Cô vô thức mím môi dưới, đang muốn nói chút gì, Phó Vân Hành bỗng nhiên khom người xuống, hôn môi cô.
Có lẽ là nghĩ tới còn phải ngâm suối nước nóng, anh không hôn quá nồng nhiệt. Sau khi lướt qua, Phó Vân Hành lùi về sau.
Giọng anh hơi trầm xuống, tỏ ý nói: "Anh gọi người đến dọn phòng chút, có muốn ra ngoài đi dạo không?"
Chủ yếu để, tiêu cơm.
Mới vừa ăn cơm xong liền tắm suối nước nóng, cũng không tốt lắm.
-
Nhà nghỉ cũng khá lớn.
Bác Mộ Trì và Phó Vân Hành đi từ phòng ra, để ý thấy nơi này còn có ao nước nóng công cộng khá lớn.
Bỗng chốc, Bác Mộ Trì chú ý tới hai cô gái cực kỳ xinh đẹp, dáng người cũng rất đẹp đi ngang qua bọn họ. Cô vô thức nhìn chằm chằm hai người một lát, lúc quay đầu muốn cảm thán với Phó Vân Hành dáng người bọn họ thật đẹp, lại thấy Phó Vân Hành đang xem điện thoại.
"..."
Bác Mộ Trì cạn lời, đưa tay kéo quần áo anh, "Vân Bảo."
Phó Vân Hành liếc nhìn, "Làm sao vậy?"
"Anh có thấy hai cô gái khi nãy không, trông thật xinh đẹp, dáng người cũng rất tốt." Bác Mộ Trì thật thà chia sẻ với anh.
Biểu cảm của Phó Vân Hành trở nên kỳ diệu một lúc, có hơi bất đắc dĩ: "Không để ý."
Bác Mộ Trì lườm anh, "Vậy lát nữa em thấy em lại gọi anh."
Phó Vân Hành dở khóc dở cười, đưa tay gõ đầu cô một cái, "Không cần."
"Tại sao?"
Bác Mộ Trì nhìn anh.
Phó Vân Hành ngừng giây lát, trịnh trọng trả lời: "Hiện tại anh là người có gia đình."
Lần này, đến lượt Bác Mộ Trì không phản bác được.
Môi cô giật giật, một lúc lâu sau mới thốt ra được một chữ: "Ò."
Nói xong, cô lại không nhịn được nở nụ cười: "Thật ra cũng không tính."
Phó Vân Hành nhướn mi: "Muốn đổi ý?"
"Nếu chưa đăng ký kết hôn, đáng lẽ cũng không thể nói như vậy được." Cô quơ quơ chiếc nhẫn trong tay, nhấn mạnh trọng điểm, "Em chỉ đeo nhẫn cầu hôn của anh, không phải đeo nhẫn kết hôn."
Nghe vậy, Phó Vân Hành cũng không tức giận.
Anh gật đầu, biểu cảm bừng tỉnh hiểu ra, "Biết rồi."
"?"
Bác Mộ Trì do dự nhìn anh, biết cái gì rồi? Hình như cô chưa nói gì hết cả đúng không?
Đối diện với ánh mắt tìm tòi của cô, Phó Vân Hành cong khóe môi, "Đi thôi, tiêu cơm rồi quay về."
Bác Mộ Trì: "Ò."
Hai người dạo một vòng nhà nghỉ, lại vòng vèo trở về phòng.
Bác Mộ Trì khao khát suối nước nóng từ lâu, vội vã thay áo tắm tiến vào bể. Đi vào rồi, cô mới biết được, cái gì gọi là thư giãn.
Cô nghịch nước một chút, Phó Vân Hành - vừa về phòng đã nhận cuộc gọi từ đồng nghiệp – vừa đi ngang qua từ một bên khác.
Ánh mắt hai người giao nhau.Bước chân anh hơi khựng lại, ánh mắt từ gương mặt trắng ngần của cô đi xuống, lướt qua xương quai xanh đẹp đẽ của cô, lại đi xuống, là phần ngực bị dòng nước trong veo nửa che nửa hở.
