Nam Lĩnh Kỳ quốc.
Hoàng hôn, mặt trời di chuyển về phía tây. Ánh sáng chiếu vào đầu tường cao vút, tạo thành ấn ký nhàn nhạt trên tường, theo thời gian trôi qua càng ngày càng nhạt.
Một nam tử đang đứng ở trên tường thành cao vút, ánh sáng vàng óng ánh chiếu vào trên người của hắn, khiến cho bóng dáng vốn to lớn cao ngạo cường tráng của hắn thêm một phần nhu hòa.
"Chiến tranh rốt cuộc kết thúc." Công Tôn Cảnh Thăng cảm khái nói, "Còn sớm hơn so với dự đoán của chúng ta."
"Ừ!" Tiêu Dật nhẹ nhàng hừ một tiếng, qua một lúc lâu thanh âm của hắn mới vang lên lần nữa, "Cảnh Thăng, lần này hồi kinh, chưa chắc gió tanh mưa máu ít hơn nơi này."
"Tướng quân ——" Công Tôn Cảnh Thăng muốn nói lại thôi, làm như nghĩ sâu xa, lại nói, "Chuyện của tướng quân và tam công chúa ——"
"Dật, chàng quả nhiên ở chỗ này!" Công Tôn Cảnh Thăng còn chưa nói xong, một âm thanh trong trẻo liền truyền tới.
Kiêm Gia mặc một bộ y phục nữ bằng nhưng màu đỏ, hiên ngang mạnh mẽ đứng cách bọn họ không xa, cười yếu ớt nhìn bọn họ: "Cũng biết hai người trốn tới chỗ này rồi, tất cả mọi người chờ rót rượu cho hai người!"
Công Tôn Cảnh Thăng hắng giọng cười to: "Công chúa, đã như vậy, thuộc hạ liền đi gặp bọn họ một chút." Nói xong, hắn hơi cúi, liền thông minh rời đi.
Kiêm Gia đến gần Tiêu Dật, trêu nói: "Có phải Tướng quân không bỏ được nơi này hay không, cho nên bây giờ còn đi tới nơi này nhớ lại!"
Tròng mắt trong suốt của Tiêu Dật nhìn nàng, cúi đầu cười: "Xem ra nàng thật vui vẻ."
Kiêm Gia đến gần bên người hắn, tay khoác trên cánh tay mạnh mẽ của hắn, khẽ cười nói: "Chàng nói đúng rồi, ta là thật cao hứng."
"Có phải bởi vì được đi về hay không?" Hắn nghiêng đầu, nhìn nàng, trong con ngươi tuấn tú mang theo một nụ cười.
Mái tóc dài của nàng nhẹ nhàng tựa vào trên vai của hắn, nói nhỏ: "Dật, ta rất nhớ nơi đó, trước kia không cảm thấy thích, cảm thấy nơi đó quá mức lạnh lùng vô tình. Hiện tại —— ta cũng rất muốn trở về, ta nhớ mẫu phi ta, phụ hoàng ta, còn có Tiểu Thất, rất nhớ rất nhớ. Ta biết rõ mẫu phi rất lo lắng, phụ hoàng có lẽ —— rất tức giận, mà Tiểu Thất, năm naynàng sẽ cập kê rồi, người làm tỷ tỷ như ta không thể bỏ qua, nàng. . . ."
Tiêu Dật đưa tay nhẹ nhàng ôm hông của nàng, trong không khí tĩnh mật, chỉ có tiếng rỉ tai nhỏ của Kiêm Gia, lưu động trong không khí pha lẫn ngọt ngào. Ánh nắng chiều chiếu vào trên người hai người, khắc thành một bức tranh xinh đẹp.
Núi Bắc Thương.
"Công chúa!" Bích Ngô hô Tiểu Thất hơi mất hồn.
Tiểu Thất hướng nhàn nhạt cười một tiếng với Bích Ngô, nói: "Bích Ngô, thật hy vọng có thể ở nơi này mãi. Nơi đó ——"
"Nếu công chúa thích nơi này, lão phu sẽ luôn giữ lại căn phòng kia cho công chúa." thanh âm Thiên Cơ Tử vang lên ở ngoài cửa.
"Vậy thì một lời đã định rồi !" Tiểu Thất nhẹ nhàng mở miệng.
Thiên Cơ Tử đến gần, đưa cho nàng một cái bình tinh xảo, nói: "Đây là thuốc viên ta đặc biệt nghiên cứu cho ngươi, mặc dù không cách nào thanh trừ độc tố bên trong cơ thể ngươi hoàn toàn, nhưng mà sẽ có trợ giúp với thể chất sợ lạnh của ngươi."
