Ngồi như một nhóm ở trong rừng, Woohyuk ngẫm lại về những sự kiện xảy ra trong hai tuần vừa qua.
Cậu đã không bỏ qua bất cứ một điều gì quan trọng. Đã có một số sự việc không thể lường trước được, nhưng kết quả cuối cùng rất khả quan.
Còn nói về những tàn tích dưới nước, cậu đã khá may mắn khi có thể tìm thấy kho báu từ sớm.
Nhìn chung, cậu đã làm nên một màn trình diễn thành công mĩ mãn, nhưng chiến trường tiếp theo sẽ còn khốc liệt hơn thế này gấp nhiều lần. Trong lúc đang nướng con lợn rừng ở trên lửa, Woohyuk kiểm tra chiến lợi phẩm trong ngày.
[Bộ giáp vảy Basilisk]
Phân loại: Giáp {Có thể tăng trưởng}
Phân cấp: D (0%)
Độ bền: 7200
Hiệu ứng: Vitality +30, Agility +30. +30% cơ hội gây sát thương độc, tỉ lệ thuận với sức tấn công của người sở hữu.
[Lời nguyền của Basilisk]
Phân loại: Trang sức {Có thể tăng trưởng}
Phân cấp: D (0%)
Độ bền: 2600
Hiệu ứng: Có thể truyền chất độc chết người lên trang bị, cũng như tăng khả năng Kháng độc và Kháng hóa đá.
[Tinh chất của Basilisk]
Phân loại: Vật phẩm cá nhân
Hiệu ứng: Nguyên liệu giả kim và chế tác. Sở hữu nó khiến Lục Xà trở nên vô dụng.
Tất cả những món đồ ở đây đều sẽ có giá trị sử dụng lớn trong tương lai. Đặc biệt là Bộ giáp vảy Basilisk vì nó có khả năng Kháng sát thương vật lý và phép thuật cực tuyệt vời cùng với trọng lượng nhẹ. Nó là ứng cử viên sáng giá nên nằm trong danh sách những bộ giáp chính của cậu.
Thực ra cậu đã do dự không biết có nên thuần hóa Basilisk hay không, nhưng nhìn những món đồ, cậu đã lựa chọn đúng vì chúng có giá trị lớn hơn. Đó là chưa kể tới việc Basilisk thường sẽ mạnh hơn, nhưng do phải chịu đựng một số debuff để biến nó có được một cấp độ phù hợp cho giai đoạn đầu này, khiến nó thậm chí còn chẳng có giá trị để thuần hóa.
Woohyuk không cần phải lo lắng về đống đồ mà bản thân đang tích góp. Ngay cả khi nó có hơi hiếm một chút, nhưng một Cuộn giấy Tổ chức sẽ giúp cậu sắp xếp các loại vật phẩm theo danh mục cụ thể.
“Đêm nay có thể sẽ khó khăn đấy, vì chúng ta không còn nhiều người trong trại đâu.”
“Tôi chắc rằng họ sẽ di chuyển thôi, chúng tôi đã phát hiện ra rằng họ đã quan sát chúng ta vào ban ngày.”
Có một số thông báo được đăng lên những chiếc Đồng hộ Mạo hiểm giả của họ. Có rất nhiều chủ đề được đưa ra để bàn tán, nhưng có thể chắc chắn một điều rằng giờ chẳng còn một tin nhắn tuyển dụng nào nữa.
Sử dụng Loa phát thanh để thu hút mọi người vào thời điểm này, trong lúc những cuộc tử chiến đang lên đến cao trào, về cơ bản chẳng khác nào tự sát. Khi gửi tin nhắn qua đồng hồ, nó sẽ tiết lộ vị trí của người dùng cho tất cả những người ở gần đó, điều này có quá nhiều rủi ro vì những kẻ nhận được tín hiệu có thể quyết định chĩa mũi kiếm về phía ta.
“Mọi người không cần phải lo lắng, tôi sẽ xử lý nếu có kẻ nào dám bén mảng tới đây.”
