Art: Weibo @族长夫人
Chương .: Đặt lên môi cô một nụ hôn dịu dàng ấm áp
Dịch: CP
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP xin chân thành cám ơn!
Lâm Tố ôm cái sừng của con ngựa gỗ, hồn đã trôi dạt tận đâu đâu.
Đào Mục Chi ngồi ở con ngựa bên cạnh, đối với Lâm Tố, vòng xoay ngựa gỗ có thể làm thỏa mãn trái tim thiếu nữ của cô, nhưng với Đào Mục Chi thì có hơi chật vật.
Chân hắn quá dài, dù ngựa gỗ có đi lên thì mũi chân hắn vẫn chạm đất.
Nhìn thấy Lâm Tố hồn bay lên mây, Đào Mục Chi nhìn cô hỏi một câu: "Chơi không vui hả?"
Lâm Tố nhờ một câu nói này của Đào Mục Chi phục hồi tinh thần, cô nhìn Đào Mục Chi, nhớ lại chuyện mình vừa nghĩ đến.
Cô nhìn Đào Mục Chi một cái, gật đầu nói: "Tôi muốn đi xuống."
Đào Mục Chi dùng lực tựa ở mũi chân bước xuống, một giây khi vừa đứng vững, cổ hắn chợt có một cánh tay vòng qua ôm lấy, mang theo mùi hương thoang thoảng ập vào khoang mũi.
Lâm Tố dựa vào lực ở cánh tay, từ ngựa gỗ trượt xuống.
Bởi vì vòng xoay vẫn còn tiếp tục chuyển động nên cô sợ mình sẽ ngã xuống, cánh tay ôm chặt hắn hơn.
Sau đó, cả người cô trượt xuống, hai chân quặp lấy cơ thể của người đàn ông, trọng lượng cơ thể treo hết lên người hắn, đến cả hơi thở cũng quấn quýt tại một chỗ.
Đào Mục Chi rất nhanh hồi thần, nhanh chóng đưa tay ôm lấy eo cô, vững vàng đỡ lấy cô.
Lâm Tố lúc này mới buông lỏng lực ở cánh tay, mềm mại nằm trong lòng hắn.
Đào Mục Chi bế Lâm Tố đi ra khỏi vòng xoay ngựa gỗ.
Hai người đi đến chỗ đất bằng, Đào Mục Chi thả tay muốn đặt Lâm Tố đứng xuống.
Mà Lâm Tố lại không chú ý đến điều đó, trượt xuống một tí, lại trượt xuống một tí, giây tiếp theo, Lâm Tố đã như con khỉ quặp lấy cái thân cây là hắn.
Đào Mục Chi: "..."
Bởi vì hắn đã thả tay nên cánh tay ở cổ thoáng phải dùng sức hơn đôi chút, Đào Mục Chi sợ cô đuối sức không chống đỡ được lâu, đành một lần nữa ôm lấy cô.
Cơ thể Lâm Tố theo đà áp lên trước, cằm gác trên bả vai hắn.
"Chơi một vòng ngựa gỗ đã mệt rồi?" Đào Mục Chi nhìn xuống Lâm Tố trong lòng, hỏi.
Từ vòng xoay ngựa gỗ vẫn còn tiếp tục phát ra tiếng nhạc thiếu nhi, Lâm Tố nghe cái giọng điệu như đang dỗ con này của Đào Mục Chi: "..."
Tuy là có mấy giây xấu hổ như thế, nhưng Lâm Tố rất nhanh lại ôm chặt hắn.
Trái tim Lâm Tố quả nhiên lại bắt đầu đập loạn, cô cảm nhận nhịp đập này, quả nhiên không quá lâu sau nó đã ổn định về rồi.
Lâm Tố khẽ nhíu mày.
Cô biết mình có lòng tham.
Nhất là lòng tham với những gì thuộc về Đào Mục Chi.
Lúc bắt đầu cô còn mặt đỏ tim đập với những lần tiếp xúc thân mật giữa mình và Đào Mục Chi.