Lúc đầu, Bác Mộ Trì còn chưa có cảm giác gì nhiều.
Nhưng thời gian anh dừng ở nơi đó quá lâu, cô mới cảm thấy e thẹn. Cô ngước mắt, chạm phải ánh mắt anh, nói quanh co: "Anh không ngâm một chút?
"Ngâm."
Phó Vân Hành trả lời.
Vài phút sau, nước trong ao bởi vì có thêm người, nhấp nhô lên xuống.
Khoảnh khắc đó, trái tim Bác Mộ Trì đập đến tận cổ họng.
Cô nhìn Phó Vân Hành từ từ đến gần bản thân, rồi dừng lại.
Trong phòng yên lặng mãi, chỉ có tiếng nước không ngừng tuôn vào ao.
Bỗng chốc, cánh tay Bác Mộ Trì bị người đàn ông nắm lấy, giây phút đó, cô cảm giác như khí huyết cả người đều chảy hết vào tim.
"Anh..."
Lời của cô còn chưa nói hết ra, Phó Vân Hành đột nhiên cúi đầu, tìm kiếm đôi môi cô mà hôn, giọng nói khàn khàn: "Tính tắm bao lâu?"
Lông mi Bác Mộ Trì khẽ run, khó khăn lắp bắp nói: "Bao lâu....cũng được."
Trái cổ Phó Vân Hành hơi chuyển động, thấp giọng trả lời: "Được."
Một giây sau, cô cảm nhận được bàn tay anh không chút khó khăn chạm vào da thịt cô.
Nước trong ao bỗng nhiên nhấp nhô lớn hơn, gợn nước dập dờn không ngừng.
Có hơi giống nước biển cuồn cuộn ngoài khơi, sóng biển đập từng cơn rồi lại từng cơn.
Không biết đã qua bao lâu, nước trong ao dường như không còn trong veo nữa, âm thanh mờ ám đứt quãng vang lên trong phòng, hòa vào với tiếng nước, khiến người ta không nghe được rõ ràng. ---ĐỌC FULL TẠI
Bác Mộ Trì có cảm giác hít thở không thông.
Khi cô vừa có cảm giác như vậy, Phó Vân Hành lại thoáng buông tha đôi môi cô, để cô có không gian tạm nghỉ.
Đèn trong phòng mờ nhạt lại ám muội.
Bầu trời bên ngoài sương mù mịt mờ, vốn đã không sáng sủa, lại làm tăng thêm bầu không khí mờ ám trong căn phòng này của bọn họ.
Không biết là Phó Vân Hành xúc động khi cầu hôn thành công hay là vì gì khác, Bác Mộ Trì bị anh giày vò không nhẹ. Thậm chí anh cố ý giở trò xấu, bảo cô mở miệng gọi anh là anh trai, còn muốn cô gọi chồng. Bác Mộ Trì không đồng ý gọi lúc này, anh "thúc ép" cô mở miệng.
Sau cùng, cô khuất phục dưới sự tàn ác của anh, chỉ có thể miễn cưỡng chiều theo mà gọi cái xưng hô xấu hổ này.
...
-
Ngâm suối nước nóng xong.
À, nên nói là đùa nghịch ở ao nước xong. Bác Mộ Trì và Phó Vân Hành nghỉ ngơi gần một giờ đồng hồ trong phòng, mới trả phòng rời đi, trở về khu vực huấn luyện.
Sắc trời đã chuyển tối hoàn toàn.
Sợ quấy nhiễu sự tập trung của Phó Vân Hành khi lái xe, Bác Mộ Trì không dám làm phiền anh.
Tất nhiên còn có một nguyên nhân khác là, cô mệt rồi, từ lúc bắt đầu lên xe, đã mệt mỏi muốn ngủ.
Bác Mộ Trì mơ màng dọc đường, đến khi xe dừng lại tại cổng khu huấn luyện, cô mới tranh thủ nhìn thời gian một chút.
