Thứ bảy.
Ngày hẹn của tôi và Saegusa-san cuối cùng cũng tới.
Chúng tôi gặp nhau tại nhà ga lúc 11 giờ sáng, nhưng tôi đã quá háo hức đến mức mà tôi đã đến chỗ hẹn sớm những 30 phút.
Lần trước Saegusa-san đã đến rất sớm nhưng lần này có vẻ như người đến trước là tôi.
Dựa lưng vào cái cột ở phía trước nhà ga, tôi quyết định sẽ nghe nhạc một chút để chờ cô ấy tới.
Chạm, chạm.
Sau khi nghe nhạc được một lúc thì tôi bỗng nhiên cảm thấy ai đó đang dùng ngón tay vỗ vỗ vào vai của tôi.
Tôi quay lại và có một chút bất ngờ khi thấy Saegusa-san cầm theo một chiếc giỏ khá lớn.
Hôm nay chúng tôi sẽ đi đến công viên, và Saegusa-san mang một chiếc mũ rơm lớn và một chiếc váy trắng dài.
Tất nhiên, hôm nay cô ấy vẫn mang theo kính râm để cải trang, nhưng kể cả thế, cô ấy tỏa ra cái bầu không khí tuyệt vời đến nỗi, chỉ cần 1 cái liếc mắt thôi, bạn có thể chắc chắn rằng đây là một nàng thơ cực kỳ xinh đẹp.
Cả hai chúng tôi đều cảm thấy không thoải mái với những ánh mắt tò mò đến từ xung quanh, nên hai bọn tôi đã quyết định trước tiên sẽ đi đến công viên cái đã.
________________________________
Sau khi rời nhà ga được một lúc, chúng tôi đã đến công viên_ điểm hẹn hôm nay của hai đứa_
Khi đang đi xuyên qua công viên, tôi nhận ra có vẻ như hôm nay Saegusa-san có tâm trạng tốt hơn mọi thường, điều khiến tôi khá là bối rối.
Tôi mừng vì thấy cô ấy đã mong chờ chuyến đi này, nhưng cùng với đó, tôi cũng có chút lo lắng liệu tới cái công viên này có phù hợp không, nhưng hóa ra đó chỉ là những nỗi lo vô căn cứ mà thôi.
“Thật là hoài niệm ha!”
khi chúng tôi đến trước cổng công viên, câu đầu tiên mà Saegusa-san nói chính là : “Thật là hoài niệm ha!”, và cô ấy nhìn một vòng quanh công viên rồi nở nụ cười rạng rỡ, như thể cô ấy thật sự rất nhớ nó vậy.
Trong chiếc công viên nho nhỏ được phủ đầy bởi sắc xanh của cây cối này, những đứa học sinh tiểu học mẫu giáo đang nô đùa vui vẻ cùng với bạn bè và gia đình.
Không biết đã bao lâu rồi mình chưa đến đây nhỉ, hoài niệm thật đấy.
Nhưng mà, chữ “hoài niệm” từ bên Saegusa-san có nghĩa là cô ấy đã từng đến đây rồi hả.
“Nè Takkun! Bọn mình ngồi ở chiếc ghế đó nhé!”
Saegusa-san vui vẻ chỉ về phía cái ghế có view nhìn ra khu vui chơi của mấy đứa nhỏ.
Nhìn về phía chiếc ghế đó, bỗng nhiên một số kỷ niệm ùa về với tôi.
“Thật mừng vì hôm nay trời đẹp ha, Takkun!”
Khi đang chìm vào trong hồi tưởng một chút, Saegusa-san bên cạnh đã nở nụ cười và bắt chuyện với tôi.
Và tôi đã sốc khi nhận ra hình ảnh của Saegusa-san trùng khớp với người con gái trong dòng hồi tưởng của tôi.
Không, không đời nào, tôi nghĩ, và những kí ức thời ấy lũ lượt ùa về với tôi.
________________________________
“A,ano ne.....”
Chúng tôi ngồi xuống chiếc ghế dài, và Saegusa, người đang ngồi bên cạnh tôi, cất tiếng, trông có vẻ hơi xấu hổ.
Khi tôi quay sang để có thể nghe rõ hơn giọng nói lí nhí của cô ấy, tôi nhận thấy Saegusa-san đang liếc nhìn tôi với đôi má ửng hồng.
Cô ấy đã cởi chiếc kính cải trang của mình ra kể từ khi chúng tôi bước vào công viên, và cái cách cô ấy liếc nhìn tôi như vậy, nó thật là dễ thương đến mức bất công mà.
“Hôm nay tớ đã làm bento cho cậu đó!”
Saegusa-san bẽn lẽn mở bọc cái giỏ cô ấy mang theo trước mặt tôi.
Sự dễ thương của cô ấy đã gần như Knock out tôi luôn rồi, vậy mà cô ấy còn nói là làm bento cho tôi nữa ư, aiss chít tịt, chết mất thôi, nhưng tôi đã cố gắng giữ lại chút bình tĩnh còn sót lại của mình, liên tục trấn an rằng trận chiến chỉ mới bắt đầu thôi và đưa tay nhận cái bọc cô ấy đang chìa ra cho tôi.
“Oh, cảm ơn nha! Tớ mở ra được chứ?”
