Dịch: CP
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP xin chân thành cám ơn!
Buổi họp kết thúc, Tề Đồ rời khỏi, buổi quay phim cũng chính thức bắt đầu.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tố tham gia vào quá trình quay phim, nói thật thì cô vẫn có hơi áp lực.
Trong quá trình quay, áp lực của đạo diễn có thể vô tình truyền sang cho cả phim trường.
Bởi thế nên trong quá trình này, bầu không khí của phim trường luôn trong trạng thái căng thẳng cực độ.
Mỗi người trong tổ phim đều luôn trong trạng thái sẵn sàng đợi lệnh, giống như một cái ốc vít, sợ lúc Lâm Tố muốn lấy ốc vít vặn vào lại không thấy đâu, nổi xung lên mắng bọn họ một trận.
Mà trên thực tế, phương thức và thái độ làm việc đó cực kỳ có lợi cho công việc.
Nhân viên công tác trong đoàn làm phim đều từng làm cho các tổ phim, năng lực ứng biến rất tốt, tuy Lâm Tố là người mới, nhưng năng lực và thiên phú của cô đều vượt trội đến mức dù biết trước nhưng vẫn khiến người ta phải há hốc mồm kinh ngạc.
Con người thì đều hâm mộ kẻ có thực lực.
Thực lực cũng là công cụ lãnh đạo hữu hiệu nhất để thu phục lòng người, đối với sự sắp xếp của Lâm Tố, toàn bộ người trong tổ phim đều nhất nhất làm theo, quá trình quay phim vì thế mà cũng trở nên cực kỳ suôn sẻ thuận lợi.
Lâm Tố đứng sau máy quay phim, ánh mắt của cô dán chặt trên màn hình, xây dựng hình ảnh chỉnh thể trên ống kính, và sửa chữa lại một vài chi tiết miêu tả nhỏ trong hình ảnh.
Lâm Tố có sở trường trong xây dựng hình ảnh và quay những thước phim có tính xung đột, hiện tại chính là lúc cần đặc tả biểu cảm của nhân vật chính trong cảnh xung đột thăng cấp giữa cuộc đối thoại, cũng là cảnh quan trọng nhất của buổi quay ngày hôm nay.
Lâm Tố nhìn chằm chằm màn hình, bắt đầu sửa những chi tiết nhỏ.
"Ánh sáng! Tăng ánh sáng mặt bên kia của diễn viên lên."
"Thu vào."
"Trợ lý đâu, ai đặt cái túi ở góc kia đấy, dọn đi."
"Được rồi!"
"Thợ trang điểm, đánh đậm hơn cho diễn viên nam đi, mặt bên trái cần đặc tả, đánh nhẹ hơn chút."
"..."
Lâm Tố nói xong, hai người đằng trước đều gấp gáp chạy đi làm theo.
Mà cô gọi thợ trang điểm xong lại không nghe thấy tiếng trả lời, bên cạnh diễn viên nam vẫn trống không.
Lâm Tố: "..."
Lâm Tố quay đầu quét mắt qua những nhân viên công tác đang đợi lệnh, trong mắt đã thoáng qua nét không kiên nhẫn: "Thợ trang điểm của diễn viên nam đâu!"
Cô gọi xong, nhân viên công tác đứng gần đó đã nhận ra cô bắt đầu phát cáu, nhưng mà họ thật sự không phải thợ trang điểm cô cần tìm, đám người dè dặt nhìn Lâm Tố, rồi lại hai mặt nhìn nhau.
Gọi hai lần đều không thấy thợ trang điểm, ngọn lửa của Lâm Tố "đùng" một cái bùng lên.
Cô cầm chiếc loa nhỏ đặt bên miệng, quát to.
"Thợ trang điểm của diễn viên nam! Gọi hai lần mà không nghe thấy à? Điếc hay sao! Mau ra đây cho tôi!"
Giọng nói của Lâm Tố đã sắp hết sạch kiên nhẫn, còn chứa đầy phẫn nộ, trong lúc mọi người nơm nớp lo sợ nhìn về phía cô và đã chuẩn bị xong tâm lý chờ cô ném đồ thì có một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên.
