Chương . Người anh thích là
Thấm thoắt đã sang năm mới, tuần đầu tiên của tháng là tuần thực hành xã hội của lớp . Tất cả học sinh lớp đến cơ sở thực hành xã hội ở vùng ngoại ô để tham gia trại xuân năm ngày. Bởi vì cân nhắc về mặt an toàn, đã mấy năm nhà trường không tổ chức đi dã ngoại vào mùa xuân và mùa thu, vậy nên có thể nói tuần lễ này là giai đoạn mong đợi nhất của bọn học sinh trong quãng thời gian cấp ba.
Ngày đó Hứa Duệ như thường ngày đạp xe đến nhà thứ hai ở đầu hẻm đợi Ninh Giác Thần, lại vừa vặn đụng phải Lục Giác Lam đang đẩy xe đi ra, Ninh Giác Thần cúi đầu theo ở phía sau. Một năm rưỡi trước đây, Hứa Duệ ở nơi này chờ Lục Giác Lam cùng đi học, lần đầu tiên y có một thằng em trai sinh đôi từ trên trời rơi xuống. Một năm rưỡi sau này, hắn vẫn tới chỗ này đợi người, chẳng qua là người muốn đợi đã thay đổi. Ba người trố mắt nhìn nhau, bầu không khí nhất thời trở nên lúng túng.
Hứa Duệ lên tiếng chào Lục Giác Lam, nhìn lướt qua xe đạp của y. Trước kia coi như bảo bối, ngay cả phanh xe cũng không lắp, luôn miệng nói cái gì mà "Sẽ phá hỏng vẻ đẹp", bây giờ thậm chí ngay cả yên ngồi sau cũng gắn, lại còn là màu hồng, xem ra mị lực của học tỷ hoa khôi của trường thật lớn.
Ninh Giác Thần đứng tại chỗ không dám động, do do dự dự, kêu một tiếng nhỏ Duệ ca. Hứa Duệ quay đầu ra sau hất cằm một cái:"Ngốc đứng đấy làm gì, tới đây." Ninh Giác Thần trộm nhìn sắc mặt Lục Giác Lam một cái mới rón rén tới gần. Hứa Duệ để ý hôm nay Ninh Giác Thần đeo cái bao cổ tay năm ngoái hắn đưa, màu đen, phía trên có hoa văn màu trắng.
Ngày tháng là sinh nhật Lục Giác Lam, Hứa Duệ cùng y nháo thành như vậy cũng không quên, ở trong game mua lấy vật phẩm giá cao, làm nhiệm vụ hơn một tháng, tặng cho y một món thần trang. Nhân tiện nhớ tới Ninh Giác Thần, Hứa Duệ mua cho cậu một đôi bao bảo vệ cổ tay.
Thời điểm nhận được Ninh Giác Thần không dám lấy:"Tại sao đưa tôi?" "Ngốc à, quà sinh nhật, ngày mai không phải ngày sao?" Hứa Duệ nhét đồ vật vào tay cậu.
Ninh Giác Thần hảo hảo giữ đồ vẫn chưa từng lấy ra dùng, Hứa Duệ hỏi cậu nhiều lần tại sao không mang. Thật ra là Ninh Giác Thần không nỡ, đây là lần đầu tiên cậu được tặng quà sinh nhật, trước đây ngay cả sinh nhật cậu lúc nào cậu cũng không biết.
Mấy ngày trước không cẩn thận làm vấy mực lên cái bao tay cũ, cọ nửa ngày cũng không sạch, lúc này mới không thể không dùng bao cổ tay Hứa Duệ mới đưa cho.
Hứa Duệ đạp xe ra ngoài được một đoạn chợt phanh gấp một cái, đầu Ninh Giác Thần đâm vào túi leo núi căng phồng:"...Quên lấy đồ?" "Cậu có mang theo thuốc chứ?" Hứa Duệ hỏi.
Ninh Giác Thần cúi đầu lấy hộp thuốc từ trong túi ra đưa đến trước mặt hắn:"Mang theo." Lần trước đi nội soi dạ dày, kết quả chẩn đoán là ăn uống không theo quy luật trong thời gian dài dẫn đến viêm dạ dày, phải uống ít thuốc, nhưng chủ yếu vẫn là phải điều chỉnh ăn uống. Hứa Duệ mỗi ngày giám sát Ninh Giác Thần uống thuốc đúng giờ, giám sát ăn cơm trưa, không cho cậu ăn quá nhiều ăn quá nhanh, thức ăn phải có cả rau và thịt, không thể chỉ ăn một thứ, lượng cơm từ sáu lạng giảm xuống bốn lạng rưỡi.
