Giờ Mẹo ánh mặt trời còn chưa chiếu ra, làn gió thổi qua mang theo sự lạnh lẽo của mùa thu. Nơi xa giống như nổi lên đám sương, mơ hồ nhìn không rõ sự vật khá xa, chỉ có phía đông nổi lên một vệt đỏ bừng, nhàn nhạt, nhàn nhạt khảm trong chân trời trắng xóa, giống như vẽ lên một vết hồng nhạt trên giấy Tuyên Thành màu trắng.
Mộ Thịnh Phong đi ra từ trong phủ, ngẩng đầu nhìn về phía đông, ánh mắt dừng ở nơi đó, trong lòng chợt buồn buồn, hít thở không thông! Những hình ảnh từ rất xưa xuyên qua từng tầng sương bao phủ xuống. Hắn nhớ hôm đó mẫu thân dẫn hắn rời khỏi hoàng cung cũng là vào lúc này, sương mù tựa hồ còn dày hơn, ngay cả sự vật bên cạnh đều phải nheo mắt lại nhìn thật lâu mới có thể phân biệt ra.
Hắn ngồi ở trên xe ngựa, vén rèm xe lên, nhìn thành cung màu xanh lá như ngọc lưu ly này thối lui khỏi tầm mắt hắn từng chút, kể cả bóng người nho nhỏ màu đỏ trên thành cung và tiếng la nũng nịu đó. Hình như nhờ hôm đó nàng mặc một cáiứao rộng nách màu đỏ, tựa hồ cả áo khoác cũng chưa mặc đã chạy ra.
Hôm đó hắn một mực yên lặng theo sát phía sau mẫu thân, sửa sang lại hành trang, dàn xếp lên xe ngựa, có rất nhiều chuyện hạn chế. Chỉ có trong lòng hắn biết, hắn rất muốn những chuyện hạn chế kia có thêm thật nhiều. Hắn vốn cũng không có hi vọng có thể gặp nàng, vì nàng tuổi nhỏ, rất ưa thích ngủ nướng, thời gian sớm vậy, hắn không nghĩ đến nàng sẽ chạy ra, lại còn chạy lên thành cung, không ngừng kêu chiếc xe ngựa kia: "Thịnh Phong ca ca! Thịnh Phong ca ca!" Hắn mới vừa bước lên xe ngựa liền ngừng lại, quay đầu lại nhưng chỉ thấy màu trắng xóa, không có gì cả. Trong lòng hắn nhất thời luống cuống, giống như không còn tìm được nàng nữa, hắn cảm thấy mình rất độc ác, vì đã vứt bỏ mình nàng lại trong đó. Hắn vẫn nhớ bóng dáng màu đỏ vô cùng nhạt trong màn sương trắng đó, khi xe ngựa đi xa ngoài màn sương trắng hắn còn nghe được những thanh âm non nớt uất ức nghẹn ngào rất là nhỏ.
Hắn nhớ lại lúc nàng vẫn còn ở trong ngực hắn, trong ánh trăng mờ, buồn ngủ nhưng vẫn nhẹ nhàng nỉ non: "Nếu là có một ngày Thịnh Phong ca ca không có ở đây, Tiểu Thất cũng sẽ khổ sở đấy!" Hắn khép hờ mắt, tựa hồ còn có thể nhớ lại tay của nàng nhẹ nhàng nắm ống tay áo của hắn, đầu ngoẹo qua, dáng vẻ khả ái tựa vào đầu vai hắn! Cho tới một màn kia cứ thường thường xuất hiện trong giấc mộng của hắn trong những năm tháng sau này, hắn luôn đứng ở đàng xa, nhìn bóng dáng màu đỏ nho nhỏ không ngừng kêu tên của hắn: "Thịnh Phong ca ca! Thịnh Phong ca ca!" Một tiếng lại một tiếng, kiên trì không ngừng kêu tên của hắn, từ làm nũng đến uất ức, cuối cùng hơi nghẹn ngào. Mà hắn chỉ có thể nhìn ra trước, cách qua mảng sương mù dày đặc, hắn thủy chung không tìm được nàng. Cho đến sau này, hắn rốt cuộc hiểu rõ đó là một sự báo trước, một năm kia hắn xoay người rời đi, nàng rốt cuộc không chịu gặp hắn nữa.
Khi đó hắn đã là mười lăm tuổi, hiểu sơ tình hình, vì vậy không tự chủ đã khắc nàng vào trong lòng, mà nàng mới bảy tuổi, chỉ biết lệ thuộc vào hắn, chỉ biết hắn rời đi nàng sẽ khó chịu, nhưng không biết nguyên nhân. Ở tuổi dậy thì, ai hứa hẹn với ai vĩnh viễn bên nhau; tuổi trẻ khinh cuồng, ai hứa hẹn với ai mãi không chia lìa.
