Trong lúc nhóm người chơi còn đang đề phòng lẫn nhau, trò chơi đã tiến vào vòng chơi kế tiếp.
Hệ thống thông báo: "Vòng hai —— trò chơi thùng phi cướp biển.
Mỗi thùng phi có thanh đao và cái lỗ.
Nếu người chơi đâm trúng vào vị trí đặc biệt, cướp biển sẽ tự động bị đẩy ra ngoài, trò chơi thất bại.
Nếu người chơi cắm đao vào nhưng không có hiện tượng gì xảy ra, coi như đã thông qua".
"Số người dự thi, thứ tự người tham gia, mỗi người phải cắm bao nhiêu thanh đao sẽ do đĩa quay xác định".
"Chú ý: Trò chơi vòng này là trò chơi đoàn đội, tất cả người chơi vượt qua thì đoàn đội mới giành được thắng lợi.
Người chơi sẽ đặt cược cho đoàn đội chiến thắng hoặc thất bại".
"Ai lên quay?" Tư Hải ngắm nhìn bốn phía.
Chờ khi nhìn thấy Nhạc Lâm, cô bé không do dự nhanh chóng chuyển ánh mắt đi, nhìn về phía người tiếp theo.
Nhạc Lâm, "..."
Cho nên hắn đã bị tước đoạt tư cách rồi sao...!Suy nghĩ kỹ một chút thì chuyện này cũng tốt.
Hắn cũng không biết mình mà lên quay sẽ lại xảy ra chuyện gì, xui xẻo làm cho bản thân hắn tự cảm thấy sợ hãi.
"Tôi lên nhé?" Hứa Giai xung phong nhận việc.
Tiểu Doãn dùng âm thanh không cao không thấp lẩm bẩm: "Chẳng lẽ người thiết kế còn có nhiệm vụ ẩn sao?"
"Vậy thì cô lên đi".
Hứa Giai cũng không nhất định phải tự thân xuất trận: "Tôi cũng chẳng muốn đi lên lắm.
Cô muốn thì cô lên đi".
Tiểu Doãn không đủ tự tin, cô nàng lúc thì may mắn lúc thì xui xẻo, không thể tự nắm bắt được số mệnh của chính mình, quỷ mới biết lên quay sẽ quay ra cái dạng gì.
Bỗng nhiên, Tề Viễn chậm rãi mở miệng, "Thắng hay không không quan trọng, chuyện quan trọng là đặt cược thắng hay bại.
Như thế thì để Nhạc Lâm lên quay thực ra lại là chuyện hay, nếu tiếp tục ra con số , thì chúng ta cùng ra trận, tỉ lệ tất cả mọi người đều chiến thắng sẽ rất thấp, chúng ta có thể yên lòng đặt cược đội mình thất bại".
"Tôi phản đối." Tư Hải giơ tay lên, nói rất logic: Tất cả mọi người đều cược thua thì còn có ý nghĩa gì nữa? Người chơi hạng cuối có cách nào để lội ngược dòng đâu?"
Cùng lúc đó, cô bé thầm nghĩ trong lòng, vốn là đứng thứ ba, có thể chắc chắn nhận được phần thưởng.
Ai ngờ đột nhiên lại xuất hiện một người thiết kế, cướp sạch . của Tiểu Doãn.
Nếu người thiết kế là một trong hai người Hứa Giai hoặc Tề Viễn thì cũng không sao.
Nhưng lỡ đâu người thiết kế lại là người khác, cô sẽ đau thương mà bị lưu lạc xuống vị trí thứ tư.
Vì thế chỉ có đánh cược thắng, nhận được phí nhiệm vụ thì cô mới có khả năng xâm nhập vào vị trí đầu, lúc đó mới có thể yên lòng.
Hứa Giai thì than nhẹ một tiếng, "Sợ là Nhạc Lâm quay ra con số , dẫn đến cục diện không cách nào phán đoán.
Trò chơi chỉ có ba vòng, không thể nào bỏ quyền tất cả được".