Mấy tháng sau tình hình chuyển biến tốt hơn rất nhiều, Ninh Giác Thần được nuôi có chút mập, tai và quai hàm dường như có chút thịt. Cậu thật sự rất trắng, bấm trên mặt một cái liền xuất hiện vết hồng, Hứa Duệ không nhịn được muốn bóp mặt cậu chơi.
Vừa bắt đầu học kì này đã có một bài kiểm tra, đoán chừng Ninh Giác Thần sốt sắng quá, cộng thêm thời tiết chuyển lạnh lại bị lạnh, bệnh dạ dày vốn chuyển biến tốt nay lại oanh oanh liệt liệt tái phát, vừa thi xong vật lí đã chạy ra nhà vệ sinh tất cả dịch mật đều ói hết ra. Sau đó Hứa Duệ phát hiện liền xách con mèo nhỏ này đến bệnh viện kiểm tra một lần.
Khối có lớp, tất cả đều xếp ở cổng trường học lên xe. xe khách, lớp bọn họ có người, Ninh Giác Thần để lại chỗ bên cạnh cho Hứa Duệ, kết quả mắt thấy đội phía sau mấy nam sinh cao to bị xếp lên xe khác rồi.
Cậu đứng lên để cặp sách vào giá để hành lý, xoay người vừa vặn đụng phải Ngô Thiên đi tới. Ngô Thiên cười đùa cợt nhả mà nhìn cậu:"Hết chỗ rồi, tôi ngồi ở đây."
Ninh Giác Thần nhíu mày một cái, không lên tiếng, cứng đờ dựa vào cửa sổ ngồi xuống, khẩn trương đến vặn chặt ngón tay. Lúc ấy chia lớp có thể cùng Hứa Duệ một lớp cậu đã cảm thấy rất may mắn rồi, không nghĩ tới chủ nhiệm lớp vẫn là Phùng Phong, càng không nghĩ tới Ngô Thiên cũng ở đây.
Thời gian một năm này Phùng Phong cũng không dễ dàng, mỗi ngày lo lắng đề phòng sợ hai người bọn họ đụng vào nhau lại xảy ra cái gì sơ suất. Thật ra kỳ hai lớp mười hai người vẫn có một ẩu đả. Ngô Thiên cố ý tìm cớ nói Ninh Giác Thần hất nước nóng vào người gã, Ninh Giác Thần nói trong cốc rõ ràng không có nước, hơn nữa là Ngô Thiên ngáng chân cậu, Hứa Duệ biết chuyện liền nhịn không được.
Hai người đánh nhau trong hành lang bị lãnh đạo nhà trường vi phục tư phóng (cải trang) tóm được, cảnh cáo một hồi. Sau đó Ninh Giác Thần liền hết sức cố gắng trốn tránh Ngô Thiên, cậu dĩ nhiên không có tự đại đến mức cho là Hứa Duệ ra mặt là vì cậu, cậu nhiều lắm coi đó là mồi dẫn lửa, coi là một cái cớ để đánh gã.
Cậu không muốn cho Hứa Duệ một cái cớ, chỗ xương gãy của Hứa Duệ vừa mới tốt lên, Ninh Giác Thần sợ Hứa Duệ không nhẹ không nặng làm hỏng cánh tay.
Ngô Thiên vừa cất hành lý xong thì xe chạy, hắn lảo đảo lắc lư đứng, cầm trong tay một chai Fanta. Hắn vừa ngồi xuống vừa mở nắp chai, cả người nửa thật nửa giả nghiêng sang trái một chút, hơn nửa nước trong chai trong nháy mắt đổ hết lên người Ninh Giác Thần. Ngô Thiên miệng nói xin lỗi nhưng trong giọng nói không thấy nửa điểm ý tứ xin lỗi:"Xin lỗi, xin lỗi, trượt tay, cậu cởi ra đi, tôi giặt giúp cậu."
Ninh Giác Thần biết gã nghĩ gì. Cả mùa hè cậu không chỉ một lần nghe gã nói chuyện về cậu với người khác ở hành lang, nói cậu trời nóng thế này mà mỗi ngày vẫn để ống tay dài, khẳng định có thứ không muốn người khác thấy, nói không chừng là bệnh da, còn có thể bị lây.