Đã tám giờ rồi.
"Tối nay anh còn trở về sao?" Bác Mộ Trì dụi mắt.
Phó Vân Hành gật đầu, "Đói rồi sao?"
Bác Mộ Trì chớp mắt, muốn nói bản thân không phải là heo, nhưng bụng đã kêu trước.
Cô im lặng, tìm cái cớ giải thích chuyện bản thân đói nhanh.
Cho dù là ai "vận động" vài giờ cũng đều sẽ nhanh đói thôi. Bác Mộ Trì nghĩ vậy.
"Ăn sủi cảo đi." - Cô rất có nghi thức, "Em dẫn anh đến căn tin ăn?"
Hôm nay là đông chí, bọn họ nên ăn một phần sủi cảo.
Phó Vân Hành không từ chối.
Lúc này căn tin không nhiều người, nhưng vẫn có người.
Bác Mộ Trì rất thân với các bác ở căn tin, bọn họ đều quen biết cô.
Biết được cô muốn sủi cảo, bác ấy lập tức nấu cho cô.
"Có một phần nhân tôm với một phần nhân rau, con muốn cái nào?"
Phó Vân Hành: "Rau."
Bác Mộ Trì nhìn anh, "Con lấy rau."
Phó Vân Hành bật cười, nhận lấy sủi cảo nhân tôm cô đưa, lại chọn vài miếng trong đó thả vào bát cô. Bác Mộ Trì cũng rất có qua có lại, đưa anh mấy miếng sủi cảo nhân rau anh muốn ăn.
Ăn sủi cảo xong, thời gian thật sự không còn sớm nữa.
Phó Vân Hành không để cô tiễn mình ra khỏi khu nữa, thúc giục cô trở về nghỉ ngơi, bản thân về nhà rồi sẽ nói với cô.
Bác Mộ Trì không lay chuyển được anh, chỉ có thể đồng ý.
Đến kí túc xá rửa mặt xong, Bác Mộ Trì mới rảnh trả lời tin nhắn Đàm Thư.
Tất nhiên cũng là để phòng ngừa bản thân mệt đến nỗi ngủ luôn, bỏ lỡ tin nhắn về nhà của Phó Vân Hành.
Đàm Thư gọi điện thẳng qua cho cô, "Sao Phó Vân Hành cầu hôn cậu rồi?"
Bác Mộ Trì: "Cậu chỉ tò mò cái này?"
Đàm Thư: "Không thì sao."
Bác Mộ Trì nghẹn giây lát, thành thật khai báo.
"Đệt." Nghe xong, Đàm Thư nói tục một câu, "Phó Vân Hành quá lãng mạn rồi, so với anh ấy, Tạ Hồi thua rồi."
Bác Mộ Trì không nói gì, sờ chóp mũi hỏi: "Đàn anh Tạ biết cậu lấy anh ấy ra so sánh như vậy không?"
"Biết chứ." Đàm Thư nhướn mày nói: "Dù sao ở chuyện cầu hôn này, anh ấy thua rồi."
Bác Mộ Trì cười, "Tớ cảm thấy không có."
Cô nghiêm túc phân tích: "Hai đứa mình không giống nhau, nếu đàn anh Tạ đưa cậu đến chùa chiền để cầu hôn, trái lại cậu sẽ cảm thấy anh ấy bị khùng liền."
"..." - Đàm Thư hơi lúng túng, "Cũng không hẳn."
Cô ấy nói: "Chủ yếu là ở nơi thiêng liêng như vậy, tụi này không có kỷ niệm gì."
Bác Mộ Trì đang muốn đáp lời, Đàm Thư xót xa trong lòng nói: "Trước đây tớ đều đi một mình."
Tạ Hồi đi từ phòng tắm ra, đúng lúc nghe được câu này.
Bác Mộ Trì: "Cậu đừng nói nghe mủi lòng như vậy, lần sau tớ đi với cậu."
