Gần Nhau Lúc Phồn Hoa Tan Mất

quyển 3 chương 32: nụ cười nháy mắt định càn khôn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kỳ quốc, tuyết tai cuối năm khiến bầu trời bao la ở phương nam bị bao phủ bởi một tầng sương mù nhàn nhạt, may mà phương nam trước kia là mảnh đất giàu có, tài phú còn lại sau nhiều năm qua ũng có thể chống đỡ qua trời đông giá rét nghiêm khắc này. Trong triều đình, quan viên bởi vì sự kiện lần này mà bị biếm truất cũng không ít, mặc dù trong lòng phần lớn quan viên trong triều đã hiểu rõ ràng việc nghiêm tra nghiêm trị lần này là do hoàng tộc muốn tiêu diệt thế lực của Sở Trung Lâm hiện đã thành đế sư, nhưng tâm tư của người trên cao thì những người như họ làm sao có thể đoán ra được. Vì vậy đối với việc đến phương nam cứu nạn, mọi người đều không mấy để ý, quốc gia đang ở thời buổi rối loạn, vẫn nên án binh bất động mới tốt, tiền tài quyền thế tốt thật, nhưng tính mạng bản thân mới là thứ nhất.

Bên trong ngự thư phòng, mấy phần tấu chương xốc xếch đặt ở trên bàn. Buổi trưa ánh mặt trời chiếu vào dọc theo màn cửa sổ, từ từ hơ khiến con người lười biếng hơn.

Tiểu Thất cầm phần tấu chương trên bàn vua lên xem tỉ mỉ, tấu chương này là danh sách an bài các quan viên sai vụ biếm truất. Tên tuổi trên danh sách nàng cũng không xa lạ, đó là những người được bắt đầu an bài từ nửa năm nay. Nàng tự nhiên biết phần lớn quan viên nhị phẩm trở lên trong triều là người của Sở Trung Lâm, cho nên nàng liền tìm Mộ Thịnh Phong, có lẽ thật sự là vì máu mủ, đối với hắn, kể từ sau khi biết hắn là ca ca của nàng, liền không tự chủ có thêm một phần tin tưởng. Mà ở trên triều đình Mộ Thịnh Phong cũng là người duy nhất có thể so đo cao thấp với Sở tướng. Mặc dù phần lớn người bên cạnh Mộ Thịnh Phong là phẩm cấp hơi thấp, nhưng bọn họ cũng chỉ thiếu hụt người cất nhắc họ mà thôi, cho nên hắn liền làm người kia.

Trong thời gian nửa năm, nàng và Mộ Thịnh Phong âm thầm chu toàn, an bài mọi người vào triều đình, không chọc người khác chú ý, cũng chưa bao giờ khiến người ta hiềm nghi. Bọn họ luôn chờ một cơ hội, một cơ hội có thể thừa cơ đổi người của Sở Trung Lâm thành người của bọn họ. Mà tuyết tao phương nam lần này là cơ hội để bọn họ thừa dịp. Phần tấu chương này nhìn như chỉ là một tội chứng của quan viên cương trực công chính kiện Hộ bộ thượng thư Đổng Chung Thư, rồi lại cố tình rất khéo rơi vào trong tay Mộ Thịnh Phong, thật ra thì trên đời làm gì thật sự có chuyện trùng hợp như vậy?

Tình thế hôm nay thật là tên đã lắp vào cung rồi, nàng, Mộ Thịnh Phong và Tiêu Dật từng bước từng bước ép sát, cố tình thay thế người, Sở Trung Lâm cũng sắp không nén giận được nữa rồi, trong mật báo Ám Linh đưa tới nói cơ hồ mỗi ngày Sở Trung Lâm đều âm thầm có lui tới với Trần Vân Thiên, rốt cuộc giữa bọn họ có âm mưu gì?