Những con Cockatrice còn sống sau trận chiến giờ đang được bố trí xung quanh trại, ngay khi có bất kì một người chơi nào tới gần đó, chúng sẽ gáy to như gà trống.
Bất kì một thanh Mã tấu đen nào thu được từ những chiến lợi phẩm đều sẽ được chia đều cho cả đội, và họ đã sẵn sàng cho bất cứ một cuộc xâm phạm vào ban đêm nào.
“Mọi người chỉ cần làm theo hướng dẫn của tôi thôi.”
Những người được nhận Mã tấu đen sẽ giúp Woohyuk ở bên ngoài, những người còn lại sẽ ở lại để giữ lửa trại. Nếu gặp bất cứ một nguy hiểm nào, họ nên uống Tửu Dược của Đạo sĩ hoặc yêu cầu Woohyuk triệu tập họ tới chỗ cậu.
Đó là những hướng dẫn mà cậu chỉ ra trong hôm nay.
“Sếp à, thịt có vẻ chín rồi đấy…”
Trước khi Lee Jaesung kịp nói xong, Woohyuk đã với lấy đôi đũa của mình, gắp một miếng thịt rồi bỏ thẳng vào miệng. Sau khi cậu bắt đầu ăn, những người còn lại trong tổ đội cũng nhanh chóng làm theo.
“Ăn bao nhiêu cũng được, chúng ta sẽ lại bận rộn vào ngày mai đấy.”
Vì đó ít nhiều gì cũng là ngày cuối cùng của họ tại đây, điều quan trọng là phải nghỉ ngơi cho tới giai đoạn tiếp theo. Tất nhiên là họ vẫn phải bảo vệ khu trại khỏi mấy tên cướp đi lang thang, nhưng cũng có thể dành khoảng thời gian đó để gắn kết với nhau như một đội.
“Cứ giống như một buổi đi ăn tối cùng với bạn bè ấy nhỉ.”
“Đúng vậy, giá như có chút ít rượu Soju thì tuyệt biết bao…”
Nghe thấy Kim Dogyun nói thế, Huang Donghwan củng biểu lộ một vẻ mặt buồn bã. Thực ra thì, ngoài trừ Song Anna và Yoo Kayoung ra thì ai nấy đều nghiêm túc gật đầu đồng ý.
“Nếu ta chiến thắng ở trong trận Hạp Cốc sắp tới, tất cả chúng ta đều sẽ có cơ hội được uống rượu.”
Đêm trước khi rời lục địa Eeth sẽ là một buổi lễ hội, nó như là một phần thưởng để chúc mừng những người sống sót cho tới ngày cuối cùng. Đó sẽ là lần duy nhất họ có thể uống rượu một cách an toàn vì những người chơi không thể làm hại lẫn nhau được.
Nghe Woohyuk giải thích, Huang Donghwan lẩm bẩm:”Dù có thể nào đi nữa thì mình cũng sẽ phải sống sót. Khi tôi còn học đại học, tôi là hội trưởng hội sinh viên và đi uống rượu rất nhiều.”
“Tôi cũng khá tự tin vào tửu lượng của mình đấy. Dù có uống bao nhiêu tôi cũng chẳng say được đâu.”
Nam Kiryang vừa nói vừa cắn một miếng thịt. Sanghoon ngồi bên cạnh hỏi.
“Nam Kiryang, không phải ông nói ông là một ngôi sao điện ảnh sao? Ngay cả thằng Ma Gwanpil cũng bị lừa, diễn xuất của ông hẳn cũng khá tốt nhỉ.”
“Tôi về cơ bản cũng chỉ là một diễn viên vô danh thôi, tôi khá hối hận vì đã không trở thành một quân nhân như vị Joon Sanghoon đây đấy.”
Jung Sanghoon là một thành viên của đội đặc nhiệm, biết nhiều kĩ năng sinh tồn. Anh ta sử dụng hai thanh kiếm ngắn, trông y hệt sát thủ.
“Mà này Park Taesoo, chẳng phải ông bạn có nói là có đi thi bắn cung sao?”
“À đúng, tôi đạt giải bạc trong cuộc thi liên trường.”
