Gai Hồng Mềm

chương 59: 59: anh! lưu manh!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Art: Weibo @EPcat

Chương : Anh! Lưu manh!

Dịch: CP

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.

Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.

CP xin chân thành cám ơn!

Đại Cương cứng họng, đúng là cậu ta không có bạn gái.

Nhưng Lâm Tố cũng không có bạn trai mà, hai cẩu độc thân cùng nhau ăn cơm chẳng phải rất hợp lý sao?

Nhìn Lâm Tố vội vội vàng vàng, Đại Cương bắt đầu sinh nghi, cậu ta lẽo đẽo bám theo sau như một cái đuôi, hỏi: "Chị, chị vội đi đâu hả?"

Lâm Tố: "Mua bể cá."

Đại Cương: "...!Mua, mua cái gì cơ?"

"Bể cá." Lâm Tố không kiên nhẫn lặp lại.

Đại Cương: "..."

"Để làm gì cơ?" Đại Cương vội hỏi.

"Đương nhiên là để mang về nhà tôi rồi." Lâm Tố nói.

Đại Cương sững sờ, bước chân cũng dừng lại.

Căn nhà kia của Lâm Tố cậu ta rất rõ ràng.

Bởi vì toàn bộ quá trình ký hợp đồng mua nhà, sắm đồ đạc, mua cho cô một cái sô pha, một cái bàn thấp, một cái thảm, một cái giường, còn có một cái tủ lạnh...!đều có sự tham gia của cậu ta.

Nhưng cũng chỉ có vậy thôi.

Vốn dĩ Lâm Tố còn không muốn lát cả sàn nhà, cậu ta lén lút cho thợ đến làm, sau đó thì đã bị cô ném tạp chỉ ảnh chụp lên lấp kín rồi.

Cái căn nhà chỉ có tường và xi măng kia, Lâm Tố vẫn luôn ở như thế, ở liền đến bây giờ là hai năm.

Không thể đặt thêm thứ gì vào nhà cô, cũng không thể lấy cái gì từ trong nhà cô ra.

Vậy mà bây giờ cô lại nói là muốn mua bể cá!

Đại Cương nhớ lại lời Lâm Tố vừa hỏi cậu ta, bình thường không đi ăn cơm được với người khác thì cứ nói có việc bận là được, nhưng cô lại hỏi ngược lại là cậu ta không có bạn gái à, cứ như cô có bạn trai rồi không bằng.

Mà bây giờ cô lại vội vàng về nhà như thế, cứ như đang gấp gáp muốn gặp ai đó.

Đại Cương: "..."

Lâm Tố sắp ngồi vào xe, Đại Cương như một cái lao phóng lên, hỏi: "Chị, có phải chị có gia đình rồi không?"

Lâm Tố: "..."

Cái gì gia?

Lâm Tố quay đầu lại, Đại Cương đang nhìn chằm chằm cô.

Lâm Tố giống như hơi ngẩn ra hai giây, sau đó gật gật: "Đúng đó."

Hai mắt Đại Cương sáng rực!

"Vậy..." Đại Cương mở miệng.

Lâm Tố: "Chị đang nuôi một con cá ở nhà."

Đại Cương: "..."

-

Lâm Tố cảm thấy giấc mơ về cá mà Đào Mục Chi nói cũng không sai.

Nếu như là nhận chụp ảnh, thì tiền thù lao không thấp.

Ngoài ra, lần này nếu như có thể một lần thành công, sau đó tham gia vào một bộ phim tài liệu, tiến đến tự mình quay phim, tiền sẽ theo đó càng nhiều lên rồi.

Cô đúng là càng ngày càng có tiền mà!

Nghĩ đến đây, Lâm Tố mua cho độc đinh nhà mình một cái bể cá một vạn tám tệ.

