Sau một lúc im lặng, Phó Vân Hành hỏi: “Anh có quyền từ chối sao?”
“Có.” Bác Mộ Trì nén cười, “Nếu không thì em sửa lại cái đó cũng được.”
Phó Vân Hành không thể đuổi kịp lối suy nghĩ ranh ma quỷ quái của cô, cụp mi xuống hỏi: “Hả?”
“Nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng đó.”
Đối với Bác Mộ Trì, mây và trăng đều đẹp như nhau, đều khiến người ta yêu thích như nhau. Chúng nó là thứ mà mọi người muốn chạm đến, muốn hái xuống nhưng không thể hái mây và trăng được.
Không bao giờ chúng nó ngã xuống.
Song nếu so sánh, Bác Mộ Trì cảm thấy ánh trăng cô đơn hơn một chút.
Cô nhớ mang máng, hiện giờ trên mạng có một câu nói rất được lưu hành, là câu Audrey Hepburn từng nói…..“Tôi sẽ không bao giờ cố gắng hái trăng xuống, tôi muốn ánh trăng phải đến với tôi.”
Rất nhiều người dùng một câu như vậy để bày tỏ tình cảm của mình.
Nhưng dường như họ cũng đã xem nhẹ một đoạn phía sau câu nói này, đó mới là trọng tâm.
….“Nhưng nếu ánh trăng đến với tôi, đó đâu còn là ánh trăng. Tôi không cần, tôi muốn nó luôn thanh cao trong sáng, mãi mãi treo trên bầu trời cao, tôi cũng sẽ trở nên đủ tốt cho tới khi có thể chạm vào nó.”
Bác Mộ Trì luôn cảm thấy đây mới là suy nghĩ chính xác nhất.
Vào lúc bạn đủ tốt, lúc bạn giỏi giang, chắc chắn bạn có thể chạm vào ánh trăng.
Tất nhiên, nếu bạn muốn chạm vào đám mây, vậy thì chắc chắn bạn cũng có thể.
Nhìn áng mây, ánh trăng và mặt trời cách chúng ta rất xa, nhưng chỉ cần bạn cố gắng, chắc chắn bạn có thể nắm tay họ.
Nhắc đến điều này, Bác Mộ Trì không nhịn được hỏi: “Vân Bảo.”
“Ừm?” Phó Vân Hành trầm giọng đáp lời.
“Nếu là anh, anh muốn làm ánh trăng hay là đám mây?” Bác Mộ Trì đột nhiên hỏi.
Phó Vân Hành im lặng trong giây lát, trả lời cô, “Muốn làm Vân Bảo.”
Anh sẽ không làm ánh trăng thanh cao không dễ tiếp cận, anh cũng không muốn trở thành đám mây mềm mại như kẹo bông gòn dưới bầu trời xanh. Anh chỉ muốn làm Phó Vân Hành, là Vân Bảo mà chỉ mình Bác Mộ Trì có được.
Bác Mộ Trì ngẩn ra, không nhịn được mà bật cười.
Đôi mắt cô cong cong, khóe môi nhếch lên phía trên, “Em cũng nghĩ anh làm Vân Bảo là được rồi.”
Phó Vân Hành thấp giọng cười, “Còn tức giận nữa không?”
“Vốn dĩ cũng không tức giận.” Bác Mộ Trì nói, “Tâm lý của cô ta có vấn đề, anh nói chuyện với cô ta cũng phải chú ý cảm xúc một chút.”
Bác Mộ Trì nghiêm túc nói: “Đừng quá trực tiếp.”
Không phải cô muốn Phó Vân Hành trở nên do dự không quyết đoán, là cô thật sự không muốn Phó Vân Hành xảy ra chuyện. Một vài người có vấn đề về tâm lý, cảm xúc rất dễ đi đến cực đoan, cũng rất cố chấp trong lựa chọn. Dù Bác Mộ Trì cảm thấy Trương Nghiên sẽ không dừng ở đây, nhưng để cho chắc chắn, cô cảm thấy phải khách khí với cô ta một chút mới được.
