Bạch Miên hít một hơi thật sâu, trong lòng không ngừng cổ vũ bản thân rồi mới xé giấy niêm phong đẩy cửa ra, vừa đẩy cửa ra một lớp bụi bay lên mịt mù làm Bạch Miên ho khù khụ đỏ cả mắt, tay không ngừng vẫy qua lại trước mặt cho hết bụi, tới khi bụi dần mờ đi, Bạch Miên mới thấy được khung cảnh của tòa cổ trạch âm u này.Tòa cổ trạch này khá giống tứ hợp viện hồi xưa, có điều khắp nơi được treo lồng đèn và vải đỏ, trên cửa gắn chữ hỉ, đi vào trong sân thì có vài bộ bàn ghế được xếp ngay ngắn và người giấy được đặt đầy ấp hai bên, người giấy được gấp rất công phu và dựng đứng lên, ngũ quan được vẽ bằng mực, môi chúng nó thì đỏ như máu, khuôn mặt được vẽ khi mỉm cười, nhưng vẽ lên người giấy lại trông rất kinh khủng, từng cặp mắt vô hồn quỷ dị trông cứ như đang nhìn chằm chặp vào người bước vào sân, Bạch Miên nhanh chân đi vô sảnh đường, nơi này được đặt một cỗ quan tài bằng gỗ liêm, trên nắp quan tài dán hai tờ giấy vàng giống bùa, trước quan tài là một cái bàn để hai cây hỉ nến, một dĩa bánh trái đã hư thối tỏa ra mùi hương khó chịu, hai ly rượu, một cái bình, một bộ đồ tân nương và trang sức, Bạch Miên vừa đi vừa cảnh giác nhìn xung quanh, cậu có cảm giác bản thân bước một bước thì sẽ có thêm một ánh mắt lạnh như băng quỷ dị nhìn chằm chằm mình nhưng đến khi quay đầu lại thì chẳng còn cảm giác đó nữa.
Bạch Miên lấy tay vuốt ngực tự an ủi bản thân sẽ không có chuyện gì rồi mới đi vào sảnh đường, đi tới trước cái bàn, cậu nhìn nhìn bộ đồ tân nương, không lẽ cậu phải mặc cái này thật hả? Mặt Bạch Miên căng cứng, vẻ mặt nghiêm trọng như sắp phải quyết định một chuyện trọng đại của đời người. Sau một hồi đấu tranh tâm lý kịch liệt, Bạch Miên chỉ có thể thỏa hiệp đem bộ đồ theo kiếm một chỗ nào đó thay, tiếp tục đi sâu vào trong thì là nội viện, một viện cho gia nhân, một viện chính và tiền viện, muốn đi tới viện chính phải băng qua một cái hồ, bên hồ là một cây liễu rất to, cành lá xum xuê gần như bao phủ cả mặt hồ, lâu lâu lại phất phơ như có như không lướt qua người của cậu làm Bạch Miên giật mình. Bỗng một thứ chất lỏng gì đó rơi trên mặt cậu, Bạch Miên đưa tay lên lau thì phát hiện nó là máu, cậu nhìn lên trên thì hoảng hồn, trên cây là những thi thể nữ nhân treo ngược, đôi mắt trợn trắng, làn da khô cứng như không có nước, máu từng giọt từng giọt nhiễu xuống góc cây liễu, đôi chân những người này bị cành cây đâm xuyên qua rồi quấn chặt, phần bụng bị mổ xẻ để lộ cơ quan nội tạng bên trong, ruột còn treo lủng lẳng bên ngoài. Bây giơ Bạch Miên mới để ý, những cành cây liễu này toàn bộ đều là màu đỏ nâu giống như vết máu đọng lại rất lâu rồi, những cành treo thi thể thì màu đỏ càng tươi mới rực rỡ, nhất là những cành càng gần thi thể, màu đỏ tươi đẹp đẽ nhuốm màu oán khí dày đặc, lạnh lẽo làm người nhìn sởn tóc gáy.
Bạch Nghiên nhìn chằm chằm mấy chục cái thi thể khác nhau, những thi thể này đều là phụ nữ hoặc bé gái cỡ , tuổi không hề có thi thể của đàn ông dù chỉ là một cái.