
Nghe vậy, Phó Vân Hành cười: “Nếu như anh kiên quyết làm lung tung thì sao?”
Bác Mộ Trì im lặng, cảm thấy hơi khó xử: “Vậy thì em cũng không ngăn cản được.”
Phó Vân Hành không nhịn được, gục đầu rúc vào cổ cô bật cười.
Bác Mộ Trì bị anh cười nóng bừng hai tai, cô thử đẩy anh ra nhưng sức của nam và nữ chênh lệch nhau rất nhiều, cô hoàn toàn không đẩy nổi Phó Vân Hành ra.
“Đừng cười.” Cô cực kỳ lúng túng: “Anh còn cười nữa là em đi thuê phòng khác đấy.”
“Cũng được.” Phó Vân Hành chậm rãi thẳng người lên, nói: “Đi thuê đi.”
Bác Mộ Trì sửng sốt: “Anh bảo em đi thuê phòng khác thật sao?”
Sao cảm xúc của người này lại khó đoán như vậy chứ.
Phó Vân Hành thấy cô ngơ ngác thì biết là cô hiểu sai ý của anh.
Anh thở dài một hơi, cười khổ nhắc nhở: “Em nghe đi.”
Bác Mộ Trì lắng tai nghe, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện của phòng khác.
Phó Vân Hành cầm tay cô vuốt v e, anh mở to mắt, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm: “Biết nguyên nhân chưa?”
Bác Mộ Trì gật đầu, mặt ửng hồng: “Cách âm thật là tệ.”
“Ừm.” Phó Vân Hành mổ nhẹ môi cô, cánh môi vào, ậm ờ nói: “Không thể để Trì Ứng và Hạ Lễ nghe thấy thứ không nên nghe được.”
“...”