Lãnh Hàn vẫn cứ ôm lấy Tử Đằng không buông. Bất chợt, anh lại đưa bàn tay của mình lên chiếc bụng phẳng của cô. Khi nãy trong cơn mê mang, anh đã nghe thấy ai đó đã gọi tên anh, nhờ vậy mà Lãnh Hàn có thể tỉnh lại. Nhưng khi tỉnh lại chính là gương mặt thầm khóc của cô, anh cảm thấy sót vô cùng. Anh đã nghe thấy cô kể lại mình sắp làm ba. Đây chính là món quà kì diệu nhất dành cho hai người. Người ta luôn nói con cái chính là cầu nối tình yêu của ba và mẹ.
"Hàn, anh có muốn ăn gì không."
Giờ trời cũng đã tối, sợ anh tỉnh lại kiệt sức mà chưa có gì vào bụng, cô liền lên tiếng hỏi.
"Không cần đâu, anh không ăn cũng không sao, chỉ cần hai mẹ con em ăn là được rồi."
Giờ anh lại dở thói mè nheo, chẳng lẽ anh trúng nhiều độc quá thành ra tính cách cũng thay đổi luôn rồi. Ai mà nhìn chắc không tin anh chính là tổng tài ba tháng trước vẫn còn mặt lạnh với người khác đó nha.
"Không được, anh không ăn thì không uống thuốc giải được. Nghe lời em chút đi."
Cô thật bó tay mà, anh giờ như là đứa trẻ mẫu giáo vậy, phải dỗ dành thế này thật không đúng tí nào. Lãnh Hàn không muốn nhưng vẫn phải nghe lời Tử Đằng, ai biểu đây là vợ anh làm gì, không nghe lời, cô lại giận thì toi. Tử Đằng đứng dậy lấy đồ ăn mà Diệp Tuyết để lại, bà làm vậy sợ anh tỉnh lại rồi không có thứ gì ăn. Còn cô cũng không thể nhịn đói được nên đã nhờ Beatrix mua một ít sữa cho cô đỡ ngán. Trong phòng bệnh VIP này còn có bếp nhỏ để tiện hâm lại đồ ăn.
Tử Đằng đang hâm lại đồ ăn cho Lãnh Hàn, anh ngồi ở ngoài lâu lâu vẫn cứ hay dòm ngó vào trong xem cô đang làm gì.
Nhưng là vẫn không chờ được, anh lén xuống giường bước tới ngay đằng sau. Sau khi Tử Đằng sắp chuẩn bị xong bữa tối cho anh thì đột nhiên Lãnh Hàn đã bước tới đằng sau mà ôm lấy cô. Lại nữa, sao anh cứ thích ôm cô thế này sao cô làm được gì.
"Hàn, sao vậy, ra giường nằm đi để em lấy đồ ăn tối cho anh."
Lãnh Hàn không hề nói gì, vẫn cứ hít lấy mùi thơm trên người của cô. Anh gần như đã nghiện nó, không chỉ lần này mà còn có nhiều lần khác. Mùi hương trên người của cô chính là thuốc giải, cũng chính là thuốc mê. Lâu dần thành thói quen, anh ôm cô như con thú bông vậy, đáng yêu chết đi được. Ôm cho đã đời rồi Lãnh Hàn mới chịu thả cô ra, ngoan ngoãn về chỗ nằm, Tử Đằng nhìn thấy chỉ có thể cười thầm.
Cô mang thức ra cho anh ăn. Lần này anh định cầm đũa tự ăn, nhưng vì trả thù cho mấy lần trước nên cô đã không cho anh cầm mặc dù anh có bị thương chân tay gì đâu. Ôi thế nào giờ bị ghim thù, Tử Đằng đút cho anh ăn, sau này còn dám để cô không động đũa không.
Ăn xong, cô dọn dẹp lại rồi lại ngồi làm việc tiếp. Lãnh Hàn lại không cam lòng, đã bận bịu chăm sóc anh, giờ con cũng đã có mà cô vẫn túi bụi làm việc. Anh bực dọc cầm xấp tài liệu cô đang làm dở, không cho cô làm tiếp, ép cô lên giường anh mà ngủ chung. Nếu để mẹ biết anh để cô làm việc đến giờ thế nào cũng bị một trận té tát cho mà xem
"Tử Đằng, giờ đã tối lắm rồi đó. Em còn đang mang thai sao lại làm việc thế này."
Tử Đằng bĩu môi, việc thì một đống đây, mà để Hạo Duy lãnh hết cũng khổ. Cô định làm cho xong một lát nữa mới ngủ vậy mà.
"Thôi nào, để em làm xong rồi ngủ luôn."
