Từ giờ mình sẽ chuyển từ Dao Hấp huyết sang thành Hấp huyết Chủy thủ nhé, vì nghe cái tên cũ chuối quá.
________________________________________________
Tổ đội của Woohyuk không quay trở về trại ngay mà vẫn tiếp tục ở lại để kiếm thêm những vật phẩm ẩn trên Paradise Lost.
Nếu ta câu cá bằng cần câu ở nơi này, thì ta có thể sẽ lấy được một thứ rất có lợi, đó là một chiếc chìa khóa bạc từ trong bụng của một con cá nào đó.
Họ duy trì một lịch trình dày còn hơn cả mấy cuốn lịch của lũ đi tù vì tội ấm dâu, hầu như cả bọn không có được lấy một phút nghỉ ngơi nào, nhưng không ai trong số họ lại hối hận vì đã không quay trở lại căn cứ sớm cả. Những vật phẩm mà họ đã tìm được ở trên đảo này vượt xa giá trị của mấy món hạng xoàng từ phần thưởng hàng ngày.
Những người trong nhóm không đạt được một vị trí cao trong bảng xếp hạng cuối ngày thì vui tít cả mắt lên. Ngoài ra, họ cũng chỉ phải chịu rất ít thiệt hại do sử dụng hợp lý những loại thảo mộc mà bản thân thu thập được.
Hỏa Mộc giúp họ tăng khả năng kháng lửa, nó rất hữu ích khi họ cần phải đối phó với lũ Thằn lằn Cầu vồng lúc nào cũng chực chờ khẹc ra một đống lửa vào người họ, hay Vân Tẩm sẽ tạo ra một màng chắn xung quanh người sử dụng, giúp họ có thể chống lại được mấy cái nọc độc từ lũ rắn.
Lá Nguyệt quế thì giúp họ gia tăng khả năng phục hồi và lợi ích nó mang lại còn gấp đôi cả thuốc giảm đau, chúng rất hữu ích khi Song Anna gần hết mana và kĩ năng Heal vẫn chưa sẵn sàng. Họ đã cố gắng thu thập đủ những lợi ích tối đa qua chuyến phiêu lưu, đồng thời cái giá mà họ phải trả còn chả đáng là bao.
Vào ngày thứ ba trên Paradise Lost, mọi người ở trong tổ đội đã gặt hái được những thành quả rất tốt. Có thể nó là những vật phẩm và cũng có thể là những cuộn giấy với những hiệu ứng khác nhau. Ngoài những vật phẩm thu thập được từ tổ đội của Seo Changseop ra, mọi thứ họ đều phân phối rất đồng đều.
Woohyuk gửi Hong Yuri đi trước sau khi chỉ ra cho cô một số hướng dẫn cơ bản và những điều mà cô cần phải làm trong tương lai. Mặc dù không muốn phải rời xa cậu đâu, nhưng cô cảm nhận được cái thứ Huyết Thệ vẫn đang ràng buộc cô, nên cô không thể làm trái ý cậu được. [note26271]
‘Tiếp đến giờ đã tới lúc đi gạ kèo con boss chính thức đầu tiên rồi.’
Mặc dù bản thân cậu không thể chắc chắn được liệu căn cứ của họ có còn tồn tại hay không, nhưng cậu đoán chắc rằng tên Ma Gwanpil sẽ dốc hết cả sức của hắn ra để bảo vệ nơi đó.
Cậu tha cho hắn chỉ vì mục đích đó mà thôi.
‘Hết ngày thì cũng chả có gì đáng ngại cho lắm, vì vẫn còn cả đống căn cứ khác ở ngoài kia cơ mà.’ [note26270]
Tuy vậy thì mọi việc vẫn sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều nếu họ trở về căn cứ cũ của họ, vậy nên trong lòng cậu vẫn nơm nớp hi vọng. Woohyuk dẫn đầu cả nhóm băng qua khu rừng.
Trò chơi thực sự chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
***
Bảy ngày đầu tiên nó giống như là những ngày tân thủ dành cho lũ noob vậy. Mọi sự can thiệp của hệ thống đều được đặt ở mức tối thiểu để các mạo hiểm giả có thể dễ dàng thích nghi với sự thay đổi đột ngột ở môi trường nơi đây.
Và cứ như thế, mấy tên vẫn còn đang ngủ ngáy khò khò trên đống chiến tích chả đáng kể là bao sẽ phải giật mình mà tình dậy khi nhận phải một cú vả như trời giáng của ngày thứ 8 vào mặt.
Và ngày đó chính là hôm nay.
“Rất tiếc khi phải nói điều này, cơ mà thời kỳ mà ta nhận được phần thưởng đóng góp đã hết rồi, không còn cái gì để mà phân phát nữa đâu, thay vào đó chúng ta sẽ có thêm một cơ hội mới.”
“Cơ hội?”
“Ý cậu là gì?”
Eve bước ra từ cánh cổng đen của minh trong lúc mọi người trong trại vẫn đang bàn tán ồn ào, nhìn thấy cô, họ tự nhiên cảm thấy lo lắng và không biết điều gì sẽ tới.
“Lần này sẽ là một trò chơi đồng đội và luật chơi cũng chẳng khó gì đâu. Tất cả nhứng việc mà mấy người cần làm là gia nhập vào một nhóm có đủ 11 người và chỉ ra ai sẽ là người dẫn dắt cả đội, sử dụng quy tắc đa số các thứ lên nhé.”
Cô phẩy tay một cái, một màn hình lớn hiện ra với những chi tiết về các quy tắc rất cụ thể hiện lên trên đó.
[Mô tả và Quy tắc về Trò chơi Vương miện.]
Một khi thủ lĩnh của nhóm chết, cả nhóm sẽ bị giải tán. Tuy nhiên, nếu các thành viên tụ hợp với nhau thêm lần nữa, họ có thể bầu ra thêm một thủ lĩnh mới kế tiếp.
Nếu bạn giết thủ lĩnh của nhóm khác, nhóm của bạn sẽ được tăng bậc và giờ nó có thể chứa thêm 10 thành viên.
Nếu nhóm đạt tới bậc 10, vương miện của thủ lĩnh nhóm sẽ được thăng lên hạng bạc. Tuy nhiên, các thủ lĩnh cũng cần phải thực hiện yêu cầu làm một cuộc kiểm tra riêng, và nó là điều cần thiết.
Thủ lĩnh có thể đuổi một thành viên ra khỏi nhóm sau mỗi 10 phút, nhưng nếu đa số thành viên chống lại người thủ lĩnh đó, người đó sẽ được luận là có tội và bị thay thế.
Sử dụng [Nhẫn liên lạc], những người đồng đội có thể trao đổi các tin nhắn thoại và các tin nhắn văn bản cho nhau để thuận tiện cho việc giao tiếp với nhau hơn.
Nếu có ai đó không có đội trong 3 ngày tới, họ sẽ chết vì bị đau tim. (Thủ lĩnh solo là một ngoại lệ)
“Lại cái đéo gì đây…?”
“Chúng ta được khuyến khích chuyện chém giết lẫn nhau à?”
Làm thủ lĩnh có vẻ như là một vị trí khá nguy hiểm, nếu có nổ ra một cuộc chiến, thủ lĩnh luôn là tên bị kẻ khác nhắm tới đầu tiên. Hầu hết các mạo hiểm giả thực sự không muốn nắm giữ cái vai trò như vậy.
“À mà tiện thể nói luôn này, nếu một thành viên mà giết chết thủ lĩnh của nhóm mình thì sẽ bị phạt đấy nhé. Một con dấu màu đỏ sẽ được đánh dấu trên đầu của lũ tội nhân trong 24 giờ và bọn chúng sẽ không thể tham gia được bất kì một nhóm nào khác cả. Nếu tội nhân bị giết, kẻ giết chúng sẽ hấp thụ 10% chỉ số của chúng đấy.”
“…”
Ít nhất thì điều đó sẽ mang lại một sự an toàn nhất định nào đó dành cho thủ lĩnh của nhóm, cơ mà hầu hết những tên thủ lĩnh đều là miễn cưỡng nên mới phải làm mà thôi.
“Liệu tôi có thể thoát khỏi khu rừng này khi chúng tôi đạt được một cấp bậc rất cao nào đó không?”
“Không, nhóm của mấy người không thoát nổi cái trò chơi này đâu, nhưng mà cứ tích lũy càng nhiều thì vẫn càng tốt nhé. Dù sao thì giai đoạn tiếp theo cũng sẽ khốc liệt hơn cả cái giai đoạn này mà.”
Eve nháy mắt và vẫy ngón tay với chàng trai trẻ vừa đặt ra câu hỏi.
Cô nhìn bao quát toàn bộ cả nhóm người sống sót, rồi sau đó chỉ tay vào Woohyuk.
“Giờ thì có một đứa được bầu làm thủ lĩnh rồi này, những đứa còn lại nên thành lập nhóm đi chứ cứ lề mề thế này thì đau tim chết hết cả lũ đấy.”
Mọi người đều hướng mắt vào anh, trên đầu anh giờ đã có một chiếc vương miện bằng đồng với số 1 nằm trên nó.
