Sóng người chật chội trên đường cái, tiếng rao hàng liên tiếp.
Đông nam hùng tráng,
Giang Ngô đô hội,
Tiền Đường nổi tiếng phồn hoa.
Liễu khói cầu sơn,
Màn xanh rèm gió,
Lô nhô mười vạn nóc nhà[]
Chắc là nói tình cảnh phồn hoa thế này!
Mà giờ khắc này, địa phương Tiểu Thất dẫn theo Bích Ngô đến lại là chợ ngựa.
Tiểu Thất vẫn mặc áo trắng, ở bên trong chợ ngựa hỗn loạn, đột ngột dễ thấy. Mà nàng lại tựa hồ hồn nhiên không biết, không chút để ý, thỉnh thoảng dừng lại xem những người đang đóng móng ngưa.
Một lúc lâu sau, nàng và Bích Ngô cũng dắt một con ngựa của mình ra ngoài.
Bích Ngô lại hơi bất an: "Công tử, chúng ta cởi ngựa đi sao?"
"Dĩ nhiên!" Tiểu Thất buồn cười nhìn Bích Ngô, "Chúng ta đã mua ngựa, dĩ nhiên là cởi ngựa đi rồi."
"Nhưng, thuật cởi ngựa của công tử ——"
"Bích Ngô, ngươi không nên xem thường công tử nhà ngươi!" Vừa dứt lời, chỉ thấy một bóng dáng nhanh nhẹn nhảy lên, đã ổn định ngồi ở trên lưng ngựa. Tay Tiểu Thất kéo dây cương, chân kẹp lấy bụng ngựa, lập tức chạy như bay.
Bích Ngô vội vàng lui về phía sau một bước, chân đạp lên yên ngựa, nghiêng người nhanh chóng lên ngựa chạy theo.
Nữ tử Kỳ quốc không hề giống những nữ tử phong kiến không ra cổng trước không bước cổng trong, hơn phân nửa nữ tử đều được học kỹ năng cởi ngựa từ nhỏ.
Ra khỏi phố Nam Lĩnh, họ liền lên đường quan, vó ngựa cấp tốc đi tiếp về phía nam.
Dần dần không nhìn thấy bóng người, một con tuấn mã màu đen khác mới chậm rãi chạy ra khỏi phố Nam Lĩnh, liếc mắt lên đồ án quái dị bí ẩn xong, mới nhanh chóng xoay người lên ngựa, nghênh ngang rời đi.
Khi Tiểu Thất và Bích Ngô chân chính đạt tới vùng hiểm yếu Nam Lĩnh, đã là hoàng hôn rồi. Mưa bụi bay mù mịt trên không trung, đánh vào trên mặt, hơi có chút lạnh lẽo.
Có một chiếc xe ngựa chở vài người đang chạy vội, phía sau xe ngựa thì chất vật dụng. Một con ngựa già kèo bước chân nặng nề, chậm rãi, bước lên phía trước từng bước từng bước.
Có vài người tụm năm tụm ba, mặc rách nát áo, di chuyển bước chân ở phía trước, thời điểm nghe được tiếng vó ngựa thì ngẩng đầu lên, ánh mắt quét qua bọn Tiểu Thất, sau đó lại thẩn thờ đi về phía trước.
Bầu trời bao la mờ mịt, mưa phùn mịt mờ, những người chạy nạn, cả ngày đều cảm thấy thê lương và vô lực sao?
Đây cũng là chiến tranh! Một quốc gia dù cường thịnh thế nào, tử vong vẫn sẽ theo chiến tranh bao phủ mọi người.
Tiểu Thất xuống ngựa, dắt ngựa, chậm rãi đi về phía trước, Bích Ngô lặng lẽ đi theo phía sau của nàng, hai người đều không có nói chuyện.
Họ trải qua Nam Lĩnh phồn hoa, lại thấy được cảnh hoàng tàn ở vùng hiểm yếu, hai loại so sánh cực đoan, càng lộ vẻ tàn khốc và thê lương.
Mưa tháng ba, róc rách ẩm ướt mặt đất, dính chặt tóc mai, hơi nước ẩm ướt này giống như ưu thương nảy sinh trong lòng người đi đường, lan tràn ra, cô đơn mà tang thương.
