Nhóm năm người kia lập tức dừng lại, một người đàn ông trung niên trong đó gấp gáp nói."Khải La, người giấy thì sợ cái gì?"
"Tôi, tôi cũng không biết nữa. Sở trường của tôi là về cương thi." Một thanh niên cỡ , tuổi trong nhóm gọi là Khải La run rẩy đáp lại, người đàn ông trung niên nghe thế thì biết tình hình này có chút không ổn rồi. Những người giấy xung quanh lấy nhóm người làm trung tâm từ từ tiến lại gần họ, Bạch Miên thấy vậy liền thầm thắp nhan thay cho nhóm người này.
Một người giấy đột nhiên nhào tới một nữ sinh trong đó, nữ sinh kia thì do giật mình và hoảng sợ nên toàn thân cứng đờ bất động, hai mắt trợn to nhìn hàm răng sắt nhọn của người giấy cắn vào tay mình rồi giựt ra, cô ta hơi ngơ ngác nhìn một bên tay trống không của mình rồi nhìn cánh tay đang chảy máu trong miệng người giấy, mãi một lúc xô ta mới hét lên.
"Aaaaaaaa!!!" Nữ sinh ôm một bên bả vai máu chảy đầm đìa ngồi bệt xuống đất, đôi mắt tràn đầy sợ hãi và hoảng loạn, nhưng người kia cũng tái mặt, nhịn không được quỳ xuống nôn thóc nôn tháo, ông chú trung niên thì hơi tái mặt nhưng vẫn không quỳ xuống nôn như những người kia. Bạch Miên thấy cảnh này thì cực kì bình tĩnh ăn một trái nho do người giấy đưa tới, cậu nhìn thấy máu nhiều tới nỗi quen thuộc lắm rồi.
Nhóm người kia bắt đầu rút dao găm ra chiến đấu với người giấy, nữ sinh bị đứt tay kia thì vẫn còn thẫn thờ khóc rống, cô ta bị những người giấy dần dần bao bọc lại, âm thanh cắn nuốt và tiếng xé thịt vang ra, cùng với tiếng xương bị nhai gãy nát làm người ta sởn tóc gáy. Bạch Miên nhìn cảnh trước mắt thì cũng thầm than, nhìn người giấy này trông có vẻ yếu ớt và quỷ dị như thế cậu tưởng chỉ để hù người thôi chứ ai dè cũng có thể tấn công hả.
Những người còn lại thấy vậy thì càng sợ hãi hơn, trong lúc hoảng loạn một thanh niên trong đó bị sẩy chân té xuống và kết cục cũng như nữ sinh kia, bị bao bọc lại rồi ăn tươi nuốt sống, máu từ bên trong bắn ra khắp nơi. Khi người giấy tản ra chỗ đó cũng chỉ còn lại một vũng máu và một nhúm tóc đen, xương cốt và thịt đều bị ăn sạch sẽ không chừa lại chút nào.