Tất nhiên chỉ khách sáo với cô ta, điều kiện tiên quyết là không đụng chạm vào ranh giới cuối cùng của bọn họ.
Phó Vân Hành biết ý của cô, “Yên tâm.”
Buổi tối anh trở về, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn cũng không chạm mặt Trương Nghiên. Dù cho chạm mặt, Phó Vân Hành cũng sẽ cố gắng tránh đi.
Hai người trò chuyện một hồi, nhân viên mát xa nói sẽ mát xa bả vai cho cô.
Vì không để Phó Vân Hành nghe thấy tiếng kêu khóc om sòm của cô, Bác Mộ Trì quả quyết cúp điện thoại.-
Sáng hôm sau, Trì Lục vừa mới tỉnh ngủ đã bị Bác Mộ Trì kéo lên phòng thay đồ.
Bác Duyên ra khỏi phòng ngay sau bà ấy, nhìn tư thế của Bác Mộ Trì, cũng không hỏi nhiều, hai bên trán nhíu lại, nhắc nhở cô, “Đâu Đâu, tối nay nhớ trả mẹ con lại cho ba.”
Bác Mộ Trì: “Con biết rồi.”
Trì Lục: “…”
Bà ấy là hàng hóa sao?
“Tìm mẹ làm gì?” Bà ấy vỗ tay Bác Mộ Trì rồi hỏi.
Đôi mắt của Bác Mộ Trì sáng bừng, nhìn bà ấy, “Mẹ chọn cho con một bộ quần áo đi.”
Trì Lục theo cô vào phòng, thấy đống quần áo bày ra trên giường và trên sô pha, bà ấy nhướn mày, “Muốn đi xem mắt à?”
Bà ấy chỉ thuận miệng nói.
Bác Mộ Trì nghẹn lời, nhìn bà ấy với ánh mắt nghiêm túc, “Xem mắt gì chứ?” Cô không nói nên lời, “Với điều kiện của con gái mẹ, mẹ cảm thấy con cần đi xem mắt sao?”
“Mẹ thấy không cần, nhưng con phải nói cho mẹ biết hôm nay con muốn đi gặp ai, muốn chơi lớn như thế.” Trì Lục khoanh tay xem cô.
Bác Mộ Trì chớp chớp mắt, dùng lý do đã chuẩn bị sẵn từ trước, “Con quyết định về trường học đi dạo một vòng, con hẹn bạn.”
Nghe vậy, Trì Lục kéo dài tiếng “À”, “Bạn nào?”
“Thì bạn bè đó.” Bác Mộ Trì nghiêm mặt nhìn bà ấy, “Chọn cho con đi?”
Trước kia Trì Lục là người mẫu, ở phương diện phối đồ siêu giỏi. Bác Mộ Trì gặp khó khăn trong khoản phối hợp quần áo, lúc khó lựa chọn, cô cũng tìm bà ấy để nghĩ kế.
Trì Lục nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, không tiếp tục truy hỏi nữa.
Bà ấy quét mắt nhìn quần áo cô bày ra, chỉ chỉ rồi nói: “Món này phối với cái váy này, thử một chút đi.”
Đôi mắt Bác Mộ Trì sáng lên, lập tức đồng ý, “Con đi ngay đây.”
……
9 giờ sáng, lúc Phó Vân Hành nhìn thấy người đứng trước khu nhà của mình, không khỏi ngẩn người.
Anh nhìn cách ăn mặc của Bác Mộ Trì, có hơi ngạc nhiên.
Đối diện với ánh mắt sáng quắc của anh, Bác Mộ Trì hơi mất tự nhiên hỏi: “Không đẹp à?”
Phó Vân Hành ngừng lại, nhìn cô với ánh mắt nóng bỏng, từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên, cuối cùng rơi vào bờ vai trụi của cô.