Người thiết kế giật quá nhiều tiền, cô nhất định phải cược thắng thật nhiều để có thể đảm bảo vị trí thứ nhất.
Tề Viễn im lặng không trả lời.
Nhạc – tội nhân – Lâm không dám mở miệng nói chuyện.
Lâm Hi tổng kết, "Để Hứa Giai lên đi.
Tốt xấu gì cô ấy cũng là quán quân trò chơi đầu tiên, may mắn hơn những người còn lại một chút".
Tư Hải bày tỏ đồng ý.
Có ba người chơi đồng tình để Hứa Giai lên, thế là Hứa Giai cũng không khách khí, đi thẳng đến bàn quay -.
"Đầu tiên là chọn ra số người tham gia".
Hứa Giai vừa nói vừa dùng sức đẩy.
Đĩa quay nhanh chóng xoay tròn, từ từ chậm dần, rồi dùng tốc độ chậm rãi dừng lại ở con số .
"Hai người dự thi? Cũng không tệ lắm." Giọng điệu Nhạc Lâm nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại cực kỳ hâm mộ.
"Tiếp theo là chọn người dự thi.
Ai quay? Vẫn là tôi hả?" Hứa Giai hỏi thăm nhóm người còn lại, rất dân chủ.
"Cô quay đi".
Tư Hải quyết định.
"Tiếp tục tiếp tục." Lâm Hi thúc giục.
Thế là Hứa Giai đi đến đĩa quay có đánh dấu số – số bên cạnh, một lần nữa dùng sức xoay chuyển.
Không đầy một lát, bàn quay dừng lại, kim đồng hồ chỉ hướng "Số (Tiểu Doãn)".
Mình sao...? Ánh mắt Tiểu Doãn hơi mơ màng, bởi vì chính cô cũng cảm thấy không tự tin với bản thân mình.
"Người thứ hai".
Nói xong, Hứa Giai lại quay đĩa quay thêm lần nữa.
Một lát sau người dự thi được chọn là "Số (Nhạc Lâm)."
Hệ thống đúng lúc thông báo: "Người chơi tham gia vòng thứ hai là số , số ."
Tư Hải, "..."
Mặc dù chỉ cần hai người qua ải là thắng lợi, nhưng bên trong có tay thối hàng đầu Nhạc Lâm, thế này thì phải cược làm sao?
Tư Hải hướng ánh mắt phức tạp về phía Hứa Giai, người này quay bàn quay cũng không chẳng ra gì cả!
Hứa Giai lại làm như không có có việc gì hỏi thăm, "Số lượng đao của mỗi người chơi cũng do tôi quyết định hả?"
"Không cần phiền cô." Tiểu Doãn mấp máy môi, hiên ngang lẫm liệt dũng mãnh tiến lên, quả quyết quay đĩa quay -.
Vận may không tệ, con số được quay trúng là .
Nói cách khác, Tiểu Doãn cần cắm hai đao.
Thùng phi cướp biển có lỗ cắm, trong đó có lỗ an toàn.
Nếu theo xác suất khả năng cô nàng thuận lợi qua màn rất lớn.
Nhạc Lâm theo sát phía sau, quay đĩa quay, kết quả con số quay trúng là .
Nói cách khác, hắn cần cắm ba thanh đao.
Sau khi công tác chuẩn bị kết thúc, hệ thống tuyên bố: "Người chơi có năm phút đồng hồ để đặt cược".
Tề Viễn thảnh thơi nói, "Ván này rất đơn giản, tin tưởng khoa học thì chọn thành công, tin tưởng huyền học thì cược thất bại".
Tư Hải vừa mới ruồng bỏ tín ngưỡng: "..."
Thật sự nên cược thất bại sao? Cô bé không chắc ăn cho lắm, nếu thật sự tính toán thì cảm thấy rằng khả năng thất bại hơi thấp.
Hứa Giai không cần đến mười giây đã đặt cược xong, hiển nhiên trong lòng đã sớm có chủ ý.
Phí nhiệm vụ của Tiểu Doãn là số âm, đã sớm bị loại, giờ phút này đang bực bội chán nản đứng ở một bên, chờ đợi trò chơi bắt đầu.