“Hãy để tôi thử làm lại một lần nữa, những ai tin tưởng tôi, hãy tập hợp lại đây.”
Ngay sau khi Ma Gwanpil lên tiếng, nhiều tên đã lao về phía hắn như một con thiêu thân, nhưng đã có những kẻ đã sẵn sàng từ trước rồi và các vị trí ở trong đội của hắn đã đầy đủ cả.
“Chết tiệt…”
“Chúng ta hãy tự tập hợp làm một nhóm đi.”
Những tên bị đuổi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tự thân mà xắp xếp mọi thứ cứu nhau cả. Hiện tại trong trại còn có 58 người sống sót, nên chắc chắn rằng sau khi bầu ra được 5 vị thủ lĩnh thì sẽ có 3 tên bị bỏ lại.
“Chó má….”
“Chúng ta làm sao bây giờ?”
Trong lúc 3 tên xấu số đang rên rỉ trong tuyệt vọng, Eve lên tiếng.
“Nhìn trông mọi người có vẻ sẵn sàng hết rồi nhỉ, vậy giờ thì chúng ta hãy cùng tới với cuộc công kích boss đầu tiên nào.”
“Boss?”
Mọi người nhìn vào Eve với vẻ mặt đầy sợ hãi. Ngay cả những tên vô dụng tối ngày chỉ biết rúc trong trại cũng biết được lũ Boss đáng sợ như thế nào.
Vào ngay ngày đầu tiên, đã có tin đồn rằng có một tổ đội dám nhảy vào trong làng của lũ Goblin, nhưng cả bọn đã bị tên Tù trưởng Goblin tiêu diệt sạch, con Goblin đó cầm một ngọn giáo hắc diện thạch và xọc hết cả lũ.
Mọi người lại nhìn về phía của Woohyuk. Cái đám người này lúc nào cũng phàn nàn về chuyện cậu đi ra ngoài quá lâu, nhưng trong lúc này, chả có đứa nào không muốn lấy cậu ra gánh team thêm một lần nữa cả.
Thud
Thud
Có một tiếng bước chân nặng nề đang tiến tới gần đây.
[Minotaur]
Nó là một con quái vật nửa người nửa bò, cao trung bình 3 mét với cặp sừng trông khá đáng sợ.
‘Cái lũ người phiền phức này.’
Woohyuk nhớ lại lần đầu tiên mình đụng độ con Minotaur. Hai cánh tay của chúng cầm hai chiếc rìu to và nặng một cách dễ dàng, và nếu chúng bị khiêu khích, chúng sẽ dùng sừng của mình để húc thẳng vào đối phương. Ngay cả những người đứng top trong bảng xếp hạng cũng phải gặp khó khăn khi đối đầu với chúng.
Tuy nhiên lũ Minotaur không phải là vấn đề với một kẻ như Woohyuk, một kẻ đã không ngừng đi săn, cũng như đã hoàn thành xong cả Paradise Lost chỉ trong 7 ngày.
Suguk
Với thanh trường kiếm Grandia, thứ trông chả khác gì thanh kiếm được làm từ đất sét, cậu dễ dàng chặt ngang con Minotaur ra làm hai nửa.
[Hủy Diệt]
Một trong những Cổ tự được khắc trên thanh kiếm tỏa ra ánh sáng trắng. Ngay sau khi cậu mở màn cuộc chiến, cả nhóm của cậu cũng bắt đầu tham gia. Song Anna thổi sáo, một luồng khí đỏ tỏa ra, tăng 20% sức tấn công và khả năng di chuyển cho cả nhóm.
Cùng lúc cô đang thổi sáo, một con thằn lằn lửa với kích thước của một con sư tử cũng xuất hiện bên cạnh cô.
[Salamander]
Nó là một con hỏa linh được triệu hồi bằng cách sử dụng Lục Lâm Linh Kiếm. Con Salamander nhảy vào cuộc chiến, nó dùng chiếc đuôi dài của mình như một cái roi rồi quật vào một con Minotaur gần đó.
“Moooo!”
Một con Minotaur tức giận hung hang vung rìu bằng cả hai tay, Lee Jaesung né sang một bên rồi phản đòn bằng thanh Xích Diệm Kiếm của mình.
Hwarrrk
Ngọn lửa bùng lên từ thanh kiếm, nướng chín phần thịt ngay bên trong người của con Minotaur.
Tiếp đến, Yoo Kayoung sử dụng cây Quyền trượng Hiền nhân của mình để bắn ra một cục Hỏa cầu trông rất nguy hiểm với mức sát thương đã được tăng thêm 20%.
Boom!
Nó dính vào đầu con Minotaur, khiến cả chỗ tiếp xúc trở thành một mảng đen xì.
Tinh thần đồng đội của những người trong nhóm thực sự rất ăn khớp với nhau. Vì họ đã đi săn cùng nhau nhiều lần, nên những chuyển động của họ đều rất liền mạch, trôi chảy mà không có điểm sai lệch nào cả.
‘Đây là những giá trị mà mình gặt hái được khi mình đầu tư thời gian của mình cho họ.’
Woohyuk nghĩ thầm với vẻ hài lòng.
Cậu đồ sát bất cứ còn Minotaur nào đừng ở giữa cái lối mà cậu đang bước.
‘Mình cần phải chăm sóc cái tên đó.’
[Đội trưởng Minotaur]
Nó cầm trên tay một chiếc rìu hai lưỡi to tổ bố, cũng như trang bị trên mình một tấm giáp ngực màu đen có khắc cả Cổ tự trên đó.
Nếu những người trong trại này gặp phải tên đó, thì ngay cả động đội của cậu cũng sẽ gặp nguy mất.
‘Mình cần phải khần trương giải quyết cái vấn đề này thôi.’
Woohyuk liếc nhìn con Minotaur đội trưởng trên con đường mình đi.
***
Cả căn cứ rải rác toàn là xác của lũ Monitaur.
Tổng cộng còn có 47 người vẫn còn sống sót, nguyên cả một nhóm đã thiệt mạng.
‘Chà, mấy tên lúc nào bỏ chạy thoát lấy cái mạng chắc là toàn được người ta giết quái hộ cho nhỉ.’
Mặc dù một số vẫn có thể quay trở lại, nhưng điều đó rất khó xảy tới.
‘Ngày đầu tiên cũng không tệ tới thế.’
Nếu không có con dấu màu đỏ trên đầu, bản thân họ vẫn có thể tìm tới những trại khác. Tuy nhiên vấn đề ở đây là hơn phân nửa số các căn cứ đều không thể chống lại được cuộc tấn công từ lũ bò mộng bị điên đó.
Điều đó có nghĩa rằng là hiện tại đang có ngày càng nhiều tên lang thang, không có căn cứ.
Tình hình đang ở trong thế hỗn loạn.
“Để xem nào… Oh, mấy người ở đây làm rất tốt. Rồi, như đã hứa, đây là hàng tiếp tế của mấy người.”
Mặc dù sẽ không còn có phần thưởng hàng ngày nào nữa, nhưng vật tư vẫn sẽ tiếp tục được phân phối cho tới ngày cuối cùng. Tuy nhiên, Woohyuk không bảo vệ cái trại này chỉ vì cái mục đích đó.
“Được rồi, thông tin quan trọng khác đây, nếu mấy người muốn rời đi khỏi trại thì phải ở lại được đây sau đúng 7 ngày. Nếu số lượng mạo hiểm giả trong trại vượt quá 100 người thì mấy người nên tự giảm số lượng lại, nếu không nó sẽ gây ra một trận tử chiến đấy.”
“Điều gì sẽ xảy ra nếu bọn tôi bị bỏ lại?”
Một thanh niên đeo kính giơ tay lên hỏi, cậu ta không chắc rằng bản thân mình có nên tới trại khác hay không, vì cậu ta đã bắt đầu quen với cuộc sống ở đây rồi.
“Các người sẽ bị xóa sổ, cùng với khu rừng.”
“Cái gì…”
Các mạo hiểm giả nhìn nhau đầy ngạc nhiên, nếu họ không muốn chết, họ phải đảm bảo sự tồn tại của bản thân ở trong trại bằng mọi cách.
“Hãy để ta gợi ý thêm một thứ nữa trước
khi đi này, nếu các người giết được một con quái vật, thứ này có thể sẽ rơi ra.”
[Đồng xu Cổ đại]
Nó là một vật phẩm có tỉ lệ xuất hiện cực thấp.
“Bằng các thu thập những thứ này, các người có thể mua được các vật phẩm từ tính năng Cửa hàng mới được cập nhật ở trong chiếc Đồng hồ mạo hiểm giả của bản thân.”
Nghe thấy Eve nói tới đó, mọi người vội vàng kiểm tra chiếc đồng hồ của mình. Trong Menu, họ thấy một tùy chọn Cửa hàng Bách hóa đã được thêm vào đó.
“Ngoài ra còn có chức năng trao đổi ngoại tệ, vậy nên mấy người đừng có lo về việc phải suốt ngày lao tâm khổ tứ tới mấy món đồ thừa làm nặng cả người ra lên làm gì nữa nhé.”
