Dịch: CP
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP xin chân thành cám ơn!
Trên đường vận động nếu như nghỉ ngơi quá lâu thì sẽ ảnh hưởng đến chức năng của cơ thể.
Thêm vào đó, nếu như cứ nghỉ ngơi mãi thế này, Lâm Tố sẽ không muốn tiếp tục leo lên trên nữa.
Còn có, tảng đá này hơi thấp, cô lại cứ thế ngồi ở đó, muốn đứng lên vốn đã khó rồi, nếu như nóng nảy thì sẽ có thể bị tụt huyết áp.
Xuất phát từ đủ loại nguyên nhân, Đào Mục Chi mới trực tiếp ôm Lâm Tố từ tảng đá đang ngồi đứng lên.
Ai ngờ được Lâm Tố lại dứt khoát ôm cổ rồi quấn lấy hắn, như con koala đu trên người Đào Mục Chi.
Lâm Tố vừa gầy vừa nhỏ nhắn, bế cô không tốn quá nhiều sức lực, dù có bế cô leo lên đến đỉnh núi cũng không thành vấn đề.
Nhưng Đào Mục Chi không định làm thế, hai tay hắn đặt bên eo cô, như đang bóc cao bôi trên da chó.
Thế nhưng một giây trước hắn vừa tách được cô ra, một giây sau Lâm Tố đã lại dính vào.
Hai ba lần liền như thế, hắn rốt cuộc phải cúi đầu nhìn Lâm Tố đang chôn mặt trong hõm vai mình.
Mái tóc cô cọ vào cổ hắn, Đào Mục Chi cúi xuống, cái tai nhỏ nhỏ xinh xinh còn phiếm hồng của cô ở sát bên môi hắn.
Đào Mục Chi nhìn vành tai hơi đỏ của cô, động tác đẩy cô ra dừng lại, tay vẫn còn đặt bên eo cô, hắn thấp giọng hỏi.
"Muốn chơi xấu?"
Lâm Tố như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, sau khi nghe thấy lời của hắn cái tai nho nhỏ xinh xinh còn giống như hơi động đậy.
Lâm Tố sợ bị Đào Mục Chi bóc ra nên không dám buông lỏng cảnh giác, mặt vẫn chôn bên vai Đào Mục Chi, phát ra tiếng ai oán.
"Tôi thật sự không đi nổi nữa mà." Lâm Tố đang làm nũng.
Bởi vì môi và chóp mũi đè lên vai Đào Mục Chi nên tiếng của cô rất nhỏ, mang theo mềm mại ngọt ngào, giống như cái đuôi nhè nhẹ quét qua trái tim hắn.
Cô lên tiếng nói chuyện, hơi thở phả ra giống như truyền qua lớp vải đã bị ướt sương chạm đến da thịt hắn.
Cánh tay ôm Lâm Tố của Đào Mục Chi thoáng thu lại, ôm cô chặt hơn.
Đào Mục Chi giống như đã bị lời nhõng nhẽo mềm mại này của cô làm cho mềm lòng, không định bắt cô đi xuống nữa.
Lâm Tố cảm thấy chiến thắng đã gần kề rồi, thừa thắng xông lên, như một đứa nhỏ giận dỗi nghiêng đầu nhìn Đào Mục Chi, không vui nói.
"Vì sao anh cứ nằng nặc bắt tôi leo núi cho bằng được chứ?"
Đào Mục Chi khỏe như thế, bế cô cũng chỉ như bế một con mèo, bế cô leo núi chẳng có gì khó.
Cũng chỉ còn lại một phần ba, hắn đi hai phần trước xong mặt không đỏ thở không gấp, vì sao nhất định đòi lôi cô xuống, cứ thế bế cô leo lên cũng được mà.
Đào Mục Chi bế Lâm Tố, hơi thở của cô ở ngay bên tai, phả lên da thịt hắn.
Đào Mục Chi cúi đầu, tầm mắt của hai người giao nhau, ánh mắt hắn giống như mặt biển dưới trời đêm, cảm xúc như sóng biển cuồn cuộn vô thanh không ai có thế nhìn thấy.