Nhưng mà hiện tại, khi cô đã bị cảm giác này mê hoặc, hơn nữa muốn bắt giữ nó, nhưng mà thời gian mà Đào Mục Chi có thể mang đến cảm giác đó cho cô càng ngày càng mỏng, cũng càng lúc càng ngắn ngủi.
Lâm Tố chưa từng từ bỏ theo đuổi những đam mê kích thích.
Giống như say rượu hút thuốc, theo đuổi cay siêu cấp, hiện tại là đang theo đuổi kích thích mà Đào Mục Chi mang đến cho cô.
Lâm Tố như một con nghiện không có cách nào đạt được thỏa mãn, mà con người khi đang ở những lúc như thế này sẽ rất dễ nói ra những lời chưa kịp thông qua não bộ xử lý.
Ví như hiện tại.
"Đào Mục Chi, buổi chẩn liệu hôm nay của tôi rất tốt.".
Google ngay trang ( T R Ù M T R U Y Ệ Л.
VИ )
Đào Mục Chi hỏi cô một câu kia, Lâm Tố không trả lời mà nói ra câu này.
Cô ngoan ngoãn nghe lời, như một đứa nhỏ kể cho hắn nghe những cố gắng ngày hôm nay đã làm được.
Đào Mục Chi nghe thấy, trái tim cũng như được đặt trên một lớp lông cừu mềm mại.
"Ừm." Đào Mục Chi cúi đầu, khẽ đáp một tiếng.
Lâm Tố áp má vào bả vai hắn, tầm mắt hướng về phía vòng đu quay cao tít đằng xa, giọng nói rất nhẹ.
"Vậy hôm nay chúng ta đã gần hơn thêm được chút nào chưa?"
Lâm Tố nghiêng đầu gối trên hõm vai hắn, cái gáy gần sát với cổ hắn, môi ở ngay bên bả vai hắn.
Đào Mục Chi cảm giác được hơi thở phả lên vai, biết cô đang nói chuyện, nhưng lại không nghe thấy cô vừa nói gì.
Đào Mục Chi nghiêng đầu đưa tai đến gần, vô tình giống như đầu hai người đang đụng vào nhau, hỏi cô.
"Sao cơ?"
Lâm Tố cảm giác được sức nặng đặt trên đầu mình, lại nghe thấy câu hỏi của Đào Mục Chi.
Lâm Tố: "..."
Cô vừa nãy rõ ràng đã nói rồi! Hắn chắc chắn là giả vờ không nghe thấy!
Lâm Tố vừa thẹn vừa tức, cô rụt đầu về.
Như thoáng cái tỉnh khỏi mộng, cơ thể treo trên người Đào Mục Chi cũng động đậy.
"Bỏ đi bỏ đi.
Tôi muốn đi xuống!"
Lâm Tố như một đứa nhỏ giận dỗi quẫy loạn trong lòng hắn, Đào Mục Chi nhìn thấy biểu tình của cô, cánh tay ôm lấy cô khẽ thả lỏng.
Lâm Tố vững vàng đứng xuống, ngước đầu nhìn hắn.
Nhìn xong, sự chú ý của Lâm Tố nhanh như chớp thay đổi, cô chỉ vòng đu quay cao tít ở đằng xa, nói.
"Chúng ta chơi cái đó đi!"
Trong lúc nói ra câu này, Lâm Tố cũng đã bước nhanh về phía vòng đu quay.
Bên trong công viên trò chơi rực rỡ ánh đèn, có cây cối và vòng đu quay khổng lồ làm nền, bóng lưng của Lâm Tố càng trở nên nhỏ bé yếu đuối.
Đào Mục Chi đứng tại chỗ nhìn theo Lâm Tố dần đi xa, sau đó cất bước đuổi theo.
-
Lâm Tố và Đào Mục Chi cùng đi lên vòng đu quay.
Vòng đu quay chậm rãi di chuyển, chầm chậm đi lên, Lâm Tố ngồi trong khoang, xung quanh là lớp kính trong suốt.
Lâm Tố nhìn xuống cảnh đêm của thành phố A, cảm thấy chắc chắn mình có bệnh.
Cô cảm thấy bản thân tám phần là có khuynh hướng chịu ngược.