"Xin lỗi, vừa nãy tôi không nghe thấy..."
"Không nghe thấy? Cả tổ phim đều nghe thấy, chỉ có cô là không nghe thấy, cô để hồn đi đâu hả? Cô ở đây để làm việc, mọi người đều đang tranh thủ từng giây từng phút cho kịp tiến độ quay phim, chỉ vì một mình cô mà làm chậm trễ hết cả.
Có làm được không hả? Không làm được thì cút xéo!" Lâm Tố tuôn liền một tràng.
Thợ trang điểm kia rốt cuộc từ trong đám đông đi ra.
Lâm Tố cau chặt mày, vừa rồi bởi vì gọi hai lần đều không có người lên tiếng nên tâm trạng của cô đã chạm xuống đáy, tích một bụng lửa giận.
Vốn dĩ còn định mắng thêm hai câu, nhưng mà nhìn thấy thợ trang điểm đi ra, lời muốn nói lại bị mắc lại ở cổ họng.
Thợ trang điểm này mặc váy suông kiểu dáng đơn giản, mái tóc buộc gọn phía sau, cô ấy không quá xinh đẹp nhưng lại rất đoan trang, da cũng cực kỳ trắng.
Sau khi lên tiếng xin lỗi, hai tay cô ấy đan lại để trước người, ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt màu trà mang theo gượng gạo.
Lâm Tố chưa từng mang thai, nhưng cô cũng từng chụp cho không ít minh tinh nữ quay lại sau khi sinh, vẫn có thể nhìn ra được.
Đặc biệt là người phụ nữ này, hương vị của người mẹ quá nồng.
Lâm Tố thậm chí cảm thấy, nếu như cô bước đến gần hơn một chút nữa thì có lẽ sẽ ngửi được cả mùi sữa.
Ngọn lửa trên người Lâm Tố "bụp" một cái tắt lịm, trên đỉnh đầu xì ra một làn khói trắng.
Tay cô vẫn còn cầm loa nhỏ, ánh mắt mang theo đánh giá quét hai lượt trên người phụ nữ, đánh giá xong, giọng nói của cô khẽ hạ xuống, thúc giục: "Được rồi, nhanh qua đó sửa lại lớp trang điểm cho diễn viên nam đi."
"Được.".
Tầm Dĩnh lập tức đáp, nhanh chóng chạy đến bên cạnh diễn viên nam.
-
Trình độ của cô ấy cũng không tồi, Lâm Tố nói qua yêu cầu, Tầm Dĩnh chẳng mấy chốc đã làm xong.
Sự chú ý của Lâm Tố cũng rất nhanh dời đi, mọi thứ đã được bố trí xong, chuyện thợ trang điểm cứ thế bị cô ném ra sau đầu, buổi quay phim lại tiếp tục.
Dù là vậy thì trong quá trình quay toàn bộ nhân viên công tác đều không thể rời khỏi, tránh giữa chừng đạo diễn cần gì đó.
Tầm Dĩnh chỉnh sửa lớp trang điểm cho diễn viên nam xong thì quay về vị trí của mình, ánh mắt lại rơi trên người Lâm Tố.
Thợ trang điểm đứng bên cạnh cô ấy nhỏ giọng nói: "Vừa nãy chị nghĩ đi đâu thế? Đạo diễn Lâm gọi hai lần, em cũng lay chị mấy lần mà chị đều không phản ứng lại."
Ánh mắt dán trên người Lâm Tố thu về, Tầm Dĩnh nhìn sang thợ trang điểm, cười cười nói: "Phụ nữ sinh xong ngốc mất ba năm, chắc là câu nói này đi, chị cũng không biết vừa nãy mình đang nghĩ cái gì nữa."
Tầm Dĩnh nói xong, thợ trang điểm ghé sát vào cô ấy, hạ giọng thấp nhất có thể.
"Chị xem, em nói đúng mà đúng không, tính khí của Lâm Tố cực kỳ tệ.