"Leo núi sẽ giúp cô mau chóng bình phục." Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố: "..."
Lâm Tố cảm thấy Đào Mục Chi của hiện tại rất giống với người ba đang ân cần dạy bảo cô con gái nhỏ không nghe lời.
Đào Mục Chi là "ba", Lâm Tố dĩ nhiên là "cô con gái nhỏ không nghe lời" kia.
Đào Mục Chi trình bày xong nỗi lòng đầy trăn trở của mình, Lâm Tố lại chỉ bĩu môi.
"Tôi là bệnh nhân có bệnh tâm lý, leo núi làm sao mà nhanh khỏe hơn được?"
Lâm Tố nói xong, Đào Mục Chi nhìn cô, nói: "Nghề nghiệp của tôi là gì?"
Lâm Tố chống lại ánh mắt của Đào Mục Chi: "...!Người mẫu."
Đào Mục Chi: "..."
Đương nhiên Lâm Tố biết nghề nghiệp của Đào Mục Chi là bác sĩ tâm lý, nhưng ban đầu lúc đến nhà cô hắn đã nói cô cứ coi mình là người mẫu.
Sao hả, bây giờ lại muốn lấy cái chức bác sĩ tâm lý về để bắt chẹt cô à?
Lâm Tố với dáng vẻ chẳng hề gì nói xong, Đào Mục Chi cũng không phản bác cô, mà chỉ ôm cô, dùng ánh mắt im lặng nhìn cô.
Đào Mục Chi không nói gì cả, nhưng hắn chỉ dùng ánh mắt đó thôi phòng tuyến tâm lý của Lâm Tố đã ầm ầm sụp đổ.
"Anh là bác sĩ tâm lý." Lâm Tố phụng phịu nói.
"Vậy tôi nói leo núi sẽ có lợi cho việc hồi phục thì có đúng không?" Đào Mục Chi hỏi.
Lâm Tố: "..."
Đào Mục Chi muốn bắt nạt người rồi, hơn nữa còn bắt chuẩn từng điểm.
Lâm Tố còn nói được gì nữa? Trước đây lúc cô bị sốt nói Đào Mục Chi chỉ là bác sĩ tâm lý không hiểu được người bị sốt sẽ thế nào, nhưng mà bây giờ cô cũng không thể nói hắn là một bác sĩ tâm lý mà không biết cách để giúp người bệnh tâm lý mau khỏi bệnh, đúng chứ?
Lâm Tố bĩu môi.
Cô giống như đã không còn gì để phản bác, nhưng vẫn không chịu chủ động từ trên người hắn trèo xuống.
Đào Mục Chi vỗ nhẹ lên lưng cô, cúi đầu, môi đặt ở bên tai cô.
"Ngoan, nhé?"
Người đàn ông thấp giọng nói, như chỉ dùng tiếng gió.
Loại âm thanh này mơn trớn bên tai cô mang theo mê hoặc chết người.
Lâm Tố có cảm giác thứ âm thanh này men theo ốc tai trôi tuột vào trong, bay tà tà rồi rơi xuống vị trí bên trái nơi lồng ngực, khiến trái tim cô thoáng chốc loạn nhịp.
Trái tim đập loạn, mặt Lâm Tố đỏ lên, hai đầu lông mày cũng hướng lên trên, Lâm Tố lí nhí một tiếng "ồ", rồi thả hai chân đang quặp lấy Đào Mục Chi, dưới sự trợ giúp của hắn chậm chạp trèo xuống.
Hai chân một lần nữa chạm đất, đứng vững.
Cô cúi đầu, từ góc độ của Đào Mục Chi nhìn xuống, thấy được hai cái má đang phình ra, dáng vẻ không hề tình nguyện chút nào.
Tuy là hai người đã tách ra, nhưng vì tiếp xúc cận kề trong thời gian dài nên trên người hắn cũng đã dính một ít mùi hương trên người cô.
Lâm Tố giống như một quả dâu tây nho nhỏ, khiến trên người hắn cũng lưu lại một ít hương vị ngọt ngào.