() gần củ tiền Việt:>

Cái bể cá này, hiện đại, xa hoa, có phẩm vị, có tính nghệ thuật, hơn nữa còn cực kỳ lớn, lớn đến mức sau khi Lâm Tố thả độc đinh nhà mình vào, cô ngồi cạnh cái bể tìm nửa ngày mà không thấy bóng dáng nó đâu.

Lâm Tố ngồi cạnh bể cá tìm độc đinh, Đào Mục Chi cầm máy hút bụi được tặng lúc mua bể cá hút bụi trên sàn nhà.

Hắn đi hết các phòng, rất nhanh đã đi đến trước bể cá.

Đào Mục Chi nhìn Lâm Tố, nói.

"Nhấc chân."

Hắn nói xong, Lâm Tố ngoan ngoãn nhấc chân phải lên, Đào Mục Chi xong chỗ này, nhắc nhở: "Chân trái."

Lâm Tố lại nhấc chân trái, Đào Mục Chi lại đưa đầu máy hút bụi tới.

Toàn bộ quá trình, Lâm Tố cứ như một học sinh tiểu học đang quan sát cuộc sống hàng ngày của động vật nhỏ để chuẩn bị viết bài nhật ký quan sát.

Cô áp sát mặt vào bể cá, đôi mắt to tròn tìm kiếm bên trong, ánh đèn của bể cá chiếu lên làn da trắng như sứ của cô khiến nó càng trở nên hồng hào.

Đào Mục Chi cầm máy hút bụi, nhìn thấy dáng vẻ tập trung hết cỡ của cô thì khẽ cười.

Đào Mục Chi rất nhanh đã hút bụi xong, hắn mang máy hút bụi đi, xử lý một chút rồi quay lại bên cạnh Lâm Tố.

Hai người khom người đứng trước bể cá, cùng xem cá vàng bên trong.

Lâm Tố cảm nhận được Đào Mục Chi đứng bên cạnh, cô chớp chớp đôi mắt vì mở căng nãy giờ nên có hơi khô, hỏi Đào Mục Chi.

"Anh tìm thấy nó ở đâu chưa?"

Đào Mục Chi quét mắt một vòng, tầm mắt cuối cùng dừng trên một cái góc nào đó có một khóm san hô, đáp một tiếng: "Ừm."

"Ở đâu thế?" Lâm Tố hỏi.

Đào Mục Chi: "..."

Đào Mục Chi quay sang nhìn cô, Lâm Tố cảm nhận được, cũng thu hồi ánh mắt, quay đầu đón lấy ánh mắt của hắn, trong mắt cô là cực kỳ mong chờ.

Đào Mục Chi: "..."

"Cô nhìn nãy giờ mà không biết nó ở đâu?" Đào Mục Chi hỏi.

Lâm Tố: "..."

Lâm Tố hơi mất mặt, cô quay đầu tiếp tục nhìn vào bể cá, nói: "Cái bể này to như thế, độc đinh nhà mình lại bé tí xíu, ai mà tìm thấy được?"

"Khi đó tôi khuyên mua cái nhỏ, là ai nằng nặc đòi mua cái lớn cho bằng được?"

Lâm Tố: "..."

Đúng là khi đó lúc vào mua bể cá, Lâm Tố vừa bước qua bậc cửa đã yêu cầu cái đắt nhất, Đào Mục Chi khuyên cô trước mắt mua cái nhỏ mà đẹp là được rồi, nhưng cô nghe không lọt.

Cô nhiều tiền lắm, mua cho độc đinh dĩ nhiên phải chọn cái tốt nhất.

Cái bể cá này đúng là tốt nhất, nhưng mà so với độc đinh nhà cô thì có hơi lớn, tìm hơi mỏi mắt mà thôi.