Tôi hỏi trong khi miệng đang nuốt nước miếng ừng ực, à Saegusa-san gật đầu trong sự xấu hổ.
Tôi hiểu đó là tín hiều đồng ý từ cô ấy, và từ từ mở cái giỏ ra.
Trong đó là onigiri, karaage, và tamagoyaki (trứng chiên) được xếp vừa khéo vào trong hộp để có thể gắp ăn một cách dễ dàng nhất.
“Hở? Shi-chan đã làm tất cả những cái này hả?”
“U-um, tớ không biết nó có ngon không nữa.”
Saegusa-san trông vô cùng xấu hổ và khiêm tốn vẫy vẫy tay từ chối lời khen của tôi.
Nhưng để mấy cái thứ trông ngon mắt thế này không ngon miệng thì cũng hơi khó đây ( để làm vậy chắc cũng phải trình cỡ Chaien hay Himeji J))))
Sự hạnh phúc của tôi sắp chạm đến đỉnh luôn rồi, nên là tôi ngay lập tức hỏi Saegusa-san rằng tôi có thể ăn nó không, và ngay lập tức cầm miếng cơm nắm lên và căn một miếng đầy miệng.
Chỉ một từ đơn giản thôi, ngonnn.
Bên trong cơm nắm là nhân cá hồi được nêm nếm vô cùng tinh tế.
“....., cậu nghĩ sao?”
“Ngon lắm luôn!”
Khi Saegusa-san hỏi cảm nhận của tôi, tôi nở nụ cười và trả lời ngay lập tức rằng nó cực ngon.
Saegusa-san nở nụ cười nhẹ nhõm, mặc cho mặt cô ấy vẫn đỏ như cua luộc.
Khung cảnh đó xinh đẹp đến nỗi tôi cũng bắt đầu thấy mặt mình đang nóng rần cả lên.
“Vậy tớ cũng sẽ ăn một chút nữa!”
Như để giấu đi sự xấu hổ của mình, Saegusa-san cũng cầm lên một miếng cơm nắm và bắt đầu ăn nó, và khi sự lo lắng của cô ấy vơi bớt đi, Saegusa cũng dần vui vẻ trở lại.
Tôi cũng đã thử cả gà chiên và trứng chiên nữa, cả hai đều tuyệt cú mèo.
Mặc dù chúng tôi cùng tuổi, nhưng vị của mấy món này cư như là hương vị mẹ nấu vậy, nó làm cho tôi cảm thấy thật bình thản.
Tôi đã cực kỳ ấn tưởng bởi việc Saegusa-san, người đang ngồi ăn cơm nắm bên cạnh tôi đã chuẩn bị cả một hộp bento to tướng cho dịp này.
Trời trong xanh, đám trẻ con nô đùa ở mô đất, bữa trưa tuyệt cú mèo, và một cô gái xinh đẹp quá tầm với cùng mình thưởng thức thời khắc này.
Tôi quyết định sẽ tận hưởng những giây phút này hết sức có thể, nó như là một sự kết hợp giữa sự bình thường và những điều phi thường vậy.
“Ta-Takkun!”
“Hmmm? Có chuyện gì vậy?”
Khi tôi đang bắt đầu lâng lâng trên mây thì tiếng gọi của Saegusa-san kéo tôi về thực tại.
Có chuyện gì vậy? Khi tôi quay về phía giọng nói của cô ấy, thì tôi thấy cô ấy đã dùng đũa gắp một miếng gà rán và hướng nó về phía tôi.
“Ye-yes! A-ahn!”
“Huh!?”
Khi cô ấy hướng miếng gà về phía tôi và “Ahn”
Tôi đã giật mình bởi đòn tấn công đột ngột đó và không ngăn được mộtm tiếng kêu kỳ lạ phát ra từ trong miệng.
“Ờ thì, đó là tại Saku-chan và những người khác làm việc này nên là....”
Saegusa-san xấu hổ giải thích.
Không, không có lí do nào để chúng tôi làm việc này cả, có quá nhiều rào cản! Nhưng tôi nhớ chúng tôi cũng đã làm khá mượt ở quán cafe, nên tôi cứ xuôi theo và cắn một miếng gà cô ấy mớm cho tôi.
“.......Cậu thích nó chứ?”
“N-Ngon lắm.”
Khi tôi trả lời trong nỗ lực che giấu đi sự xấu hổ của mình, có vẻ như Saegusa-san thấy nó rất là hài hước nên là bắt đầu cất tiếng cười ngặt nghẽo.
Tôi thấy cô ấy thật là dễ thương khi cười như vậy, nên là tôi cũng gắp lên một miếng gà và trả lại cho cô ấy.
“Ta-Takayuki cũng đã làm vậy!”
“Ừa”
Saegusa-san cười tươi, lấy lại bình tĩnh và cắn một miếng gà chiên mà
không hề có một chút sự xấu hổ nào.
“Nó ngon hơn rất nhiều khi mà Takkun đút nó cho tớ.”
Cô ấy cười hạnh phúc.
-Eh, cái gì vậy .... chẳng phải nó quá dễ thương rồi hả ....?
Nhìn vào khuôn mặt tươi cười của Saegusa, tôi không tài nào điều khiển được nhịp đập của trái tim mình nữa. Tim tao à, hôm nay mày đã có một ngày làm việc vất vả rồi