Đào Mục Chi ngửi mùi hương này, rũ mắt nhìn Lâm Tố, hỏi: "Tôi kéo tay cô leo lên nhé?"
Nếu để Đào Mục Chi kéo tay thì cô sẽ tiết kiệm được một nửa sức lực.
Thế nhưng Lâm Tố từ trên người hắn trèo xuống bỗng nhiên có khí thế trở lại.
"Không, tôi tự leo!"
Hai mắt Lâm Tố sáng rực, trong đôi con ngươi còn như có một đốm lửa cháy hừng hực, lòng hiếu thắng của cô trở lại rồi!
Mà nhìn Lâm Tố với trạng thái đó, Đào Mục Chi vẫn là dáng vẻ bình tĩnh, hắn cổ vũ thái độ hiện tại của Lâm Tố, nói: "Thật là giỏi."
Lâm Tố: "..."
Giỏi cái gì mà giỏi? Anh không khuyên nhủ tôi thêm được một câu à?
-
Đào Mục Chi không khuyên nhủ Lâm Tố.
Quá trình tiếp theo đó chuyển thành Lâm Tố đi đằng trước, Đào Mục Chi theo sau.
Cơ thể Lâm Tố yếu ớt, lúc trước đã tiêu hao hết hơn nửa sức, dù có phần đệm ở giữa với Đào Mục Chi để nạp điện thì cũng không hồi phục được bao nhiêu.
Một nửa của một phần ba cuối cùng gần như là lết từng bước, gian nan cực kỳ.
Loại gian nan này khiến Lâm Tố vừa khó chịu vừa khổ sở, không chỉ vì mệt mỏi trên cơ thể do hô hấp khó khăn và cơ bắp đau nhức, còn có tra tấn về mặt tâm lý.
Thế nhưng trước những khổ sở và tra tấn cả về thể xác và tâm hồn này, một giây khi bước một bậc thang cuối cùng lên đến đỉnh núi, giống như toàn bộ cùng lúc tan thành mây khói.
Hiện tại vẫn là sáng sớm, mặt trời chưa lên cao, trên đỉnh núi còn lưu lại gió và sương đêm.
Lâm Tố đứng ở nơi cao nhất không có thứ gì che chắn, mỗi lần hít thở đều là không khí trong lành, đưa mắt ra xa là nắng mai, tầm nhìn rộng mở, toàn bộ phong cảnh của núi Lâm Long đều thu vào trong mắt.
Giống như sau khi vượt qua muôn vàn khó khăn trắc trở rốt cuộc đã đoạt được vinh quang tột cùng.
Loại cảm giác thỏa mãn cả về thể xác và tinh thần này chẳng mấy chốc đã che lấp những khó chịu và khổ sở trên chặng đường leo núi.
Hô hấp thông suốt khiến máu lưu thông trong người chạy đi khắp các cơ quan, bơm dưỡng khí vào máu, trái tim Lâm Tố mạnh mẽ co bóp, lọc sạch những vẩn đục trong trái tim cô.
Lâm Tố chưa bao giờ cảm thấy sảng khoái và tự do như thế.
Cô hưởng thụ trọn vẹn cảm giác thỏa mãn sau khi leo lên đến đỉnh, giây tiếp theo, Lâm Tố đặt mông ngồi xuống một tảng đá, sau đó nằm xuống.
"Mệt chết tôi rồi." Sức lực kiệt quệ, đến nói cũng không ra hơi.
Đào Mục Chi vốn dĩ đứng sóng vai với cô nhìn ra núi non trùng điệp phía xa, bỗng cảm nhận được Lâm Tố bên cạnh đâu mất.
Đợi đến khi hắn cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện Lâm Tố đã nằm ngửa trên tảng đá, chân tay đều dang rộng.
Lâm Tố đúng là đã dùng đến chỗ sức lực cuối cùng trong người mà leo lên đến đây, tuy là cô không tình nguyện nhưng vẫn trèo lên đến nơi rồi.
Bắt đầu tuy có khó khăn, nhưng nếu Lâm Tố đã cảm nhận được sự sảng khoái và vui vẻ sau khi leo lên đến đỉnh núi thì sau này muốn leo tiếp sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Lâm Tố đã làm rất tốt.