Tiểu Thất hơi mệt mỏi day day huyệt thái dương, mi tâm lại không tự chủ nhíu lại. Trận đánh này cho đến bây giờ bọn họ đã chuẩn bị xong rồi, hiện tại cũng chỉ có thể ép hai con lão hồ ly này tự loạn tay chân, mà bọn họ nhìn như đã chiếm tiên cơ, kì thực bây giờ cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi biến hóa, gặp chiêu phá chiêu.

Trong lúc nàng suy tư cửa Ngự Thư Phòng bị chậm rãi mở ra, Tiểu Thất cho rằng người đi vào là Vạn Đức Trung nên cũng không ngẩng đầu, nhưng hơn một hồi lâu cũng không có bất kỳ tiếng vang, nàng nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn về cửa, lại thấy tiểu hoàng đế Ninh Huyền Phong không nhúc nhích đứng ở ngoài cửa, tựa hồ là mới vừa tỉnh ngủ, một đôi mắt tựa như tỉnh nhưng không phải là tỉnh, có chút bất lực nhìn Tiểu Thất.

"Huyền Phong!" Tiểu Thất vẫy vẫy tay với cậu, "Sao lại đứng ở ngoài cửa?"

"Thất tỷ!" Tiểu hoàng đế bĩu môi, từ từ đi vài bước, rồi lại dừng ở nửa đường, ngẩng đầu nhìn Tiểu Thất, "Thất tỷ rất bận sao?"

Tiểu Thất cười nhạt nhìn cậu: "Huyền Phong có chuyện gì sao?" Đứa bé mới tám tuổi này, làm Hoàng đế hai năm rồi nên đã hiểu rất nhiều việc, có lúc hiểu chuyện đến mức không giống đứa bé.

"Thất tỷ!" Huyền Phong rốt cuộc nhanh chóng chạy tới bên cạnh của nàng, rủ đầu xuống, nhẹ giọng nói, "Thất tỷ, ta gặp ác mộng, ta —— sợ!"

Tiểu Thất đưa tay ôm cậu lên đầu gối, hỏi: "Nằm mơ thấy cái gì?"

Huyền Phong cắn môi một cái, chậm rãi nói: "Ta nằm mơ thấy mẫu phi của ta!"

Tiểu Thất hơi sững sờ, tay nhè nhẹ vuốt lưng của cậu, nói: "Như vậy tại sao sợ chứ?"

"Bởi vì. . . ." Tiểu hoàng đế chợt vùi đầu ở trong ngực Tiểu Thất, thanh âm hơi mơ hồ, "Thất tỷ, ta hận những người đó, ta biết rõ mẫu phi ta bị bọn họ hại chết."

"Huyền Phong muốn báo thù sao?" tay Tiểu Thất vuốt Huyền Phong dừng lại chốc lát, rốt cuộc chậm rãi lên tiếng nói.

"Không thể sao?" Tiểu hoàng đế ngẩng đầu lên, trong mắt nhìn Tiểu Thất có quật cường và không cam lòng.

"Không phải không thể được" Tiểu Thất nhìn hắn, trong mắt nhu hòa mang theo mấy phần nghiêm túc, "Nhưng Thất tỷ muốn Huyền Phong nhớ, về sau bất kể Huyền Phong muốn làm cái gì, nhớ phải cho mình hạnh phúc, mà hận thì không thể có hạnh phúc."

"Thất tỷ!" trong mắt của Huyền Phong có chút nghi hoặc, cái hiểu cái không kêu Tiểu Thất một tiếng.

Tiểu Thất nhẹ nhàng vỗ lưng của hắn, nói: "Hiện tại Huyền Phong không cần nghĩ quá nhiều! Có Thất tỷ ở đây!"

Tay tiểu hoàng đế kéo lại ống tay áo của Tiểu Thất thật chặt, có vẻ hơi vô dụng, đầu cũng cọ xát trong ngực Tiểu Thất, nhẹ nhàng ừ một tiếng, lại từ từ ngủ đi.