Tiểu Thất nói lời cảm tạ xong liền nhận lấy bình thuốc, không từ chối nhiều. Quan hệ giữa bọn họ từ lần nói chuyện đó ngược lại cải thiện không ít.
Lúc đi khỏi núi Bắc Thương, Tiểu Thất ở trên xe ngựa nhìn dãy núi và thảo nguyên từ từ mơ hồ co lại thành một điểm đen nho nhỏ, trong lòng chợt sinh ra không nỡ. Những hình ảnh lóe rồi mất kia, cuối cùng ở lại chỗ sâu đáy lòng, trở thành một loại ấn ký không bao giờ mất trong trí nhớ.
Kinh đô Kỳ quốc.
Trong Đệ Nhất Thiên Hạ lâu, tiếng người huyên náo, khí thế ngất trời. Trong hành lang, tiểu nhị thét một tiếng, tiếng mọi người nói cười, không dứt bên tai. Sóng người bắt đầu khởi động, trong đám người thỉnh thoảng lại phát ra từng trận tiếng ủng hộ.
"Tiểu nhị, còn có nhã gian không?" Một thanh âm thanh lệ của nữ tử đột nhiên vang lên.
Sóng người có một trong nháy mắt bất động, tất cả mọi người không hẹn mà cùng chuyển đầu nhìn về nơi cửa. Chỉ thấy một nữ tử mặc y phục màu đỏ nhạt đứng ở nơi đó, số tuổi ước chừng trên dưới hai mươi, phía trên tóc dùng hai cây trâm màu xám tro nhạt cài lại, tóc mềm xõa đến eo, dây lưng màu vàng nhạt bên hông buộc quanh hình thể quyến rũ của nữ tử. Một đôi mắt linh động nhìn tiểu nhị phía trước điều tra.
Tiểu nhị vội vàng nghênh đón, nói: "Ai! Khách quan, thật không khéo, hôm nay buôn bán bận rộn, nhã gian đều hết, người xem ——" tiểu nhị tỏ vẻ không còn cách nào, tựa hồ cảm thấy để cho nữ tử như vậy ngồi ở trong hành lang thật sự là sơ sót.
"Tiểu thư, nhã gian không có, chúng ta phải ở chỗ này ăn sao?" Nữ tử áo đỏ xoay người sang chỗ khác hỏi.
"Bích Ngô, không sao, ở trong đại sảnh cũng giống vậy." Chỉ nghe một thanh âm nhẹ nhàng của nữ tử truyền đến. Lúc này người trong đại sảnh mới phát rõ sau lưng nữ tử áo đỏ còn có một nữ tử mặc áo lông chồn bạc, nữ tử kia có vóc người nhỏ nhắn, cả thân thể cơ hồ đều bọc trong áo lông chồn, cái mũ áo lông cơ hồ che khuất hết mặt cô, chỉ có một đôi mắt trong suốt lộ ở bên ngoài. Nhìn ra được, nữ tử tựa hồ rất sợ lạnh. Mà áo lông chồn bạc hiếm thấy của phượng nam lại tỏ rõ thân phận của nữ tử không giàu cũng quý.
Mà giờ khắc này, nữ tử kia lại tùy ý ngồi xuống, thuận tay phất cái mũ trên đầu xuống, một mái tóc đen nhánh như to rũ xuống trong nháy mắt. Lúc này người trong đại sảnh mới thấy rõ tướng mạo của nữ tử, da trắng nõn, lông mày thanh tú, mặc dù nàng không mềm mại đáng yêu như nữ tử áo đỏ, lại tự có một loại lành lạnh xinh đẹp tuyệt trần, trên người mơ hồ có một loại khí tôn quý tuyệt vời, làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Mà nữ tử áo đỏ cũng ngồi ở bên người nữ tử áo trắng ngay sau đó, nói với tiểu nhị: "Tiểu nhị, ngươi mang hết các món ngon trong tiệm ngươi ra đây, phải nhanh!"
"Được rồi!" Tiểu nhị tuy sững sờ chốc lát, nhưng lập tức liền phản ứng lại, thét to lên với bên trong, "Các món ngon số !"
Trong hành lang lại ầm ĩ lần nữa, thanh âm phong phú vang liên tiếp.
Mặc dù cũng không thiếu ánh mắt hữu ý vô ý nhìn về họ, Tiểu Thất và Bích Ngô vẫn ăn thức ăn như không có việc gì, bộ dạng như không liên quan đến mình.
Gần bàn họ chính là hai tục nam tử trung niên tằng, một người trong đó tùy ý khoác một chân lên trên ghế dài, còn một người coi như lịch sự, thanh âm lại rất lớn. Bọn họ giống như đang bàn luận chiến sự Nam Lĩnh.
