CHƯƠNG 15: CHUYẾN ĐI NGOẠI KHÓA
Cậu có thích sách không Shimizu?
Khi chúng tôi đang đi dọc trên con đường dài và hẹp, Takayuki đang thoải mái nói chuyện với Shimizu như thể là đang tán gẫu với người bạn chí cốt lâu năm vậy.
“Huh? Gì, sao thế?”
Đương nhiên là Shimizu sẽ thấy bối rối khi bị Takayuki hỏi bất ngờ như vậy rồi.
“Ờm, cậu thấy đấy, cậu luôn đọc sách trong lớp không phải sao?”
“Umm, yeah ……. Cậu có để ý à…..”
“Đương nhiên rồi, chúng ta là bạn cùng lớp mà!”
Có lẽ vì xấu hổ bởi việc cô ấy bị để ý khi ở trong lớp, Shimizu cúi gằm mặt xuống với khuôn mặt phớt hồng.
Thế nhưng, Takayuki không hề nhận ra tình trạng của Shimizu và tiếp tục cười nói: “Lần sau cậu giới thiệu cho tớ quyển sách nào hay hay nha.”
Tôi vẫn chưa nghe rõ cuộc trò chuyện của bọn họ, nhưng chỉ nhìn phong thái hiện tại của thằng Takayuki thôi cũng đủ làm tôi phải ngưỡng mộ khả năng giao tiếp thần sầu của nó.
Khi tôi đang vừa đi vừa dõi theo hai người bọn họ từ đằng sau, Saegusa-san, người đang đi cạnh Shimizu, nhẹ nhàng đi chậm lại và dần dần sánh vai với tôi.
Cả Shimizu và Takayuki có vẻ như không hề nhận ra Saegusa-san đã lủi ra đằng sau từ lúc nào.
-Cô ấy có khác gì shinobi không chứ.
Saegusa-san đi đến cạnh tôi rồi lúng túng mở lời, “Hey, hey!”
“Thời tiết hôm nay đẹp quá nhỉ!”
“Ừa ha”
“Thật là một ngày đẹp trời cho một chuyến picnic nhỉ!”
“Ừa ha”
“Bóng cây nhìn mát quá nhỉ!”
“Ừa ha”
“…….”
Saegusa-san liên tục bắt chuyện với tôi, nhưng vì đang vô cùng bối rối và không biết đáp lời như thế nào nên tôi chỉ đáp “Ừa ha”
Kết quả là, Saegusa-san bất ngờ dừng lại.
Cảm thấy không ổn, tôi quay lại nhìn Saegusa-san đang đứng thừ mình ở đó.
Và kìa, cô ấy đứng đó, hai má phồng lên như con chuột hamster, hai bàn tay cô ấy nắm chặt lại trông vô cùng bất bình.
“Chuyện gì vậy, Saegusa-san?”
“……”
Tôi cố gắng gọi cô ấy, thế nhưng cổ vẫn im lặng phồng má với tôi, không thèm đi bước nào hết.
Hmmm? Mình nên làm gì trong tình huống này đây nhỉ?
Hiện tại, một điều chắc chắn là tình huống này vô cùng tồi tệ, tôi cần phải làm điều gì đó ngay lập tức.
Đó là vì khi tôi nhìn xung quanh, tôi thấy các bạn ở nhóm khác đang tò mò nhìn qua đây xem thử chuyện gì đang diễn ra.
Shiorin, một idol nức tiếng, đang phồng má nhìn tôi chằm chằm. Vì vậy mọi người đang nhìn tôi như kiểu, “Mày đã làm gì cô ấy vậy hả thằng kia?”.
Đ*o ổn tí nào.
Tôi phải giải quyết việc này càng sớm càng tốt.
Nên tôi nghĩ là, thôi kẹ mọe nó đi! Tôi nắm lấy cánh tay của Saegusa-san và bắt đầu kéo cô ấy đi thật nhanh để tránh khỏi tình huống này.
Nhưng mà, chắc là tôi làm sai cha nó rồi.
-Sẽ càng tệ hơn nữa nếu tôi vừa đi vừa kéo tay cô ấy như thế này phải không nhỉ?
Tôi nhìn lên phía trước và thấy Takayuki và Shimizu đã chú ý việc chúng tôi dừng lại.
Và biểu hiện của họ cho thấy một chút sự ngạc nhiên.