Muốn trong lòng thông thoáng, tầm nhìn trống trải, leo núi cái gì chứ, vòng đu quay không tốt à? Chẳng những có được tầm nhìn càng trống trải hơn so với đứng trên đỉnh núi nhỏ, còn không phải leo trèo mệt xác, chỉ cần ngồi lên đó, muốn trống trải thế nào thì trống trải thế đó.
Lâm Tố càng nghĩ càng thấy lỗ vốn, cô thế mà leo núi lâu như thế rồi mới nghĩ ra cái vòng đu quay này.
Lâm Tố dán mặt lên tấm kính, nhìn xuống cảnh đêm của thành phố, thuận tiện nói với Đào Mục Chi ngồi bên cạnh.
"Sau này tôi không đi leo núi nữa, lúc nghĩ không thông tôi sẽ đến đây."
Đào Mục Chi ngồi bên cạnh ngẩng đầu nhìn cô.
Lâm Tố từ phản chiếu trên tấm kính thấy được Đào Mục Chi nhìn về phía mình, Lâm Tố bất tri bất giác phát hiện ra lời nói của mình còn mang theo hàm ý khác.
Cô vội quay đầu, giải thích với Đào Mục Chi: "Không phải, anh đừng hiểu nhầm, tôi nói nghĩ không thông là những lúc đầu óc bị tắc nghẽn không nghĩ được gì.
Tôi đến đây cũng là để làm cho đầu óc thông thoáng hơn, mở rộng tầm nhìn, chứ không phải vì muốn nhảy xuống."
Lúc Lâm Tố quay đầu lại, Đào Mục Chi đã ngồi ngay bên cạnh cô, ánh mắt sâu thẳm chăm chú của hắn lại không vì lời giải thích này của cô giãn ra.
Bị ánh mắt như thế nhìn chằm chằm, Lâm Tố cảm thấy lời mình vừa nói ra càng có hàm ý nghiêm trọng hơn, cô còn đang định tiếp tục lên tiếng giải thích, Đào Mục Chi đã cười.
Đào Mục Chi vậy mà cười với cô!
Lâm Tố cảm thấy đây chính là thói quen xấu của Đào Mục Chi, sao cứ phải ở những nơi có không gian chật hẹp này cười với cô chứ.
Hắn có biết một người bình thường không hay cười như hắn một khi cười lên sẽ mang đến sức sát thương khủng khiếp thế nào không? Nhất là với người đẹp trai như hắn! Mà thời điểm trước mắt này, không chỉ có khuôn mặt đẹp chết người của Đào Mục Chi, còn có ánh đèn rực rỡ bên dưới, làn da trắng trẻo mịn màng sạch sẽ của hắn như được đổ bóng, khóe mắt và khóe môi cong cong của hắn, một bên mặt ánh sáng không thể chiếu tới, một bên khác như đang hấp thụ thứ ánh sáng rực rỡ xung quanh.
Một hình ảnh trắng đen tương phản như thế, Lâm Tố sắp bị hắn mê hoặc đến bay cả hồn phách.
Mà cái miệng của Lâm Tố như cũng bị nhịp tim của mình quấy rối, cô cố gắng giả vờ bình tĩnh, nhíu mày nói: "Cười cái gì mà cười?"
Giọng nói của cô vậy mà khàn luôn rồi.
Thậm chí lúc nói ra một câu này, Lâm Tố còn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Cô xoay mặt sang một bên, nhìn thấy hình ảnh của hai người phản chiếu trên tấm kính giống như đang chồng lên nhau.
Lâm Tố lại nhíu mày.
Đào Mục Chi ngồi bên cạnh Lâm Tố, sau đó hơi tựa người về sau.
Hắn nhìn dáng vẻ tay chân không biết để đâu của Lâm Tố, nói: "Không có gì.
Chỉ là tự nhiên nhớ đến lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cô từng nói vậy thì chết thôi."
Nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau, Lâm Tố đang ở trạng thái tồi tệ nhất, cô giống như một cái xác rỗng, linh hồn bên trong đã bị gặm nhấm sạch sẽ, không biết bản thân vì sao lại sống trên trên giới này.