Khi Tiểu Thất và Bích Ngô miễn cưỡng tìm được một khách điếm, trời đã hoàn toàn tối. Các nàng đi bộ đến, hai con ngựa đã tặng người ta.
Một số người vì thoát đi chiến tranh, đều tiến về phía Nam Lĩnh, trên đường gặp phải giặc cướp, đứa bé mới , tuổi bị kinh sợ, phát sốt cao, ông cụ thì mệt mỏi vô cùng ngã trên mặt đất, đứa bé hơi lớn hơn một chút thì gầy đến da bọc xương. Khi họ dắt ngựa đi qua bên cạnh cả nhà bọn họ thì ánh mắt của đứa bé kia, vừa cầu khẩn lại mang theo một chút khiếp đảm. Khi các nàng cho họ hai con người, trong ánh mắt của bọn họ tràn đầy không thể tin.
Đi cả ngày, Tiểu Thất qua loa rửa mặt xong, ngồi ở trên giường. Ánh trăng chiếu ở trên mặt của nàng, có một chút ưu thương nhàn nhạt. Đầu của nàng tựa vào đầu giường, trong tay cầm một bức bản đồ của vùng hiểm yếu.
Đây là thói quen nhiều năm qua của Tiểu Thất, mỗi khi nàng đến một chỗ mới đều làm quen địa hình của nó trước. Hơn nữa nếu muốn tìm Tam tỷ nàng, bản đồ nhất định là không thể thiếu. Bức địa đồ trong tay nàng, là nàng tốn thời gian ba ngày, hỏi thăm rất nhiều dân bản xứ, đi qua sơ một số nơi mới vẽ xuống. Nàng khẽ nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra bản đồ trong tay.
Trên đường nàng đi tới, thỉnh thoảng đều dừng lại nghe người của địa phương bàn về cuộc chiến tranh này. Nàng nghĩ đến Hoàng Vũ phía nam Kỳ quốc, nó đã sớm nhìn chằm chằm Kỳ quốc, mà phía nam Kỳ quốc nội loạn thời gian dài, sợ rằng đã sớm không có đơn giản như vậy. Chuyện tam công chúa đến trại lính vốn là bị gạt, nhưng mà đối với phương lại chộp được nàng chuẩn xác, giống như mục đích từ đầu của họ đã vốn là bắt tam tỷ của nàng. Như vậy là ai âm thầm tiết lộ tin tức ra ngoài đây? Mà Tam tỷ nàng đã mất tích gần nửa tháng, tin tưởng Tiêu Dật đã âm thầm phái không ít người đi tìm, lại vẫn không có một chút âm tín?
Tất cả an tĩnh đến đáng sợ.
Là bình tĩnh trước bão táp sao?
Chợt, Tiểu Thất mở hai mắt ra, trong tròng mắt đen bóng rạng rỡ phát sáng.
Ba ngày sau.
Đêm, mới vừa vào khí trời mùa xuân, đợi đến đêm khuya, trong gió luôn xen lẫn lạnh lẽo.
Khí trời phương nam, mặc dù ấm lại rất sớm, nhưng mưa cũng nhiều nhất.
Nếu mưa suốt một hai ngày, thì có thể xưng nó mưa bụi mông lung, nhẹ nhàng đạm bạc.
Nhưng nếu là đứt quãng xuống hơn nửa tháng, như vậy chính là thời tiết mưa dầm mà người Giang Nam cực kỳ ghét.
Trên đường không có một ánh sáng, tối tăm mờ mịt biểu thị ngày mai có thể vẫn là thời tiết xấu.
Trong lều của Nam Man tộc ( một tộc nhỏ chế tạo bạo loạn ở Kỳ quôc), một hàng binh lính cầm thương dài trong tay, tuần tra một cách trật tự.
Trong bóng tối chợt lóe lên bóng người, một có vẻ nhỏ nhắn, một thì cao lớn.
"Ra ngoài!" Giọng nói lành lạnh, nho nhỏ, lại mang theo khí thế không thể kháng cự.
Bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi rốt cuộc như nguyện xuất hiện tại trước mắt Tiểu Thất: "Công chúa, thuộc hạ chỉ phụng mệnh bảo vệ công chúa!" Mặc dù hắn tự xưng thuộc hạ, tư thế lại thong dong, có một cỗ quý khí trời sinh.