Park Taesoo trả lời Huang Donghwan một cách ngượng ngùng. Vũ khí chính của anh ta là một cây cung tên và anh ta có thể triển khai hết các kĩ năng của bản thân.
“Yeah, kỹ năng của ông bạn với cây cung không phải là trò đùa nhỉ. Đặc biệt là khi ông bạn dạy cho Yoo Kayoung cách sử dụng cung, ông trông chả khác gì chuyên gia đâu.”
“Đôi tay của Huang Donghwan rất tốt. Tôi đã nghĩ cậu là một kiến trúc sư khi thấy cậu xây những những cái tháp canh và rào chắn chỉ với bộ công cụ đó đấy.”
“Khi tôi còn nhỏ, cha tôi đã dạy tôi một chút về nghề mộc mà, mà nó cũng chả phải là điều đáng tự hào gì đâu.”
Bằng một cách vi diệu nào đó, cả nhóm đã cua khét sang tận việc ca tụng lẫn nhau rồi. Woohyuk, người vẫn im lặng nãy giờ, đang cố đưa Shin Changkyu và Hong Jinpyo vào.
“Tại sao hai người lại không nói gì thế?”
“Ah, tôi không hề nổi trội một mặt nào cả…”
“Tôi cũng vậy.”
Shin Changkyu chỉ là một sinh viên đại học bình thường. Anh ta có học một chút kiếm đạo, nhưng nó không đủ để tạo ra một sự khác biệt đáng kể nào ở trong thực chiến. Và Hong Jinpyo cũng đồng cảnh ngộ.
“Đừng có hạ thấp bản thân mình quá như thế, ngay cả một cô bé 9 tuổi thế này cũng đang làm rất tốt kia mà.”
Woohyuk nói và xoa nhẹ đầu của Song Anna, khiến cô bé đỏ mặt và giấu mặt đi.
“Thế còn cậu, Sếp, cậu đã làm gì trước khi tới đây? Không thể nào cậu lại là loại nhân viên văn phòng bàn giấy bình thường được…”
Lee Jaesung tò mò hỏi, và những người khác cũng tập trung vào Woohyuk.
“Tôi từng là một trung sĩ ở trong quân đội, và một ngày nữa là sẽ được giải ngũ.”
“…”
Một sự im lặng đến khó xử.
Quả bối rối, Lee Jaesung vội vàng cúi đầu xin lỗi.
“Xin lỗi vì đã hỏi câu hỏi ngớ ngẩn tới vậy…”
“Không, không vấn đề gì, chúng ta ở đây đều là hội cùng thuyền cả.”
Woohyuk không muốn mọi thứ trở nên quá trang trọng đối với nhau làm gì, vị trí hiện tại của cậu cũng chỉ là một thủ lĩnh nhóm bình thường.
“Nếu cậu quay lại, cậu có thể gặp rắc rối và bị tòa xử vì tội đào ngũ đấy nhỉ.”
“Đừng lo lắng, cho tới lúc đó thì mọi người đều sẽ quên tôi thôi.”
Đội của cậu không biết rằng toàn bộ loài người đều đã bị triệu hồi sang thế giới này. Nếu cậu nói với họ, đều đó sẽ chỉ gây ra sự nhầm lẫn mà thôi, vậy nên cậu vẫn cố giữ miệng.
“Đây không phải là vấn đề mà ta sẽ giải quyết được trong thời gian ngắn đâu. Bây giờ chúng ta hãy quan tâm tới việc chuyển tới lục địa mới, kết hôn và có được một của sống của riêng mình trước.”
“Tôi sẽ đi theo sếp cho tới phút cuối cùng. Nếu sếp định thành lập nên một đất nước, thì tôi sẽ lập nghiệp ở đó.”
“Nghĩ về nó thì đó cũng là một ý tưởng khá hay nếu ta giúp đỡ nhau thành lập nên một quốc gia mới. Tôi cũng sẽ có được một thái ấp nho nhỏ ha.”
“Ngay cả khi chúng ta không phải là người sáng lập ra đất nước đi chăng nữa, thì chỉ cần có được tước hiệu hiệp sĩ là chúng ta đã có đủ gia sản để ăn no ngủ kĩ rồi.”
