Trong một căn biệt thự ở ngoại ô thành phố.
Hà Lương đang điên cuồng mà đập phá đồ đạc trong phòng. Đột nhiên ông ta hét vào mặt đám thuộc hạ đa run rẩy kia.
"Một lũ vô dụng, có mỗi chuyện cỏn con mà giải quyết không xong."
Ông ta đang tức giận chuyện quân số đang bị giảm đi một cách trầm trọng. Trong hai tuần mà quân số của ông ta đã giảm sút mạnh, đó là do Tần Trạch cử người đi đánh phá nhóm nhỏ của ông ta ở Mỹ. Đã vậy, giờ đến Hải Thành mà người của ông ta còn bị phục kích bao nhiêu lần, không biết còn được bao nhiêu. Thạch Khâm đứng ở bên ngoài phòng nghe hết mọi chuyện, làm bộ như không biết gì, đi lướt qua trở về phòng mình. Không cần nói, anh vẫn biết là ai làm.
Tập tài liệu mà anh đưa cho Tử Đằng, và cái anh để phòng làm việc của Thượng Thành là đều do anh sắp xếp cho người đem đến. Anh trở về Hà gia, tạo nên sự tín nhiệm từ Hà Lương là muốn xem xem ông ta đang muốn làm gì. Từ đó mà âm thầm ngăn cản kế hoạch của ông ta, để cho ông ta thấy rõ được sự thật. Nhưng tính của Hà Lương cố chấp, cho dù khuyên ngăn thế nào cũng không cản được. Anh chỉ có thể làm như vậy.
Còn Hà Lương sau khi để thuộc hạ đi ra ngoài hết, một mình ông ta ở trong phòng mà suy ngẫm. Ông ta đang nghi ngờ trong Hà gia có nội gián, mấy lần người của ông ta đều bị phục kích. Ông ta đang nghi ngờ Thạch Khâm vì dạo này anh có rất nhiều hành vi đáng ngờ nhưng lại không có bằng chứng. Vì vậy ông ta đã thử lắp máy nghe lén trong phòng của anh.
Buổi sáng, Tử Đằng tỉnh lại thì đã không thấy Lãnh Hàn đâu. Cầm chiếc điện thoại để trên đầu giường thì phát hiện ra đã hơn giờ, còn có một dòng tin nhắn mà Lãnh Hàn nhắn cho cô.
"Dậy chưa, nếu dậy rồi thì anh có nấu đồ ăn sáng cho em rồi đó. Ngoan ngoãn ăn hết rồi nghỉ ngơi đi, trưa anh sẽ về sớm."
Nhìn thấy dòng tin nhắn đầy ngọt ngào của anh, Tử Đằng vui đến mức mà mỉm cười. Chỉ vì hôm qua cô quá mệt mỏi, mà anh cho cô nghỉ hẳn một ngày. Đó là lí do tại sao hôm qua anh mang cô về đây, tiện có người chăm sóc. Không nghĩ gì nhiều nữa, cô liền nhanh chóng bước xuống giường vào trong nhà tắm vệ sinh cá nhân. Sau khi mặc quần áo vào, Tử Đằng đi xuống dưới nhà để ăn sáng.
Quản gia Châu thấy cô đã tỉnh, liền cho người hầu lấy đồ ăn sáng cho cô ăn. Sáng nay ông đã thấy Lãnh Hàn đã dậy sớm và đích thân xuống bếp nấu đồ ăn sáng cho cô, nhìn hai người hạnh phúc mà ông cũng vui vẻ theo. Những người hầu thấy cô đã quay lại, ai ai cũng vui vẻ mà lại gần nói chuyện. Nói chuyện với cô rất vui, không phân biệt đẳng cấp gì cả, mọi người cứ như là bạn bè vậy.
Tập đoàn Phong thị.
Lãnh Hàn ngồi trong phòng làm việc, anh đã cho người đi điều tra lịch trình di chuyển của Thạch Khâm trong hai tuần ở trong nước. Theo như lời của Tử Đằng hôm qua, anh cũng đặt nghi vấn rất nhiều. Cho dù là ai, nếu không có mối quan hệ mật thiết với hắc đạo thì rất khó điều tra được chuyện của Hà gia. Mà một người bình thường không dính dáng đến những chuyện này, thì sinh nghi là chuyện đương nhiên.
Hạo Duy cầm trên tay tài liệu mà bản thân mới điều tra được, đứng trước cửa phòng của anh gõ cửa rồi bước vào. Anh nhanh chóng cầm tài liệu đặt lên bàn cho Lãnh Hàn, vừa nói.
"Phong tổng, tôi đã điều tra lịch di chuyển của Giang đại thiếu hai tuần nay."
Lãnh Hàn nhanh chóng cầm lấy mà xem qua một lượt. Quả nhiên đúng như anh dự đoán, Thạch Khâm không hề về Giang gia một ngày nào từ khi trở về nước. Có lẽ Giang Nguyên cũng không hề biết. Vậy thì anh ta đã ở đâu. Hạo Duy liền nói tiếp.
"Phong tổng, Nam tổng từ Nam thị có gửi cho thư kí Kim cái này."
Lãnh Hàn nhìn qua tập hồ sơ mà Hạo Duy đang cầm,nhận lấy nó lật đi lật lại mà xem. Có lẽ là tài liệu mà hôm qua Thượng Thành nói với Tử Đằng. Nhưng nhìn nó một chút thì anh thấy nó cũng khá quen, như lại đã thấy nó ở đâu rồi. Mở ra xem bên trong, ngoài tài liệu về thân thế của Tử Đằng giống bản hôm qua, bên trong còn có số lượng thành viên và các nhóm nhỏ trong và ngoài nước của Hà gia, có lẽ đã được thêm vào. Không lẽ người gửi là Thạch Khâm. Xem đi xem lại, anh đã hiểu tại sao Hà Lương lại nhắm vào Tử Đằng. Vì cô chính là con gái của Kim Lệ Vy, người đáng lẽ ra vị hôn thê của ông ta. Người chủ mưu bắt cóc Tử Đằng năm đó cũng là ông ta, để ép buộc mẹ cô lộ diện.
Xem xong tập tài liệu, đột nhiên Lãnh Hàn đập tay lên bàn làm Hạo Duy giật mình. Nếu không phải do Hà Lương sắp đặt chuyện năm đó, thì năm qua cô đã không sống trong sự dằn vặt bản thân. Hà Lương, ông được lắm, ông dám ra tay với người phụ nữ của anh, anh sẽ cho ông ta nếm đủ.