Tiểu Thất mặc áo trắng đứng ở trong màn đêm, mà nam tử kia lại mặc áo dài màu đen, mặc dù cả hai đều nhìn không rõ mặt của đối phương, lại tùy ý giống nhau —— hai người cũng không có bất kỳ ý đồ che giấu, giống như bọn họ chỉ đi vào ngõ phố tầm thường, mà không phải trong doanh địch đang đối đầu với Kỳ quốc lúc này.
"Là ai phái ngươi tới?" Tiểu Thất nhỏ giọng hỏi.
"Công chúa, thuộc hạ không thừa nhận lúc này là thời cơ tốt để người ‘ tra hỏi ’." Nam tử cũng nhỏ giọng trả lời.
"Ngươi ——" Tiểu Thất còn chưa nói hết, đột nhiên cảm thấy cánh tay hơi đau, người đã nhanh chóng bị nam tử kéo dài tới chỗ bí ẩn hơn, một đám thị vệ tuần tra đang đi qua chỗ bọn họ vừa đứng lúc nãy.
"Công chúa còn muốn hỏi tiếp không?" Hắn cúi đầu hỏi Tiểu Thất.
Bởi vì vừa rồi bị hắn lôi kéo, Tiểu Thất không kịp đề phòng, hơn nửa người cơ hồ đều dựa vào trong ngực hắn. Giờ phút này hắn khẽ cúi đầu, đôi môi đã gần sát bên tai của nàng, hơi thở ấm áp từ cổ truyền vào.
Tiểu Thất tức giận, hơi dùng nội lực tránh thoát ngực của hắn: "Buông tay!"
Nam tử áo đen chợt nhếch khóe miệng thành một nụ cười tà, thân thể thoáng lui ra một bước, đôi môi lại thừa cơ như có như không sát qua gò má của Tiểu Thất: "Thuộc hạ cũng không có ý mạo phạm." Vốn là một câu kính cẩn, lại rõ ràng mang theo chút trêu chọc, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, có vẻ hơi bất cần đời.
Mặt của Tiểu Thất trong nháy mắt đỏ hết, nàng cúi đầu thoáng sửa sang lại áo, hơi cáu nói: "Lúc này xác thực không nên nói nhiều. Chỉ là ——" nàng xoay người, đi về phía trước, "Ngươi theo ta từ kinh thành tới đây không khổ cực sao?"
"Đây là chuyện thuộc bổn phận của thuộc hạ." Trong giọng nói của nam tử cũng không có hốt hoảng khi bị phát hiện, ngược lại thì thản nhiên.
Trời mới vừa mờ mịt sáng lên !
Tiếng chiêng trống vang dội cả bầu trời, tiếng kêu gào chói tay, tiếng chửi rủa, chọc cho nam nhi nhiệt huyết trong quân doanh đã sớm giận dữ, nhưng lúc này tướng quân "Chiến Thần" của họ không có bất kỳ chỉ thị, bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Huống chi trong quân doanh đã đồn đãi, người Nam Man bắt được tam công chúa Kỳ quốc, giờ phút này đang cột vào chỗ hai quân giao chiến chờ huyết tế chiến trường.
Trong lều tướng quân Kỳ quốc.
"Tướng quân thật tin tưởng nữ nhi giả nam trang đó?" Một người có bộ dáng quân sư hỏi nam tử trầm giọng mà đứng bên cạnh.
"Chúng ta thử tin tưởng nàng một lần, huống chi trong tay nàng có tín vật của Dục phi." Tiêu Dật suy tư một lát sau lại nói, "Huống chi giờ phút này thật sự chúng ta không còn cách nào, Kiêm Gia còn bị vây ở nơi đó." trong giọng nói âm trầm của Tiêu Dật có chút bàng hoàng.
Quân sư như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn Tiêu Dật: "Dật, chẳng lẽ thật anh hùng khó qua ải mỹ nhân?" Tiếng gọi thân mật không tự chủ được bật thốt lên.