Tiểu Thất nhìn đứa bé từ từ ngủ say trong ngực, trong mắt thoáng qua một tia áy náy. Vì giữ cho Kỳ quốc bình yên nhất thời, là nàng đưa đứa bé mới tám tuổi lên vị trí này, cho tới gián tiếp hại chết mẫu phi của nó. Nàng đột nhiên cảm thấy vô lực, ở Kỳ quốc này nàng chân chính để ý cũng không có nhiều người, nhưng cũng không thể nào lẽ thẳng khí hùng thuyết phục mình buông tha những người xấu xa kia.

"Vương phi!" Vạn Đức Trung ở ngoài cửa nhỏ giọng nói, "Phía nam có quân tình khẩn cấp truyền đến!"

"Vào đi!" Tiểu Thất nhẹ giọng nói.

Vạn Đức Trung thấy tiểu hoàng đế trong ngực Tiểu Thất, tựa hồ là hơi sửng sốt một chút, mới bỏ tấu chương trong tay vào trên bàn vua.

"Thế nào?" Tiểu Thất đặt Huyền Phong ở trên giường, nhẹ giọng hỏi.

"Bích Ngô cô nương không nhìn thấy hoàng thượng ở Đế uyển đang gấp rút tìm khắp nơi!" Vạn Đức Trung nói.

Tiểu Thất cầm tấu chương trên bàn vua lên, xem một lát thì sắc mặt biến hóa, nhìn Vạn Đức Trung nói: "Vạn công công đi gọi Bích Ngô, bảo nàng đến chăm sóc hoàng thượng. Bây giờ ta phải lập tức về phủ Định Nam Vương."

"Dạ!" Vạn Đức Trung tựa hồ cũng đã nhận ra có gì không đúng, vội vàng lĩnh mệnh rời đi. Tiểu Thất ra khỏi Ngự Thư Phòng, cúi đầu, còn đang suy nghĩ chuyện trong tấu chương vừa rồi, bước chân không khỏi tăng nhanh mấy phần, lúc quẹo qua hành lang thì đụng phải một người.

"Cẩn thận!" Một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy thân thể sắp ngã của nàng, thanh âm ôn tồn nho nhã vang lên ở bên tai của nàng.

"Ca!" Tiểu Thất vịn tay của hắn, trấn định tâm thần, nhìn vào cặp mắt mang theo nụ cười nhạt kia, hốt hoảng ở đáy lòng dần dần chuyển thành bình yên, "Huynh cũng xem phần tấu chương này rồi à?"

"Ừ!" Hắn tự tay sửa lại những sợi tóc xốc xếch vì vừa rồi thiếu chút nữa bị ngã của Tiểu Thất, mới nói, "Lúc này Hoàng Vũ xuất binh quả thật bất lợi với Kỳ quốc!"

"Không chỉ như thế, ta còn lo lắng ——" Tiểu Thất có chút phiền loạn ngẩng đầu nhìn về nơi xa, đột nhiên kinh ngạc nói, "Tiêu Dật!"

Ánh mặt trời ửng đỏ, trên hành lang cách đó không xa, Tiêu Dật đang chống tay đứng, môi mỏng khẽ mím, trong mắt tựa như lộ ra một tia bén nhọn, ánh mắt yên lặng rơi vào trên tay đang nắm của hai người, giống như đã đứng nghiêm thật lâu, nhưng chỉ đứng vậy mà không đến gần.

Tiểu Thất đã nhận ra ánh mắt của hắn, thản nhiên rút tay về, nâng bước đi về phía Tiêu Dật, nói: "Sao ngươi lại tới đây? Ta đang muốn đi tìm ngươi đấy!"

Tiêu Dật rốt cuộc cũng đi về phía trước mấy bước, lúc giữa hai người còn cách vài bước thì hắn đột nhiên duỗi tay nhanh chóng kéo Tiểu Thất đến bên cạnh mình, ánh mắt lại nhìn về phía Mộ Thịnh Phong, lạnh nhạt nói: "Mộ tướng thật hăng hái!"