Eve chồng 10 xu đồng và để chúng hợp nhất lại với nhau thành 1 xu bạc. Sau đó cô lại lặp lại quá trình ấy để lấy được ra 1 xu vàng.
“Tất cả đều hiểu rồi chứ nhỉ? Một ngày tốt lành nhé các mạo hiểm giả!”
Eve lại tặng cho cả bọn một cái nháy mắt dễ thương rồi biến mất, ở đó chỉ còn lại lúc nhúc một đống các mạo hiểm giả vẫn đang mân mê chiếc đồng hồ của mình.
[Cửa hàng bách hóa]
-Loa phát thanh:
1C
-Nước uống đóng chai (350ml):
1C
-Khẩu phần chiến đấu (1 Người):
3C
-Thuốc hồi máu:
5C
-Pha lê ma thuật:
5C
-Bộ cấp cứu:
1S
-Bộ sửa chữa:
1S
-Nhu yếu phẩm hàng ngày (Chọn 1):
3S
-Chất kích thích của Mạo hiểm gia:
5S
-Mảnh bản đồ kho báu (Ngẫu nhiên):
1G
* C: Đồng, S: Bạc, G: Vàng
Có rất nhiều mặt hàng hữu ích có sẵn. Trong lúc những người đã thu thập được chút ít xu đang vắt óc suy nghĩ xem bản thân nên mua gì, thì Woohyuk lại đang tập trung vào chiến lợi phẩm mà cậu mới thu thập được.
[Bộ giáp sắt của kẻ điên]
Phân loại: Giáp
Phân cấp: D (Có thể tăng trưởng)
Độ bền: 8200
Hiệu ứng: Strength +30, Agility +30; Khả năng phòng thủ của bộ giáp tỉ lệ thuận theo số lượng máu mà nó hấp thụ được. Giảm 20% Stamina và tăng 20% Agiliti.
[Nhân Ngưu đại tướng Huyễn ảnh Cấn] [Chiến rìu ảo ảnh của Đội trưởng Minotaur] [note26265]
Phân loại: Vũ khí
Phân cấp: D (Có thể tăng trưởng)
Độ bền: 6300
Hiệu ứng: Strength +10. Cây rìu có thể trở nên huyễn ảo với đối thủ, truyền một làn sóng năng lượng kéo dài 10 mét về một hướng, hất tung kẻ thù.
‘Khó quyết định đây.’
Bộ giáp sắt của kẻ điên khá hữu dụng. Với việc kết hợp cùng Hấp huyết Chủy thủ và Grandia thì cậu có thể bù đắp cho phần thiếu hụt về Stamina.
Mặc dù giáp bằng kim loại thì không kháng phép tốt bằng giáp vải hay giáp da được, nhưng với Vong linh của Tinh Xà Nữ Vương hoặc Biển lặng sóng êm thì bộ giáp này có thể tạo ra được một sự khác biệt lớn.
Nhưng mà mặt khác, cái cây Rìu của Đội trưởng Minotaur khá là vô dụng đối với cậu.
Woohyuk nhìn các thành viên trong tổ đội của mình,
‘Lee Jaesung không hợp với thứ này.’
Anh ta mang vai trò là một Hiệp sĩ đỡ đòn, hợp với việc sử dùng một tay khiên một tay kiếm hơn, vậy nên mang bên mình một chiếc rìu chiến hai tay không phải là một lựa chọn đúng đắn. Tất nhiên là Yoo Kayoung và Song Anna sẽ chẳng ai xét tới làm gì cả.
‘Nó có vẻ phù hợp với Kim Dongyun.’
Kể từ lúc tới Paradise Lost, anh ta đã sử dụng được một chiếc rìu hai lưỡi và tàn sát những con quái vật với thứ sức mạnh khủng khiếp của mình, vậy nên nó sẽ phát huy được hết khả năng của mình nếu nằm trong tay anh.
‘Anh ta có đáng tin không?’
Độ tin cậy.
Điểm quan trọng là phải tìm được một chủ sở hữu mà cậu có thể tin tưởng được. Xét cho cùng thì nó vẫn là một vũ khí tốt vớt những hiệu ứng khá ấn tượng chỉ có thể rơi ra từ con boss mà thôi.
‘Mình cần phải quản lý tổ đội này cẩn thận hơn.’
Bất kể thực lực cá nhân của cậu có cao tới đâu, nếu bị hơn một nửa số thành viên luận tội, cậu vẫn sẽ mất đi vị trí thủ lĩnh của nhóm. Điều đó có nghĩa là cậu phải có một lực lượng nòng cốt gồm 5 người mà cậu có thể tin tưởng và dựa vào bất cứ khi nào.
Cầm trên tay chiếc Rìu ảo ảnh của Đội trưởng Minotaur, Woohyuk tiến tới chỗ Kim Dogyun đang ngồi.
***
“Anh có thời gian không?”
“Tất nhiên rồi đội trưởng.”
Kim Dogyun nhanh chóng trả lời, ánh mắt của anh ta hướng tới chiếc rìu mà Woohyuk đang cầm.
“Các chuyển động của anh tiến bộ hơn rồi đấy.”
“Vâng, những tên ở đằng kia vẫn khá là khó nhai…”
Woohyuk là mạo hiểm giả duy nhất ở trong trại đủ sức để gạ kèo solo một một với con boss Minotaur. Mặc dù Lee Jaesung cũng rất mạnh mẽ, cùng với Đại Điêu Khiên của mình, anh ta cũng có thể sống còn nếu phải một mình đối đầu trực diện với nó bằng cách phòng thủ, nhưng đó cũng là tất cả những gì mà anh có thể làm được.
“Mỗi người đều có một giới hạn của riêng bản thân họ, và chỉ khi nào họ có thể vượt qua cái rào cảm giới hạn đó, thì họ mới có thể tồn tại được ở trong thế giới này.
Trong vòng 40 ròng rã của Woohyuk, chẳng có một lúc nào cậu được thuận buồm xuôi gió cả. Nếu cậu cảm thấy tự mãn với trình độ của bản thân mình chỉ một khắc thôi, một thử thách mới sẽ lại xuất hiện và đẩy cậu tới bờ vực của sự tuyệt vọng. Mỗi ngày đối với cậu đều giống như một cơn ác mộng. Tuy nhiên cậu lại có một ý chí mạnh mẽ để giúp bản thân có thể vượt qua được mọi trở ngại ấy.
“Cầm vũ khí lên đi, tôi sẽ chỉ điểm anh vài đường.”
“Chắc rồi.”
Kim Dogyun nhanh chóng chấp nhận, anh đứng dậy và nâng chiếc rìu hai lưỡi của bản thân lên.
Kiểm tra chính bản thân Dogyun chính là cách tốt nhất để hiểu rõ được về anh ta.
Vì đã trải qua nhiều năm ở trên chiến trường, cậu có thể dễ dàng nắm bắt được tính cách từ đối
thủ của mình.
Woohyuk nhớ lại lời của một vị Tể tướng mà cậu đã từng đối đầu trong quá khứ.
“Ta sẽ trả lời câu hỏi của ngươi bằng lưỡi kiếm của ta.”
Ngẫm lại những lời nói đó, cậu chỉ có thể biết gật đầu đồng ý. Có những kẻ không hề quan tâm tới việc giải thích vấn đề bằng mấy câu nói sáo rỗng. Tuy vậy, sự khôn khéo của vị Tể tướng đó vẫn không thể giúp được gì nhiều vì ông ta đã phải gánh trên mình những lỗi lầm từ quân đoàn của bản thân.
‘Dù sao thì hành động vẫn luôn rõ ràng hơn lời nói mà.’
Dù một cá nhân có cẩn thận với cách nói chuyện của bản thân tới mức nào đi chăng nữa, thì bản chất thực sự cuối cùng vẫn sẽ phải bộc lộ ra thông qua những cử chỉ của cá nhân đó mà thôi. Càng ở trong những tình huống nguy hiểm thì những điều này lại càng trở nên chính xác hơn.
Swoooosh!
Kim Dogyun tròn mắt ngạc nhiên khi nhìn Woohyuk vung rìu. Woohyuk đã kích hoạt hiệu ứng Huyễn ảnh của nó, để lại phía sau một dư ảnh.
Chaeng!
Dogyun cố gắng hết sức đề phòng thủ trước đòn tấn công của Woohyuk, anh có thể cảm nhận được sát khí đang rỉ ra từ chiếc rìu.
‘…Đáng sợ quá.’
Toàn thân anh trở nên cứng đờ, khóe mắt anh bắt đầu trào ra vài giọt nước mắt mặc dù anh biết mọi người đang nhìn mình.
‘Đây mới là sức mạnh chân chính.’
Điều này là điều mà anh mong mỏi từ bấy lâu nay. Woohyuk đã làm nên những điều mà người khác tưởng chừng như là bất khả thi. Mặc dù anh nhận thức được rằng mình không thể với tới được vị trí của cậu, song cậu vẫn nằm ở một đẳng cấp cách xa hoàn toàn so với anh.
‘Mình muốn cậu ta công nhận mình.’