Ninh Giác Thần làm bộ như không nghe thấy tiếng bọn họ xì xào bàn tán, làm bộ không thấy được ánh mắt chán ghét và giễu cợt của bọn chúng. Cậu cúi đầu đi qua người bọn họ, cách bao tay bảo vệ chặt chẽ tay phải của mình.
Ninh Giác Thần nghĩ tới đấy liền nghiêm mặt đẩy Ngô Thiên ra, lấy khăn giấy tùy tiện lau nước trên người, sau đó đứng lên:"Phùng lão sư, em có chút say xe, có thể đổi chỗ với bạn học phía trên được không?"
Cậu đổi được lên hàng thứ hai ngồi cạnh cửa sổ, nửa bên quần áo bị ướt đẫm, vừa lạnh vừa dính sát lên người. Ninh Giác Thần đau lòng vuốt ve bao cổ tay một cái, cái bao trắng như tuyết nay bị dính đồ uống, một nửa bị nhuộm thành màu cam. (ở trên ghi là màu đen mà nhỉ...)
Hơn bốn mươi phút sau, đoàn xe tới nơi thực hành xã hội, xa xa đã nhìn thấy nửa người trên của Ninh Giác Thần bị bẩn, hắn đi tới sờ một chút, không phải hoàn toàn khô:"Đây là bị làm sao?"
Ninh Giác Thần bị gió thổi lạnh, rùng mình một cái:"Bị đổ chai nước"
Hứa Duệ cau mày:"Cậu uống nước lạnh? Dạ dày chịu được sao?" Thật ra thì cho tới bây giờ Hứa Duệ chưa từng thấy Ninh Giác Thần uống nước gì ngoài nước đun sôi.
"Không phải tôi uống." Ninh Giác Thần đổi chủ đề "Một phòng có bao nhiêu người vậy?"
Lúc học quân sự năm lớp cũng là ở đây, khi đó Ninh Giác Thần chưa đến Tấn Thành, đây là lần đầu tiên cậu tới đây. Hứa Duệ bấm một cái lên khuôn mặt bị lạnh đến trắng của cậu:"Nghĩ hay lắm, một cái giường chung lớn, chắc là bốn mươi người một gian."
Phòng ngủ của nam sinh ở phía đông, của nữ sinh thì ở phía tây. Lớp bọn họ được xếp ở trên tầng ba, gian phòng rất rộng rãi, có ba cái phòng học lớn như vậy, xếp cái giường lớn cùng hai cái tủ. Ninh Giác Thần tìm một góc trong giường ngủ, đi ra cửa nhìn quanh, chờ Hứa Duệ đi vào. Hứa Duệ bỏ đồ xuống, để cậu thay cái áo khoác bị ướt tránh bị cảm mạo.
Buổi sáng khai lớp đại hội, tất cả đều là các lãnh đạo phát biểu, đại lãnh đạo nói xong trung lãnh đạo nói, trung lãnh đạo nói xong liền tiểu lãnh đạo nói, tiểu lãnh đạo nói xong thì lại đến tiểu tiểu lãnh đạo, cuối cùng là Lục Giác Lam coi như học sinh tiêu biểu lên bục phát biểu, đến tận mười hai giờ rưỡi mới kết thúc. Biểu chiều có các chương trình văn nghệ đặc sắc, buổi tối trên quảng trường xem phim, lúc giải tán trở về đã hơn mười giờ.
Một đám học sinh lớn bé ồn ồn ào ào rêu rao đi phòng tắm tắm. Ninh Giác Thần chậm rãi thu dọn đồ đạc, Hứa Duệ làm rơi khăn tắm thúc giục cậu:"Làm cái gì lằng nhằng vậy, nhanh lên không hết chỗ." Ninh Giác Thần vốn muốn nói anh đi trước đi đừng chờ tôi, kết quả bị Hứa Duệ trực tiếp tóm cổ đi.
Trong phòng tắm đã đầy hơi nóng trắng xóa, Ninh Giác Thần ôm quần áo đừng ở cửa nhìn vào bên trong:"Nơi này không có cửa các gian sao?" Hứa Duệ cúi đầu nhìn cậu:"Không có, đều là nam thì ý tứ như vậy làm gì." Ninh Giác Thần không tự chủ được lui về sau nửa bước, ánh mắt lóe lóe:"Cái đó...tôi quên cầm khăn tắm rồi, anh tắm trước đi." Hứa Duệ mặt đầy khó hiểu, rõ ràng Ninh Giác Thần đang cầm khăn tắm trong tay.