Hiện tại cô đã tìm được dũng khí và ý nghĩa tiếp tục tồn tại rồi.
Mà Lâm Tố sau khi nghe được lời này, cảm thán thì cũng có, nhưng mà nhiều hơn là để ý Đào Mục Chi đang cười dáng vẻ của mình trong lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Cô xì một cái, bĩu môi nói: "Thế giới tươi đẹp như thế, tôi mới không muốn chết."
Đào Mục Chi bật cười.
Tầm mắt của Lâm Tố vốn dừng trên cảnh đêm bên ngoài, thế nhưng nghe thấy tiếng cười của Đào Mục Chi, cô lại không nhịn được muốn nhìn khuôn mặt khi cười của hắn.
Cô len lén nhìn hình ảnh phản chiếu của hắn trên tấm kính, mà Đào Mục Chi đã nhận ra, hắn ở trên tấm kính cũng nhìn lại cô.
Hai ánh mắt phản chiếu trên tấm kính, giống như thực sự đang giao nhau.
Vòng đu quay còn đang tiếp tục chuyển động, ánh đèn bên dưới lấp lánh chớp tắt.
Sau câu nói đó của cô, không gian xung quanh như rơi vào tĩnh lặng, tại nơi cao mà yên tĩnh thế này, dường như có thể nghe thấy cả tiếng tim đập của bản thân.
Trái tim của Lâm Tố đập rất chậm, nhưng so với khi nó đập loạn, Lâm Tố cảm thấy bản thân càng cảm nhận được rõ ràng hơn.
Lâm Tố nhìn hình ảnh phản chiếu của Đào Mục Chi trên tấm kính, cổ họng hơi khô rát.
Cô lên tiếng, giống như đang nói chuyện với hình ảnh trên tấm kính.
"Anh có xem phim truyền hình bao giờ không?" Lâm Tố hỏi.
"Phim Hàn Quốc." Lâm Tố bổ sung.
Cô bổ sung xong, giống như nhớ đến một cảnh nào đó trong phim, thậm chí còn cười cười với hình ảnh của Đào Mục Chi trên tấm kính.
Cười xong, đôi mắt cô sáng lên, nhìn Đào Mục Chi trên tấm kính nói.
"Họ có thể trong lúc này..."
Tiếng của Lâm Tố hơi nhỏ đi, giống như cũng thay đổi sang một giọng điệu khác, hai chữ phía sau đã hoàn toàn không phát ra thành tiếng.
Mà dưới bầu không khí tĩnh lặng này, cô điều chỉnh vị trí của chính mình trên tấm kính.
Nhích rồi lại nhích, cuối cùng thành công khiến cho hai người trên tấm kính hôn nhau.
Một giây đó, Lâm Tố đánh mắt nhìn lên hình ảnh kia, khóe miệng khẽ cong lên.
Cười xong, Lâm Tố: "..."
Mẹ nó! Lâm Tố mày điên rồi đúng không? Mày vừa mới làm cái gì đó hả!?
Tươi cười trên mặt Lâm Tố sau một giây phản ứng lại kia khựng lại, cô vội tách hai cái người đang hôn nhau trên tấm kính kia ra, quay đầu nói với Đào Mục Chi: "Không phải, ý của tôi không phải như..."
Lâm Tố còn chưa nói xong, hai bàn tay nhỏ nhắn của cô đã bị một đôi tay to lớn khác nắm lấy đặt lên tấm kính.
Giây tiếp theo, một nụ hôn ấm áp mềm mại rơi xuống đôi môi xinh đẹp.
: Thường thì Bát chỉ đọc truyện chứ ít khi tìm hiểu chi tiết về tác giả, phần nhiều là dựa trên tác phẩm để cảm nhận về con người tác giả ấy.
Thật ra thì Bát khá bối rối về giới tính của Tây Phương, trên weibo thì giới tính là nữ, nhưng lại thích được gọi là Tây Phương ca ca, nên mọi người cũng có thể gọi cái này cho ngắn gọn và nghe thân mật hơn kkk..