Nghe các thành viên thảo luận, Woohyuk mỉm cười và nhớ lại ngày xưa, nhớ về những người đã từng phục vụ dưới quyền cậu.
“Tôi không nhất thiết phải hứa rằng cứ đi theo tôi là mọi người sẽ giàu được, nhưng nếu đi theo tôi, mọi người sẽ tiến gần hơn tới mục đích của bản thân.
“Đừng quá coi trọng chúng tôi thế chứ, chúng tôi chỉ đang cưỡi ngựa xem hoa thôi.”
“Đừng lo lắng, dù cho sếp có giữ vàng bạc cho riêng bản thân mình đi chăng nữa, thì chúng tôi vẫn nguyện đi theo sếp.”
Khi họ sắp hết những miếng thịt đã chín lên tấm ván gỗ, Lee Jaesung đứng dậy đặt thêm vài miếng thịt lên bếp lửa. Cả nhóm nói chuyện vui vẻ với nhau khi họ nhìn những miếng thịt đang dần chín.
‘Sẽ có bao nhiêu người trong số họ sống sót?’
Sáu người là tối đa rồi, không thể nhiều hơn.
Woohyuk ngẩng đầu lên khi nghĩ lại về trận Hạp Cốc đẫm máu ấy.
Vầng trăng khuyết lơ lửng trên bầu trời đêm, và không hiểu sao cậu lại cảm thấy có chút cô đơn.
***
“Dậy đi! Mọi người sẽ sớm có nhiệm vụ đây!”
Những người chơi mở mắt khi họ nghe thấy tiếng hét của Eve.
Họ bối rối nhìn xung quanh.
“Chúng tôi đang ở đâu đây?”
“Trông cứ như là một tòa lâu đài vậy.”
Họ đang ở trong một pháo đài được bao quanh bởi những vách đá cao. Họ vừa được chuyển tới một giai đoạn mới, và vẫn còn đang bị mất phương hướng.
“Lời này dành cho tất cả những người chơi đã sống sót cho tới ngày cuối cùng ở Rừng Nguyên Sinh, chào mừng mọi người tới với Hẻm núi của Mạo hiểm giả, đây là màn thứ hai.”
Một bảng quy tắc cơ bản hiện ra.
[Quy tắc tại Hẻm núi của Mạo hiểm giả]
1. Có hai pháo đài ở hai bên thung lũng của hẻm núi, mỗi pháo đài có 100 thành viên.
2. Người đầu tiên phá hủy Đá Hộ mệnh trong lâu đài của đối thủ sẽ là người chiến thắng, không có bất kì một giới hạn về thời gian nào.
3. Nếu bạn tấn công một thành viên đồng minh trước, bạn sẽ bị đánh dấu đỏ trong cả ngày và sẽ không thể trở lại pháo đài.
4. Bạn có thể phân biệt bạn và thù với ánh sáng ở trên đầu họ, và chỉ những người trong cùng trại mới có thể gửi tin nhắn cho nhau bằng Loa phát thanh.
5. Có rất nhiều trại Quái vật và kho báu ẩn được tìm thấy giữa hai bên căn cứ. Thậm chí một số loại quái vật Sử Thi có thể mang lại lợi ích cho toàn bộ liên minh của bạn.
“Các người có thể coi nó như một trò tranh dành lãnh thổ cũng được. Trại Quái vật có thể sử dụng được để làm tiền đồn sau khi các người đã dọn sạch chúng.”
Hẻm núi có một số nơi có địa hình dốc bên cạnh các giao lộ bằng phẳng có tính chiến lược quan trọng. Ngoài ra, nếu một người kích hoạt được Tháp Bảo hộ ở ngoài kia, thì có thể xuất hiện ngay ở đó với việc sử dụng Cuộn Dịch chuyển.
“Hàng tiếp tế vẫn được cung cấp chứ?”
“Tất nhiên, các nhu cầu thiết yếu hàng ngày như khẩu phần chiến đấu và quần áo vẫn sẽ được cung cấp hàng ngày.”