Lúc Hứa Duệ tắm trở về, Ninh Giác Thần đang xếp chân ngồi trên giường mặt nghiêm túc, nhíu mày viết chữ. Hứa Duệ đi tới phát hiện trên đùi cậu có một quyển ( mình cũng không biết nữa bản QT ghi vậy á):"Anh tắm xong?" Ninh Giác Thần cắn đầu bút, chột dạ nhỏ giọng thầm thì:"Không ngủ sẽ không ngủ."
Hứa Duệ khoa trương ồ một tiếng:"Tôi đây còn tưởng rằng cậu rất muốn ngủ cùng tôi chứ." Lời nói này liến nói đến có nghĩa khác, Ninh Giác Thần không biết là lạnh hay là thẹn thùng, trên mặt nhanh chóng đỏ lên, mấy giây sau liền lan đến cổ hồng thấu. Cậu trợn tròn mắt ngẩng đầu nhìn Hứa Duệ, biểu tình muốn nói lại thôi. Đại khái là muốn mắng hắn lại mắng không ra, một là sẽ không hai là không dám.
Dựa vào ánh sáng đèn huỳnh quang chiếu, Ninh Giác Thần đỏ đến như một quả đào tươi, đặc biệt là hai vệt hồng hồng ở tai, Hứa Duệ không nhịn được nhìn chằm chằm, nhất thời có chút thất thần
Hắn bị tiếng quát thô lỗ kéo trở về:" Hứa Duệ! Này! Gọi cậu mấy trăm lần! Điếc à!" Hứa Duệ đứng lên, thấy Hà Minh Nguyệt chống nạnh đứng trong phòng:"Đại tỷ, đây là phòng nam, cậu tới làm gì a?"
Ninh Giác Thần cũng quay đầu. Hà Minh Nguyệt là một trong số nữ sinh ít ỏi trong lớp cậu, dáng dấp đẹp mắt, là một cô gái vị thành niên điển hình trong mắt bọn con trai, thường xuyên lăn lộn trong đống nam sinh, gần đây hình như đang chơi game cùng Hứa Duệ. Hứa Duệ thường nhắc đến cô trước mặt Ninh Giác Thần, nói không nhìn ra được nữ sinh này chơi thật sự giỏi.
Vốn là Ninh Giác Thần không có ấn tượng gì với cô, nhưng Hứa Duệ lại nhiều lần nhắc đến nên không tự chủ được có chút để ý tới. Hà Minh Nguyệt tháo bím tóc đuôi sam đi tới, tự nhiên mà ngồi trên giường Hứa Duệ:" Mời cậu chơi trò nói thật." Hứa Duệ mặt thiếu kiên nhẫn:"Chơi cái rắm, tẻ nhạt chết được, thời đại nào rồi còn chơi trò đấy."
Hà Minh Nguyệt nắm tay áo hắn nũng nịu lung lay hai cái, nháy mắt bán manh:"Hiếm có cơ hội này mà, chơi đi, Duệ ca." Hứa Duệ vẫy vẫy tay:" Này cậu đừng như thế, dọa chết tôi."
Ninh Giác Thần yên lặng rủ mắt xuống, trong đầu liên tục vang lên câu nói của Hà Minh Nguyệt. Cô gọi hắn "Duệ ca!" Cô cũng gọi hắn là "Duệ ca!"...
Cổ họng Ninh Giác Thần như bị nghẹn, khó chịu không thở được, nhưng lại cảm thấy mình không có tư cách khó chịu. Trên người cậu vừa cứng vừa lạnh, quyển sách luyện tập trong tay cậu cũng bị vo thành một nắm.
Hà Minh Nguyệt gọi hai nữ sinh tới, lại thêm bốn, năm nam sinh quen thuộc, mấy người ngồi thành một cái vòng. Hứa Duệ vừa đi, Ninh Giác Thần liền không làm đề nữa. Cậu nhét quyển sách vào cặp, nghiêng nghiêng người nằm quay mặt vào trong tường, sau lưng truyền đến tiếng của Hà Minh Nguyệt:"Duệ ca nhanh lên, tôi chờ cậu."