Lâm Tố chột dạ không dám đối mặt với Đào Mục Chi, nhưng dù là vậy thì cô vẫn cứng miệng lắm, bất mãn phản bác lại hắn: "Trước đây tôi cũng mua cái đệm đắt nhất cho anh, đâu có thấy anh khuyên tôi mua cái rẻ đâu? Tôi cảm thấy anh chính là đang ghen tị, anh thấy tôi mua cho độc đinh cái bể tốt như thế, lại chỉ cho anh cái máy hút bụi là hàng tặng kèm nên mới so bì bất mãn."

Lâm Tố ném cái nồi sang cho Đào Mục Chi, nói liền một hơi, nói xong lại không nhịn được chột dạ len lén liếc hắn một cái, sau đó lại cố gắng đè xuống thấp thỏm nhìn thẳng vào mắt hắn.

Đèn trong bể cá phản chiếu trên đôi mắt cô, lấp lánh rực rỡ.

Đào Mục Chi không để ý mình vừa bị ụp nồi, một mực nhìn Lâm Tố, ánh sáng trong mắt dịu dàng trầm tĩnh.

Cứ như thế bình tĩnh nhìn cô, Lâm Tố bắt đầu không chống đỡ nổi.

Cô làm như không có gì di chuyển tầm mắt về bể cá, tiếp tục tìm độc đinh.

Đào Mục Chi nhìn theo, trong mắt hiện lên ý cười.

Đào Mục Chi đứng thẳng dậy, chỉ vào một vị trí.

Lâm Tố nhìn theo hướng đó, rất nhanh thấy được cá vàng nhỏ đang rúc vào gốc san hô, hai mắt lập tức sáng lên, nụ cười mang theo vui vẻ thỏa mãn.

"Ồ ồ ồ, ra là ở đây!" Lâm Tố vui vẻ chết đi được.

Đào Mục Chi khẽ rũ mắt, cũng theo tầm mắt của cô nhìn xuống.

Bởi vì hắn vừa mới chỉ ngón tay ở trên mặt kính, cái bóng của ngón tay dọa cho cá nhỏ chạy khỏi gốc san hô, vẫy cái đuôi thướt tha bơi trong bể lớn, tự do tự tại.

Đào Mục Chi nhìn sang Lâm Tố, hỏi: "Có phải mai có buổi chẩn liệu với giáo sư Uông không?"

Lâm Tố đang ngắm cá đến là vui vẻ: "..."

Tâm trạng hiện tại của cô thế nào? Chính là giống một đứa nhỏ đang chơi cực kỳ vui vẻ thì ba hỏi cô đã làm xong bài tập ngày mai hay chưa? Thật trùng hợp là cô chưa có làm.

Lâm Tố chẳng còn lại chút hứng thú nào với việc ngắm độc đinh nữa.

Cô theo Đào Mục Chi đứng thẳng người, cái đầu nhỏ thì cắm xuống đất, một lúc sau mới ngẩng lên đối diện với Đào Mục Chi: "Đúng."

Đào Mục Chi nhìn biểu tình của cô, hỏi: "Không muốn đi?"

Lâm Tố lắc đầu phủ nhận: "Không có."

Đào Mục Chi nhìn cô, hỏi: "Thế thì làm sao vậy?"

Lâm Tố phồng phồng cái má, hai ngón tay móc móc vào nhau.

Không phải cô không muốn đi, nhưng đúng là cũng có hơi khó khăn.

Cô cảm giác buổi chẩn liệu của giáo sư Uông giống như đến trường đi học.

Trong giờ học thì bầu không khí rất sôi nổi vui vẻ.

Nhưng mà lúc tan học, giáo sư Uông lại giao bài tập về nhà cho cô.

Điều khiến Lâm Tố ưu sầu chính là "bài tập về nhà" này.

Kết thúc mỗi buổi học Uông Giai Hoa sẽ lại giao cho cô một vấn đề để cô mang về suy nghĩ.

Hỏi cô có cảm thấy mẹ đang kiểm soát tinh thần của cô hay không, cũng là yêu cầu cô tự suy ngẫm.