Anh không thể nghĩ được điều gì khác nữa, giờ anh chỉ muốn có thể chứng minh được giá trị của bản thân mình với người đàn ông ở trước mặt. Dogyun căng mắt lên và tập trung hết cỡ để có thể đỡ được những đòn tấn công từ Woohyuk.
Ngay khi phát hiện ra sơ hở, anh ngay lập tức tạo ra một đòn công kích về phía Woohyuk.
‘Có tinh thần chiến đấu tốt đấy.’
Woohyuk nghĩ thầm khi quan sát đối thủ của mình. Mặc dù anh trông có hơi biểu lộ cảm xúc quá mức, nhưng anh ta không hề yếu chút nào.
Chiến đấu với toàn bộ sức mạnh thuần túy của mình, chắc hẳn anh cũng chỉ đang nghe theo tiếng lòng của bản thân mình để có thể sống sót mà thôi.
‘Có lẽ anh ta không phải là loại người có thể dễ dàng quay mặt với mình.’
Mặc dù vẫn cần phải để mắt tới, nhưng cậu lại khá tự tin vào khả năng đánh giá của mình.
[Trực giác Quân vương]
Rất hiếm khi nào mà cậu không thể tìm ra được những mối hiểm họa.
“Thế là đủ rồi.”
Nghe thấy cậu nói, Kim Dogyun thả rìu xuống. Mồ hôi ứa ra trên trán anh và sự kiệt sức hiện lên thấy rõ.
“Về sau sử dụng thứ này đi, trông cái rìu cũ của anh không được xịn lắm đâu.”
“Cảm ơn.”
Kim Dogyun cầm lấy chiếc rìu được tặng với vẻ mặt kinh ngạc. Những mạo hiểm giả gần đó nhìn thấy thế thì không thể giấu đi được vẻ ghen tị ra mặt.
“Ahem… Chú ý này mọi người.”
Khi thấy mọi người im lặng đi, Ma Gwanpil bước ra từ đám đông, trên tay hắn đang cầm một tấm thẻ loa phát thanh.
“Tôi nghĩ rằng là trại của chúng ta đang bị thiếu hụt thành viên, chúng ta đã mất đi một nửa so với số lượng người ban đầu rồi. Vậy tại sao chúng ta không thu hút những mạo hiểm giả ở bên ngoài vào với cái loa phát thanh này nhỉ?”
Bằng việc sử dụng tấm thẻ Loa phát thanh, người ta có thể gửi đi những tin nhắn văn bản cho bất kì mạo hiểm giả nào ở trong bán kính 100 mét. Tất nhiên chức năng của nó không có gì là quá ấn tượng, nhưng chúng có thể dung hợp được với nhau lên tới vô hạn lần. Bằng việc kết hợp 10 tấm lại với nhau, bán kính của nó sẽ được nâng lên tới tận 1km.
Cũng không có giới hạn về số lượng loa phát thanh mà một cá nhân có thể mua được, miễn là họ có đủ Đồng xu Cổ đại.
“Đó là một ý tưởng hay đấy, nhưng làm cách nào để những người đó có thể tìm thấy chúng ta chứ? Ở đây không có bất kì điểm mốc hay những chỉ dẫn lối đi nào cả.”
“Tại sao chúng ta không quyết định một địa điểm gặp mặt chung nhỉ? Chỗ đó có thể là lối vào của làng Goblin, hoặc cũng có thể là chỗ của cự thạch nơi gần môi trường sinh sống của lũ Bờm Lang. Cả hai đều là địa điểm tốt vì ta rất dễ tiếp cận được và nó còn ít nguy hiểm nữa.”
Nhưng cũng có một số mạo hiểm giả cảm thấy lo lắng. Mặc dù có nhiều người hơn thì cũng tốt đấy, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, họ có thể bị bọn chúng nhảy vào xâm chiếm trại như điều đã xảy ra vào đêm mấy hôm trước vậy.
“Cậu nghĩ sao, Chun Woohyuk? Vì cậu ở đây khá lâu rồi nên chúng tôi muốn nghe ý kiến từ cậu.”
“Tôi không quan tâm.”
Woohyuk quay đi, lộ rõ vẻ thờ ơ.
Tuy vậy, Ma Gwanpil không thể kìm được cú nhếch mép của mình, vì nó đã nằm trong dự tính của hắn.
“Vậy thì hãy tổ chức một cuộc bỏ phiếu đi. Chúng ta hãy coi như Chun Woohyuk là thủ lĩnh bỏ phiếu chống trong các thủ lĩnh thủ lĩnh, được chứ?”
“Chắc rồi.”
“Hãy làm thế đi.”
Mặc dù mọi người buộc phải lập ra các nhóm khác nhau, nhưng hầu hết vẫn là những tên ngheo theo Ma Gwanpil. Trong suốt khoảng thời gian Woohyuk không ở trại, chính hắn là kẻ đã đóng vai trò như là thủ lĩnh của cả căn cứ.
Do đó, chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi kết quả bỏ phiếu là nhất trí với hắn cả.
“Giờ thì mỗi người hãy chi vào cho đủ 10 Đồng xu Cổ đại, nếu không chúng ta không thể liên lạc với họ ở khoảng cách xa được.”
“Tôi có 3 xu ở đây, chúng rơi ra từ con quái vật mà tôi giết mới nãy.”
“Chúng tôi có 2…”
Hai tên thủ lĩnh cố gắng hết sức để nhận được cái nhìn tốt đẹp từ tên Ma Gwanpil. Bọn chúng sợ Ma Gwanpil có thể đuổi mình đi bất cứ lúc nào.
‘Chả có gì thay đổi cả.’
Woohyuk, người mà hắn nghĩ rằng là đã chết khi đi ra ngoài quá lâu, đã đột ngột trở lại. Ban đầu hắn nghĩ rằng cậu sẽ làm hỏng kế hoạch của hắn, nhưng có vẻ hắn vẫn nắm thế chủ động. Sau cùng thì quan điểm của hầu hết mọi người trong trại là đều chống lại Woohyuk, bọn chúng chỉ nghĩ được rằng cậu là một con người đơn độc, kiêu ngạo và ích kỉ.
‘Mày chỉ cần cho tao chút thời gian thôi, rồi tao sẽ sớm bắt kịp được mày.’
Những cái loa phát thanh sẽ được sử dụng để thu hút thêm càng nhiều người sống sót càng tốt, sau đó hắn ta sẽ có thể bắt đầu kế hoạch bành trướng của mình. Càng có nhiều thuộc hạ dưới quyền, việc săn quái vật sẽ càng dễ dàng và địa vị của hắn sẽ được giữ vững.
‘Lúc này thì tao vẫn còn phải nhìn lên để thấy mày, nhưng tao và mày sẽ sớm ngang nhau thôi.’
Trong cuộc thảo luận với hai tên thủ lĩnh khác, Ma Gwanpil đã quyết định xây dựng nên dã tâm của chính hắn.
Trong lúc đó, Woohyuk vẫn chỉ ung dung đọc nhật ký mạo hiểm giả ở trong lều.
Lee Jaesung đi vào và gặng hỏi.
“Cậu có để cho tên đó có hơi tự do quá không đấy? Việc này có thể trở nên khá phiền phức nếu hắn mang thêm người ngoài vào đây đấy.”
“Hắn chỉ là mồi nhử mà thôi.” [note26266]
Nghe thấy câu trả lời của Woohyuk, Lee Jaesung cười.
“Ý cậu là…”
“Anh sẽ biết sớm thôi.”
Woohyuk luôn giấu con át chủ bài của mình ở trong tâm trí. Đơn giản là vì sẽ chẳng có lợi lộc gì nếu cậu tiết lộ kế hoạch ra quá sớm cả.
‘Mình cần lên được Vương miện Bạc.’
Mặc dù cậu không có dự định xây dựng lực lượng cho bản thân quá sớm như vậy, nhưng việc quái gì mà cậu lại không đi tận dụng những nỗ lực của kẻ khác cơ chứ.
Tất cả những gì cậu cần làm là đi đồ sát 10 tên. Trong đầu cậu đã sắp xếp tới việc nên giết ai rồi.
***
Bảy ngày đầu tiên cậu tập trung vào việc cấp tốc cải thiện sức mạnh của bản thân và đi tìm kiếm những vật phẩm quan trọng. Trong khi tất cả các mạo hiểm giả khác vẫn còn đang bối rối, thì cậu đã độc chiếm xong các bãi săn quái tốt nhất. Nhưng, trong những ngày cuối cùng này, cậu sẽ không đi theo con đường cũ nữa. Rốt cuộc thì đây cũng chỉ là một phần hướng dẫn, ngoại trừ mấy cái Mảnh ghép ẩn, không còn nhiều thứ có thể lọi vào mắt của cậu được nữa.
Woohyuk đang cố gắng quyết định xem bọn họ sẽ tập trung vào những gì về sau. Kịch bản lý tưởng sẽ là việc cậu thu hút nhiều người chơi tài năng về phía mình và giúp họ nhanh chóng phát triển.
Tất nhiên là nếu điều đó khả thi. Rừng Nguyên Thủy bao gồm những khu vực khác nhau. Nói chung, tất cả người chơi sẽ bị tách biệt ra theo chủng tộc và văn hóa và gần như ta không thể gặp những người chơi ở khu vực khác được.