"Thịnh Phong ca ca! Thịnh Phong ca ca!" Gần đây hắn luôn xuất hiện ảo giác như vậy, kể từ khi biết chuyện này, hắn luôn lừa mình dối người mà nghĩ có lẽ nàng chưa chết, chỉ là đang sống ở một thế giới mà hắn không biết. Hắn lắc lắc đầu, chuẩn bị bước lên trên xe ngựa. Nhưng thanh âm kia lại càng ngày càng gần hắn, gần đến cơ hồ đã đến bên cạnh. Hắn giống như bị dụ hoặc, đột nhiên nghiêng đầu. Khoảnh khắc kia, ánh mắt của hắn sáng như ngôi sao, một ngôi sao sáng nhất ở chân trời. Hắn cảm thấy trên thế giới thật sự có kỳ tích, trong màn sương mù trắng xóa này thật xuất hiện một bóng dáng đỏ, đến gần hắn từng chút từng chút. Hắn đứng yên không dám động, không nháy mắt nhìn chằm chằm vào nàng, tựa hồ trong giấc mộng mỗi lần hắn động một cái, bóng người kia liền cách hắn xa một phần, cho nên lần này hắn cố gắng khống chế mình, hắn chỉ biết không thể động, hắn không thể để cho nàng đi. Sau đó, từ từ càng ngày càng rõ ràng, trong sương mù trắng rốt cuộc chiếu ra gương mặt quen thuộc, bởi vì chạy tới đây, sắc mặt đỏ bừng, trong tròng mắt sáng trong của nàng chứa đầy sự vội vàng, trong tay còn cầm một cái áo ngoài dày, nhìn thấy hắn thì trong mắt có mừng rỡ không che giấu được: "Thịnh Phong ca ca, cuối cùng cũng đuổi kịp huynh, Dư lão cha nói, hôm nay sương mù dày, buổi sáng thì thời tiết sẽ rất lạnh, nên ta đưa áo đến cho huynh!"
Một khắc kia, hắn rốt cuộc thấy rõ không phải nàng, nhưng tại sao cả thanh âm cũng tương tự, mềm mại, âm ấm, luôn không đành lòng cự tuyệt. Hắn theo bản năng nhận lấy cái áo choàng, ngón tay lạnh lẽo chạm vào lòng bàn tay ấm áp của nàng, thì ra nàng chạy tới được, nơi lòng bàn tay đã toát ra mồ hôi mỏng. Hắn giống như không thể khống chế, đưa tay vuốt vuốt tóc của nàng, giống như đang nhìn "nàng" trong trí nhớ, nhẹ nhàng nói: "Mau vào đi thôi! Coi chừng bị lạnh !"
Nàng vui sướng cười cười với hắn: "Ta nào có mảnh mai như vậy!" Khi nói chuyện tay còn lắc lắc với hắn, cũng rất nghe lời xoay người lại.
Nhưng hắn lại vẫn không nhúc nhích, đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng của nàng dần biến mất trong màn sương trắng đó, dần dần thành một điểm màu đỏ. Một thoáng đó, hắn chợt mở miệng hô với bóng người đang đi xa: "Vân nhi, muội nguyện ý gả cho ta không?"
Điểm màu đỏ tựa hồ dừng một lát, chỉ chốc lát sau lại dùng tốc độ nhanh hơn vừa rồi chạy đi. Mộ Thịnh Phong hơi nhếch khóe môi, nhưng không có thành công lộ ra một nụ cười. Hắn chỉ cảm thấy đáy lòng trống trải, giống như có cái gì rốt cuộc rút khỏi cuộc đời hắn, nhưng hắn lại vô lực ngăn cản.
"Thịnh Phong ca ca! Ta nguyện ý gả cho huynh!"
Là ai đang trả lời hắn? Hắn kinh ngạc nhìn nhìn về nơi xa, không hề chớp mắt, nhưng nơi đó chỉ còn lại một bóng dáng đỏ nhạt, rốt cuộc bị chôn vùi ở trong màn sương trắng đó. Trong trời đất mịt mờ, bên tai của hắn tựa hồ vẫn vang vọng câu nói đó của nàng: "Thịnh Phong ca ca! Muội nguyện ý gả cho huynh!"
"Tiểu Thất, con luôn kề cậnThịnh Phong ca ca của con, về sau gả cho Thịnh Phong có được hay không?"
"Cái gì là gả?"