Pháo đài cũng có một số cơ sở như tiệm rèn, nhà trọ, cửa hàng tạp hóa, nhà đấu giá, quán rượu, nhà thờ và tu viện.
Không may thay, việc sử dụng hầu hết trong số những cơ sở đó đều cần phải có xu, vì vậy nguồn cung hàng ngày được cung cấp tại đài phun nước gần quảng trường của thị trấn vẫn rất quan trọng.
“Ồ và tất nhiên nguồn cung sẽ luôn tiếp tục miễn là đài phun nước không bị phá hủy. Không có bảo vệ đâu nên là tự phân bố nhân sự sao cho hợp lý đi.”
Các mạo hiểm giả nhìn nhau. Có rất nhiều bè phái đối lập ở đây, vậy nên đạt được một sự đồng thuận chung nào đó thực sự không dễ.
Vào lúc đó, một người đàn ông da trắng to lớn mặc một chiếc áo giáp sáng bóng bước tới và hỏi.
“Không có chỉ huy sao? Tôi nghĩ rằng là tôi đã phát hiện ra một doanh trại nhỏ ở ngay kia. Có ai khác ở đây ngoài chúng tôi sao?”
“Các người sẽ phải tạo ra một cấu trúc lãnh đạo cho riêng bản thân, nhưng đúng như Issac đã chỉ ra, đó thực sự là một doanh trại.”
Bằng cách tiêu xu, mọi người có thể liên tục chiêu mộ lính.
Vong linh chiến sĩ di chuyển đội hình theo hệ thống.
Họ không thể được gọi là những người lính chính thưc, nhưng vẫn có thể gây áp lực cho phe địch được.
“Để biết thêm chi tiết, các người có thể ghé thăm doanh trại và trang giải thích sẽ xuất hiện cho các người thỏa sức mà tìm tòi. Điều này áp dụng với mọi cơ sở nhé.
Tất cả các tòa nhà, giống như doanh trại, đều không có chủ sở hữu.
Ngoại lệ duy nhất là Trại Lao động, đó là nơi sẽ giam giữ những kẻ thù bị bắt và buộc chúng phải lao động khổ sai để sản xuất ra tiền xu.
“Giờ thì nghe ta giải thích tiếp này. Các cánh cổng sẽ mở sau một giờ
nữa, vậy nên các người có thể họp hành trước để tự tổ chức lại với nhau. Nhân tiện, đừng nghĩ tới việc trốn thoát nhé.”
Toàn bộ trận địa được xây dựng nên bởi những hẻm núi dốc và gồ ghề. Ngay cả khi những tên đào tẩu đã leo lên được tới đỉnh đi chăng nữa, thì một rào cản vô hình không thể phá hủy sẽ chặn đường chúng.
Khi Eve biến mất, những người chơi đều nhìn nhau cảnh giác. Mặc dù tất cả đều ở cùng một phe, nhưng do kinh nghiệm của họ ở trong Rừng Nguyên Sinh, họ không thể tin tưởng nhau một cách dễ dàng tới vậy.
“Trước tiên thì hãy tổ chức một cuộc họp mặt giữa các thủ lĩnh đi. Chúng ta không thể đạt được gì nếu xảy ra bất cứ một cuộc xung đột nội bộ nào đâu.”
Issac ngồi trên mép được làm bằng đá của đài phun nước, trên đầu xuất hiện Vương miện bạc bậc 2.
“Tôi đồng ý với Issac, chúng ta có thể coi đây là căn cứ mới của chúng ta, vậy nên hãy cùng hòa hợp nào.”
Samuel, một người đàn ông da ngăm đen đem theo một chiếc rìu hai tay lớn cũng như có một chiếc Vương miện bạc ở trên đầu, đi đến đài phun nước.
Tổng cộng có 23 người, đó là một cuộc họp khá nhỏ.
“Ồ, em không ngờ rằng chúng ta lại gặp nhau ở đây đấy.”
Hong Yuri tinh nghịch đặt khuỷu tay về phía cậu. Cô cũng đã có được Vương miện bạc bậc 1.
“Đấy là điều hiển nhiên.”
