Thứ hai.
Tôi sửa soạn đồ đạc và lên lớp như mọi khi.
Tôi băng qua cổng trường, đổi giày tại tủ giày và đi vào lớp học.
Trong lớp, những người đến sớm hơn tôi đã ngồi sẵn, trong đó có cả cô bạn bàn bên của tôi. Cô vẫn đang chăm chú đọc cái gì đó như mọi khi.
“Chào buổi sáng! Shi-chan!”
“Oh, chào buổi sáng, Takkyun!”
Ô, cô ấy nói vấp kìa.
Shi-chan đỏ hết cả mặt lên rồi đưa mắt bâng quơ nhìn trời, đồng thời cổ còn xấu hổ giấu khuôn mặt mình sau quyển sách mà nói lại một lần nữa, “Chào buổi sáng, Takkun.”
Làm sao mà trái tym tôi có thể yên ổn khi đứng trước một Shi-chan dễ thương như thế này được đây.
“Nè! Chào buổi sáng hai cậu nha!”
“Chào buổi sáng.”
Cũng như chúng tôi, Takayuki và Shimizu-san cũng tới lớp với tâm trạng vô cùng tốt.
“Chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng!”
Chúng tôi chào lại hai người kia, và tôi với Shi-chan nhìn nhau và bật cười, nhớ lại lúc nãy hai bọn tôi đã lúng túng như thế nào.
“Vậy trận đấu thế nào rồi hả Takayuki?”
“Hmm? Cuối cùng bọn tớ đã thảm bại ngay từ vòng đầu tiên luôn. Đỡ thế nào được khi mà đối thủ trận đầu của bọn tớ nằm trong top 4 năm ngoái cơ chứ .... Ờ thì dù sao, tớ nghĩ việc chúng tớ có thể đi đến tận đây cũng đủ làm mấy đàn anh mãn nguyện rồi.”
“Nhưng Takashi vẫn rất cố gắng, và trông cậu ấy ngầu lắm đó ...”
“O-oh”
Tôi là người đã hỏi kết quả của giải đấu bóng rổ, thế nhưng bằng một cách vi diệu nào đó thì hai người kia đã quay sang phát cơm chó cho chúng tôi mất rồi.
Hai người bọn họ càng ngày càng giống một cặp đôi ha.
“Ngay từ sáng sớm mà hai con người này đã ve vãn nhau rồi kìa”, nói xong tôi quay sang để tìm kiếm sự ủng hộ của Shi-chan.
Shi-chan trông lại chỗ hai người bọn họ với đôi má hây hây.
Nếu là trước đây, không tài nào tôi có thể nhìn thẳng vào một Shi-chan như vậy.
Nhưng giờ tôi đã thông suốt rồi.
Tôi đã tự hứa rằng sẽ tạo nên thiệt nhiều kỉ niệm vui vẻ với Shi-chan vào mùa hè này.
Tôi đã không còn là tôi của ngày hôm qua nữa, giờ đây tôi sẽ cất bước để có thể tiến gần đến cô ấy hơn.
“Xin lỗi nha, tao không có ở đây để an ủi mày đâu. Nhưng ít nhất thì mày cũng đã vất vả rồi ha.”
“Cảm ơn nhá, tao cũng chẳng cần phải an ủi gì đâu.”
“Vậy sao? Nhân tiện thì, tao đã được ăn bữa trưa tự làm của Shi-chan đó! Nó siêu ngon luôn.”
Tôi khoe khoang đáp lại Takayuki.
Để rồi, tên Takayuki gửi cho cho tôi một nụ cười đầy ý vị, còn những người bạn cùng lớp khác thì tặng tôi những ánh nhìn đầy ngạc nhiên và ghen tỵ.
Shi-chan, người vừa được nhắc tới trong cuộc hội thoại trông vô cùng bất ngờ, cô ấy đảo mắt liên tục như thể đã không lường trước được việc tôi sẽ nhắc đến chuyện đó ở một nơi như thế này.
Dù sao thì, tôi cũng đã kể cho Takayuki và Shimizu-san việc tôi và Shi-chan đã từng chơi chung với nhau khi hai đứa còn nhỏ qua Lime.
Takayuki, cũng giống như tôi, không hề nhận ra chút nào về việc cô gái trước đây tôi thường xuyên chơi cùng chính là Saegusa-san, và tên đó cũng đã cực kì bất ngờ khi nghe được sự thật.
Shimizu-san đã rep lại rằng, “Hai cậu có duyên với nhau quá ha, chúc may mắn nhen!”