"Gả chính là sau này con có thể sống chung với Thịnh Phong ca ca!"
"Về sau sẽ luôn luôn ở chung sao?"
"Đúng vậy ——"
"Ừ! Tốt! Con nguyện ý gả cho Thịnh Phong ca ca!"
"Ai nha, nói với dì cũng vô dụng —— Thịnh Phong ca ca của con ở bên đó, cứ nói với nó!"
"Thịnh Phong ca ca, muội nguyện ý gả cho huynh!"
"Ha ha ~~~, tiểu nha đầu này làm cho Thịnh Phong của chúng ta đỏ mặt !"
"Thịnh Phong đã mười bốn tuổi rồi, tỷ tỷ đừng chọc nó nữa, nó đó, không chừng đã coi trọng những cô nương khác rồi!"
"Đến đây, Thịnh Phong, nói cho mẹ và Lam di biết, con có thích cô nương nào khác không?"
"Cái gì là thích cô nương khác?"
"Thích cô nương khác chính là —— Tiểu Thất không thể gả cho Thịnh Phong ca ca của con nữa!"
"Không chịu! Thịnh Phong ca ca, muội nguyện ý gả cho huynh! Huynh có nguyện ý gả cho muội không?"
"Ha ha ~~~~~ tiểu nha đầu này ——"
"Thật xin lỗi!" Hắn chợt cúi đầu nỉ non, "Dù là quên lãng hay nhớ lại thì đều là một chuyện ệt mỏi!"
Nàng không phải nàng! Mộ Thịnh Phong đứng ở nơi đó, cứ nhìn nam tử mặc trang phục màu dne đó kéo nàng đi, sau đó dần dần biến mất trước mắt hắn! Nàng không phải! Nàng không phải Tiểu Thất! Nhưng tại sao lúc thấy nàng đứng bên bờ Yên Ba đình, tim của hắn chợt chua xót! Thấy sắc mặt nàng tái nhợt nằm ở trên giường, hắn lại đột nhiên cảm thấy khủng hoảng, tựa như lần đó nàng chợt nói với hắn, Mộ Thịnh Phong, thật xin lỗi, ta không phải Ninh Tiểu Thất trong trí nhớ của huynh!
Như vậy rốt cuộc ai mới phải? Ai mới là Tiểu Thất trong trí nhớ? Là bởi vì trái tim đã động lòng thời niên thiếu vẫn còn ở trên cơ thể nàng, cho nên hắn mới có cảm giác quen thuộc sao?
"Tướng gia, hy sinh như thế, ngươi thật cam nguyện sao?" Trong thiên điện yên tĩnh, nam tử mặc áo dài màu xanh chợt lên tiếng hỏi.
"Không có hy sinh!" Mộ Thịnh Phong không quay đầu lại, cũng đã đoán được thân phận của người đến, "Nhan Thanh, tây loan chỉ còn lại ngươi, ta, và nàng! Ta không thể để cho nàng gặp chuyện không may!"
Nhan Thanh nhíu lông mày, không hiểu nói: "Không phải ngài nói là, nàng ấy không phải sao?"
Mộ Thịnh Phong lại cười nhạt: "Không, nàng ấy phải! Trong máu của nàng chảy máu của người Tây Loan!"
"Vậy vì sao không giữ nàng lại?"
"Ta cũng chỉ khuất phục thực tế! Giữ lại chưa chắc nàng được hạnh phúc, để nàng rời đi chưa chắc là bất hạnh!"
Nhan Thanh nhìn bóng dáng từ từ đi xa. Bóng dáng cao lớn dần dần biến mất giữa trời chiều, hôm nay là ngày hắn thành thân, cũng là ngày hắn đưa một nữ nhân khác rời đi. Hắn nhẹ nhàng hừ một tiếng, khạc ra một câu nhẹ vô cùng: "Vậy bức họa treo trong thư phòng là cái gì!"
Sau đó, khi Nhan Thanh thấy Mộ Thịnh Phong êm ái ôm nữ tử bên cạnh, khi hắn thấy đáy mắt Mộ Thịnh Phong tản ra ánh sáng khi nhìn đứa bé ra đời đầu tiên của mình, hắn chợt rất muốn hiểu rõ, trong cuộc đời này một người đến tột cùng có thể yêu mấy người?
Cho đến cực kỳ lâu về sau, hắn rốt cuộc hiểu được câu nói sảng khoái ngày đó của Mộ Thịnh Phong, buông tay cũng là để mình tự do, trong cuộc đời con người luôn gặp qua nhiều người, có yêu một vài người, thương một vài người, phụ một vài người, sau đó từ từ hiểu được quý trọng.