Trung đáy mắt ôn hòa của Mộ Thịnh Phong ẩn nụ cười, thản nhiên nói: "Mặt trời về chiều, giai nhân cùng nhau, quả thật không tệ!"

"A!" Hắn cúi đầu làm như vuốt vuốt tay Tiểu Thất, trầm giọng nói, "Giai nhân mà Mộ tướng nói là vương phi của bổn vương?"

"Giai nhân đúng là vương phi, Vương Gia thật rất có phúc!" Mộ Thịnh Phong giống như không có nghe được ý nghĩa, ánh mắt trầm tĩnh, khóe miệng lại tràn ra một nụ cười yếu ớt.

Sắc mặt của Tiêu Dật từ từ hiện ra một chút nhu hòa, ánh mắt lại không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào Tiểu Thất, chậm rãi nói: "Đúng là Bổn vương có phúc!"

Tiểu Thất nhìn tay mình bị Tiêu Dật xoa nắn trong lòng bàn tay, hơi không vui, muốn dùng lực rút ra, lại bị hắn nắm thật chặt.

Tiêu Dật dừng lại động tác, nhưng vẫn không có buông tay nàng ra, trong mắt nhìn chằm chằm nàng mang theo thần sắc không vui.

"Vương Gia cũng vào cung vì chuyện Hoàng Vũ xuất binh!" Mộ Thịnh Phong mở miệng nói, làm như trong lúc vô tình hóa giải giằng co như có như không giữa hai người.

"Chuyện này có gì thương lượng, muốn đánh liền đánh là được!" Hắn chợt thả tay Tiểu Thất, xoay người muốn phẩy tay áo bỏ đi.

"Tiêu Dật!" Tiểu Thất vội vàng kéo tay hắn lại, nói, "Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy chuyện này có bẫy sao?"

Tiêu Dật cúi đầu nhìn vào bàn tay đang lôi kéo hắn của nàng, yên lặng chốc lát rốt cuộc kéo lại, nói: "Tiểu Thất, lần này bất kể có bẫy hay không, chúng ta đã không còn đường lui!"

"Nếu Sở Trung Lâm và Trần Vân Thiên liên hiệp với Hoàng Vũ chuẩn bị diệt trừ ngươi. . . ." Tiểu Thất lo âu nói.

Tiêu Dật chợt lại gần nàng, nói nho nhỏ: "Nàng đang lo lắng cho ta sao?" Giống như không trông cậy vào câu trả lời của nàng, lại quay đầu nói với Mộ Thịnh Phong, "Chuyện này Mộ tướng cũng tán thành nghênh chiến!"

"Không tệ!" Mộ Thịnh Phong chậm rãi nói ra, "Chuyện này nếu quả như là mưu đồ của hai người họ, như vậy thì càng phải tiếp tục."

Tiêu Dật nói tiếp: "Tiểu Thất, những chuyện chúng ta làm lúc trước không phải vì ép họ ra tay sao?"

Tiểu Thất trầm ngâm, nói: "Như vậy lần này tỷ lệ thành công của chúng ta là bao nhiêu?"

"Không biết!" Tiêu Dật và Mộ Thịnh Phong cơ hồ trăm miệng một lời.

Vừa dứt lời, hai người cũng kìm lòng không được quay đầu nhìn đối phương một cái. Trong mắt Mộ Thịnh Phong là bình tĩnh nhẹ nhàng tự nhiên. Trên mặt tuấn tú của Tiêu Dật là tự nhiên tùy ý.

Tiểu Thất tựa hồ đã hiểu ra cái gì, rốt cuộc thoải mái cười, lạnh nhạt nói: "Cuộc sống cũng nên đánh một trận."

Một khắc kia, Kỳ quốc mới bắt đầu triển khai từ ba người họ. Trừ ba người bọn họ ra, ai cũng không biết đây chính là báo trước của một cơn bão, tuy ngoài mặt bọn họ vẫn ung dung, nhưng giờ phút này trong lòng bọn họ cũng không hề chắc chắn.

Truyện Chữ Hay