"Chiến sự Nam Lĩnh kết thúc à?" Một cụ ông giống như vô tình tới gần, đưa tay bưng lên ly rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch, rồi sau đó lại vẫn chưa thỏa mãn chép chép miệng.
"Hả? Chuyện lớn như vậy ngươi cư nhiên không biết." Người khoác chân lên trên ghế ngồi xem thường nhìn cụ ông, "Ngay từ ba ngày trước, Tiêu tướng quân đã chiến thắng trở về rồi. A! Không đúng, hiện tại nên xưng Định Nam vương rồi, đó là hoàng thượng tự phong hôm khải hoàn hồi triều, trận đòn ngày đó thật là ——" nam nhân kia dừng lại chốc lát, tựa hồ vắt hết óc chọn từ thích hợp để diễn tả.
"Cái đó cũng không coi là cái gì!" Nam tử lịch sự nhíu mày, nhưng mà vẻ mặt lại quái dị, "Các ngươi có biết đồng thời trở về cùng Định Nam Vương còn có ai không?"
"Người nào?" Hai người còn lại tới gần, người ở mấy bàn gần đó tựa hồ cũng hứng thú nghe, có mấy người rõ ràng dựng lỗ tai lên lắng nghe động tĩnh.
Nam tử lịch sự thần bí cười một tiếng, trên mặt đều là vẻ mập mờ: "Không biết à? Là Tam công chúa!"
Vừa dứt lời, mấy người phía dưới đều cười lên, có người nhỏ giọng nghị luận, cũng có người lớn tiếng ồn ào.
Sau khi Tiểu Thất nghe ngược lại cả kinh, xem ra Tam tỷ nàng đã trở lại. May là mình sắp đến hoàng cung rồi, bằng không muốn lừa gạt tiếp cũng khó khăn.
"Không có chuyện như vậy, ngày đó hoàng thượng đã chỉ hôn rồi." Trong đám người đột nhiên có một thanh âm vang lên. Mặt người nọlộ vẻ kiêu ngạo mà nói, "Biểu đệ con trai của thúc thúc bà con xa của ta đi theo Định Nam Vương đánh giặc, lúc ấy hắn ở nơi đó, nghe được rõ ràng, thánh chỉ kia trừ phong vương ra, liền chỉ hôn tại chỗ. Định Nam Vương phi là ——" hắn cố ý kéo dài thanh âm, hài lòng thấy mọi người nhìn hắn, mới nói tiếp, "Là Thất công chúa."
"Xoảng" một cái ly rơi xuống mặt đất vang lên thanh âm thanh thúy, đột ngột vang dội. Toàn trường đều yên lặng lại, mọi ánh mắt đều nhìn chòng chọc tới, lại thấy mặt mày nữ tử áo đỏ vừa rồi trắng bệch, đang không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào nữ tử áo trắng trước mặt, đôi môi khẽ lay động: "Công. . . ."
Mà nữ tử áo trắng giống như cũng sững sờ chốc lát, mới nghe được thanh âm của nàng vang lên: "Bích Ngô, chúng ta lập tức trở về!"
"Dạ!" Bích Ngô vội vàng đứng dậy, lại không cẩn thận lảo đảo một cái, mới vội vàng đuổi theo.
Họ đi ra khỏi một khoảng, loáng thoáng còn có thể nghe được tiếng người: "Định Nam Vương kiến công lập nghiệp, hôm nay hoàng thượng tứ hôn, chậc chậc ——"
"Công chúa, vì sao ——?" Bích Ngô nhìn Tiểu Thất, mặt càng trắng hơn, lo lắng nói.
"Bích Ngô, chúng ta về cung trước rồi nói, dù sao lời đồn phố phường không thể cả tin." mặc dù trong bụng Tiểu Thất cũng là hốt hoảng, nhưng cảm thấy chuyện như vậy thế nào cũng không thể cả tin. Nhưng, nếu là thật, nàng làm sao đối mặt Tam tỷ của nàng!
Ở giữa trời chiều, một chiếc xe ngựa cấp tốc chạy về phía cửa cung, thấy thị vệ ở cửa cũng không có ý chậm lại. Thị vệ giữ cửa đang định đi lên chặn lại, đột nhiên chứng kiến thấy một nữ nhân trên xe ngựa cầm lệnh bài sắt màu đen thì nhanh chóng quỳ xuống. Theo xe ngựa càng không ngừng chạy về phía trước, thị vệ cũng thẳng tắp quỳ đầy đất. Chỗ xe ngựa đi qua, nâng lên bụi bậm đầy đất, văng vào trên người thị vệ lù lù bất động.