Tôi không hiểu ý của cô ấy là gì khi nhắn “Chúc may mắn”, nhưng tôi chỉ có biết nhắn lại rằng, “Cảm ơn! Tớ sẽ cố gắng hết sức!”
Sau đó tôi đã quay sang gọi Shi-chan đang vô cùng bối rối bên cạnh.
“Mọi người giờ biết chuyện cả rồi
Tôi chọc cô ấy như vậy, như có vẻ Shi-chan vẫn chưa quen với cách cư xử như vậy của tôi nên cô ấy chỉ trả lời lại một cách cứng ngắc, “Ư-ừa ha.”
Cô ấy dễ thương đến mức tôi đã không thể kiềm chế được và tiếp tục ghẹo.
“Tớ muốn lại được ăn bữa trưa do cậu nấu quá đi mất.”
Ngay khi nói xong, tôi vừa nhận ra câu mình nói có ý nghĩa như thế nào.
Tôi đang nói cái quái gì vậy nè?
Tôi ngay lập tức túa mồ hôi hột và tự hỏi liệu mình có làm hơi quá không vậy.
Không cần biết tôi đã quen cô ấy bao lâu, nhưng tôi cảm giác như mình đã đi quá giới hạn khi mà thốt ra câu nói đó.
Không cần biết tôi đã phát hiện ra trước đây tôi đã từng chơi thân với cô ấy như thế nào, nhưng câu nói đó vẫn không thể nào chấp nhận được, tôi nghĩ mình là ai chứ.
Trong khi đã nghĩ về lỗi lầm mà mình đã phạm phải, tôi sợ hãi kiểm tra phản ứng của Shi-chan.
Cô ấy đang cúi gằm đầu xuống và chống tay lên đầu gối.
Oh, này là không tốt rồi phải không ...., tôi nghĩ, và cảm thấy cực kì hối hận về những gì mình đã làm lúc nãy.
Sau đó, Shi-chan ngẩng đầu lên nhìn tôi chằm chằm, và trông có vẻ như sắp đưa ra quyết định gì trọng đại dữ lắm. Đó là tôi đoán thế:
“Nếu như cậu đã muốn ăn nó đến như vậy thì ngày mai tớ sẽ làm bento trưa cho cậu, nhé?”
Chỉ với một câu trả lời đơn giản của Shi-chan, cả lớp học rơi vào sự im lặng đáng sợ.
Để rồi.
“EHHHHHHHHHH?”
Tất cả mọi người trong lớp đồng thanh hét lên.
Không chỉ những người trong lớp tôi là bất ngờ thôi đâu, chính tôi còn thấy nó ảo vãi cả linh hồn mà, bởi câu trả lời của Shi-chan thiệt sự có nằm mơ tôi cũng chẳng dám mơ tới.
Bento của tôi? Được làm bởi Shi-chan??? Không không, chắc chắn là mình đang mơ rồi ha ha.... thế nhưng, cảnh tượng Shi-chan đang đỏ mặt ngại ngùng đứng trước tôi đây đã chứng mình rằng tất cả đều không phải là giấc mơ hay là những ảo tưởng của tôi.
“C-cậu chắc chứ?”
“Vângg.”
“Ờ-ờ thì, cảm ơn rất nhiều.”
“Tất nhiên rồi, cậu đã nhờ tớ mà phải không?”
Khuôn mặt của Shi-chan bắt đầu đỏ cả lên, nhưng cô ấy lại mỉm cười hạnh phúc.
Sau đó, cả lớp học dường như bùng nổ hơn cả chỉ vì những lời vừa rồi của Shi-chan.
Tôi có thể nghe được tiếng la hét của mấy tên con trai ở bất cứ đâu trong phòng.
Đến khi nhận ra, thì tình huống đã trở nên cực kì khó để có thể vãn hồi, Takayuki và Shimizu-san thì trêu tức nhìn chúng tôi.
Việc Shion Saegusa sẽ làm bento cho một thằng con trai nào đó đã nhanh chóng được truyền ra toàn trường vào ngày hôm đó, và bỗng nhiên tôi thành thằng con trai có fame to nhất trường lúc bấy giờ.
Ời thì, cũng hiển nhiên thôi bởi đó là Shi-chan, một idol nổi tiếng toàn cầu và trong ngôi trường này mà.
Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lí để có thể bị xì xào bàn tán ở trong trường hay thậm chí là trên toàn thế giới.
Và đây là cách mà tôi có thể có cái phúc phận được nếm thử bento tự làm của Shi-chan vào ngày mai.