Làn da của Bác Mộ Trì rất trắng, vóc dáng hay đường cong thuộc về dạng có thịt, nhưng lại không quá khoa trương, nhờ tập luyện nên có dáng người vô cùng hoàn mỹ. ---ĐỌC FULL TẠI
Điều kiện ở mọi phương diện của cô vốn đã rất khá, hôm nay cố ý trang điểm thì càng gây chú ý.
Hôm nay Trì Lục chọn cho cô áo và váy không quá lố, nhưng lại có chút xảo quyệt.
Áo ngắn trễ vai tung bay phối với váy dài vô cùng đơn giản, lộ ra đường cong nuột nà trên cần cổ thiên nga, xương quai xanh tinh xảo gợi cảm, cùng một đôi chân thon dài thẳng tắp.
Phó Vân Hành rũ mắt nhìn đôi chân của cô, di chuyển tầm mắt trở lại gò má cô, giọng nói khàn khàn, “Rất đẹp.”
Anh nhấn mạnh, “Rất xinh đẹp.”
Nghe được lời anh nói, Bác Mộ Trì vui vẻ.
Cô cười khanh khách nói: “Mẹ em chọn cho em đấy.”
“…”
Phó Vân Hành khựng lại, nghi ngờ nhìn cô, “Dì Trì biết em đi ra ngoài chơi với anh?”
“Không biết.” Bác Mộ Trì nói: “Em nói với mẹ là em về trường với bạn.”
Phó Vân Hành “Ừm” một tiếng, đang định nói chuyện, bỗng nhiên có tiếng còi truyền đến.
Hai người nghiêng đầu theo bản năng, nhìn thấy bên cạnh có một chiếc xe quen thuộc đi ra từ khu nhà.
Trước khi Bác Mộ Trì kịp phản ứng, xe đã rời đi.
Hai người nhìn đuôi xe vừa biến mất, im lặng không nói một lúc lâu.
Một lúc sau, môi Bác Mộ Trì khẽ động đậy, nghi ngờ hỏi: “Chiếc xe vừa mới đi… Là chiếc mà ba em thích nhất đúng không?”
Phó Vân Hành: “Hình như là vậy.”
Bác Mộ Trì: “Nếu không bất ngờ, chắc là mẹ em ngồi ghế phụ nhỉ?”
Cô lẩm bầm lầu bầu, “Bà ấy đã bấm còi rồi, vì sao không kéo cửa kính xe xuống nói chuyện với chúng ta?”
Phó Vân Hành: “…”
Anh trầm mặc trong giây lát, chần chờ nói: “Có thể là không muốn chúng ta áp lực?”
Bác Mộ Trì nghẹn lời.
Nếu không muốn khiến họ áp lực, vậy phải nên ra vẻ cái gì cũng không biết mới đúng chứ! Chuyện giấu đầu hở đuôi như bấm còi, quả nhiên chỉ có mẹ cô làm được.
-
Bên kia, Bác Duyên bất đắc dĩ nhìn về phía Trì Lục, “Em đang trêu đùa tâm lý của Đâu Đâu hả?”
“Nào có.” Trì Lục không chịu thừa nhận, “Không phải em muốn cho con bé biết cứ thoải mái yêu đương đi, với Vân Bảo em lại càng vui sao. Em cũng đâu có ngăn cản con bé yêu đương, anh nói xem vì sao con bé không nói cho em biết?”
Bác Duyên suy nghĩ, “Có thể là vì ngại.”
Trì Lục “Chậc” một tiếng, “Chắc chắn con gái của anh không phải vì ngại, con bé giống hệt em, da mặt rất dày.”
Bà ấy cảm thấy sở dĩ Bác Mộ Trì không nói cho họ, chắc chắn là có nguyên nhân khác.
Nghe được lời này, Bác Duyên che miệng khụ một tiếng, “Đừng nói mình như thế.”
Nói mình cũng thôi đi, sao còn lôi con gái của họ vào nữa.