Vừa nãy chị mới không kịp đáp lại thôi mà cả chữ cút xéo cũng nói ra được rồi, còn bảo chị bị điếc.
Uổng công chị còn bênh cho cô ấy.
Rốt cuộc là bạn nào của chị nói trước đây tính khí cô ấy rất tốt thế? Chắc là lúc ở trước mặt người đó cô ấy đang giả vờ rồi."
Biểu cảm của thợ trang điểm rõ ràng là đang nghi ngờ tính xách thực trong câu nói Lâm Tố tính khí tốt của Tầm Dĩnh, nghi ngờ lây sang cả người bạn kia.
Cô ấy đứng bên cạnh Tầm Dĩnh liệt kê một loạt những hành vi thái độ không tốt trong giới của Lâm Tố, mà hồn của Tầm Dĩnh sớm đã bay đi đâu đâu.
-
Cảnh phim kết thúc, sự tập trung cao độ của Lâm Tố rốt cuộc được thả lỏng đôi chút.
Cô lấy mũ lưỡi trai trên đầu xuống, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cho cái eo mỏi nhừ được nghỉ ngơi.
Tuy bên ngoài nhìn vào thì vinh quang, nhưng cái vị trí đạo diễn này không dễ dàng chút nào, phải tính toán cho cả một tổ phim, chỗ nào cũng phải quản, có khi chỉ thiếu một chút thôi, tính toán chưa được toàn diện thì sẽ ảnh hưởng đến cả tiến độ quay phim.
Quay phim nguyên một buổi sáng, Lâm Tố thật sự mệt muốn chết.
Nhưng dù mệt mỏi thì cô vẫn chưa thể hoàn toàn thả lỏng, còn phải cho trợ lý kiểm tra lại để xem có cảnh nào cần quay lại hay không.
Trợ lý ngồi bên cạnh cô, mở cho cô xem vài cảnh quay của ngày hôm nay.
Lâm Tố xem xong một cảnh lại chuyển sang một cảnh khác, còn đang tiếp tục xem, Lâm Tố chợt hỏi trợ lý.
"Vừa nãy lúc nói chuyện với thợ trang điểm kia có phải tôi hung dữ quá không?"
Trợ lý nhỏ đang cho phát lại cảnh quay: "..."
Đâu chỉ có lúc nói chuyện với thợ trang điểm mới hung dữ đâu?
Đương nhiên là trợ lý không dám nói thế với Lâm Tố.
Cậu ta xoay chuyển suy nghĩ thật nhanh trong đầu, sau đó hỏi: "Thợ trang điểm nào ạ?"
Bởi vì hình như hôm nay có mấy lần Lâm Tố gọi thợ trang điểm đều là cái giọng điệu và tính khí đó.
Lâm Tố vẫn nhìn chằm chằm màn hình, thuận miệng đáp: "Chính là thợ trang điểm cho diễn viên nam, tôi gọi hai lần đều không lên tiếng, gọi lần thứ ba mới xuất hiện."
Nhắc đến chuyện này thì đúng là trợ lý có ấn tượng.
Trong lòng của trợ lý, thợ trang điểm kia đúng là dũng cảm hiếm thấy.
Người khác gọi một tiếng không nghe được đã sớm bị Lâm Tố mắng cho khóc.
Thế mà cô ấy lại dám chờ Lâm Tố gọi đến lần thứ ba mới lên tiếng đáp lời.
Lâm Tố khi đó thật sự là sắp bùng nổ luôn rồi, nhưng bất ngờ là sau khi nhìn thấy thợ trang điểm kia thì cô lại cứ thế cho qua, chỉ bảo cô ấy qua trang điểm lại cho diễn viên nam.
"A, là thợ trang điểm đó ạ.
Em cảm thấy vẫn ổn." Lại bổ sung, "Không phải quá hung dữ."
Lâm Tố: "..."
Lâm Tố bận tối tăm mặt mũi, quay đi là ném hết ra sau đầu, nhưng cô vẫn nhớ được lúc đó mình đã nói vài lời khá khó nghe, đại loại như là "điếc à", rồi "cút xéo."