Bất kỳ những người chơi nào có mối quan hệ Chủ-Nô đều sẽ được đưa vào cùng một trại. Woohyuk đã cố tình để cô nàng tự lập để phát triển lực lượng cho bản thân kể tức lúc cậu biết họ sẽ gặp lại nhau.
“Vâng, vâng, ngài không thấy tất cả thuộc hạ của em kia sao? Em đã phát triển lực lượng của bản thân nhanh hơn mong đợi.”
Hiện tại có quá nhiều người nên Hong Yuri đang dấu nanh của mình đi.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt đi của cô, Woohyuk gật đầu đáp lại.
“Điều này hoàn toàn xứng đáng với cô đấy.”
“Nhưng em sẽ không già đi sao? Khi còn học đại học, em đã từng uống rất nhiều, nên em thường gặp khó khăn trong việc duy trì làn da láng mịn của bản thân.”
“Ừ, bằng cách uống máu liên tục, cô sẽ không già hoặc tóc bạc đi đâu.”
Tuổi thọ của một người chơi trên thế giới này cao gấp 3 lần so với Trái Đất.
Tuy nhiên, là một ma cà rồng, nên miễn là trái tim của cô không bị đe dọa, thì về cơ bản cô nàng gần như là bất tử do đặc tính của chủng tộc.
Tất nhiên là cũng có những phương pháp khác để trẻ hóa bản thân, nhưng đó không phải là điều mà cậu lo lắng.
“Liệu em có thể sinh con chứ? Em luôn mơ ước được nuôi dạy con cái của mình như một bà nội trợ đấy.”
Hong Yuri lén lút đặt cánh tay của Woohyuk lên ngực mình, nhưng Woohyuk lại giật cánh tay ra rồi nhìn cô cáu kỉnh.
“Không phải là không thể, nhưng đó không phải là điều mà cô nên tập trung vào lúc này.”
Woohyuk quan sát các thủ lĩnh phía sau Hong Yuri, có 4 Vương Miện Bạc tại cuộc họp, phần cọi lại là trình Đồng với những bậc khác nhau.
Không có gì thay đổi so với trước đây. Điều duy nhất là do sự xuất hiện của Hong Yuri, còn một trong những thủ lĩnh có Vương Miện Bạc tại kiếp trước của cậu giờ đã không còn.
‘Mình nhớ rằng tên đó là Inoue.’
Một thanh niên luôn dắt theo thanh Katana bên mình, cố gắng thể hiện tinh thần của một samurai.
Cậu không thể nhớ tên đầy đủ của tên đó, nhưng dù sao thì nó cũng không quan trọng lắm.
“Hãy bắt đầu giới thiệu bản thân và số lượng người thuộc quyền quản lý trước. Tên tôi là Issac William và có 99 thuộc cấp.”
Issac có khả năng chỉ huy thêm 21 người nữa, nhưng số lượng tối đa mỗi trại chỉ là 100 người. Do đó, các thủ lĩnh có Vương Miện Bạc chỉ có 99 người đi theo mình được thôi.
“Samuel Martin, 99 người.”
“Hong Yuri, 99 người.”
"Chun Woohyuk, 10 người.”
“…Từ từ đã, chỉ 10 người?”
Issac ngắt lời.
Samuel đứng bên cạnh cũng nhìn chằm chằm cậu với vẻ hoài nghi.
“Ừ.”
“Đêm qua cậu đã trải qua một cuộc chiến khốc liệt hay sao, hay là có đấu đá nội bộ nhỉ.”
Các thủ lĩnh nhìn chằm chằm vào những vật phẩm mà Woohyuk mang trên người, tất cả dường như đều là hàng chất lượng cao nhất. Trong lúc họ nhìn cậu đầy ngờ vực, Hong Yuri lên tiếng.
“Bạn trai của tôi không phải là người xấu đâu nhé, chỉ là do anh ấy gặp toàn người lạ nên mới thế mà thôi, phải không anh yêu?”
“…”
Woohyuk còn không thèm đáp lại luôn.[note27140]
______________________________________________
Đói quá =))) Làm bát mì xong dịch tiếp, hứa thì phải làm.