Lâm Hi không chút hoang mang tiến hành đặt cược, dường như cũng không cần thời gian suy nghĩ.
Nhạc Lâm sắc mặt phức tạp, thở dài một hơi mới đè xuống nút bấm.
Tư Hải ngắm nhìn bốn phía, trong thoáng chốc bỗng cảm thấy mờ mịt – tại sao trừ mình ra, mọi người đều trông giống như đã đoán được kết quả? Khoa học đọ sức huyền học, có thẻ dễ dàng phân thắng bại đến vậy sao?
Tiểu Doãn nhìn về phía bạn cùng chơi, "Anh trước hay tôi trước?"
Nhạc Lâm mặt không đổi sắc, "Tôi chơi sau, cô lên trước đi."
"Được." Tiểu Doãn đứng lên, đi về phía thùng phi cướp biển.
Nghĩ đến chuyện Nhạc Lâm sẽ chơi sau, tâm trạng cô nàng rất thoải mái, thế là cô cầm một cây đao, tùy tiện cắm vào một cái lỗ.
"Bụp ——" Đao đầu tiên cắm xuống, cướp biển bay vụt ra.
Mọi người: "!!!"
Tiểu Doãn đần mặt ra, tay trái cầm thùng gỗ, tay phải giơ lên giữa không trung, rất lâu vẫn chưa bình tĩnh lại nổi.
Tư Hải nghiêm mặt nghĩ, khi khoa học và huyền học đọ sức, khoa học hoàn toàn thất bại.
"Giỏi lắm".
Hứa Giai vỗ tay, vô cùng vui mừng, xem ra đúng là đã cược thất bại.
Tiểu Doãn không cam lòng, "Có bản lĩnh thì mọi người cũng thử đi".
Lúc này thùng phi cướp biển đã đổi mới (sau mỗi lần khởi động, cơ quan sẽ không giống lần trước).
Hứa Giai tiến lại gần, cầm thùng phi cướp biển lên, không hề do dự cắm ngay đao xuống.
Đao đầu tiên, không có chuyện gì.
Đao thứ hai, bất động.
Đao thứ ba, không có phản ứng nào.
Đao thứ tư, không có chuyện gì lạ.
Đao thứ năm, an toàn qua ải.
Tiểu Doãn trợn mắt há hốc mồm, không nhịn được hoài nghi, "Đồ chơi này hỏng rồi?"
Nói xong, cô nàng không tin cầm đao tiến lên, cắm vào lỗ thứ sáu.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chú cướp biển lập tức cất cánh.
Tiểu Doãn, "..."
Bắt nạt người ta à!
"Nhạc Lâm thử một chút không?" Hứa Giai quay đầu hô.
Nhạc Lâm từng bước từng bước tới gần.
Hắn nhận chiếc thùng phi đã được khởi động lại, nhìn chằm chằm một hồi lâu.
Hắn nghĩ, thắng được Tiểu Doãn chính là thắng lợi.
Chỉ cần có thể thoát khỏi lưỡi đao đầu tiên thì hắn có thể thỏa thích chế giễu Tiểu Doãn còn không may hơn hắn.
Sau khi chọn cẩn thận một hồi, cuối cùng hắn cũng chọn được mục tiêu, không hề do dự cắm đao xuống.
"Bụp ——" Chú cướp biển như thể tên lửa mạnh mẽ lao lên không trung, lại còn không biết vì sao, nhắm trúng mũi của Nhạc Lâm mà cắm tới.
"Bốp" một tiếng, cả hai va chạm vào nhau.
Nhạc Lâm che mũi nói không ra lời, trái tim chua xót muốn bật khóc.
"Lợi hại." Lâm Hi thán phục.
Anh ta nghĩ, trên thế giới này sao lại có một người xui xẻo đến vậy chứ? Quả thực không giống như một câu chuyện có thực trên đời.
"Từ khi người dự thi được chọn ra, kết quả trận đấu đã rõ ràng".