Lâm Tố vốn muốn làm biếng tìm một giáo viên phụ đạo tên Đào Mục Chi đến giúp mình, kết quả giáo viên phụ đạo không những không giúp, còn bảo cô tự đi mà "chèo thuyền".

Lâm Tố phần nào bắt đầu cảm nhận nhận được hình ảnh so sánh cái thuyền của Đào Mục Chi.

Cô hiện tại đang tự mình chèo một con thuyền giữa biển, Đào Mục Chi ở ngay bên cạnh, hắn cho cô ăn, giúp cô ổn định con thuyền mỗi khi có sóng to gió lớn, nhưng mà toàn bộ sức lực chèo thuyền đều dựa vào một mình cô.

Lâm Tố mệt muốn chết, đương nhiên không phải là cô muốn từ bỏ, cũng không phải mất tinh thần.

Chỉ là cô có hơi mệt thôi.

Nhưng mà mệt thì cũng phải chèo, Lâm Tố gảy gảy ngón tay, ngầng đầu nhìn Đào Mục Chi, ánh mắt đã trở về kiên định.

"Không sao cả."

Cô vừa rồi, cũng chỉ ở trước mặt hắn bày ra xíu xiu dáng vẻ yếu đuối với việc chẩn liệu.

Cô rất vất vả, lại không từ bỏ, hơn nữa còn tự mình điểu chỉnh rất nhanh đã xong rồi.

Đào Mục Chi nhìn cô, đặt tay lên đỉnh đầu cô, xoa nhẹ hai cái rồi nói.

"Sáng mai tôi đưa cô đi leo núi.

Để đầu óc thư thả một chút rồi lại đi tìm giáo sư Uông."

"Được."

Lâm Tố hiện tại đã tiến bộ hơn trước, có thể ngủ sớm dậy sớm rồi.

Trước đây muốn đi vào giấc ngủ sẽ rất khó khăn, chờ ngủ được rồi đã là rất muộn.

Nhưng mà hiện tại, đến giờ, nói chúc ngủ ngon với Đào Mục Chi, quay về phòng tắm rửa xong xuôi, đặt đầu lên gối là ngủ.

Giấc ngủ chất lượng cao giúp cơ thể được nghỉ ngơi trọn vẹn, thế nên dù hôm sau tỉnh dậy từ sáu giờ sáng Lâm Tố cũng không hề uể oải mơ màng, ngược lại tinh thần khí sảng, cả người đầy sức sống.

Cô và Đào Mục Chi ăn xong bữa sáng, sau đó đi leo núi.

Núi ở thành phố A dĩ nhiên không thể sánh với núi Lâm Long.

Ngọn núi mà Lâm Tố và Đào Mục Chi đến nằm trong một công viên cách nhà Lâm Tố không xa, núi không lớn cũng không cao, leo mười lăm phút là đến nơi rồi.

Tuy là thấp, nhưng mà cảm giác lên đến đỉnh núi vẫn không thay đổi.

Bầu không khí tràn ngập gió thu mát lạnh, mặt trời lấp ló đằng chân trời, dần dần nhô lên, ánh sáng rực rỡ bao phủ cả một thành phố, như tưới lên sức sống, khiến cho tòa thành đang say giấc thoáng chốc bừng tỉnh.

Lâm Tố đứng trên đỉnh núi, thỏa mãn hít vào từng ngụm không khí trong lành, toàn bộ những tâm trạng không vui theo mỗi lần thở ra bị đào thải.

Một lần nữa tiến vào trong cơ thể cô, là ánh nắng mai mềm mại nhẹ nhàng, là gió thu hiền hòa mát rượi, còn có sương sớm tinh khiết trong lành.

Mỗi một tế bào trên người Lâm Tố đều tỉnh táo, sức sống tràn trề trong cơ thể!

Leo núi xong, Lâm Tố theo Đào Mục Chi về nhà.

Tuy chỉ leo núi một chốc lát nhưng Lâm Tố vẫn toát một thân mồ hôi.