Đào Mục Chi rũ mắt nhìn Lâm Tố nằm ngửa trên tảng đá, nơi đáy mắt thấp thoáng tia sáng hiện lên một tầng ôn nhu.
Hắn nhìn Lâm Tố một lát, sau đó, nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, đối diện với Lâm Tố.
"Lạnh lắm đấy, lót gì đó rồi hẵng nằm." Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố nhắm mắt cảm nhận gió núi, nghe thấy lời của Đào Mục Chi nhưng bây giờ đến sức mở mắt ra cô cũng không có.
"Tôi thật sự kiệt sức rồi..." Lâm Tố muốn giải thích với Đào Mục Chi không phải cô đang làm biếng, mà cô thật sự không còn sức để mở mắt, càng đứng nói là nâng người lên.
Ai ngờ, giây tiếp theo cô bỗng cảm nhận được cơ thể mình được một đôi tay bế lên, sau đó, một bên má áp vào lồng ngực rộng lớn ấm áp.
Đào Mục Chi bế cô từ dưới tảng đá lên, ôm vào trong ngực, bản thân thì ngồi trên tảng đá, lấy chính mình ngăn cách giữa cô và tảng đá.
Lâm Tố ngồi trên đùi Đào Mục Chi, nửa thân trên nằm gọn lỏn trong lòng hắn.
Chân Đào Mục Chi thật sự rất dài, Lâm Tố được hắn bế như thế, hai chân cô thậm chí còn không chạm đến đất.
Đào Mục Chi dùng chính mình tạo cho cô một chỗ nghỉ ngơi thoải mái mà ấm áp.
Hắn không bế cô leo lên lúc cô không muốn leo tiếp, bởi vì leo núi sẽ giúp bệnh của cô nhanh khỏi hơn.
Hiện tại cô đã lên đến đỉnh núi rồi, hắn cũng sẽ không để cô trực tiếp nằm trên tảng đá lạnh lẽo kia.
Lâm Tố chôn mặt vào lồng ngực ấm áp của Đào Mục Chi, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ vững vàng của hắn, hai tay vòng qua ôm lấy lưng hắn.
Hai người cứ im lặng ngồi ở đó, gió thổi qua núi, nắng mai ấm áp, còn có Đào Mục Chi, đều là ôn nhu ai gặp được cũng phải rung động.
Lâm Tố được bao bọc trong sự ôn nhu này, cô nhắm mắt, không còn lại bất cứ một mối bận tâm gì chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc đang mơ màng, cô bỗng cảm nhận được cơ thể của Đào Mục Chi hơi nghiêng về phía trước, sau đó, tay hắn đặt bên tai cô, cài một thứ gì lên.
Lâm Tố theo bản năng đưa tay muốn lấy ra, nhưng Đào Mục Chi đã kịp kéo tay cô lại, nói.
"Đừng lấy ra.
Là hoa."
Lâm Tố mở mắt, nhìn Đào Mục Chi đối diện.
Cô không ngờ Đào Mục Chi còn có thể lãng mạn như thế, ở nơi đất trời bao la rộng mở không có bất cứ ai làm phiền này, hành động lãng mạn tinh tế của hắn càng khiến cô rung động sâu hơn.
Nhịp tim của Lâm Tố chầm chậm tăng lên.
Cô nhìn Đào Mục Chi, chớp chớp mắt, sau đó nhìn hắn hỏi.
"Anh cài hoa lên cho tôi làm gì?"
Đào Mục Chi nhìn cô, nói: "Khen thưởng."
Lâm Tố: "..."
Ồ.
Tôi leo mệt chết muốn mất nửa cái mạng mà anh cũng chỉ tiện tay thưởng được một bông hoa dại hái trên núi?
Nhưng dù là thầm oán trách như vậy, Lâm Tố cũng không nói gì cả.
Cô xì một cái, cầm điện thoại ra, mở camera trước.
Để tôi xem có đẹp không.
Lâm Tố nghĩ..