Nơi duy nhất họ có thể chạm mặt nhau là địa điểm ở gần vách đá Trial, nơi cất giấu những quả trứng Rồng, vì trên thực tế, nơi đây là nơi giao nhau giữa tất cả các khu vực. Tuy nhiên, điều đó sẽ phải đòi hỏi bọn họ phải có được một sự may mắn đáng kinh ngạc nào đó, vì ngoài cậu ra, làm gì có ai biết về sự thật này.
Mặc dù đây không hẳn là một việc gì đó lớn, nhưng về sau này, ta sẽ không gặp phải bất kì một vấn đề gì về giao tiếp cả vì đã có một trình phiên dịch đa năng hoạt động theo thời gian thực hỗ trợ. Bất kể là người khác có nói loại ngôn ngữ gì, ta vẫn sẽ nghe ra đó là tiếng mẹ đẻ của mình.
Vì lý do đó, Woohyuk đang quyết định xem bản thân nên tập trung vào điều gì.
‘Đạt được Thành tựu Ẩn.”
Nếu người chơi hoàn thành được một công việc mà hệ thống đánh giá là bất khả thi, người đó sẽ nhận được những phần thưởng đáng để nhắc tới. Chưa kể tới việc nó cũng sẽ giúp cho một cá nhân có đủ điều kiện để có được một Thánh Ngai.
Chỉ những kẻ liên tục vượt qua những giới hạn con người của bản thân thì mới có thể đạt được tới ngưỡng cửa của Thần linh.
Mặc dù nó là một mục tiêu khá trừu tượng, song Woohyuk cảm thấy đó là con đường tốt nhất để
cậu tiến bước. Dù sao thì cậu đã có tới 40 năm kinh nghiệm khi nói về những thành tựu rồi.
‘Vương miện Bạc nên là ưu tiên hàng đầu của mình.’
Để không bị vướng vào những sự hỗn loạn sắp xảy tới trong tương lai, tốt nhất là ta nên chuẩn bị trước.
Ma Gwanpil sẽ lôi kéo được khá nhiều kẻ sống sót lại, nhưng sẽ không đủ được 10 thủ lĩnh đâu.
‘Mình sẽ phải làm việc thật chăm chỉ để tìm được chúng sau này đây.’
Trong cái viễn cảnh mà các thủ lĩnh luôn tìm cách đề giết nhau như thế này, số lượng các những người thuộc vị trí thủ lĩnh sẽ liên tục giảm mạnh. Chưa kể là vào ngày thứ 8, những vòng xoáy đen sẽ xuất hiện ngẫu nhiên trên bầu trời, thả những con zombie vào rừng.
[Uyên Môn] [note26267]
Ban đầu chúng là những cái cổng được sử dụng để đi xâm lăng của Quân đoàn Quỷ dưới sự chỉ huy của 72 Quỷ Vương. Nhưng vì đây mới là phần hướng dẫn, nên nó sẽ chỉ thả ra những con undead hạ cấp mà thôi.
Mặc dù vậy thì đối phó với mấy con zombie vẫn khá rắc rối. Nếu bạn bị chúng cắn, sự truyền nhiễm sẽ nhanh chóng lan ra khắp toàn bộ cơ thể nếu bạn không được tiêm vắc xin ở trong một tiếng đầu kể từ lúc bị cắn, và bạn sẽ trở thành một trong số chúng, giống y như mấy bộ phim ở thế giới thực vậy.
Vắc xin là thứ có dạng ống tiêm, và chúng chỉ có thể nhận được từ nguồn tiếp tế hàng ngày, vậy nên những mạo hiểm giả không có căn cứ cứ xác định là sẽ có nguy cơ cao bị nhiễm bệnh. Điều này chỉ khiến cho các trận chiến ở những căn cứ còn lại trở nên khốc liệt hơn mà thôi.
Và cứ như thế, Trò chơi Vương miện đã bắt đầu rồi, sẽ là một điều thuận lợi nếu ta biết hành động nhanh chóng.
“Xin chào các bạn, các bạn đến đây sau khi đọc được tin nhắn sao?”
Một người đàn ông trông chả khác gì xã hội đen xuất hiện trước mặt Woohyuk. Anh ta mặc một bộ giáp da khá cũ và cầm trên tay một con dao quắm.
“Đúng vậy.”
Kể từ lúc có Cửa hàng Bách hóa trực tuyến, các mạo hiểm giả đã nhận được rất nhiều tin nhắn. Có những kẻ cũng giống như Ma Gwanpil với mục đích thành lập ra các nhóm lớn hoặc tìm đủ thành viên để bầu ra thủ lĩnh.
Thông điệp mà người đàn ông đang nói tới ở đây là những diễn biến về sau này.
“Anh bạn này đi một mình à? Xui thật đấy, nhưng anh bạn đây không phải là người duy nhất đâu. Những người đồng đội của tôi cũng bị lũ đó xơi ngay trước mặt mình mà.”
Minotaur thích ăn thịt người tươi sống, vậy nên khi chúng chiếm đóng được các khu căn cứ, chúng sẽ làm một bữa buffet thịt người ngay tại đó luôn. Đôi khi còn có những con thực sự đang bị đói, chúng thậm chí còn nhai sống những con người vẫn đang thấp thỏm và vẫn đang phải chịu đựng những vết thương cực kì đau đớn sau cuộc chiến.
“Nhóm anh có bao nhiêu người?”
“Chà… về chuyện này thì cũng khó nói lắm, sao cậu không đi theo tôi trước và tôi sẽ dẫn cậu tới điểm hẹn của chúng tôi.”
Anh ta hành động thận trọng vì cậu là một kẻ lạ mặt, vậy nên Woohyuk chỉ gật đầu và đi theo.
“Nhân tiện thì tên tôi là Oh Seokju, còn cậu?”
“Tôi là Chun Woohyuk.”
Oh Seokju ngoảnh mặt sang để nhìn Woohyuk.
“Ông bạn của tôi à, không cần phải cứng nhắc như vậy đâu, hãy cô gắng thân thiện hơn đi. Không khí xung quanh trại này lạnh lẽo lắm, có thể dẫn tới xung đột nội bộ đấy.”
Woohyuk thậm chí còn không thèm trả lời, khiến Oh Seokju thở dài.
“Cậu thực sự đã có một số trải nghiệm tồi tệ nhỉ. Tôi hiểu, có lẽ cậu cũng đang lo lắng cho gia đình và bạn gái của mình, tôi xin lỗi vì đã ăn nói thiếu suy nghĩ.”
“Thực ra thì cũng không hẳn, gia đình tôi đã chết hết trong một vụ tai nạn máy bay khi tôi còn đang đi học đại học, còn bạn gái tôi thì chết ở trong tay của lũ người xấu.”
Bầu không khí giữa cả hai đang căng thẳng đột nhiên lại càng trở nên căng thẳng hơn nữa. Cố gắng phá tan tình thế đang căng như dây đàn này, Oh Seokju ho khụ khụ vài tiếng.
“Xin lỗi vì đã khơi vấn đề này lên, tôi không biết ông banh lại có một quá khứ khó khăn tới vậy. Dù sao thì tình hình hiện tại của chúng tôi cũng khá tuyệt vời đấy, vậy nên chúng ta có thể sớm gặp họ!”
“Địa điểm họp mặt còn xa không?”
Nghe cậu hỏi, Oh Seokju dừng lại. Một thứ ánh sáng yếu ớt phát ra từ trên chiếc nhẫn sapphire trên tay phải anh.
“Ồ, đó là…“
Oh Seokju ra tín hiệu bằng tay cho ai đó, rồi một mũi tên được phóng ra từ bụi cây, hướng thẳng tới Woohyuk.
Swissh!
Tuy nhiên Woohyuk chỉ cần ung dung nghiên đầu sang một bên, tránh nó như thể cậu đã biết được từ trước rồi vậy.
‘Cái gì!?’
Oh Seokju tròn mắt ngạc nhiên.
‘Mình không cả cảm giác được rằng hắn đã nắm thóp được điều này…’
“Mày là cái loại quái vật gì thế?” [note26268]
Cú né vừa rồi thực sự là bất khả thi trừ khi Agility của một cá nhân quá cao so với thông thường. Điều đó còn chưa tính tới việc cậu đã chờ đợi cả cuộc phục kích này từ trước rồi.
“Tôi cũng chả suy nghĩ gì nhiều đâu. Tôi chỉ nghĩ rằng anh bạn đây sẽ chỉ định ra vài tên mạo hiểm giả yếu nhớt chạy vào trong bụi là nhiều thôi.”
“…”
Oh Seokju lùi lại một bước và nâng con dao quắm lên, đồng thời vô số những mũi tên phi ra từ trong bụi cây, chúng đều nhắm tới Woohyuk.
“Thành thật mà nói thì tao không mong đợi mày sẽ sống sót trong trận chiến ở thung lũng. Bọn tao đã bao vây mày với số lượng đông hơn, và còn có một số nơi để trốn nữa. Vì thế nên khi tao gặp lại mày ở trên lục địa Eeth, tao đã khá ngạc nhiên đấy.”