Về đến nhà, cô phóng vào phòng tắm qua một lượt, lại gội cái đầu, sau đó để nguyên mái tóc ướt rượt chạy ra xem độc đinh.

Trời đã sáng hẳn, ánh nắng ấm áp từ ban công xuyên qua cửa kính chiếu vào bể cá.

Độc đinh đang vui vẻ du ngoạn trong bể cá, cái đuôi thướt tha quẫy quẫy, nắng vàng chiếu lên lớp vẩy của nó, óng ánh lấp lánh.

Lâm Tố nhìn chăm chú độc đinh nhà mình, bàn tay trắng trẻo vô thức đưa về phía hộp đồ ăn cho cá, còn chưa chạm đến, Đào Mục Chi ở phía sau đã lên tiếng.

"Không được cho ăn nữa."

Cái tay vừa thò ra của Lâm Tố lập tức rụt về.

Lâm Tố vẫn cảm thấy độc đinh quá nhỏ, muốn dùng phương thức nhồi cám cho vịt nuôi nó lớn, nhưng mà Đào Mục Chi nói cá nhỏ không ăn được nhiều, ăn nữa sẽ bội thực mà chết.

Thế là mỗi lần cô muốn cho nó ăn, Đào Mục Chi đều sẽ ngăn cô lại.

Lâm Tố: "..."

Lâm Tố bĩu môi, quay đầu nhìn Đào Mục Chi.

Trong lúc cô đi tắm gội qua, Đào Mục Chi cũng làm tương tự.

Tóc hắn ngắn nên gội đầu nhanh hơn, trước khi cô đi ra, hắn đã về phòng thay sang quần áo đi làm của ngày hôm nay.

Vẫn là sơ mi quần tây sẫm màu, áo sơ vin, thắt lưng da làm nổi lên vòng eo rắn chắc không có mỡ thừa.

Ngoại hình của Đào Mục Chi thật sự không có chỗ nào để chê, thậm chí một người nhìn người đẹp đến chai lì như Lâm Tố mà mỗi lần nhìn thấy Đào Mục Chi còn không thể lập tức dời mắt khỏi hắn, trái tim cũng không chịu khống chế đập bình bịch.

Sợ mình nhìn riết thành kẻ si mê, Lâm Tố cưỡng ép bản thân di chuyển ánh mắt, nhíu nhíu mày nói: "Trong bể không có thức ăn."

Đào Mục Chi cài xong cái cúc cuối cùng ở tay áo, ánh mắt đặt trên người cô lại chưa từng dời đi.

"Sáng nay trước khi đi leo núi cô đã cho ăn rồi."

"Sáng là ăn sáng, anh không ăn trưa à?" Lâm Tố nói.

"Bây giờ là mấy giờ?" Đào Mục Chi hỏi.

Lâm Tố: "..."

Lâm Tố len lén nhìn thời gian trên cái bể, không còn gì để nói.

Đào Mục Chi đã chỉnh trang xong xuôi, đi đến bên cạnh cô, rũ mắt nhìn Lâm Tố còn chưa phục, giọng nói thoáng dịu dàng.

"Nếu cô cảm thấy nó nhỏ thì chúng ta có thể mua thêm môt con lớn."

Lâm Tố nghe xong đề nghị của Đào Mục Chi, lông mày cau lại, nói với Đào Mục Chi: "Tôi chỉ muốn nó."

"Cô thích nó à?" Đào Mục Chi hỏi.

"Đương nhiên."

"Vậy thì cứ từ từ không cần gấp gáp, nó nhỏ cũng xinh đẹp, mà lớn cũng xinh đẹp, quá trình lớn lên cũng rất đáng xem." Đào Mục Chi nói, nói xong, nhìn Lâm Tố tiếp: "Giống cô."

Lâm Tố chớp chớp mắt.