Trì Lục liếc mắt nhìn ông ấy một cái, “Em biết trong lòng anh đang nghĩ gì.” Bà ấy tò mò, “Anh nói xem Đâu Đâu sẽ đến nơi nào hẹn hò?”
Bác Duyên: “Không biết.”
Vì để con gái có thể vui vẻ hẹn hò một chút, ông ấy quyết định hy sinh bản thân mình, “Mặc kệ bọn nó, chúng ta đi chơi phần của chúng ta.”
Ông ấy nói: “Không phải lần trước em nói nói muốn đến Disneyland sao? Hôm nay chúng ta qua đó chơi một chút.”
Nháy mắt, lực chú ý của Trì Lục đã bị dời đi.
Bà ấy vui vẻ nói: “Mua vé máy bay?”
Bác Duyên: “Ừ, buổi tối qua bên kia ở một đêm.”
Nghe vậy, Trì Lục lập tức nói: “Vậy tối nay bảo Đâu Đâu tới nhà Thanh Ảnh ăn cơm rồi ngủ luôn.”
Bác Duyên: “…”
Bác Mộ Trì cũng không biết mình bị ba mẹ sắp xếp.
Lên xe với Phó Vân Hành, cô vẫn rối rắm cầm điện thoại, tóm lại có nên gửi tin nhắn cho Trì Lục hay không, nói cho bà ấy biết chuyện cô và Phó Vân Hành đang yêu nhau. ---ĐỌC FULL TẠI
Nói rồi không biết nói thế nào.
Không nói, hình như họ cũng biết.
Lúc cô cực kỳ rối rắm, điện thoại của cô rung lên, là Trì Lục gửi tin nhắn cho cô.
Bà Trì: [ Mẹ và ba con đến Disneyland, đêm nay con ở nhà Vân Bảo ăn ngủ hay sao cũng tùy con, ở nhà mình hay nhà Vân Bảo cũng được. ]
Bác Mộ Trì: […]
Bà Trì: [?]
Bác Mộ Trì: [ Con có thể không chọn cả hai không? ]
Bà Trì: [ Hai đứa định vào khách sạn ngủ? ]
Bác Mộ Trì: […]
Bác Mộ Trì: [ Cũng không phải là không được. Nếu mẹ cảm thấy được. ]
Bà Trì: [ Mẹ thì được, mẹ chỉ hơi lo lắng cho Vân Bảo thôi. ]
Nhìn thấy lời này của Trì Lục, trong lúc nhất thời Bác Mộ Trì không biết phải trả lời thế nào.
Cô uất uất ức ức nhìn về phía Phó Vân Hành, “Mẹ em trêu chọc em.”
Phó Vân Hành cong mắt cười, “Dì ấy nói thế nào?”
Nhân lúc đèn đỏ, Bác Mộ Trì giơ điện thoại cho anh xem.
Phó Vân Hành xem xong, rất lâu vẫn chưa nói chuyện.
Bác Mộ Trì nghi ngờ nhìn anh, chọt chọt cánh tay anh, “Sao anh không nói gì?”
Phó Vân Hành nghiêng đầu nhìn cô, ngón tay gõ nhẹ vào tay lái, dáng vẻ như đang tự hỏi, “Suy nghĩ.”
“Nghĩ gì?” Bác Mộ Trì nói tiếp.
Phó Vân Hành: “Nghĩ xem đêm nay em muốn ở đâu.”
Bác Mộ Trì bị anh nói sặc, trợn tròn mắt nhìn anh, “Em ở nhà.”
Vành tai cô ửng đỏ, cường điệu nhấn mạnh, nói: “Đó là em đang nói đùa với mẹ em.”
“Vậy sao?” Phó Vân Hành mỉm cười nhìn cô, “Không phải thật sự muốn ở khách sạn?”
Anh nói: “Không cần lo lắng cho anh, anh có thể ở khách sạn với em.”
Bác Mộ Trì: “…”