Woohyuk tiếp tục nói mà không chút do dự khi các mũi tên đều bị chặn bởi một lớp giáp vô hình mà cậu đã kích hoạt.
“Trung sĩ Kang và Jang Taeseok chỉ là mấy món ăn vặt của tao thôi. Ít ra thì bọn nó phạm tội vì tiền chứ không phải giết người hay tra tấn như chúng mày.”
“Mày đang nói cái đéo gì thế?”
Oh Seokju không thể không thốt lên, hắn hoàn toàn bối rối trước những gì đang xảy ra. Có cảm giác như người đàn ông trước mặt hắn đang nói về những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai như thể cậu ta đã nhận thức được rõ ràng về nó.
Bình thường thì hắn ta sẽ cười xòa và cho qua trước những lời nói như vậy, nhưng nếu xem xét tình hình thì hắn lại
rất chú ý tới.
“Sau cái chết của cô ấy, tao đã rất hối hận vì đã không đồ sát hết tất cả lũ chúng mày trong cùng một lần.”
“Ngừng xàm cứt đi. Mày? Giết bọn tao? Nhận lấy này!”
Oh Seokju hét lên khi phóng ra một tia sét từ tay trái. Nụ cười tự đắc của kẻ chiến thắng hiện lên trên khuôn mặt hắn.
‘Thằng này chắc nó không tính tới chuyện mình dùng được ma thuật đâu.’
Lá chắn của cậu chỉ chặn được các đòn vật lý, hắn đã từng thấy một thứ tương tự như vậy trước đây. Ngay cả khi nó có thể kháng được cả ma pháp đi nữa, thì điều đó chỉ xảy ra khi đối phương của hắn có chỉ số Spirit cao tới mức phi lý mà thôi, bởi vì hắn đã đầu tư rất nhiều vào Intelligence.
Shaaak
Nhưng đó chỉ là tưởng tượng của Oh Seokju.
Hiệu ứng Vong linh của Tinh Xà Nữ Vương đã được kích hoạt, nó hấp thụ tia sét ngay lập tức và sạc nó vào tay trái của cậu.
“Hồi đó tao có gặp chút khó khăn khi phải đối phó với những đòn tấn công bằng ma thuật của mày, nhưng thời thế đã thay đổi, tao đã chuẩn bị trước hết cả rồi.”
Woohyuk nói một cách tràn dầy tự tin khi cậu lườm chằm chằm vào Oh Seokju.
Một con dấu màu đỏ và một chiếc vương miện xuất hiện trên đầu hắn.
“Lần này, tao sẽ không hối tiếc gì nữa cả.”
[Xích Ô] [note26269]
Bọn chúng là một băng đảng cướp đã từng trở nên khét tiếng khắp cả lục địa. Mặc dù các tổ chức lớn đã tập hợp lại với nhau để tiêu diệt chúng, nhưng vẫn có những tên lọt qua được kẽ tay của họ, đó là điều mà cậu luôn nuối tiếc.
Sau đó Woohyuk ngoảnh mặt lại để nhìn nhóm cung thủ đang nấp ở trong rừng.
***
Có một kho vật phẩm được cất dấu ở trong trụ sở chính của lũ Xích Ô. Tất nhiên phần lớn trong số đó là trang bị và vật tư hạ cấp, những vẫn có những thứ hữu ích như Đồng xu Cổ đại hay bộ dụng cụ sửa chữa.
Woohyuk bước ra sau khi lấy hết những gì có giá trị. Hiện tại cậu đang có cái Vương miện bậc 7 trên đầu.
‘Mình may mắn lần này đấy.’
Cậu đến đúc lúc bọn chúng đang họp, việc này rất thuận lợi cho cậu vì cậu có thể úp sọt hết cả lũ trong cùng một lúc. Ngoài ra, cậu nhận thức rõ được mình đang ở trong hang ổ của một lũ cướp, nên cậu chẳng cần phải tự nghĩ xem những tên ở trước mặt mình có đáng giết hay không, và cậu chỉ cần tiếp tục đồ sát nữa thôi.
‘Mình nên quay về sớm.’
Mặc dù cậu không nhận được thông tin liên lạc đặc biệt nào từ Lee Jaesung, nhưng bây giờ cậu ấy đã có thể đoán ra được rằng Ma Gwanpil sẽ rơi vào rắc rôi.
Cái tên đó đã gây ra một sự ồn ào quá mức cần thiết, và chắc chắn rằng hắn cũng đã thu hút được sự chú ý của mấy tên cướp.
Woohyuk vừa quay trở lại trại vừa huýt sáo với một giai điệu nhẹ nhàng.
‘Đã từ lâu rồi mình không còn phải trực tiếp dọn dẹp mấy đám tạp nham như thế này.’
Kể từ lúc cậu trở thành một Quân vương, hầu hết mấy nhiệm vụ như thế này cậu sẽ để cho cấp dưới xử lý. Rốt cuộc thì cậu có quá nhiều thứ mà bản thân cần phải chú ý tới.
Tất nhiên là điều đó vẫn chẳng thay đổi gì, nhưng ít nhất là ở thời điểm hiện tại, tốt nhất là cậu nên tự mình xử lý mấy cái thứ này.
Vẫn còn hơi sớm để cậu cử Lee Jaesung đi giết người khác. Đó không phải là yêu cầu về khả năng của cá nhân anh, mà là trái tim anh ta có đủ mạnh mẽ để làm vậy hay không.
‘Tự mình giải quyết vẫn đề có vẻ ổn hơn.’
Với việc trang bị trên mình Giáp của kẻ điên, cậu có thể tự tin đồ sát cả trăm người mà không chút do dự.
Tuy nhiên, do phải chịu sự trừng phạt, cậu thường mặc một bộ giáp khác, nhưng cậu có thể nhanh chóng thay nó bằng cách đặt nó ở trong Đai Đấu Sĩ. Dẫu vậy thì cái đai vẫn có một nhược điểm lớn, đó là nếu cậu sử dụng chức năng đó để đổi áo giáp ở trong trận chiến, thì hệ thống sẽ thay thế bất cứ thứ gì được phân loại là giáp ở trong nó, ví dụ như là giáp mũ hoặc găng tay chẳng hạn.
“Đội trưởng tới rồi, báo cho Lee Jaesung đi.”
“Đâu cần phải cử một ai đó đi như thế đâu? Chỉ cần nhắn tin là được rồi.”
“Ồ phải…”
Tâm trí cậu hiện vẫn còn bận rộn với nhiều những dự định trong tương lai, cậu đã trở lại trại.
Woohyuk ném xác một con dê mà cậu kéo dưới chân cho các thành viên trong nhóm.
“Cất thứ này vào lều đi, nó sẽ là món chính cho bữa tối.”
Nó là một con dê bị săn gần đây bởi lũ Xích Ô, thịt của nó vẫn còn tươi.
“Cậu đã giết chết 6 tên thủ lĩnh rồi à?”
Lee Jaesung ngạc nhiên hỏi, Woohyuk chỉ gật đầu đáp lại.
“Và cả những kẻ đi theo chúng nữa…”
“Tôi giết hết cả rồi.”
Tất nhiên là nói như vậy sẽ dẫn tới nhầm lẫn, vì bọn chúng đều là những tên cướp đã vấy máu của kẻ khác. Lee Jaesung không khỏi thở dài khi nghe câu trả lời của Woohyuk.
“Chúng ta không thể tin tưởng bất cứ một ai khác cả, kể cả những người ở trong chính trại của mình.”
Cậu đang ám chỉ tới Ma Gwanpil, kẻ đã bí mật gây áp lực cho hai tên thủ lĩnh khác để cho chúng tẩy chay những người ở trong nhóm của cậu, khiến bầu không khí của trại lại càng trở nên căng thẳng hơn.
“Chúng ta chỉ cần giữ nó cho bản thân chúng ta thôi, không cần phải lo lắng tới người khác làm gì cả.”
Đây là thời điểm để xây dựng nên một nòng cốt mạnh mẽ. Tiếp đến, Woohyuk gửi cho Lee Jaesung một tin nhắn về cách thức mà họ nên tiếp tục tiến hành.
“Được rồi, nhưng mà tên Ma Gwanpil đó vẫn chưa trở về. Đã khá lâu kể từ lúc hắn rời đi với nhóm của mình rồi.”
“Chắc chắn là lũ đó gặp rắc rối rồi…”
“Thật á? Làm cách nào mà cậu…”
“Tôi chỉ tình cờ biết được thôi.”
Những hồi ức sống động về những gì đã xảy ra ở kiếp trước hiện lên trong tâm trí cậu. Những tên cướp khi có cơ hội đó sẽ bao vây các trại lại, bắt lấy con tin và kết quả là đã có nhiều nạn nhân bị thương, hoặc thậm chí là chết.
Woohyuk đã tập hợp nhóm của cậu lại với nhau cậu không muốn phải mất đi bất cứ một thành viên quý giá nào cả. Giờ là thời điểm để chuẩn bị cho cuộc chiến giữa các căn cứ.