Tiêu Dật nhíu lông mày, lạnh nhạt nói: "Cảnh Thăng, ta còn biết mình cần cái gì." Hắn tự tay lấy một bức bản đồ từ trên bàn sách mở ra, chỉ vào một chỗ nói: "Nơi này là Tây Lĩnh, phía nam thông với sông Sở, bắc liên kết sông Lăng —— nếu chứa nước quá mức, sẽ thành họa lớn, chỉ cần đê vỡ, hậu quả ——" Tiêu Dật không có nói thêm gì nữa, thông minh như Công Tôn Cảnh Thăng, suy nghĩ chút liền hiểu.
Đáy mắt Công Tôn Cảnh Thăng hiện lên hoảng sợ: "Ông trời! Nếu thật bị người Nam Man lợi dụng, như vậy cả Nam Lĩnh đều thành vũng nước rồi."
"Uh! Chúng ta đều quên! Chúng ta đều cho rằng bọn họ bắt Kiêm Gia chỉ là vì uy hiếp quân ta, nhưng mục đích chủ yếu là vì dời đi lực chú ý của chúng ta, để thừa loạn phá huỷ đê. Xem ra bọn họ muốn một công đôi việc!" Tiêu Dật chậm rãi nói xong, lại khiến cho sắc mặt Công Tôn Cảnh Thăng trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi.
"Thủ đoạn của bọn họ thật là sắc bén!" Công Tôn Cảnh Thăng lạnh lùng nói, "May nhờ kịp thời phát hiện."
"Việc này —— cũng không phải là ta phát hiện." Tiêu Dật nói.
"Chẳng lẽ là nữ tử mà mà công tử nói phát hiện."
"Ngươi đoán không sai! Đây cũng là một trong nguyên nhân ta nguyện ý tin tưởng nàng." ngón tay Tiêu Dật gõ mặt bàn từng cái từng cái, "Người này là một nhân tài, nếu không thể sử dụng cho ta, cần phải trừ trước."
Trên đầu tường thành cao vút, Bích Ngô yên lặng đứng ở nơi đó, nơi xa là người Nam Man không ngừng kêu gào, chọc cho trong lòng cực độ phiền não. Bích Ngô bất an ngắm nhìn phương xa, muốn tìm bóng dáng quen thuộc, nhưng mà cái gì cũng không có. Việc này càng khiến nàng phiền não bất an, chà chà hai chân đã đứng chết lặng, nàng cất bước đi hai bước, lại dừng lại.
Ba ngày trước, Tiểu Thất bảo Bích Ngô nghĩ cách ổn định đại quân, mình thì biến mất. Giờ phút này người Nam Man đã là tên đã lắp vào cung rồi, nàng còn có thể có biện pháp gì đây?
Tiếng bước chân dần dần đến gần vang lên, Bích Ngô vội vàng quay đầu lại, lại thấy Tiêu Dật mặc áo giáp màu đen dẫn theo thị vệ đi về phía nàng.
Nàng nghênh đón: "Tướng quân đây là ——"
Sau đó Tiêu Dật đứng lại, hai tay chắp sau lưng nói: "Ta nghĩ thời giờ ta có thể cho ngươi không nhiều lắm."
Bích Ngô vội vàng nói: "Tướng quân không phải nói, đến giờ Mẹo sao?"
"Bản tướng quân nói đến giờ Mẹo thì nhất định sẽ làm được." Tiêu Dật quay đầu, nhìn Bích Ngô nói, "Cũng hi vọng cô nương không khiến ta thất vọng mới phải!"
Mặt Bích Ngô đỏ lên, vì hắn nhìn thấu thân phận nữ tử của mình, ngay sau đó liền bình tĩnh lại: "Chẳng lẽ giờ phút này Tướng quân nghênh chiến không sợ Tam công chúa thật gặp bất trắc sao?"
Tiêu Dật nhìn phương xa, tay chỉ nơi xa: "Nơi đó —— ngươi biết có bao nhiêu binh lính đã chết đi không? Chức trách của chúng ta là bảo vệ Kỳ quốc, mà không phải vì một công chúa buông tha cả quốc gia." Thanh âm của hắn trầm thấp có lực, xuyên thấu lòng người.