Tề Viễn than khẽ.
Còn Tư Hải vẫn đang ngơ ngác nhìn tình cảnh trước mắt, cảm giác như tam quan của mình đã chịu đả kích thật nặng nề.
Hệ thống tuyên bố, "Vòng thứ hai kết thúc, trò chơi đồng đội thất bại".
"Tình trạng đặt cược của những người chơi khác như sau;
Số (Tề Viễn), cược Thất bại, đặt cược ., phí nhiệm vụ hiện tại là ..
Số (Hứa Giai), cược Thất bại, đặt cược ., phí nhiệm vụ hiện tại là ..
Số (Tư Hải), cược Thất bại, đặt cược ., phí nhiệm vụ hiện tại là ..
Số (Nhạc Lâm), cược Thất bại, đặt cược ., phí nhiệm vụ hiện tại là ..
Số (Lâm Hi), cược Thất bại, đặt cược ., phí nhiệm vụ hiện tại là ..
Người chơi số bỏ quyền, không đặt cược".
Trong nháy mắt, Tư Hải từ vị trí thứ ba rớt thẳng xuống hạng hai đếm ngược.
Cô bé nhíu mày, không dám tin: "Mọi người đều cược toàn bộ sao?" Can đảm từ đâu ra vậy?
Tề Viễn bình tĩnh thoải mái nói: "Đối với những trò chơi nắm chắc chiến thắng thì nên cược lớn".
Hứa Giai bình chân như vại, "Tôi biết phương án mình chọn là chính xác sao lại không cược hết cơ chứ?"
Sắc mặt Nhạc Lâm lạnh lùng, không muốn nói chuyện.
Lâm Hi cười ha hả, "Thực lực của Nhạc Lâm chúng ta ai cũng từng được tận mắt chứng kiến, chọn thất bại chắc chắn không sai".
Nét mặt Tư Hải đầy mờ mịt.
Tiểu Doãn vỗ vai cô bé, giọng điệu đau thương, "Không hiểu đúng không? Không sao đâu, chơi cùng Nhạc Lâm thêm vài trò chơi may mắn, cô sẽ hiểu thôi".
Bờ môi Tư Hải giật giật, không nói gì thêm.
Cuối cùng Nhạc Lâm cũng tìm được cơ hội cãi lại, "Vận may của cô hình như cũng chẳng có gì là đặc biệt".
"Vẫn còn có thể sống sót." Tiểu Doãn bày ra nét mặt thâm trầm.
Nhạc Lâm nghẹn gần chết.
Cô có ý gì? Ý là với vận may của tôi thì không có cách nào sống sót thuận lợi nữa hả? Tôi đây sống bằng trí thông minh của mình, thuận lợi vượt qua ba mươi mấy năm rồi đấy.
Hệ thống công bố thứ tự, "Hiện tại, người chơi dẫn đầu là người chơi số , phí nhiệm vụ .
Người chơi đứng thứ hai, người chơi số , phí nhiệm vụ ..
Người chơi đứng thứ ba, số và số , phí nhiệm vụ cùng là .".
"Tốt lắm".
Hứa Giai nhìn bảng xếp hạng, vô cùng hài lòng.
Chỉ cần người thiết kế không phải Tề Viễn thì cho dù có thêm . của Tiểu Doãn cũng không đủ để tranh đoạt vị trí thứ nhất với cô.
Đúng lúc này, bóng tối đột ngột ập tới.
Lâm Hi vô cùng cảnh giác, lớn tiếng nhắc nhở: "Bảo vệ đĩa quay!"
Tề Viễn vểnh tai nghe trong chốc lát, không nhịn được nhắc nhở, "Đừng lộn xộn."
Một loạt tiếng bước chân cùng vang lên, anh khó mà phân biệt được ai với ai.
Lát sau, bóng tối dần tan.
Hệ thống đúng lúc tuyên bố: ". phí nhiệm vụ của người chơi số (Nhạc Lâm) đã bị người thiết kế lấy mất.
Phí nhiệm vụ còn lại của người chơi số là ."..