Ninh Giác Thần chợt giật mình, nắm cái gối vùi vào như đà điểu, nhưng âm thanh huyên náo bên kia cứ hướng thẳng vào lỗ tai cậu mà chui. – mặc dù mới vừa rồi Hứa Duệ biểu hiện không có hứng thú gì, nhưng Ninh Giác Thần nghe được, hắn chơi rất vui vẻ.
Mấy vòng sau, Ninh Giác Thần nghe được Hứa Duệ nói một câu:"Nói thật đi." Tiếp theo là giọng của Hà Minh Nguyệt:"Bây giờ cậu có thích ai không?" Dụng ý rất rõ ràng, Hà Minh Nguyệt chơi trò này chính là vì muốn hỏi Hứa Duệ những lời này.
Trong phòng đầu tiên là quỷ dị an tĩnh một chút, ánh mắt mọi người đều tập trung tới, mấy nam sinh thấy chuyện tốt nháy mắt nhau ra hiệu huýt sáo ồn ào lên.
Dạ dày Ninh Giác Thần bắt đầu một trận co quắp, như bị một bàn tay vô hình siết chặt. Cậu biết đây không phải là đau dạ dày, đây là bởi vì căng thẳng. Trước đây, mỗi lần khảo sát vật lí cậu đều bị căng thẳng, mà lần này cậu còn căng thẳng vượt xa tổng tất cả những lần kiểm tra trước.
Cậu không biết là mình sợ Hứa Duệ nói không có, hay là sợ hắn nói có hơn.
Thật ra thì chỉ dừng nhiều lắm là mười mấy giây nhưng Ninh Giác Thần lại cảm giác thời gian trôi thật chậm, chậm đến mức ngón tay cậu nắm vạt áo vừa đau vừa xót cũng sắp thoát lực.
Toàn bộ phòng ngủ nháy mắt bùng nổ, tiếng gõ ván giường, có tiếng kêu quái dị, có tiếng vỗ tay, bên trong xen lẫn tiếng Hà Minh Nguyệt không che giấu được kích động hỏi:"Ai vậy ai vậy? Trong lớp mình?"
Hô hấp Ninh Giác Thần toàn bộ rối loạn, tim đập loạn lên, dạ dày hung hăng thắt chặt, co lại thành một nắm, không quá đau nhưng khó chịu muốn chết.
Đoán chừng là tiếng ồn ào này quá lớn, làm Phùng Phong phát hiện. Phùng Phong đuổi mấy nữ sinh về phòng, nghiêm mặt tắt đèn, bắt mọi người nhanh chóng đi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm.
Hứa Duệ trở về giường mình nằm xuống, ánh trăng xuyên qua cửa sổ đi vào. Ninh Giác Thần nằm sát tường, co lại thành một đoàn, một tay đè lại bụng. Hứa Duệ rùng mình, cẩn thận tới gần:"Dạ dày không thoải mái?" Ninh Giác Thần lắc đầu, nhỏ giọng nói:"Không có." Hứa Duệ nhìn mặt cậu buồn ngủ không muốn hỏi nhiều:"Vậy ngủ đi, đau thì dậy uống thuốc."
Một ngày mệt mỏi trôi qua, mới vừa rồi trong phòng còn ồn ào thì đã truyền đến tiếng ngáy trầm bổng. Ninh Giác Thần khó khăn bấm vào cánh tay để không cho mình ngủ thiếp đi, chờ mọi người đều ngủ hết, cậu rón rén bò dậy, lặng lẽ rời phòng ngủ.
Trong phòng tắm một mảnh đen kịt, yên tĩnh đến dọa người. Tình cờ có tiếng ngước nhỏ xuống cùng tiếng tường bị tróc ra, ba một tiếng rơi xuống đất. Ninh Giác Thần mượn đèn điện thoại soi đường dừng lại một bước rồi đi tiếp vào trong, cả người không ngừng được run lên, không biết là lạnh hay là sợ. Cậu tìm một cái phòng riêng bên trong, cởi sạch quần áo đi ra vòi hoa sen, không dám mở vòi nước quá mạnh, sợ bị người ta phát hiện.
Ngay khi cậu vừa mới đến dưới vòi nước thì ngoài cửa đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân. Ninh Giác Thần luống cuống tay chân tắt vòi nước, sau đó nhớ tới đèn điện thoại vẫn sáng. Tiếng bước chân đạp trên nước càng ngày càng gần, vang vọng trong phòng tắm yên tĩnh, Ninh Giác Thần hoàn toàn sợ choáng váng, cứng tại chỗ không dám động.