Một khắc kia, hắn đứng ở nơi đó, thân hình đứng thẳng, giống như thiên thần. Đã từng, cho dù lâm vào tình cảnh nguy hiểm cỡ nào, chỉ cần bọn lính quay đầu lại, phát hiện bóng dáng đứng thẳng như vậy, liền có hi vọng vô hạn, đó là một bóng dáng bền bỉ, vĩnh viễn ở chỗ không xa bình tĩnh chỉ huy. Lúc nói cười, Giặc mạnh tro bay khói hết[], mang theo bọn họ đánh ra một lần lại một lần kỳ tích.
Giờ phút này Bích Ngô rốt cuộc hiểu rõ, danh xưng "Chiến Thần" chính là thế này.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, bên ngoài tường thành, người Nam Man càng khiêu khích, hô hào, càng ngày càng không nhịn được.
Tiêu Dật ,ặc áo giáp màu đen lù lù như núi, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía nơi xa, giống như báo dữ vận sức chờ phát động.
Bích Ngô đứng ở sau lưng Tiêu Dật, nàng cảm thấy chung quanh đều tràn đầy không khí khắc nghiệt, nàng biết thời gian đã vô cùng cấp bách rồi, nhưng vẫn không thấy được bóng dáng của Tiểu Thất.
Ngoài thành là sóng đánh mãnh liệt, mà bên trong thành thì chờ xuất phát, tất cả yên lặng.
Sự yên tĩnh trước cơn bão táp, đè nén làm cho người khác hít thở không thông.
Giờ Mẹo đến.
Một khắc kia, Chiến Thần rốt cuộc giơ lên kiếm nặng dài ba thước trong tay lên. Mũi kiếm chỉ hướng bầu trời, thanh âm thâm trầm lạnh lùng vang dội ở bên tai mỗi người: "Toàn quân chuẩn bị!"
Mặt biển yên tĩnh tức khắc có sóng đánh mãnh liệt, đợt sóng màu đen trào ra từ tường thành. Tiếng những áo giáp trên người chiến sĩ vang lên không dứt bên tai.
"Tướng quân, có thể. . . ." Bích Ngô còn chưa nói hết, chỉ thấy ánh mắt sáng như đuốc của Tiêu Dật quay tới đây. Trong phút chốc, cái gì nàng cũng không nói ra được.
Hai quân rốt cuộc đối trận.
Tiêu Dật mặc áo giáp màu đen sừng sững ngồi ở trên ngựa, ánh mắt xuyên thấu qua tầng tầng trở ngại, rốt cuộc thấy được nữ tử bị trói trên cọc gỗ.
Ninh Kiêm Gia thường ngày tràn đầy tinh thần phấn chấn, nhưng lúc này gương mặt tái nhợt, tóc đen tán loạn, mặc dù sắc mặt thật không tốt, nhưng y phục cũng chỉnh tề, hiển nhiên đối phương cố kỵ thân phận công chúa của nàng mà không dám lộn xộn.
"Tiêu Dật, tam công chúa Kỳ quốc ở trong tay ta, ta muốn ngươi dùng một Nam Lĩnh đổi một công chúa. Nếu ngươi tiến gần một bước nữa, chúng ta sẽ dùng công chúa huyết tế chiến trường." Thanh âm của đối phương lộ ra bối rối.
Kiêm Gia cách cự ly xa xôi nhìn Tiêu Dật, nam tử kia, thâm trầm như biển, không thấy rõ trên mặt hắn đang suy nghĩ gì.
Đã từng, nàng đứng ở sau lưng hắn, ngăn đi nguy cơ cho hắn.
Đã từng, hắn hộ ở phía sau nàng, dẹp sạch chướng ngại trên đường về cho nàng.
Đã từng, nàng nói, ta chỉ muốn trải qua mỗi một lần nguy hiểm với ngươi.
Hắn từng nói lúc nàng bị thương, về sau chớ liều mạng như vậy, trước mặt của ngươi còn có ta che chở!
Khi đó, nàng chỉ cảm thấy ngọt ngào.
Nàng đi xa vạn dặm, đi tới bên cạnh hắn.
Nàng là công chúa, hắn là tướng quân. Anh hùng mỹ nhân, vốn là một đôi giai nhân, hôm nay bọn họ cách một chiến trường, lại như cách cự ly sống chết.
Làm sao mà chịu nổi.
Hắn nên đối mặt sự thâm tình hoặc là mềm yếu của nàng thế nào.