"Ai cần cậu đi chung." Đàm Thư hừ nhẹ, cũng không để ý đến tiếng nước trong phòng tắm đã dừng lại, tò mò nói: "Vậy hai người định lúc nào đăng ký kết hôn?"
Bác Mộ Trì: "Nói sau đi."
Hai người trò chuyện một hồi, Bác Mộ Trì nhận được tin nhắn đã đến nhà của Phó Vân Hành gửi tới, lập tức cúp điện thoại Đàm Thư. Buộc Đàm Thư không thể không nói cô lần nữa - trọng sắc khinh bạn.
Bác Mộ Trì kệ cô ấy.
Hôm sau, toàn đội đều biết em gái Mộ Trì của bọn họ bị người ta đính ước mất rồi.
Không chỉ bọn Đàm Thư tò mò hai người tính khi nào làm hôn lễ, cả huấn luyện viên và đồng đội của cô cũng tò mò.
Sầm Thanh Quân thậm chí còn bóng gió hỏi cô, hai năm này chắc sẽ không có em bé đúng không, cô ấy còn đợi cô đạt được kỷ lục mới ở thế vận hội mùa đông hai năm sau. ---ĐỌC FULL TẠI
Bác Mộ Trì vừa thấy buồn cười lại đành chịu.
Đối với chuyện em bé này, cô và Phó Vân Hành thật sự không gấp gáp.
Còn chưa kết hôn, em bé tạm thời không trong phạm vi suy xét.
-
Chuyện đăng kí kết hôn của Bác Mộ Trì và Phó Vân Hành, thật ra đến có hơi bất ngờ.
Mùa đông khi Bác Mộ Trì đang tập luyện, thoáng cái đã qua.
Ngày xuân, hiếm khi cô lại có kì nghỉ lần nữa.
Hôm nay, Phó Vân Hành vừa hay đang nghỉ ngơi.
Vốn dĩ, anh muốn đưa Bác Mộ Trì ra ngoài cắm trại.
Nhưng lúc tỉnh ngủ, Bác Mộ Trì nhìn ánh mặt trời tốt đẹp ngoài cửa sổ, lướt Weibo chơi một lúc, đột nhiên quay đầu nhìn anh, "Vân Bảo."
Phó Vân Hành nhìn cô.
Bác Mộ Trì hỏi: "Hôm nay đi đăng ký kết hôn không?"
Phó Vân Hành ngây người, có hơi bất ngờ: "Nghiêm túc sao?"
"Đúng vậy." Bác Mộ Trì nghiêng đầu nói, "Hôm nay thời tiết đẹp, coi ngày cũng không tệ, chúng mình đi đăng ký đi."
Phó Vân Hành hiển nhiên không có ý kiến.
Nhưng với cách coi ngày như này, vẫn còn hoài nghi.
Vì vậy, Bác Mộ Trì gọi điện ngay cho Trì Lục, hỏi thăm hôm nay có phải ngày tốt lành để đi đăng ký kết hôn không.
Nghe hai người muốn đi đăng ký, Trì Lục lập tức tìm người xem thử, nói cho cô, ngày không xấu, có thể đăng ký kết hôn, có cần tài xế không.
Bác Mộ Trì trịnh trọng từ chối đề nghị tài xế của bà ấy, mặc đồ đôi với Phó Vân Hành về nhà lấy sổ hộ khẩu, rồi cùng đi đến cục dân chính.
Thủ tục đăng ký đơn giản hơn cô nghĩ rất nhiều.
Lúc nhận được hai quyển sổ màu đỏ, Bác Mộ Trì ngước mắt, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Phó Vân Hành.
Anh nhìn cô, mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Xin chào bà Phó."
Anh chìa tay với cô, "Về nhà?"
Trước khi hai người đến đây, Trì Lục và Quý Thanh Ảnh dặn đi dặn lại, bảo hai người đăng ký rồi về nhà ăn cơm trưa.
Bác Mộ Trì đưa tay cho anh, nhấn mạnh trọng điểm: “Là bà Tiểu Phó.”