***
“Cứu tôi với, làm ơn…”
Một người phụ nữ mặc giáp da ngã xuống đất cầu xin cho sự sống của mình. Những tên mạo hiểm giả nam xung quanh khá thất vọng bởi vì cô ấy khá xinh đẹp.
‘Chúng ta có thật sự cần phải giết cô ta như vậy không? Dù cho cô ta có ăn cắp đồ của chúng ta đi chăng nữa thì chúng ta vẫn cần có thêm thành viên mà.’
‘Có lẽ mình sẽ thuyết phục được cô ta tham gia vào nhóm của mình.’
Cô là một trong những thành viên đã gia nhập gần đây, nhưng sự xảo trá của cô ta đã bị phát hiện khi cô đang cố gắng ăn cắp đồ của họ. Mặc dù bây giờ cô bị bắt, nhưng nhiều kẻ vẫn sẵn sàng cho cô thêm một cơ hội thứ hai.
Con người sẽ nắm bắt lấy mọi thứ để cứu lấy bản thân khi mạng sống của họ đang nằm trên ranh giới của cái chết, đó là lý do vì sao mà nhiều người trong trại đang cân nhắc.
Tuy nhiên Woohyuk đã xuất hiện và tặng cho cô nguyên một mũi Grandia vào tim đầy tình yêu thương và lòng nhân ái.
Puakkk!
“Kuluk”
Người phụ nữ phụt ra một đống máu, cô nhìn Woohyuk với một ánh mắt đầy cay độc. Trên đầu cô ta xuất hiện một chiếc vương miện hai tầng và một con dấu màu đỏ.
Ma Gwanpil, người đã theo dõi cuộc phán xử, tặc lưỡi thất vọng.
‘Tch…Tiếc thật.’
Hắn muốn ngăn cậu giết cô ta, nhưng hắn lại không nghĩ ra một lời biện minh nào cho hợp lý để cứu vãn tình thế cả.
Hắn ta là kẻ sai, hắn giữ cô ta sống vì cô ta có một diện mạo đẹp, điều đó khiến những người trong trại gặp nguy hiểm, hắn nhất định không thể lôi chuyện đó ra mà bô bô được.
“Cậu rất nhanh đấy, còn chưa tới nửa ngày nữa.”
Eve nói khi bước ra từ cánh cổng đen.
Cô nhìn xung quanh một chút rồi lại quay lại với Woohyuk cùng một vẻ mặt khó hiểu.
“Cậu không tăng số lượng thành viên sao? Mạnh dạn đấy. Mà thôi, dù sao đó cũng không phải vấn đề mà ta quan tâm cho lắm. Vì cậu đã đạt đủ các tiêu chuẩn, nên tôi phải hỏi, cậu đã sẵn sàng cho đợt kiểm tra thăng hạng chưa?”
“Rồi.”
Trên đầu Woohyuk có một chiếc Vương miện đồng bậc 10.
Eve nở một nụ cười rạng rỡ rồi đưa cho cậu tấm bản đồ.
“Nhiệm vụ rất đơn giản, cậu cần mang những chiếc thùng này đến khu vực được đánh dấu trên bản đồ. Không có bất kì một giới hạn thời gian nào cả, nhưng nếu có bất kì một cái thùng nào bị mất, cậu buộc phải quay trở lại để lấy những cái thùng mới.”
Địa điểm chỉ là một bãi đất trống trên con đường đến khu vực của Hồ trung tâm.
Số lượng thùng vừa đủ với số người ở trong tổ đội, vậy nên cậu chẳng cần phải đi nhiều lượt làm gì cho mất công.
“Hiểu rồi.”
“Vậy thì ta sẽ cầu phúc cho cậu ở trong những trận chiến sắp tới! Hẹn gặp lại mọi người ở lần sau nha!”
Eve biến mất, Woohyuk hướng dẫn mọi thành viên trong nhóm của mình mang một chiếc thùng gỗ lên và đặt nó lên lưng.
Tất cả chúng đều khá nặng, cứ như thể bên trong chúng lấp đầy toàn đã là đá vậy, nhưng ít nhất thì khối lượng của nó vẫn hợp lý để một người có thể bê được nó.
Ngay cả người nhỏ nhất ở trong nhóm cũng phải gánh vác việc này.
“Em ổn chứ? Có hơi bất công khi đòi hỏi em ở điểm này…”
“Đây là những việc mà chúng ta cần phải làm mà.”
Song Anna cười với Yoo Kaoung.
Mặc dù trông cô bé có vẻ nhỏ con và yếu ớt, nhưng chỉ số Strength của cô bé cao tới mức không thua kém bất kì tên đàn ông nào ở trong trại cả.
“Khi tất cả mọi người đã sẵn sàng, chúng ta có thể bắt đầu khởi hành.”
Woohyuk nói khi dẫn đầu cả đội. Lee Jaesung, người ở ngay phía sau cậu nhếch mép cười và khơi chuyện.
“Tôi nghĩ cậu đang đi sai hướng đấy, chúng ta không nên đi theo cái hướng đó mà, đúng chứ?”
“Chúng ta không phải chỉ đơn giản là đi bê thùng thôi đâu.”
Mặc dù nghe thì có vẻ nó giống như nó chỉ là một nhiệm vụ chuyển đồ đơn giản, song nó lại khác xa sự thật.
Con đường hướng tới Hồ trung tâm luôn đầy ắp những tên mạo hiểm giả đang tìm kiếm vật phẩm. Nếu bọn họ gặp một tổ đội nào đó mang một đống thùng gỗ trông có vẻ đáng nghi, làm đéo gì có chuyện chúng hiểu được những gì mà họ đang cố gắng làm đâu chứ.
Sẽ không có gì khó nếu chỉ đối đầu với một hoặc vài nhóm, nhưng có quá nhiều những kẻ vô danh ở ngoài kia và bọn chúng có thể khiến họ bị chậm tiến trình.
‘Chúng ta cần có phương tiện di chuyển.’
Woohyuk đã uống Thánh dược Thiên đường, vậy nên cậu có thể thuần hóa bất cứ loài sinh vật nào nằm ở trong Rừng Nguyên Thủy. Cậu đang có kế hoạch bắt một vài con thú trong số chúng để thồ hàng, giúp họ dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ hơn.
‘Mình có một loài ở trong đầu rồi.’
Mặc dù chúng có hơi hoang dại một chút, nhưng cậu thích cái tính khí đó của chúng.
Woohyuk vung thanh mã tấu đen của mình để cắt đi những bụi cây dọn đường.
***
Có rất nhiều loại vật phẩm độc đáo ở trong thế giới Nebulus mà chỉ một cá nhân mới có thể có được, ví dụ như các Mảnh ghép ẩn được tìm thấy ở trong các Căn phòng ẩn, chỉ có các mạo hiểm giả đầu tiên nhận phần thưởng mới có được chúng, chúng còn bao gồm cả Thánh dược Thiên đường, Vong linh của Tinh Xà Nữ Vương, Biển lặng sóng êm, Chén Thánh Phản Địa Đàng của Lilith và Hấp huyết Chủy thủ.
Mặt khác, cũng có những danh hiệu mà chỉ được trao cho những người đầu tiên đạt được một số thành tựu nhất định, giống như Thợ săn người có được từ việc giết 10 người hoặc Goblin Slayer từ việc tàn sát 100 con Goblin.
Và cũng áp dụng việc đó vào vấn đề này, đã có sẵn một danh hiệu dành cho người đầu tên đạt được chiếc Vương miện Bạc. Tất nhiên, nó không phải là một thứ gì đó tương tự như một chức nghiệp hay là một kĩ năng ẩn, nhưng việc có được nó vẫn sẽ rất có lợi.
Vì lý do đó, Woohyuk đã sử dụng phương pháp này để cắt giảm đi thời gian đi lại của họ.
[Jabber Woks]
Chúng đứng bằng hai chân với những thớ cơ săn chắc, và có một chiếc đuôi dài để giữ thăng bằng. Về cơ bản thì chúng là khủng long, chúng có cặp chi trước nhỏ hơn so với hai chi sau, có móng vuốt và sừng sắc nhọn, cũng như là có một cặp mắt sáng của loài bò sát.
Do chúng sở hữu một lớp vảy vừa dày vừa cứng giúp chúng có khả năng phòng thủ rất tốt nên Woohyuk đã chọn chúng.
Quá trình để cậu bắt chúng khá đơn giản, cậu lấy được Roi thợ săn ở hang ổ của lũ Xích Ô, và chỉ cần quất chúng cho tới khi nào chúng vâng lời thì thôi.
Nếu có bất kì một người huấn luyện động vật nào thấy cậu làm vậy, họ sẽ bị sốc mất. Thông thường trong một cuộc thuần hóa động vật hoặc quái vật, điều quan trọng đầu tiên mà ta cần làm là phải xây dựng một mối liên kết và nuôi dưỡng lòng tin.
Nhưng Woohyuk không có nhiều thời gian để làm hết mấy điều đó, cậu chỉ cần có một con thú cưỡi mà cậu có thể kiểm soát được và cậu cũng không muốn nuôi chúng làm thú cưng.