Nàng lại nên đối mặt sự quyết tuyệt hoặc thỏa hiệp của hắn thế nào.
Rốt cuộc, hắn chậm rãi giơ kiếm trong tay lên. Thời gian ngưng kết trong một khắc kia, Kiêm Gia hoảng hốt nhắm nghiền hai mắt.
Hắn vẫn là anh hùng của nàng, chỉ là từ xưa tình nghĩa —— khó khăn lưỡng toàn.
Mủi kiếm của hắn chỉ phía trước: "Toàn quân ——"
"Tiêu tướng quân ——" thanh âm đột ngột vang lên, một tuấn mã màu đen, lập tức một nam tử mặc áo dài màu đen đột nhiên xuất hiện ở trên chiến trường đối trận của hai quân.
"Ngươi là ——" Tiêu Dật khẽ cau mày, sự xuất hiện của hắn cư nhiên im hơi lặng tiếng, nếu là kẻ địch, chính là một kẻ địch mạnh.
"Tiêu tướng quân, tại hạ tới đưa Tướng quân một phần quà tặng." nam tử lập tức vung tay lên, một món đồ bay thẳng đến Tiêu Dật.
Tiêu Dật nhanh nhẹn bắt được vật bay tới, chộp trong tay nhìn, là một đứa bé không tới tuổi.
Nam tử lập tức quay đầu ngựa lại, hướng về phía quân đội bên kia hô: "Nói cho chủ tướng các ngươi biết, bây giờ Thiếu chủ các ngươi đang ở trong tay chúng ta, nếu muốn Thiếu chủ các ngươi vô sự, thì lấy công chúa để đổi."
Toàn bộ chiến trường xôn xao, tình thế đột nhiên nghịch chuyển, giống như bị người nhẹ nhàng gạt, thế cục liền dễ dàng bị khống chế.
Trong quân đội Nam Man, rốt cuộc có một nam tử râu quai nón chậm rãi đi ra. Ngay từ lúc rạng sáng, đã có người tới báo, Thiếu chủ mất tích. Bọn họ đã phái một số người trong quân đội đi tìm, vẫn không tìm được. Cho nên, hắn mới vội vã muốn đánh vào bên trong thành như thế, chỉ sợ lầm thời cơ tốt nhất. Chỉ là —— hắn thở dài trong lòng một cái, cuối cùng ông trời vẫn không đứng bên bọn họ.
Nam tử râu quai nón cởi ngựa đi tới trước trận: "Ta không ngờ —— Tiêu tướng quân cũng dùng thủ đoạn này."
Tròng mắt Tiêu Dật trầm xuống, lạnh nhạt nói: "Chẳng qua là lấy đạo của người trả lại cho người mà thôi."
Râu quai nón ngẩn ra, bất đắc dĩ nói: "Được, Tiêu tướng quân, vậy chúng ta chỉ đành phải đổi người. Chúng ta phái một người của mình ra chiến trường đổi người, ý Tiêu tướng quân như thế nào."
"Được."
"Tướng quân, tại hạ nguyện ý mang theo Thiếu chủ bọn hắn đổi về công chúa." Nam tử áo đen khom người nói.
Tiêu Dật nhìn hắn một cái thật sâu, gật đầu một cái.
Trên chiến trường tăm tối, im ắng yên tĩnh. Từng dãy binh sĩ, toàn quân chờ phân phó. Khí khắc nghiệt tràn đầy.
Giữa chiến trường, hai người đang di chuyển đến gần nhau, mỗi người mang một người.
Toàn quân cũng nín thở liễm khí, ánh mắt theo sát di động bốn người.
Rốt cuộc hai đội người chỉ còn lại cự ly không tới ba thước, hai người đồng loạt buông con tin trong tay ra, chậm rãi đưa ra một tay khác đỡ người của mình.
Hai cái tay từ từ đến gần, rốt cuộc chạm đến đầu ngón tay.
"Vèo!" Một cây tên sắc bén thẳng tắp bay tới đây, bắn thẳng về phía Kiêm Gia. Nam tử áo đen cười lạnh một tiếng, nhanh chóng đưa Kiêm Gia ra sau lưng, tay nhè nhẹ vung lên, tên liền rơi xuống trên đất.