Trái tim cô lại như không nghe theo sai bảo, Lâm Tố cắn chặt răng, không để bản thân cười, cô không muốn nhìn dáng vẻ cười ngốc của mình.

Nhưng mà vui vẻ trong mắt cô đã không giấu được.

"Sao anh biết hồi nhỏ tôi cũng xinh đẹp?" Lâm Tố ngẩng đầu nhìn Đào Mục Chi.

Hắn cúi đầu đối diện với tầm mắt của cô: "Tôi xem ảnh hồi nhỏ của cô rồi, lúc ở nhà cô."

Lâm Tố nâng mắt, lại rũ xuống, cô nói: "Ồ."

Cô nói xong, đánh giá Đào Mục Chi một câu: "Vậy thì ánh mắt của anh cũng không tồi đâu."

Khen Đào Mục Chi cũng chính là đang tự khen mình, Lâm Tố cảm thấy mình thật là biết cách tự khen bản thân.

Sau đó, ánh mắt vô thức chuyển về độc đinh của cả nhà đang du ngoạn trong bể cá lớn, Đào Mục Chi nhìn tâm trạng cô đã tốt lên, đưa tay véo nhẹ cái má cô một cái.

"Tôi đi làm đây."

Cái má của Lâm Tố bị nhéo nhéo, cô mới chỉ hai mươi hai, nhưng thật ra má bánh bao vẫn còn nguyên.

Lâm Tố ngẩng đầu, không vui nói với Đào Mục Chi: "Thả nga thả nga!"

Nhưng vì bên má bị nhéo nên lời nói ra cũng không rõ ràng.

Lâm Tố: "..."

"Thả tôi ra!" Lâm Tố trừng lớn hai mắt, đưa tay bắt lấy cổ tay Đào Mục Chi, hắn cũng rất thuận theo thả cái má bánh bao của cô ra.

Sau đó hai người đổi thành cầm tay, Lâm Tố: "..."

Mặt của Lâm Tố không biết là vì bị véo hay là vì sao, vừa đỏ vừa nóng, cô vội thả tay Đào Mục Chi ra, nhưng hắn đã lại bắt được cổ tay cô.

Lòng bàn tay của người đàn ông vừa lớn vừa ấm áp, năm ngón đan vào tay cô.

Lâm Tố: "..."

Anh định giở trò lưu manh gì thế hả!

"Chiều nay xong thì đến phòng khám của tôi, chúng ta cùng nhau về nhà." Đào Mục Chi nói.

Động tác muốn giãy ra khỏi tay hắn hơi dừng lại, cô đưa mắt nhìn Đào Mục Chi, lại di chuyển về vị trí hai người nắm tay nhau.

"Biết rồi."

Tâm trạng của Lâm Tố đã hoàn toàn ổn định, thậm chí bị hắn nhắc đến chuyện chẩn liệu cũng không hề có biểu tình xoắn xuýt như tối qua nữa.

Đào Mục Chi nghịch nghịch ngón tay cô, nói: "Tối nay nấu đồ ăn ngon cho cô."

Lâm Tố theo từng cái vuốt ve ở ngón tay trở nên vui vẻ.

Huyết mạch co lại chậm rãi giãn nở, cô ngẩng đầu nhìn Đào Mục Chi, hỏi: "Đồ ngon gì?"

Ánh mắt vốn đang đối diện với cô di chuyển sang bể cá.

"Độc đinh kho?" Đào Mục Chi nói.

Lâm Tố nghe xong: "..."

Á! Đồ cầm thú này! Tôi cắn chết anh!

: Vốn muốn khen Đại Cương từ chương trước, không phải ai ở bên cạnh cũng tinh tế và quan tâm cho mình được như Cương Cương đâu, Tố tuy từng có một cuộc sống khá thiệt thòi nhưng sau này đã được ông trời bù đắp cho bằng những người bạn tốt và một bác sĩ Đào với gia đình của ảnh rồi rồi kkk~.

Truyện Chữ Hay