Bỏ qua biểu cảm trên mặt của bọn họ, tôi nhanh chóng buông tay Saegusa-san ra và quay đầu lại “Xin lỗi! Saegusa-san!”
Tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài xin lỗi cả, không biết lúc nãy tôi bị cái gì ám nữa.
Thế nhưng, khi tôi quay người lại, Saegusa-san tưởng chừng như đang giận dỗi hóa ra lại không.
Thay vào đó là một Saegusa-san đang ngượng ngùng cúi đầu xuống đất với khuôn mặt đỏ lừ.
“Oh, um, …”
“Ha! Huh? Xin lỗi nha! Chúng ta nên đi thôi nhỉ?”
Khi tôi nói điều này ra, cô ấy trông có vẻ hơi sốc và bước về phía tôi với nụ cường ngượng ngùng như là chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Tôi thật sự thở phào khi biết cô ấy không hề tức giận
Tôi bình tĩnh trở lại và sánh bước cùng với Saegusa-san.
Cổ vẫn đứng cạnh tôi như khi nãy
Và rồi.
Cô ấy thì thầm vào tai tôi,
“Nếu lần sau cậu còn làm bất ngờ như vậy nữa thì mình sẽ hơi khó chịu đấy.”
Le lưỡi ra rồi thì thầm bên tai tôi trong bộ dáng tinh quái đó thật là dễ thương quá sức chịu đựng mà.
___________________________
Sau khi đi bộ được một lúc thì chúng tôi đến được bãi đất trống ở trên núi, đích đến của chuyến đi ngoại khóa này.
“Okay, vì các nhóm đã đến đông đủ nên các em sẽ có thời gian tự do cho đến 1h30 chiều. Các em nhớ phải ăn trưa trước lúc đó đi nhé.”
“”Dạ””
Cuối cùng thì cũng đến lúc ăn trưa.
“Bọn mình kiếm chỗ nào đó quanh đây để ăn chứ?”
“Ừa,…… à không được,…..”
Tôi đã định nghe theo Takayuki, nhưng tôi đã phanh lại ngay lập tức.
Đó là vì tôi để ý thấy, các thành viên của các nhóm khác đang nhìn chằm chằm về phía chúng tôi, như thể họ đang cố gắng kiếm chỗ ăn trưa gần chúng tôi vậy.
Thì với tôi thì cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng mà liệu Saegusa-san có chịu không?
Khi tôi nhìn sang Saegusa-san, cô ấy trông có vẻ mệt mỏi sau chuyến leo núi vì vậy nếu bị mọi người vây quanh nữa chắc cô ấy sẽ không chịu nổi mất.
Sau khi nhìn thấy Saegusa-san như vậy, tôi quay sang Takayuki và Shimizu, chúng tôi gật đầu như thể đã hiểu ý nhau và bắt đầu bước đi.
Saegusa-san đi theo chúng tôi, có vẻ hơi nghi ngờ về những việc chúng tôi đang làm.
Rồi, khi mà chúng tôi cách bọn họ khá xa, tôi lại nắm lấy tay của Saegusa-san một lần nữa. [note39376]
“Hả? Hả?????”
Tôi cười với Saegusa-san, người đang cực kỳ bối rối bởi cái nắm tay bất ngờ của tôi.
“Saegusa-san, chạy nào”
Sau đó chúng tôi bỏ chạy về phía sau của khu đất trống.
Những người còn lại đã nhanh chóng hiểu ra chúng tôi định làm gì, và họ đã nhanh chóng đuổi theo chúng tôi, nhưng mà sau tất cả, khi họ nhận ra thì đã quá muộn, chúng tôi đã mất dạng sau những tán cây, cuối cùng họ từ bỏ và dừng lại.
“Làm được rồi!!!”
“Ồ dé”
“Thật đúng là! Các cậu chạy nhanh quá mức, làm tớ hơi sợ đó!”
“Xin lỗi nha, Shion-chan.”
Khi mà đã không còn ai xung quanh nữa, chúng tôi dừng lại nghỉ một chút lấy hơi.
Sau đó, cả bốn đứa cười nắc nẻ, cái tình huống vừa rồi đúng là hài hước mà.
“Okay! Ăn trưa thôi nào!”
“Dưới cái cây kia có được khum?”
Ồ, chỗ đó tuyệt đấy chứ!
Vì vậy chúng tôi quyết định ăn trưa cùng nhau dươi tán cây lớn kia, tránh xa tầm mắt của thiên hạ.