Vậy mà, giống như đã tính toán tốt động tác của nam tử áo đen, cũng trong lúc đó, một phi tiêu nhanh như sấm sét, im hơi lặng tiếng bắn thẳng đến.
Cơ hồ không có ai thấy đến tột cùng là chuyện gì xảy ra. Một nam tử áo trắng đột nhiên xuất hiện ở đây, chỉ thấy tay của hắn nhẹ nhàng đỡ sau lưng Kiêm Gia, thân thể Kiêm Gia liền nhẹ nhàng liền bay thẳng tới Tiêu Dật.
Một tiếng nguyền rủa hoảng sợ, nam tử áo trắng đã ngã xuống trong ngực nam tử áo đen, mà người từ khi xuất hiện trên chiến trường luôn biểu hiện bình tĩnh, giờ phút này thấy nam tử áo trắng trong ngực thì trong nháy mắt sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Mà Kiêm Gia bay ở giữa không trung đã thành công được Tiêu Dật ôm trong ngực.
"Tiến công!" Là thanh âm giống như thiên thần của Tiêu Dật, mơ hồ có một cỗ tức giận.
"Giết!" thanh âm như chẻ tre vang dội bầu trời, chấn động lòng người.
Tức giận như biển rộng rốt cuộc bộc phát ra lực lượng làm người ta sợ nhất. Các chiến sĩ quơ múa đao kiếm, không chút do dự chém xuống đỉnh đầu đối phương.
Ngựa bị kinh sợ mất khống chế, không ngừng phát ra tiếng ngựa hý, giương lên vó trước, muốn bỏ rơi người cưỡi ngựa, có người nhanh chóng chém xuống vó ngựa trước, máu văng khắp nơi, vung vẫy ở trên mặt. Binh lính tùy ý xoay người lại nhanh chóng chém xuống vài cái đầu người.
Ngựa tùy ý chà đạp thi thể ngã xuống. Bụi đất cuồn cuộn nổi lên theo phần còn lại của chân tay đã bị cụt. Mùi máu tươi tràn đầy toàn bộ chiến trường.
Tiêu Dật mặc áo giáp màu đen che chở Kiêm Gia, tay nâng kiếm, trong nháy mắt đã chém rụng hàng chục đầu người.
Kiêm Gia lẳng lặng nằm ở trước ngực Tiêu Dật, khôi giáp lạnh như băng trước ngực hắn thỉnh thoảng chà qua mặt của nàng, hơi đau nhói.
Chỉ là, tất cả, lại làm cho nàng an tâm.
Sống hoặc chết, nàng chỉ muốn có thể nhìn hắn nhiều hơn chút, sau đó tìm hắn ở kiếp sau.
Vậy mà hôm nay, nàng ở trên chiến trường, vẫn có thể nghe được tiếng tim đập trầm ổn của hắn, vẫn có thể cảm nhận được cánh tay giam cầm của hắn. Cho dù hoàn cảnh ác liệt đến đâu, nàng vẫn ích kỷ hi vọng, cuộc chiến tranh này vẫn kéo dài tiếp.
Giờ khắc này, giống như dấu ấn, khắc thật sâu vào trong lòng của Kiêm Gia. Trong chiến trường đầy khói lửa, giờ phút này nàng lại hạnh phúc vì được một người ôm vào trong ngực, chặn lại tất cả sóng to gió lớn.
Trong cuộc đời, có một khoảnh khắc trở thành vĩnh hằng. Cho dù đối mặt sống chết, nhớ tới cũng sẽ làm việc nghĩa không chùn bước.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[]Đây là bài Vọng hải triều (Ngắm nước triều ở biển) của Liễu Vĩnh. Được dịch bởi Nguyễn Xuân Tảo. Bản gốc là:
Đông nam hình thắng,
Giang Ngô đô hội,
Tiền Đường tự cổ phồn hoa.
Yên liễu hoạ kiều,
Phong liêm thuý mạc,
Sâm si thập vạn nhân gia.
[]Đây là bài Niệm nô kiều - Xích Bích hoài cổ của Tô Thức. Bản dịch được lấy từ Tô Đông Pha, Nguyễn Hiến Lê, NXB Văn hoá-Thông Tin, Hai câu gốc là:
Đàm tiếu gian,
Cường lỗ hôi phi yên diệt.