Cách nhanh nhất để thuần hóa chúng là làm chúng thừa sống thiếu chết rồi phục hồi cho chúng. Thịt thỏ vốn là thức ăn ưa thích của chúng, thậm chí còn không cần thiết nữa cơ.
Bằng cách đó, 11 con Jabber Woks đã bị thuần hóa và được sử dụng như vật cưỡi.
Vì Woohyuk giờ đã được coi là chủ nhân của chúng, nên cậu có thể triệu hồi chúng bất cứ khi nào cậu muốn. Nhưng thật không may, cậu không có các trang thiết bị nào giống như dây cương hoặc yên ngựa, nên chuyến đi thực sự không được thoải mái cho lắm.
Về phần những con Jabber Wok, chúng cũng không hài lòng với cái cách đối xử của họ với chúng, nhưng không dám kêu lên bất mãn vì chúng sợ Woohyuk.
Khi tổ đội đã chuẩn bị sẵn sàng, Song Anna đã chơi bản Phong Hành Giai Âm, tăng cho mọi người 20% tốc độ di chuyển.
Giờ đây, buff của cô bé chỉ có tác dụng lên những người thuộc nhóm của mình, vậy nên nó sẽ không dẫn tới tình trạng khó chịu là việc tăng tốc cho những kẻ truy đuổi họ.
Vì lý do đó, mặc dù họ đã vượt ngang qua một số nhóm trên đường đi, nhưng không có bất kì một sự cố nào xảy ra cả. Trước khi bên đối phương kịp lên tiếng thì họ đã vụt mất tăm rồi.
Mặc dù đôi lúc cũng có những tên phản ứng nhanh và bắn ra những mũi tên hoặc phép thuật và tổ đội, nhưng Woohyuk dễ dàng làm chệch hướng chúng với con Hấp huyết Chủy thủ của mình.
Điều này cũng áp dụng được với lũ Zombie hay đi lang thang. Yoo Kayoung sẽ giúp Woohyuk bằng phép Hỏa cầu của cô, và nếu có quá nhiều thì Song Anna có thể triệu hồi ra phong linh Sylph của mình ra để hỗ trợ toàn đội.
“Anna, đằng kia!”
Yoo Kayoung chỉ vào một con Zombie nữ đang tiến tới từ phía xa. Sylph ngay lập tức được cử ra chặt đầu còn Zombie xấu số với những dòng máu đen chứa đầy chất độc phun ra.
“Tốt đấy!”
Bọn họ chỉ cần giữ một tay trên con Jabber Wok để ổn định lại tư thế, vậy nên Song Anna có thể chủ động được với các ma pháp của bản thân. Cô bé có một khả năng điều phối rất cao với tinh thần của mình, và cũng có thể thổi sáo nữa.
Với những lý do đó, cho dù cô bé đã học được kĩ năng của nữ tu đầu tiên là Heal đi chăng nữa, thì cô vẫn có khả năng chuyển hướng chức nghiệp của mình sang làm Chiêu Linh Sư hay thậm chí là Thi sĩ cũng vẫn được.
‘Đứa trẻ này đáng để đầu tư vào đấy.’
Cậu không hề nghĩ được rằng mọi chuyện sẽ trở nên như thế này, nhưng Woohyuk hiện đang mong chờ sự trưởng thành của Song Anna khi cậu thấy cô bé thể hiện rất tốt những khả năng của một Thi nhân.
Có lẽ cô bé thậm chí còn là mạo hiểm giả trẻ tuổi nhất thành thạo được chức nghiệp thứ hai của mình luôn quá.
“Dừng lại ở đây thôi, chúng ta tới rồi.”
Woohyuk giơ tay lên ra hiệu những con Jabber Wok của họ dừng lại để kiểm tra xung quanh.
Đó là một bãi đất trống, ngoại trừ một vòng tròn ma thuật hiện hữu ở đó ra, thì còn có một con Zombie Đồ tể khổng lồ bị giữ lại bằng một sợi xích dày, hạn chế chuyển động của nó để nó chỉ có thể luẩn quẩn trong cái vòng tròn ma thuật đó.
“Grrrr”
Con Zombie bắt đầu vung vẩy mạnh con dao chặt thịt khổng lồ của nó khi nó nhìn thấy nhóm của Woohyuk.
Để đặt được những cái thùng này vào trong vòng tròn ma thuật đó, trước hết họ phải lo tới cái con Zombie kia đã.
Woohyuk đặt cái thùng của mình xuống và tiến về phía nó.
Nếu một cá nhân cách quá xa khỏi cái thùng của bản thân, thì trong vòng 10 phút, nó sẽ được coi là vô chủ và biến mất. Dù đang ở trong khoảng thời gian giới hạn, nhưng cậu không lo lắng mấy.
“Kuakkk”
Ngay sau khi cậu bước vào phạm vi tấn công của con Zombie, nó cũng kích hoạt trạng thái cuồng bạo, rồi dùng hết sức mình vung con dao chặt thịt đó.
Đương nhiên rằng cú chém đó còn không đụng được tới một cọng tóc của Woohyuk. Cậu nhảy lên chuôi của con dao chặt thịt, sử dụng nó làm cầu nối để tiếp cận đầu của con Zombie.
Swooosh!
Đầu của con Zombie đồ tể bị hất bay đi trong không trung, đơn giản là vì Woohyuk đã vung nguyên cả 2 thanh mã tấu đen cùng lúc và cung cấp đủ lượng lực cho cánh đôi tay của mình. Khi cậu nhảy trở lại về mặt đất, cậu ra hiệu cho Yoo Kayoung.
Đến lượt cô, cô phóng ra một quả Hỏa cầu, khiến cho cơ thể của con Zombie phải đắm mình trong lửa.
Vì đã không còn con Zombie nào khác xuất hiện, cả nhóm lại tiếp tục tiến hành du chuyển các cái thùng vào trong vòng tròn ma thuật.
Chỉ một lúc sau, Eve xuất hiện qua cánh cổng đen của cô.
“Wow, mấy người sử dụng phương tiện để di chuyển à? Các nhóm khác chỉ nghĩ được tới chuyện di chuyển những thùng hàng bằng tay không mà thôi. Chà, nếu như não ngu thì cơ thể phải gánh nhỉ.”
“Chúng tôi là những người tới đầu tiên à?”
“Chính xác, tổ đội của Chun Woohyuk có khoảng thời gian hoàn thành bài kiểm tra ngắn nhất. Vì thế, cậu sẽ nhận được 5 điểm Kĩ năng Lãnh đạo. Như là để tham khảo, những người có liên quan khác sẽ chỉ nhận được 1 điểm mà thôi.”
Nghe Eve giải thích xong, một dòng chữ trắng hiện ra trước mắt Woohyuk.
[Mô tả về Kĩ năng Lãnh đạo]
Di động (Lv.1) – Quân tiên phong: Tốc độ di chuyển của đồng minh trong bán kính 15 mét tăng thêm 10%. (3 giờ hồi chiêu)
Tăng trưởng (Lv.1) – Trong thời gian 1 giờ, tăng 10% kinh nghiệm nhận được cho đồng minh trong bán kính 100 mét. (3 giờ hồi chiêu)
May mắn (Lv.1) – Trong thời gian 1 giờ, tăng 10% tỉ lệ rớt đồ từ quái vật cho đồng minh trong bán kính 100 mét. (3 giờ hồi chiêu)
Rào chắn (Lv.1) – Tạo ra một tấm chắn hình bán nguyệt để bảo vệ cho đồng đội trong bán kính 1 mét, lượng sát thương mà nó hấp thụ được tùy thuộc vào lượng mana mà thủ lĩnh có. (3 giờ hồi chiêu)
Thành trì (Lv.1) – Khi cắm cờ của bạn xuống đất, trong thời gian 1 giờ, tăng 1% các chỉ số của đồng minh trong bán kính 15 mét. (3 giờ hồi chiêu)
Đốc xuất (Lv.1) – Có thể gán tối đa 10 Vương miện Đồng của bản thân cho thuộc hạ. (Tối đa 10 Thống đốc)
Đàm phán (Lv.1) – Có thể cho phép một thủ lĩnh có quân số dưới 10 người tham gia vào phe mình. (Chỉ được áp dụng khi cả hai bên cùng thỏa thuận)
Triệu tập đắc lực (Lv.1) – Triệu tập duy nhất một Chỉ huy cùng với 10 thành viên của họ tới vị trí của bạn. (6 giờ hồi chiêu)
Ủy quyền (Lv.1) – Ra lệnh cho một trong những thuộc hạ của bạn khiến người được sai khiến không thể từ chối. (6 giờ hồi chiêu)
Cậu đã xác định được rằng bản thân mình cần phải làm gì, vậy nên cậu nhấp vào danh sách các kĩ năng của mình lần lượt theo kế hoạch mà cậu đã đề ra.
__________________________________________
Phù, vậy là đã xong 11,300+ từ rồi, đọc cho đã nhé =))))
Tuần này đã vượt lên được hơn 45,000 từ, cùng đặt mục tiêu là 100,000 từ nào :')
Đánh chữ liên tục nên có hơi đau tay.