"Đừng sợ, là tôi." Là tiếng Hứa Duệ. Hắn không ngủ được, lại nghe thấy tiếng Ninh Giác Thần thức dậy đi ra ngoài, đợi một lúc lâu không thấy quay lại, sợ Ninh Giác Thần lại đau dạ dày cho nên đi ra tìm cậu.
Là đàn ông thì dưới tình huống này điều đầu tiên làm là đưa tay che tiểu huynh đệ, Ninh Giác Thần cũng không ngoại lệ. Chẳng qua một giây sau cậu lập tức nâng tay trái lên che tay phải, sau đó lại kinh hoảng che lồng ngực đầy vết thương của mình.
Hứa Duệ lần thứ hai nhìn đến cánh tay phải của cậu, hắn không nghĩ tới trên người Ninh Giác Thần còn nghiêm trọng hơn, tất cả đều là là các vết thương cũ nhàn nhạt, trải chằng chịt đầy khắp ngực, che đến không còn nhiều dạ thịt trắng nõn, cả người như bị dây thừng màu đỏ sậm trói chặt mấy vòng.
Hai tay Ninh Giác Thần ôm trước ngực, kẹp chặt hai chân lại rúc vào trong góc, dán lưng lên mặt tường lạnh như băng run lên bần bật, biểu tình như sắp khóc. Cậu cúi đầu xuống, nghe được tiếng bước chân Hứa Duệ đi ra xa.
Mình đã dọa hắn, Ninh Giác Thần thất vọng nghĩ.
Không nghĩ tới nửa phút sau, Hứa Duệ trở lại, trong tay hắn cầm một cái khăn tắm lớn. Hắn đi tới đem khăn tắm treo lên bức tường ngăn với gian bên cạnh tạo thành một cái rèm:" Nhanh chóng tắm rửa, đừng để lão Phùng phát hiện."
Ninh Giác Thần sửng sốt một chút, mới vừa còn nhẫn nhịn được, trong nháy mắt không giữ được nước mắt. Cậu vặn vòi hoa sen, trong tiếng nước chảy hít hít mũi một cái.
Một lát sau, Ninh Giác Thần thử dò hỏi:"Duệ ca, anh vẫn còn ở đó sao?" Âm thanh của Hứa Duệ rất gần, cách một chiếc khăn rắm:"Ở."
"Duệ ca?" "Sao?" "Chính là tôi muốn gọi anh." "..."
"Duệ ca." "..." "Duệ ca, anh đi rồi sao?" "Không có."
"Duệ ca..." "Cậu dùng miệng tắm sao?"
Thật ra Ninh Giác Thần muốn số lần Hà Minh Nguyệt gọi ra gọi trở lại, cậu chỉ hi vọng Duệ ca là của một mình cậu.
Từ phòng tắm đi ra, Hứa Duệ cởi áo khoác ra ném cho Ninh Giác Thần, chính mình choàng cái khăn tắm lên đánh một tiếng hắt xì vang dội. Ánh trăng xuyên qua bóng cây soi vào hành lanh, hư hư ảo ảo đẹp đến không chân thật.
Cũng không biết Ninh Giác Thần lấy gan từ đâu, đầu óc nóng lên hỏi:" Anh thích người nào sao?" Hứa Duệ dừng chân, nghiêng đầu qua nhìn cậu:" Bát quái như vậy a." Ninh Giác Thần lại bắt đầu đỏ mặt, tiếng nói chuyện nhỏ như tiếng muỗi kêu:"Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút." Hứa Duệ cười một tiếng:"Nói cho cậu cũng được, nhưng cậu phải giữ bí mật."
Ninh Giác Thần có một loại dự cảm xấu, cậu đột nhiên hối hận vì hỏi cái vấn đề này, cậu không muốn biết.
"Tôi thích Giác Lam." Hứa Duệ hạ thấp giọng "Mười một tuổi lần đầu tiên thấy hắn đã thích."
Bọn họ cũng không chú ý tới cách đó không xa chỗ rẽ nhà vệ sinh còn có một người, màn hình điện thoại di động của người đó sáng loáng, dừng lại đoạn ghi âm.
Năm ngày sau, một đoạn ghi âm đã xử lý qua bị một người nặc danh đăng lên diễn đàn của trường.