"Có phải cô ấy mới sinh con xong không?" Lâm Tố hỏi.
Trợ lý: "..."
Tần số sóng não của đạo diễn quả nhiên không giống người thường, câu hỏi này thật sự có hơi làm khó cậu ta rồi.
"Em không rõ lắm." Trợ lý ăn ngay nói thật, "Đây cũng là lần đầu tiên em thấy chị ấy."
"Trước đây cậu chưa gặp cô ấy ở tổ phim bao giờ?" Lâm Tố hỏi.
"Không ạ." Trợ lý nói xong mới phản ứng lại, nói: "A, nói không chừng là vì nghỉ sinh.
Vậy thì đúng rồi, chắc là mới sinh con xong đó ạ."
Lâm Tố: "..."
Trợ lý bởi vì vừa nghĩ ra logic này mà vui sướng đến mức vung chân múa tay: "..."
Nhìn thấy Lâm Tố mặt không đổi, trợ lý thức thời thu lại biểu tình, tiếp tục nghiêm túc làm việc.
Lâm Tố nhìn chằm chằm màn hình, lại nói.
"Cậu đi mua một cốc trà sữa."
"Được ạ, chị thích vị gì?"
Lâm Tố nói: "Không phải mua cho tôi, cậu mua rồi đưa cho thợ trang điểm kia, trà sữa trân châu caramel đi."
Trợ lý trợn tròn hai mắt, sau đó lại giống như hiểu được ý của Lâm Tố.
Thợ trang điểm kia quay lại công việc sau khi sinh con, có lẽ vì cảm thấy mình vừa rồi hơi hung dữ với cô ấy nên mới muốn mua một cốc trà sữa bù đắp.
Lâm Tố là một cô gái hung dữ.
Nhưng nếu như tiếp xúc càng lâu với cô, thì sẽ càng cảm thấy cô chỉ hung dữ ở bề ngoài, bên trong chính là một cô gái tinh tế dễ mềm lòng.
Lâm Tố không chỉ xinh đẹp mà nội tâm cũng lương thiện như thế, sao có thể không tỏa sáng cho được chứ.
Trợ lý thất thần nhìn Lâm Tố, trái tim trong ngực đập loạn.
Lâm Tố đợi một lúc không thấy người bên cạnh có hành động gì thì liếc mắt sang, dọa cho cậu ta giật mình hú vía, vội thu lại ánh mắt.
"Còn không mau đi?" Lâm Tố không kiên nhẫn nói.
"Vâng, vâng ạ." Trợ lý vội đáp một tiếng rồi đứng lên, lại hỏi Lâm Tố: "Đường thì thế nào ạ?"
"Nửa đường đi."
Nhiều quá không tốt cho cơ thể, ít lại không ngon.
"Vâng ạ." Trợ lý nhận lệnh rời đi.
: Hôm qua Bát đọc một bộ truyện tên là Cha con không muốn kết hôn đâu, cảm nhận được sâu sắc một điều đó là với người ngoài im lặng cũng được, nhưng với người nhà mình thì cái gì cần biểu lộ vẫn nên biểu lộ, cái gì cần giải thích vẫn nên giải thích.
Hồi nhỏ Bát hay nói nhưng lớn rồi cũng không thích nói mấy lời yêu thương ra miệng, thậm chí với bồ cũng không nói mấy câu yêu đương bao giờ, cơ mà từ sau khi lên đại học thì bắt đầu học cách tặng quà rồi nói ra mấy câu tình cảm đại loại như là con chẳng có gì chỉ có gia đình thôi, yêu ba nhất nè, con xin lỗi, cám ơn ba, sinh nhật vui vẻ, ba đừng giận, ba đừng buồn con nóng đầu lên nói bậy bạ thôi chứ bla bla...!Nói chung là lâu không nói thì thấy khó chứ nói rồi thấy cũng không khó chi đâu, nói ra xong ai cũng thoải mái vui vẻ kkk~.