Cô đang định lấy lại thì Lãnh Hàn đã nhanh tay đưa nó lên cao để cô không thể với tới được. Cho dù cô cao m nhưng anh lại hơn cô một cái đầu, cô làm sao có thể với tới được chứ, đồ ăn gian.
"Không được, giờ phải đi ngủ cho anh. Việc thì cứ để mai đi. Em định để bộ dạng buồn ngủ này mà đối phó với Hà Lương thế nào."
Lãnh Hàn kiên quyết không cho, giờ đã là thời kì mang thai nên sẽ dễ mệt mỏi, cô không nghĩ cho cô thì cũng phải nghĩ cho anh chứ. Để mẹ anh thấy thì thế nào anh cũng bị mắng là không lo cho vợ. Tử Đằng nghe anh nói tuy có lí nhưng bản tính công việc đã ngấm lâu rồi, nói dứt thì không dứt được mà.
Không nghĩ gì nhiều nữa, Lãnh Hàn liền lập tức bế cô lên giường không để cô kháng nghị, ai biểu cô là con dâu cưng của nhà họ Phong làm chi. Tử Đằng bất lực không thể làm gì hơn, chỉ có thể để mặc cho anh ôm lấy mà ngủ. Cũng may giường này rất rộng, hai người ngủ thì không thành vấn đề gì.
Chưa tới vài phút sau, Tử Đằng đã lăn ra ngủ một cách ngon lành. Mang thai sẽ dẫn đến các bà mẹ ngủ nhanh hơn. Nói là không buồn ngủ sao giờ lại lăn ra ngủ rồi. Lãnh Hàn thật muốn buồn cười mà.
Sáng ngày hôm sau, Tử Đằng tỉnh giấc, quay qua quay lại thì không thấy anh đâu. Anh còn đang bị thương đấy, lại đi đâu nữa rồi. Rốt cuộc anh là người bệnh hay cô là người bệnh vậy. Đột nhiên trong khu bếp truyền đến một mùi thơm quen thuộc, không cần phải nói, cô cũng đã đoán được anh là đang nấu đồ ăn sáng đây mà.
Tử Đằng nhanh chóng bước xuống giường vào xem anh đang làm cái quái gì vậy, đang bị thương toàn làm liều không, nói sao cô không lo lắng cho được. Chưa kịp bước vào trong, anh đã mang ra một tô cháo nóng hổi mới nấu ra cho cô.
"Em dậy rồi, ăn sáng thôi."
Tử Đằng căn bản không thèm để ý đến lời nói của anh, lập tức lại gần đặt tô cháo xuống bàn, vội vàng nắm lấy bàn tay đang quấn băng, không thấy chảy máu. Rồi cô lại vén áo của anh lên, cũng không thấy có gì bất thường cả, cô liền quay ra mắng anh.
"Phong Lãnh Hàn, anh đang bị thương đó, đừng có đi lung tung, coi chừng vết thương lại nứt ra."
Phải nói cái gì cũng để cô nhắc, anh đâu phải trẻ con đâu sao mà tự tung tự tác vừa thôi chứ. Rốt cuộc tính cách ngày trước của anh đâu rồi. Lãnh Hàn chỉ mỉm cười, anh biết là cô đang lo lắng cho anh, nhưng ngay cả bản thân cô không nghĩ thì ai nghĩ cơ chứ.
"Tối qua, em không hề ăn tối. Anh biết phụ nữ mang thai hay nghén, nên mới dậy sớm nấu cháo cho em."
Anh đã quan sát hết tất cả, cô nói là bản thân đã ăn rồi nhưng chỉ uống sữa. Nửa đêm, trong lúc cô ngủ say, anh đã lên mạng và tra được rằng, phụ nữ mang thai thường hay bị nghén, rất khó ăn uống và dễ nổi cáu do strees. Nên anh đặc biệt nhờ Hạo Duy mua cho anh một chút đồ, đợi cô dậy sẽ nấu thứ gì đó cho cô dễ anh.
Tử Đằng sững người nhìn anh, ra là cô đã trách nhầm. Lãnh Hàn. Anh vẫn luôn quan sát tất cả, vì con và cô, anh chấp nhận là người để cô xả strees, chỉ cần hai mẹ con cô là đủ. Vậy mà bản thân cô lại không để ý đến con của hai người. Tử Đằng nhận ra lỗi lầm của bản thân, ôm lấy anh rồi nói.
"Hàn, em xin lỗi. Lại để anh lo lắng nữa rồi."
Lãnh Hàn cũng chẳng bận tâm chuyện gì, mong cô có thể lo cho bản thân là được, anh cũng chẳng trách móc gì.
"Không sao, em thấy thoải mái là được. Em đi đánh răng rồi ra ăn sáng đi."
Tử Đằng nghe xong, khẽ gật đầu, nhanh chóng vào trong vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng.