Dịch: CP
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP xin chân thành cám ơn!
Nếu như Lâm Tố nổi giận thì tốt nhất là nghe theo ý cô.
Đào Mục Chi cho xe dừng lại bên đường, xe dừng lại, Lâm Tố cởi đai an toàn, mở cửa xe đi xuống.
Đào Mục Chi cũng xuống xe, hắn đuổi theo, kéo cánh tay Lâm Tố, bị Lâm Tố hất mạnh ra.
Bị hất ra một lần, Đào Mục Chi lại kéo cánh tay cô.
"Trời hơi lạnh, về nhà trước, về nhà rồi chúng ta nói chuyện." Đào Mục Chi nói.
"Nói cái gì?" Lâm Tố muốn hất ra lần nữa, nhưng hắn khỏe hơn cô, vừa không để cô hất ra, vừa đủ để không làm đau cô.
Lâm Tố hất hai lần đều không được: "..."
Cô không hất nữa, chỉ loại con gái tứ chi phát triển đầu óc bằng quả nho mới thích chơi cái trò anh kéo tôi hất như thế.
"Anh phải kiêng kỵ tôi thì còn về nhà với tôi làm gì? Nói chuyện gì hả?" Lâm Tố nói.
Thật ra câu chuyện này từ lúc bắt đầu vốn không có vấn đề gì cả.
Đào Mục Chi có thể tránh tư vấn tâm lý cho cô, nhưng cô không thể chấp nhận được chuyện Đào Mục Chi chỉ không làm bác sĩ tâm lý cho cô.
Cô hy vọng có thể có được tất cả của Đào Mục Chi, hắn có thể tùy thời làm bác sĩ tâm lý cho cô cũng là một trong số đó.
Nhưng Đào Mục Chi không làm bác sĩ tâm lý cho cô, Lâm Tố cảm thấy đây sẽ là một khiếm khuyết giữa cô và hắn.
"Tôi chỉ tránh không làm bác sĩ tâm lý cho cô, những chuyện khác thì không cần." Đào Mục Chi nói.
Đương nhiên cô biết điều đó, nếu không thì hôm nay hắn cũng sẽ không đưa cô về nhà ông bà nội.
Nhưng như cô đã nghĩ, dù chỉ thiếu một mảnh thì cô sẽ cảm thấy mình và Đào Mục Chi không còn là thể thống nhất nữa, loại cảm giác này khiến cô có cảm giác bị đẩy xa khỏi Đào Mục Chi hơn.
Lâm Tố đứng ở đó, gió đêm thổi vù vù khiến đầu cô phát đau, lời cũng không kịp đi qua não bộ đã bật thốt ra.
"Nhưng mà tôi muốn thân thiết với anh hơn một chút nữa."
Lâm Tố nói xong, rối rắm, kiêu ngạo, buồn bực và không thể nhẫn nại trong mắt dường như bởi vì một câu nói này mà toàn bộ đều bị lửa nóng thiêu đốt, cuối cùng hòa tan, não bộ của cô lại lấy về được chút tỉnh táo.
Nhưng lời đã nói ra, cô không có cách nào rút về, cũng không muốn rút về nữa.
Cô và Đào Mục Chi hiện tại đang là quan hệ gì? Đào Mục Chi nói sẽ chịu trách nhiệm với chứng bệnh tâm lý của cô, hắn cảm thấy một người nóng nảy cáu kỉnh như cô, ai muốn chịu trách nhiệm với cô cũng được sao?
Lâm Tố có một vài rối loạn ám ảnh cưỡng chế, khiến cô có bệnh sạch sẽ nhẹ.
Giống như trong nhà, không cần biết người ngoài cảm thấy nhà cô bẩn, bừa bộn hay là sơ sài, nhưng cô sẽ không cảm thấy thế, bởi vì chúng đều thuộc về cô.
Nhưng ban đầu khi Đào Mục Chi muốn mua đệm, cô đã phải rối rắm rất lâu.
Vì sao lại thế? Bởi vì đệm là thứ ngoại lai sẽ xâm nhập vào thế giới của cô.
Mua đệm đặt vào nhà chẳng khác gì nhét một thứ đáng ghét vào tim cô.
Cô ghét cái cảm giác đó, nhưng cô lại chưa bao giờ chán ghét Đào Mục Chi vì điều tương tự.
Hắn là ngoại lệ duy nhất.
Qua hết lần này đến lần khác tiếp xúc, tuy là mỗi lần đều khiến cô giận điên, nhưng mỗi lần đó cô giống như lại dần dần tốt lên.
Cô cũng không phải đứa ngốc, cô biết ai muốn tốt cho mình, nên trước khi hắn đến nhà cô, cô cũng đã tiếp nhận hắn, cũng đã cất hắn vào trái tim mình.
Trái tim Lâm Tố hoang vu cằn cỗi, như một cái sa mạc rộng lớn không có người ở, chỉ có cái nắng thiêu đốt bỏng rát vào ban ngày và cái lạnh lẽo thấu xương vào ban đêm, còn có gió không ngừng càn quét.
Nhưng mà hiện tại, Đào Mục Chi ở trong tim cô, hắn là món bảo bối cô nâng niu nhất.
Hắn cũng ở trong trái tim cô, giúp cô dọn sạch bão cát, khoan giếng dẫn nước, trồng những cái cây nho nhỏ...!Không bao lâu nữa, trái tim cô có thể sẽ thành một cái ốc đảo rồi.
Cô muốn đem một Đào Mục Chi trọn vẹn đặt trong tim, không muốn hắn trong tim cô bị thiếu một mảnh nào, bởi vì điều đó sẽ khiến cô có cảm giác sẽ mất đi hắn.
Cô chỉ muốn bước đến gần hơn một bước với Đào Mục Chi, đem toàn bộ những gì thuộc về hắn, thu nhặt từng chút một, cất vào trong tim, dù là thứ nhỏ nhặt nào cũng sẽ không chịu thả ra.
Lâm Tố nói xong một câu kia, bước chân của Đào Mục Chi dừng lại, Lâm Tố bị hắn giữ chặt cũng đứng lại bên cạnh hắn.
Cô không giãy dụa phản kháng nữa, chỉ đứng ở đó, nhưng cũng không giống như đã hết giận hắn, cô cúi đầu, nhìn hòm đá quý ôm trong lòng, mi mắt rũ xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Lời cô vừa nói lặp lại trong đầu hắn, Đào Mục Chi cảm thấy trái tim mình như một cánh đồng lúa mì được một làn gió mát thổi qua, gió thổi lên từng tầng sóng trùng trùng điệp điệp, khắp nơi đều là ánh vàng rực rỡ và mùi hương thơm ngọt của kẹo mạch nha.
Hắn nhìn Lâm Tố, hỏi cô.
"Cô muốn chúng ta thân thiết thế nào?"
Lâm Tố: "..."
"Cái gì cơ?" Lâm Tố giương mắt nhìn hắn, đôi mắt to tròn lấp lánh: "Ý tôi không phải là vấn đề thân thiết, mà là chuyện anh muốn tránh tôi..."
Lời còn chưa dứt, Đào Mục Chi đã ôm cô vào lòng.
Cái ôm của Đào Mục Chi vô cùng ấm áp, nó xua tan toàn bộ cảm xúc tiêu cực trong lòng cô, một giây khi hắn ôm cô vào lòng, tức giận trong lòng Lâm Tố như không vì lý do gì tắt lịm.
Toàn bộ cảm xúc của cô đồng loạt xông ra, nhưng những cảm xúc tiêu cực đều bị cái ôm ấm áp của Đào Mục Chi xua tan, còn lai chỉ có những cảm xúc tích cực, hơn nữa còn không ngừng được phóng đại.
Giống như từng đóa từng đóa bông vải đang không ngừng nở rộ.
Lâm Tố đứng giữa rừng bông vải đó, trong lòng chỉ còn lại vui vẻ, sung sướng, và cả rung động không thể kiềm nén.
Cô cũng đang nghĩ, cái ôm này liệu có phải là chỉ có một lần này, chờ cô khỏi bệnh rồi sẽ không còn nữa không? Nhưng cái suy nghĩ vẩn vơ lo được lo mất này rất nhanh đã bị cảm giác an toàn cực lớn mà cái ôm của Đào Mục Chi mang đến bóp chết.
Lâm Tố vòng tay ôm lại Đào Mục Chi, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong lồng ngực rộng lớn ấm áp, phát ra một tiếng thở khe khẽ, như là con nai nhỏ sau khi bị bắt nạt được dỗ dành.
Đào Mục Chi nghe được, lại siết chặt hơn.
Tức giận của Lâm Tố cứ như thế được dỗ dành xong rồi, Đào Mục Chi cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện tử tế với cô.
Hắn đưa tay đặt sau sống lưng mềm mại của Lâm Tố, cúi đầu, khuôn mặt cọ nhẹ trên mái tóc thơm mềm của cô, nói: "Tôi phải kiêng kỵ trên phương diện làm bác sĩ tâm lý cho cô."
"Quá trình bệnh nhân tâm lý khỏi bệnh giống như bản thân người đó phải ngồi trên một chiếc thuyền, ở trong bóng đêm tự tìm lấy ánh sáng của chính mình, quá trình này sẽ khiến cô sợ hãi, khổ sở, thậm chí là sức cùng lực kiệt, khó khăn vô cùng.
Nếu như tôi đã phải kiêng kỵ, thì tôi không thể cùng cô ngồi trên một chiếc thuyền."
"Tôi biết điều này khiến cô không thoải mái.
Khiến cô cảm thấy chúng ta tuy là cách nhau rất gần, nhưng lại bị một đường ngăn cách cản trở ở giữa."
"Nhưng mà Lâm Tố, tôi không đi đâu cả.
Chiếc thuyền của tôi đi ngay đằng sau cô, tôi sẽ đưa cô những thứ cô cần, gặp mưa gió bão bùng tôi có thể ở ngay bên cạnh chống đỡ cho cô, tôi sẽ đi sát ngay cạnh đến khi cô tìm được điểm cuối."
"Đợi đến khi đó, chúng ta sẽ không phải ngồi thuyền nữa, cũng không còn một đường ngăn cách nào ở giữa.
Chúng ta sẽ có một hòn đảo nhỏ, ở trên hòn đảo nhỏ này, chúng ta muốn sống thế nào thì sống thế ấy, cô muốn thân thiết thế nào thì thân thiết thế ấy."
Đào Mục Chi ôm cô, kiên nhẫn dỗ dành cô, mang đến cho cô cảm giác an toàn, còn có, nói ra những lời khó hiểu.
Hắn cho cô mường tượng quá trình mình sẽ phải tiếp tục đối mặt giống như một chiếc thuyền nhỏ trôi trên biển, bởi vì cần kiêng kỵ nên họ không thể ngồi cùng một chiếc thuyền, cô chỉ có thể một mình cố gắng.
Nhưng mà Đào Mục Chi cũng sẽ không đi đâu hết, hắn sẽ ở ngay cạnh cô, giúp đỡ cô, ủng hộ cô.
Chờ cô đi đến điểm cuối, họ sẽ có một hòn đảo nhỏ.
Lên đến hòn đảo nhỏ đó, họ có thể muốn ôm thì ôm, muốn thân thiết thế nào thì thân thiết thế đó, muốn làm cái gì cũng sẽ không có ai hay bất cứ điều gì ngăn cản.
Những lời này khiến Lâm Tố nghe đến mê mẩn.
Cô không quá hiểu, nhưng đó cũng chẳng phải vấn đề gì lớn.
Bởi vì Đào Mục Chi đang đưa cho cô một lời hứa hẹn cực kỳ rõ ràng.
Đợi đến khi cô khỏi bệnh, hắn sẽ không phải tránh né gì nữa, món bảo bối kia trong tim cô cũng sẽ tìm về được một mảnh bị khuyết.
Không cần biết là hòn đảo nhỏ hay là ốc đảo, chỉ cần có Đào Mục Chi ở đó, thì điều gì cũng không còn quan trọng.
Lâm Tố là một người nóng nảy dễ cáu kỉnh, nhưng chỉ cần cô khỏi bệnh, thì cô sẽ có được mọi thứ của Đào Mục Chi, mỗi lần xác nhận như thế, cô sẽ lại trở nên bình tĩnh và kiên nhẫn.
Chỉ vì quá trân trọng, nên mới khiến cô như thế.
Xe còn dừng ở ven đường, đèn xe không ngừng sáng lên rồi lại tắt đi, gió đêm vẫn tiếp tục thổi qua.
Gió rất lạnh, nhưng Lâm Tố được Đào Mục Chi ôm trong lòng, gió lạnh không thể tấn công cô.
"Đào Mục Chi." Lâm Tố nghe Đào Mục Chi nói một tràng dài, im lặng một lát, cuối cùng gọi tên hắn.
Đào Mục Chi nghe thấy, thấp giọng đáp lại một tiếng: "Ừm?"
"Chúng ta cùng đi leo núi đi?" Lâm Tố hỏi.
Đào Mục Chi đưa tay xoa nhẹ mái tóc cô: "Không phải cô không thích leo núi à?"
"Nhưng mà leo núi có thể khiến tôi mau khỏi bệnh." Lâm Tố nói, "Tôi muốn nhanh hỏi bệnh."
Động tác xoa đầu cô hơi dừng lại.
"Vì sao muốn nhanh khỏi bệnh?" Đào Mục Chi hỏi.
Cái đầu nho nhỏ với mái tóc xù xù từ trong lòng hắn chui ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn gác trên ngực hắn, Lâm Tố dùng một đôi mắt trong veo nhìn lên.
Ánh mắt đó xinh đẹp mà sáng rực rỡ.
"Bởi vì tôi cảm thấy, nếu như tôi khỏi bệnh rồi thì hình như có thể gần anh hơn một chút."
Lâm Tố không hiểu hết những lời Đào Mục Chi vừa nói với cô.
Nhưng mà cô chỉ cần nắm bắt trọng điểm thôi.
Những điều khác cô không biết, chỉ biết là chờ khi chiếc thuyền của cô cập bờ, cô và Đào Mục Chi sẽ có một cái kết có hậu.
Cô thích kết thúc có hậu, muốn thế thì cô sẽ phải cố gắng chèo cho chiếc thuyền nhỏ của mình đi nhanh hơn.
Trong mắt cô là tràn trề quyết tâm và kiên định, không biết là đối với bệnh của cô hay là với hắn.
Đào Mục Chi cúi đầu cùng cô đối diện, hai người nhìn nhau một lát, Đào Mục Chi lại ôm cô vào lòng, nói:
"Đúng đó, có thể gần hơn một chút nữa."
-
Sau khi được Đào Mục Chi dỗ dành, Lâm Tố ôm hòm đá quý, vui vẻ phấn khởi cùng hắn về nhà.
Hôm qua Đào Mục Chi vừa về thành phố A đã trực tiếp đến nhà ông bà nội, cũng không về đây.
Hôm nay vừa mở cửa, hắn đã nhận ra thay đổi của căn nhà.
Vẫn là căn nhà đó, nhưng thoáng nhìn lại không còn bừa bãi như dáng vẻ vốn có của nó.
Tạp chí và ảnh chụp đều đã được gom lại bỏ ở ban công đối diện với ghế sô pha.
Diện tích căn nhà này của Lâm Tố không nhỏ, dọn dẹp tạp chí và ảnh chụp đi rồi có vẻ lại càng lớn hơn.
Đào Mục Chi xem thay đổi của căn nhà xong, quay đầu nhìn Lâm Tố, hỏi: "Cái này là cô dọn?"
"Ừm." Lâm Tố hoàn toàn không để ý vò tóc, "Bừa bộn quá nên tôi có dọn qua."
Nói xong, Lâm Tố lập tức nghiêng đầu cảnh giác nhìn Đào Mục Chi, nói: "Nhưng tôi chỉ làm đến đó thôi, còn lại là phần của anh đấy."
Khi đó Lâm Tố thật sự là nhìn không nổi ngứa tay đi dọn.
Nhưng gom đống tạp chí và ảnh chụp xong rồi, cô nhận ra như vậy vẫn còn chưa xong.
Còn phải mang chỗ tạp chí và ảnh chụp này vất đi, hơn nữa, sàn nhà cũng phải quét rồi lau qua một lượt.
Lâm Tố phân chia nhiệm vụ xong, ôm hòm phỉ thúy đi đến trước ghế sô pha.
Cô thả mình nằm phịch xuống mặt sô pha mềm mại, sau đó mở hòm, bắt đầu đếm đá.
Đối với lần dọn dẹp này, Lâm Tố chỉ tham gia một công đoạn, nhưng chỉ một sự thay đổi nhỏ này đối với Lâm Tố đã là vô cùng lớn rồi.
Thật ra môi trường sống của một người có thể nói lên rất nhiều về trạng thái tâm lý của người đó.
Căn nhà của Lâm Tố giống như trạng thái tâm lý của cô, sơ sài, bẩn mà bừa bộn.
Đống tạp chí và ảnh chụp này là từng chút từng chút tích lũy từ tâm trạng không tốt của Lâm Tố gom góp thành, từ đầu đến cuối cô luôn chỉ tùy tiện trải chúng trong lòng mình, không cho người ngoài nhúng tay vào dọn đi, cũng vì thế nên cô vĩnh viễn phải ôm lấy những cảm xúc không tốt này.
Mà hiện tại Lâm Tố đang chủ động dọn dẹp chúng đi.
Điều này cũng nói lên Lâm Tố đang bắt đầu tự mình dọn dẹp nội tâm của bản thân.
Đợi đến khi toàn bộ những cảm xúc không tốt trong nội tâm được rửa sạch, nếu như thuận lợi, Lâm Tố sẽ bắt đầu đặt những cảm xúc tốt đẹp trang trí thêm vào.
Những cảm xúc tốt đó, chính là có thể đặt vào vài món đồ có thể khiến căn nhà của cô giống một cái nhà hơn.
Đào Mục Chi đứng ở nhà ăn, nhìn một lượt sàn nhà sáng bóng.
Sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Tố đang nằm trên ghế sô pha, nói: "Trước mắt sàn nhà vẫn không có cách nào quét dọn."
Lâm Tố sắp xếp công việc xong cho Đào Mục Chi thì đi nằm, nghe hắn nói xong, cô như con cá nhỏ bật người ngồi dậy, tay bám trên lưng ghế nhìn hắn: "Sao lại không có cách nào? Không phải là quét mấy cái rồi lau mấy cái là được à?"
"Ở nhà không có đồ để quét hay lau nhà." Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố: "..."
Nhà cô vậy mà nghèo nàn như thế?
Cô bỗng không biết phải làm sao bây giờ, "Vậy..."
"Xuống siêu thị dưới tầng một mua đi." Đào Mục Chi nói: "Bây giờ mới chín giờ tối, chắc là siêu thị vẫn chưa đóng cửa."
Đào Mục Chi vừa nói vừa đi về phía sô pha, hắn nhìn đống tạp chí và ảnh chụp tích lũy qua năm tháng chồng thành một cái núi nhỏ, xác nhận với Lâm Tố: "Không cần nữa?"
Lâm Tố liếc đám tạp chí này một cái, gật gật đầu: "Không cần nữa."
"Vậy thì đi." Đào Mục Chi đi đến trước đống tạp chí, thuận tiện nói với Lâm Tố một câu.
Lâm Tố: "..."
Đi? Đi đâu?
Lâm Tố còn chưa phản ứng lại, Đào Mục Chi đã đặt một chồng tạp chí lên hai tay cô, hắn thấy Lâm Tố một mặt mù tịt, nói: "Bên dưới tòa nhà có máy tự động thu gom(), bỏ đồ nhận tiền, một cân một tệ.
Chúng ta mang mấy cái này đi bán, có lẽ sẽ đủ tiền mua một bộ lau dọn nhà."
() Tự nhiên quên mất cái máy này tên gì, nói chung nó giống như máy thu gom đồng nát tự động í:>, có thể bỏ giấy này, chai lon các kiểu nói chung là đồ có thể tái chế để đổi lấy tiền, tự động chuyển vào ví điện tử luôn bao xịn:>
Lâm Tố ôm một chồng tạp chí nặng muốn gãy cả tay: "..."
Thật là một vị bảo mẫu cần cù tiết kiệm chăm lo cho gia đình! Bà nội không cho anh phỉ thúy à?
: Bởi vì công việc và cuộc sống gặp vài trục trặc nên nửa tháng nay Bát có hơi chán nản, không có hứng thú chơi bời giải trí, cũng không có động lực dịch truyện lắm, càng về sau càng nhiều chương truyện dài gấp đôi cả những chương bình thường nên có lẽ thời gian tới chương nào quá dài Bát sẽ chia đôi để đăng.
Cũng xem như cho bản thân thư thả một thời gian tự điều chỉnh lại.
Không thể phụ sự ủng hộ nhiệt tình của mọi người nên Bát vẫn sẽ cố gắng để truyện tiếp tục được đăng không bị dừng lại, mọi người có thể yên tâm hiuhiu~
Nhưng dù sao tâm trạng đang không tốt cũng không có cách nào, nên mong mọi người dù là giỡn thì thời gian này tạm đừng chê chương truyện ngắn quá hay là y/c Bát tăng lịch đăng nhé, Bát sợ mình tự nhiên có lúc nào buồn buồn mà đọc được lại nghĩ quẩn.
Vì từ lúc làm CP cũng có lần lặn mỗi lần vài năm, nên Bát cũng không biết cái tính dở hơi của mình lúc nào tái phát nữa, hị hị..